Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 597 - Chương 597. Giao Dịch

Chương 597. Giao dịch Chương 597. Giao dịch

“Xem ra, đằng kia có một kẻ ngu chưa đến bao giờ, không biết có một người đưa thư cao cấp làm chỗ dựa cho Hồng Yên quán, muốn làm loạn ở Hồng Yên quán? Thọ tinh ăn thạch tín, muốn chết!”

“Đừng để ý đến tên này, nữ nhân có thực lực thật sự tham gia vào Hồng Yên quán, không cần bán xác thịt, chỉ cần dựa vào việc bán tin tức cũng có thể kiếm được rất nhiều điểm bưu điện.”

“Còn phải nói à, những người đưa thư hệ âm nhạc ở trên tầng 20, một khúc nhạc lấy của ngươi 20 điểm bưu điện, loại người nghèo như ngươi nghe nổi sao?”

Người kia nói xong cũng tự lắc đầu, 20 điểm bưu điện một bản nhạc, hắn ta cũng không nghe nổi, có trời mới biết đây là tiếng động thiên nhiên thế nào.

Có thể tiêu tiền ở tầng này, mặc kệ là nam nhân hay nữ nhân, có phải nữ tử trong Hồng Yên quán hay không, thực lực bản thân đều không thể coi thường.

Triệu Khách đứng bên cạnh nghe thấy cũng âm thầm tặc lưỡi.

Quá đắt đỏ, hơn nữa còn có người đưa thư cao cấp làm chỗ dựa.

Tuy Triệu Khách không hiểu đây là sự tồn tại như thế nào, nhưng hắn còn chưa phải trung cấp, chứ đừng nói đến cao cấp.

Hơn nữa còn chống lưng cho một sản nghiệp tiêu dùng như vậy, chỉ khoản tiền mỗi ngày thôi, nghĩ đến cũng phải dùng một con số trên trời để hình dung.

Ngay lúc trong lòng Triệu Khách đang suy nghĩ miên man, sau lưng vang lên một giọng nói quen thuộc: “Lão đệ, hút thuốc gì đấy!”

Giọng nói quen thuộc và mùi hương thuốc lá trên người đối phương.

Sau khi Triệu Khách hơi ngạc nhiên, nhanh chóng hiểu rõ người đứng sau lưng là ai, trong lòng không nhịn được than thở: “Sao tên này còn chưa chết?”

Thế nhưng có thể gặp được kẻ nghiện thuốc ở chỗ này cũng là một loại duyên phận.

Lúc này, Triệu Khách quay đầu nhìn đoàn bóng đen ghé vào bên cạnh mình, cười xấu xa nói: “Lão ca, hình như có thu hoạch không nhỏ trong không gian khủng bố trước đó!”

“Hả??”

Đối phương trợn mắt, tuy bóng đen bao trùm khuôn mặt nhưng vẫn có thể nhìn thấy vị trí con mắt này.

Thấy ánh mắt hài hước và giọng nói của Triệu Khách.

Kẻ nghiện thuộc hận không thể nhét một quả sầu riêng to vào trong mình.

Dáng vẻ như gặp quỷ, hét to: “Tiểu tử nhà ngươi lại còn sống?”

Triệu Khách: …

Đây không phải lần đầu tiên hai người nói chuyện, theo lý trước lạ sau quen, không ngờ hai người thấy đối phương không chết đều tỏ ra kỳ quái.

Kẻ nghiện thuốc nói xong, dường như cũng nhận ra mình đã nói sai, vội vàng ho nhẹ vài tiếng để giảm bớt sự bối rối của mình.

“Khụ khụ, lão đệ, thật xin lỗi, ta nhận nhầm người.”

Kẻ nghiện thuốc nói xong liền muốn chuồn đi.

Nhưng Triệu Khách đã bắt được hắn ta, sao có thể để lão hồ ly này chạy mất.

Nơi này là Quỷ thị, người đưa thư không thể ra tay ở đây, nhưng Triệu Khách có cách để đối phó một kẻ nghiện thuốc.

Chỉ thấy Triệu Khách không nhanh không chậm lấy ra một gói thuốc lá sợi từ trong sách tem, nhẹ nhàng cầm lấy một túm.

Hương thơm dày nặng như một loại rượu lâu năm, hương thơm tràn ngập.

Người bình thường không ngửi được nhưng đối với kẻ nghiện thuốc coi thuốc như mạng sẽ như chó ngửi được xương cốt, chưa đi được bao xa đã lập tức xoay người lại, vội vàng quay về.

Nhìn thuốc lá sợi bị Triệu Khách cầm trên tay, tròng mắt kẻ nghiện thuốc cũng trở nên xanh lét.

Sợi thuốc màu vàng xõa tung, từng sợi có trật tự rõ ràng bị Triệu Khách cầm trên ngón tay, nhẹ nhàng xoa đi xoa lại, dính vào nhau mà không hỗn loạn, từ trước ra sau xoa thành một quả cầu nhỏ cũng không thấy sợi thuốc dính vào nhau.

Chỉ dựa vào màu sắc, hương thơm, hắn ta đã biết loại thuốc lại sợi này rất đặc biệt, tuyệt đối là cực phẩm.

Vừa rồi hắn ta ngửi được mùi thuốc rất đặc biệt trên người Triệu Khách, nên muốn lại gần nếm thử, thật sự không ngờ lại là cực phẩm như vậy.

Điều khiến hắn ta đau lòng nhức óc hơn là, loại thuốc cực phẩm như thế lại thuộc về tên đen đủi này.

Hắn ta muốn hút nhưng bản năng thức giục hắn ta phải né tránh Triệu Khách xui xẻo, không muốn quen tên này.

Nhưng thuốc lá sợi trên tay Triệu Khách thật sự quá mê người, còn tốt hơn loại thuốc đổi được từ trong sách tem.

Trong chốc lát, không thấy khuôn mặt hắn ta nhưng ánh mắt bức thiết của kẻ nghiện thuốc đã bán rẻ suy nghĩ của tên này, hắn ta ngứa ngáy như bị mèo cào.

“Hắc hắc, lão đệ, cho chút đi!”

Cuối cùng, dường như không chịu được sự giằng xé trong lòng, chỉ thấy kẻ nghiện thuốc lại gần, dáng vẻ không biết xấu hổ, so với vừa rồi cứ như hai người.

Thế nhưng, Triệu Khách xoa thuốc lá sợi thành một quả cầu to bằng móng tay rồi bắn đi, xoay người rời đi.

Từ đầu tới cuối không quan tâm hắn ta.

“Ôi chao!”

Triệu Khách gảy ngón tay một cái, ở trong đám đông chỉ thấy kẻ nghiện thuốc như chó dữ vồ mồi, thân thể rơi xuống từ giữa không trung như một con cóc, đỡ được thuốc lá sợi ở trong lòng bàn tay.

Hắn ta đau lòng mắng: “Tên phá của, lại ném thứ tốt như vậy.”

Cầm viên thuốc to bằng móng tay ở trên tay, kẻ nghiện thuốc hơi híp mắt lại, cũng không để ý đến ánh mắt quái dị của người khác, hắn ta ngồi xổm trong góc cẩn thận đặt viên thuốc này vào ống thuốc.

Triệu Khách cũng không quan tâm kẻ nghiện thuốc đang làm cái gì, nhanh chân đi đến Hồng Yên quán.

Bình Luận (0)
Comment