Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 527 - Chương 527. Chờ (2)

Chương 527. Chờ (2) Chương 527. Chờ (2)

Vì vậy Ngô Á vẫn bỏ qua con tem này, chỉ không ngờ lại phát huy năng lực ở chỗ này.

Dù không thể trực tiếp chém ra không gian ẩn thân của đối phương nhưng tuyệt đối có thể gia tăng tiêu hao của hắn ta.

“Ngươi còn có thể chống đỡ bao lâu!”

Ngô Á cầm đao bằng hai tay, lại chém phát nữa.

Ngay lúc này, đồng tử Ngô Á đột nhiên co rụt lại, một khuôn mặt hài tử đầy quỷ dị xuất hiện sau lưng nam nhân, đôi mắt nửa mở nhìn chằm chằm trên người Ngô Á, khóe miệng như cười mà không phải cười, khiến bắp thịt cả người Ngô Á căng thẳng.

“Có bẫy!”

Sự sợ hãi lập tức bao trùm ý thức của Ngô Á khiến Ngô Á cảm thấy cả người run rẩy, từ bỏ công kích, quyết đoán lùi lại.

“Đừng sợ, thứ đồ chơi kia là hổ giấy!”

Trương Hải Căn thấy thế bước nhanh lên trước, muốn giúp đỡ.

Nhưng hắn ta vừa bước ra đã nghe thấy Triệu Khách kêu lên: “Nằm xuống!”

“Cái gì??”

Trương Hải Căn ngây người một lúc, cơ thể khựng lại, lúc muốn nhào tới đã muộn.

Chỉ nghe bên tai “soạt” một tiếng, Trương Hải Căn hét lên thảm thiết, một thanh đao nhọn trực tiếp xuyên thủng tim Trương Hải Căn, quay đầu lại, thấy người đâm xuyên mình lại là lão đạo vốn đang nằm dưới đất.

Máu tươi chảy xuống theo lưỡi đao, dùng mắt thường không thể thấy được sương máu dần bị lão đạo hút vào trong miệng mũi.

“Sao lại thế!”

Ngô Á xuất hiện bên cạnh Triệu Khách, nhìn lão đạo trước mắt, cảm giác tên này cũng là người bình thường, sao lại đâm một đao vào Trương Hải Căn?

Triệu Khách lắc đầu: “Hắn không phải lão đạo!”

“Không phải hắn?” Ngô Á nhếch mũi khẽ ngửi, thật sự ngửi được mùi máu tươi nồng nặc trên người lão đạo.

Nhìn kỹ, trên người lão đạo còn bao trùm một lớp đen sì.

Trông không khác gì lúc hắn thấy bà chủ nhà vào trước đó, rõ ràng có người khác khống chế hắn ta.

Triệu Khách quay đầu, ánh mắt nhìn tóc nam nhân kia đã thay đổi đến mức trắng như tuyết, không nhịn được nhíu mày, trong lòng bắt đầu hoang mang, không biết rốt cuộc nam nhân này đang đợi cái gì?

“Xong rồi!”

Lão đạo nhìn hai tay của mình tỏ ra vô cùng hưng phấn, cuối cùng đã luyện thành phân thân huyết hồn rồi.

Ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía Triệu Khách và Ngô Á, đôi mắt trở nên đỏ bừng như máu, mùi máu tươi càng ngày càng nồng.

“Nguy hiểm!”

Đôi mắt Ngô Á đột nhiên co rụt lại, ôm lấy Triệu Khách nhảy ra sau, nhanh chóng trốn vào hư không.

Chỉ thấy chỗ hai người vừa đứng lập tức nổ tung, lão đạo cắm hai tay xuống đất, ngón tay trực tiếp đâm xuyên qua.

“Thật nhanh!”

Ngô Á và Triệu Khách xuất hiện lần nữa, đã đứng cách lão đạo mười trượng.

Nhìn mặt đất xung quanh nứt ra, trên trán lại lăn xuống một giọt mồ hôi.

Quá nhanh, lúc hắn ta kịp phản ứng lại đã chậm nửa nhịp, nếu không phải hắn ta có thể nhanh chóng xuyên qua, lần này đã đủ lấy mạng hắn ta và Triệu Khách.

“Làm sao bây giờ, ngươi nghĩ cách đi!”

Ngô Á quay đầu, ánh mắt nhìn về phía Triệu Khách.

Nhưng Triệu Khách vẫn chưa hành động mà ánh mắt nhìn về phía miếng thịt đen trên vai mình, sau khi im lặng một lát lại nghe Triệu Khách khẽ phun ra một chữ: “Chờ!”

"Chờ cái quỷ, chờ cũng là chờ chết!"

Lúc đang nói chuyện, Ngô Á ôm lấy Triệu Khách lại trốn vào hư không, xuất hiện ở một góc tường khác, đã thấy trên vai trái Ngô Á thêm một vết thương xé rách.

Quá nhanh!

Ngô Á nhìn chằm chằm bóng dáng lão đạo, tốc độ của đối phương nhanh đến mức hơi doạ người, tiếp tục như vậy cũng chỉ có thể liều mạng, nhưng trong lòng Ngô Á không nắm chắc liều mạng sẽ có bao nhiêu phần thắng.

"Ngươi có thể cầm chân nó bao lâu!"

Lúc này Triệu Khách đột nhiên mở miệng hỏi.

Ngô Á cau mày, lắc đầu, khó xác định: "Nếu liêm đao của ta vẫn còn, có lẽ còn có thể đánh nhưng..."

Ngô Á không nói hết, sau khi liêm đao bị sủng vật kia ăn hết, Ngô Á không hề thấy đau lòng, dù sao cũng là sắp chết người, nói ra giá trị liêm đao khiến Triệu Khách khó chịu cũng được.

Nhưng bây giờ nghĩ tới hắn ta gian nan vất vả lấy được vũ khí tiện tay, lại bị hủy như vậy, Ngô Á nhớ tới trái tim lại rỉ máu.

"Đừng nhúc nhích, ta cho ngươi thêm buff."

Ngô Á: "??"

Lúc Triệu Khách nói chuyện, Ngô Á đột nhiên cảm thấy trên người như có thêm thứ gì đó mà hắn ta cảm thấy rất quen thuộc, khiến lực lượng hắc ám trong cơ thể hắn ta bắt đầu sôi trào lên.

Không biết trên người hắn ta đã bao trùm một tầng chiến giáp kim loại đen từ lúc nào.

"Ngươi triệu hoán vật này?"

Cảm nhận lực lượng sôi trào trong cơ thể, Ngô Á có thể đoán được đây là khí tức ma kim, mặc dù biết Triệu Khách có năng lực triệu hoán vật không tệ, nhưng đây là lần đầu tiên Ngô Á thấy, triệu hoán vật lại có thể bao trùm ở trên thân thể người khác.

Có thể cảm nhận được thân thể của hắn ta dần bị bộ chiến giáp này bao trùm, lực lượng như vỡ đê cũng bắt đầu nhanh chóng tăng lên.

"Buff 12 điểm bưu điện, ngươi phải chống đỡ đủ cho ta!"

Khuôn mặt Triệu Khách đen sì, lại một lần nữa bị khấu trừ 12 giờ điểm bưu điện, cộng thêm hai lần trước đó hắn đã bị khấu trừ 36 điểm bưu điện, nếu là đồ dự trữ của một số người đưa thư phổ thông, chắc cũng vậy mà thôi.

Nhận được sự tăng lên, hai mắt Ngô Á sáng ngời, trong lòng có thể nói là vừa yêu vừa hận Triệu Khách, thậm chí còn có ghen ghét.

Bình Luận (0)
Comment