Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 492 - Chương 492. Phát Hiện! (3)

Chương 492. Phát hiện! (3) Chương 492. Phát hiện! (3)

Hơn nữa, nam nhân đã ly hôn với bà chủ nhà năm năm, chỉ là ly hôn cũng không phải thù sâu hận lớn gì, sao lại tháo đối phương thành tám khối?

Nghĩ tới nghĩ lui, Trương Trần nghĩ đến đầu sắp nổ tung.

Hắn ta vỗ bàn, nói với hai tên đồng bạn bên cạnh: “Các ngươi ăn đi, ta đến nhà vệ sinh.”

Chỉ thấy lúc Trương Trần nói lời này, sải bước đi vào nhà vệ sinh.

Nhà vệ sinh này rất nhỏ, dù sao cũng là nhà hàng nhỏ, nhà vệ sinh cũng chỉ lớn hơn nhà vệ sinh trong nhà một chút.

Một cái bồn rửa mặt, một cái bồn tiểu tiện cùng một gian phòng nhỏ, bên trong là bệ ngồi xổm.

Trương Trần cởi thắt lưng, châm một điếu thuốc, ngồi trong nhà vệ sinh, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ tình tiết vụ án.

Trong vụ án này rất đơn giản, nhưng trên thực tế lại là vụ án khó giải quyết nhất mà Trương Trần từng gặp.

Càng nghĩ càng buồn bực, chỉ thấy Trương Trần lau sạch sẽ cái mông, đang định rời khỏi nhà vệ sinh.

Ngay lúc này, trong nhà vệ sinh đột nhiên tối sầm lại, đèn nhà vệ sinh tắt ngúm.

Có lẽ xuất phát từ trực giác làm cảnh sát nhiều năm, bàn tay đang kéo tay nắm cửa của Trương Trần hơi khựng lại.

Liếc mắt nhìn qua khe hở cửa nhà vệ sinh ra ngoài, đáng tiếc bên ngoài đen xì không thấy gì hết.

Lúc này, đèn nhà vệ sinh đột nhiên sáng lại, chỉ thấy một tên mập tai to mặt lớn đi đến bồn tiểu tiện, cơ thể mập mạp gần như chặn hết cả cửa nhà vệ sinh.

Điều khoa trương hơn là tên mập mạp này lại có một mái tóc dài bóng mỡ.

Thấy thế, Trương Trần thầm thở phào, cảm thấy mình quá căng thẳng.

Hắn ta rời khỏi nhà vệ sinh, đi đến bồn rửa tay, nhìn bản thân trong gương một chút, Trương Trần cảm giác sắc mặt của mình trở nên tang thương hơn nhiều.

Cùng lúc nhìn gương mặt tang thương của mình, Trương Trần không quên chú ý đến tên béo ở sau lưng, chỉ liếc qua cũng không quá để ý.

Nhưng có lẽ xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, Trương Trần nhìn người luôn muốn nhìn từ giày nhìn lên.

Vì vậy lúc ánh mắt nhìn vào tấm gương trước mặt, dựa vào tấm gương bắt đầu đánh giá bàn chân tên mập mạp này.

Chỉ là, Trương Trần hoàn toàn không ngờ, chỉ nhìn thoáng qua lại khiến đôi mắt hơi buồn ngủ của Trương Trần trợn to, xoa mắt nhìn kỹ vào tấm gương.

Rõ ràng tên mập này quay lưng về phía hắn ta, nhưng chân của tên mập này cùng chiều với hắn ta.

Lúc này Trương Trần hơi giật mình, không nhịn được nhìn lên theo thân thể của tên mập.

Chỉ thấy tên mập chậm rãi đưa tay ra, lúc này Trương Trần mới nhìn rõ ràng, không chỉ chân ngược, tay cũng ngược.

Chống tay ở mái tóc dài sau gáy, chỉ thấy một khuôn mặt kỳ quái xuất hiện trước mặt Trương Trần, sau khi thấy dáng vẻ ngây ngốc hoảng sợ của Trương Trần, chỉ nghe bên tai như có người đang nói: “Bị ngươi phát hiện rồi!”

“Kỳ quái, sao lại đi lâu như vậy?”

Mấy cảnh sát ngồi trên bàn cơm nhìn đồng hồ, đã qua nửa tiếng, thời gian Trương Trần đến nhà vệ sinh quá lâu.

Lúc mấy cảnh sát nói lời này, chỉ thấy cửa nhà vệ sinh mở ra, chỉ thấy một vị trung niên mập mạp bước chân chậm chạp, mỗi một bước đi đều khiến người ta cảm giác rất cố sức, cúi đầu cẩn thận đi ra.

“Dáng người béo thật!”

Một tên cảnh sát nửa đùa nửa thật nói: “Các ngươi nói xem, hắn có phải hung thủ không? Dáng người to như vậy, có đủ sức lực giết hết người trong phòng?”

Hiển nhiên một tên cảnh sát khác không đồng ý với quan điểm này, bĩu môi nói: “Thôi đi, ngươi xem dáng vẻ chân tay vụng về của hắn kìa, đừng nói giết người, dù có giết gà chưa chắc đã làm được.”

Lúc một đám cảnh sát nói lời này, chỉ thấy cửa nhà vệ sinh lại bị đẩy ra, Trương Trần cau mày đi ra từ trong nhà vệ sinh, xua tay nói: “Đi thôi, nên tiếp tục làm việc rồi.”

Nói xong, chỉ thấy Trương Trần thuận tay cầm tư liệu, sau khi đọc nhanh như gió lại nói: “Đêm nay đến nhà nhi tử chủ nhà xem một chút.”

Các cảnh sát khác nghe vậy không nhịn được gãi đầu, không hiểu sao dường như bây giờ Trương Trần lại trở nên hơi kỳ quái, nhưng trong chốc lát bọn họ không nói ra được rốt cuộc kỳ lạ ở chỗ nào.

“Rầm rầm rầm…”

Trương Hải Căn nhìn thời gian, trời đã tối đen, từ khi Triệu Khách đi vào phòng thì không đi ra nữa.

Quay đầu nhìn thoáng qua lão đạo còn đang nghiên cứu tiểu quỷ màu đen kia, Trương Hải Căn lại nhìn thời gian, lúc này đã là bảy giờ tối.

“Ùng ục ục…”

Theo tiếng kháng nghị ồn ào trong bụng, cuối cùng sự kiên nhẫn của Trương Hải Căn đã mất sạch, tiến lên gõ cửa phòng Triệu Khách, nói: “Lão ca, đã đến giờ này rồi, ngươi còn không ra? Hay là ta gọi đồ ăn ngoài?”

Nếu không phải Triệu Khách cố ý dặn dò không có chuyện đặc biệt quan trọng, không nên đi ra ngoài.

Trương Hải Căn đã sớm chạy xuống dưới ăn uống thả cửa một trận, đâu còn kiên nhẫn ở lại chỗ này chịu đói.

Gõ cửa mấy cái nhưng trong phòng không có ai đáp lại.

“Ngủ rồi?”

Trương Hải Căn không nhịn được nhíu mày, nhẹ nhàng mở cửa phòng ra nhìn, Trương Hải Căn lập tức trợn tròn mắt, chỉ thấy trong phòng Triệu Khách lại không có ai.

“Người đâu?”

Trương Hải Căn vén ga giường lên nhìn gầm giường, đúng như dự đoán dưới giường cũng không có người.

Lại thấy trên cửa sổ có một dấu chân, Trương Hải Căn không nhịn được mắng: “Mả mẹ nó, con hàng này lại chạy??”

Bình Luận (0)
Comment