Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 534 - Chương 534. Giúp Ta Sống Sót (2)

Chương 534. Giúp ta sống sót (2) Chương 534. Giúp ta sống sót (2)

Thấy dáng vẻ nổi giận của Ngô Á, Diêu Quân hiểu rõ cảm nhận của đối phương, ai ai cũng muốn trở lại lúc mình ngu xuẩn nhất, đi cứu vãn sai lầm của bản thân.

Đây là chuyện không thể nào ở trong hiện thực, nhưng đến không gian khủng bố, tất cả mọi chuyện đều có khả năng.

“Điều này rất khoa học, không gian khủng bố đã là hình chiếu của thế giới hiện thực, mỗi không gian khủng bố đều là một khoảng thời gian nào đó, vậy vì sao ta không thể trở về thời thiếu niên của ta! Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ngươi cần một món đạo cụ giúp ngươi.”

“Đạo cụ gì?”

Ngô Á vặn hỏi, tâm trạng kích động, đừng nói là Triệu Khách, ngay cả Trương Hải Căn cũng có thể cảm nhận được.

“Tên đạo cụ… Ta nghĩ lại xem.” Diêu Quân gãi đầu nói: “Thật xin lỗi, đó là một cái tên rất dài… Đúng rồi.”

Ngay lúc Ngô Á không chờ nổi, cuối cùng Diêu Quân đã nghĩ tới, vỗ trán nói: “Nghĩ ra rồi, gọi là Tả già hào chi thạch, đây là cách gọi ở một thời đại rất xa xưa, nhưng phiên dịch ra là Mộng tưởng bảo thạch!”

“Mộng tưởng bảo thạch!!”

Diêu Quân gật đầu: “Đúng, không sai, có thể thực hiện một ước mơ của ngươi, đương nhiên năng lực thực hiện ước mơ của bảo thạch này không mạnh, vì vậy đừng hy vọng dựa vào nó đạt được rất nhiều chỗ tốt, cụ thể là bao nhiêu, so sánh với tem cấp bạch ngân thì không thể vượt quá hai tấm, vì vậy ta dùng nó để cầu nguyện không gian tiếp theo sẽ trở lại tuổi thơ của ta, các ngươi đã biết những chuyện còn lại.”

Ba người Triệu Khách, Ngô Á, Trương Hải Căn không nói chuyện, nhưng ánh mắt mỗi người đều hiện ra cảm xúc không giống nhau.

“Trở lại quá khứ!!”

Trong đầu hiện ra trại trẻ mồ côi rách nát kia, từng căn phòng rách nát, cái hố kia vừa thối vừa lạnh, cùng… Nụ cười như thiên sứ kia.

Khuôn mặt quen thuộc khiến trái tim Triệu Khách siết chặt lại, cảm giác đau đớn tan nát cõi lòng khiến Triệu Khách cảm thấy khó mà hít thở.

“Làm sao mới có thể…” Triệu Khách còn muốn hỏi tin tức liên quan đến Mộng tưởng bảo thạch.

Nhưng còn chưa nói hết câu, bên tai đột nhiên vang lên một tiếng “cạch” giống với tiếng thủy tinh vỡ nát.

“A??”

Diêu Quân ngạc nhiên, vẻ mặt kỳ quái, tất cả mấy không gian cạm bẫy do hắn ta bố trí đều bị phá? Hơn nữa vỡ nát thành bột phấn trong nháy mắt?

Mặc dù đã biến thành người bình thường nhưng những cạm bẫy này đều do hắn ta tự tay bố trí, một khi hư hao, hắn ta có thể phát hiện ra.

“Đến vì ta?”

Trong lòng Diêu Quân nặng nề cũng không để ý tới đám người Triệu Khách, nhanh chóng xoay người đi vào căn phòng bên cạnh, cõng một nam nhân đi ra từ bên trong, chính là phu quân trước của bà chủ nhà.

“Xảy ra chuyện rồi, chẳng mấy chốc không gian này sẽ biến mất, các ngươi nên nhanh chóng quay về hiện thực đi, nhắc nhở các ngươi một câu cuối cùng, tốt nhất các ngươi đừng bán tin tức này cho Hồng Yên quán, nếu không sẽ gây ra rắc rối lớn cho các ngươi.”

Diêu Quân nói xong nhanh chóng cõng phụ thân chuồn đi, xoay người một cái, chẳng mấy chốc đã biến mất trước mặt ba người Triệu Khách.

“Mả mẹ nó, ta còn chưa hỏi tìm bảo thạch kia ở chỗ nào!”

Trương Hải Căn nhìn bóng lưng Diêu Quân biến mất mới tỉnh táo lại, muốn đuổi theo lại không thực tế, Diêu Quân cách bọn họ một mặt bình phong không gian, chỉ có thể trơ mắt nhìn Diêu Quân biến mất.

“Cạch!”

Lúc này, tiếng vỡ vụn xung quanh càng ngày càng chói tai.

Triệu Khách cảm giác miếng thịt trên vai hắn đau rát, bắt đầu lo lắng, biết chuyện phải tới cũng sẽ tới, nhưng lần này hắn không có ý định chạy trốn.

“Này, hình như nơi này không ổn định, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Ngô Á quay đầu gọi Triệu Khách.

Trương Hải Căn đứng bên cạnh gật đầu theo: “Đúng vậy, rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Nhanh lên đi, không được thì ta chống đẩy mười cái cho ngươi trước thì sao?”

Trương Hải Căn rất nóng nảy, cảm giác không rõ ràng kia càng ngày càng mãnh liệt, thậm chí còn mạnh hơn bất cứ lần nào, dự cảm không may này đè nặng Trương Hải Căn, khiến hắn ta hơi không thở nổi.

Đối mặt với lời hỏi thăm của hai người, ánh mắt Triệu Khách lại nhìn ra sau lưng, chỉ thấy không gian tối tăm trước mắt đang không ngừng vỡ vụn, vết nứt lít nha lít nhít, chỉ vì hoàn cảnh quá tối nên không nhìn rõ ràng.

“Cho các ngươi!”

Chỉ thấy Triệu Khách đưa tay, lấy ra hai tấm phù chú màu đen từ trong sách tem, đưa cho Trương Hải Căn và Ngô Á.

Ngoại trừ cái đó ra còn có hai mặt thủy tinh màu xanh.

“Sắc lệnh phù, Thủy tinh truyền tống?”

Nhìn hai thứ này, Ngô Á cũng rất quen thuộc.

Thủy tinh truyền tống có thể truyền tống đến bất kỳ vị trí gì đã đánh dấu tốt tọa độ trong đường kính mấy mét.

Đây là đạo cụ sử dụng một lần duy nhất, có thể đổi được từ trong sách tem, một cái 10 điểm bưu điện, vào lúc mấu chốt thường có thể giữ mạng, khuyết điểm là phạm vi mấy mét thật sự quá nhỏ, vì vậy không được đám người đưa thư chào đón.

Còn Sắc lệnh phù rất đặc thù, một phù hai phần, màu đen là mẫu phù, màu trắng là tử phù, chỉ cần kích hoạt tử phù trong khoảng cách ba mét, có thể thuấn gian truyền tống đến vị trí mẫu phù.

Bình Luận (0)
Comment