Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 623 - Chương 623. Hỏa Xạ Thủ!

Chương 623. Hỏa xạ thủ! Chương 623. Hỏa xạ thủ!

Triệu Khách lắc đầu, đang định quay về, lúc này lại thấy nam nhân trước mặt thanh niên kia đột nhiên ngã xuống đất ho khan, phun ra một cục đờm dính máu, lại đen sì toàn than đá.

“Chu ca!”

Thanh niên tiến lên nhìn, biết đây là hít bụi than đá thời gian dài, đã bị bệnh lao phổi, bệnh này còn khó chữa trị hơn cả bệnh ung thư.

Cho dù ở trong hiện thực, đối mặt với loại bệnh này cũng gần như không có thuốc chữa.

Hơn nữa người trung niên trước mắt đã tiến vào giai đoạn cuối, chỉ ho thôi mà cả khuôn mặt cũng biến thành màu gan heo, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.

“Chu ca, chịu đựng!”

Người thanh niên nói lời này, bàn tay đặt ở sau lưng Chu Quán, vỗ nhẹ lưng hắn ta.

“Là hắn!”

Lúc này, đồng tử Triệu Khách co rụt lại, con mắt nhìn chằm chằm người thanh niên, không ngờ lại gặp hắn ta ở đây.

Chỉ thấy trong lòng bàn tay người thanh niên có một đoàn ánh sáng màu vàng, đang rót vào sau lưng Chu Quán.

Triệu Khách tuyệt đối không nhận nhầm loại thánh khí quen thuộc kia, cho dù là người đưa thư khác cũng có được con tem hệ thánh quang, nhưng chỉ có Thánh quang thuật của Tề Lượng mới mang theo khí tức khiến Triệu Khách đặc biệt chán ghét.

“Vẫn là người hiền lành như vậy! Hừ!”

Triệu Khách bĩu môi một cái, con mắt linh hoạt đảo quanh, cũng không biết nghĩ đến điều gì đột nhiên nhếch miệng mỉm cười kỳ quái, xoay người bước nhanh rời đi.

Hôm sau trời vừa sáng, Triệu Khách đã theo đoàn người Nhị Mạnh Tử tiến vào quặng mỏ phía sau công xưởng.

Gò núi to lớn trước mắt đã bị đào ra một cái hố không thấy đáy, công nhân giao ban với nhau, leo ra từ dưới giếng mỏ, trên người đã biến thành một người bùn đen sì, e rằng mặt đối mặt, không nghe giọng nói cũng không biết đối phương là ai.

“A, đây không phải Tiểu cẩu sao? Vui chơi thoải mái nửa tháng, bây giờ mới về.”

Có người thấy Triệu Khách không nhịn được mở miệng trêu chọc.

Nhưng đối phương vừa nói xong đã thấy khuôn mặt Nhị Mạnh Tử đứng bên cạnh tối sầm lại, mở miệng mắng: “Đệt đại nương ranh con nhà ngươi, đây là biểu đệ của ta.”

Đối phương nghe vậy ngạc nhiên, lúc khuôn mặt đen như mực nhìn sang Triệu Khách, lại thấy trong mắt có thêm chút đồng tình.

Hắn ta gật đầu, không nói chuyện nữa, đứng lên bước nhanh rời đi.

“Hừ, ta nói cho các ngươi biết, đừng ai bắt nạt huynh đệ của ta, nếu không ta chặt chân chó của hắn!”

Nhị Mạnh Tử nhìn chằm chằm xung quanh, hung ác uy hiếp.

Mọi người nghe vậy không đáp lại, nhao nhao cúi đầu đi lên phía trước, chỉ là vô tình hay cố ý nhìn sang Triệu Khách, luôn khiến người ta cảm thấy những ánh mắt kia rất phức tạp.

“Xuống mỏ!”

Tiếng máy móc ầm ầm cuốn dây kẽm ở trên dây kéo lên, thang máy thô sơ dần bắt đầu hạ xuống cái hố.

“Biểu đệ, đợi chút nữa đi vào ngươi cứ tìm một chỗ đào từ từ, yên tâm, ca giúp đỡ ngươi, chắc chắn chỉ tiêu tháng này không có vấn đề gì.”

Nhị Mạnh Tử quay đầu nhìn Triệu Khách một chút, bọn họ là nhóm thứ hai xuống mỏ, lúc này đang đứng ở cửa thang máy chờ đợi.

“Cảm ơn Mạnh… Biểu ca.” Triệu Khách vội vàng gật đầu, dáng vẻ ngu dốt suýt nữa gọi sai cách xưng hô.

“Nhi tử ngoan, lại uống với cha một chút!”

Lúc này trong đám người đột nhiên vang lên một tiếng ồn ào, một mùi rượu nồng nặc truyền tới, chỉ thấy một lão hán lớn tuổi say khướt đi ra từ trong đám người, dưới chân mất thăng bằng, ngã mạnh vào vũng bùn.

Nhưng dường như lão hán không quan tâm, đứng lên ôm chai rượu tiếp tục uống.

Đám thợ mỏ xung quanh thấy thế cũng đã sớm tập thành thói quen, ngược lại Mạnh Tử thấy thế cau mày, nháy mắt ra hiệu, lập tức có người kéo lão hán lên.

“Mạnh Tử!”

Sau khi lão hán được đỡ đứng lên lại lắc đầu nhìn Mạnh Tử, bước chân lảo đảo, một phát túm lấy cánh tay Nhị Mạnh Tử: “Mạnh Tử, nhi tử ta đâu?”

Sắc mặt Nhị Mạnh Tử không thay đổi, nhưng cơ bắp trên khóe miệng lại co giật hơi mất tự nhiên, trên mặt miễn cưỡng nở nụ cười: “Thúc, ngươi uống nhiều quá, nhanh nhanh nhanh, lôi đi, đừng để đốc công nhìn thấy.”

Nhị Mạnh Tử nói xong, lập tức có người kéo lão hán đi ra ngoài, chỉ thấy lão hán bị kéo đi vẫn không quên kêu lên: “Mạnh Tử, nhi tử của ta đâu!”

“Biểu ca… Hắn…”

Triệu Khách nhìn lão hán, quay sang nhìn Mạnh Tử muốn nói lại thôi, khiến sắc mựt Mạnh Tử lập tức trở nên khó coi.

Hắn ta lôi kéo cánh tay Triệu Khách mắng: “Hắn cái gì mà hắn, một tên tửu quỷ thôi, nếu không phải đốc công bên trên bảo vệ hắn, hắn đã sớm bị ném vào vách đá, ngươi không có đốc công bảo vệ, nhanh chóng xuống mỏ làm việc đi.”

“Ôi!”

Triệu Khách thay đổi sắc mặt, dáng vẻ không dám hỏi nhiều nữa, thành thật đi theo đám người lỗ mãng này xuống mỏ.

Không biết quặng mỏ này đã bị đào bao lâu, đám người Triệu Khách vào thang máy xuống dưới, sau khi đi xuống khoảng năm phút mới xuống đáy.

Hoàn cảnh bên trong tối tăm không có ánh sáng, nguồn sáng duy nhất là ngọn đèn trên tay bọn họ.

“Cẩn thận một chút, đừng đi quá sâu!”

Mạnh Tử dặn dò Triệu Khách, liền dẫn người bắt đầu đi vào chỗ sâu, Triệu Khách thật thà đi theo phía sau, tùy ý tìm một chỗ không người.

Hoàng kim đồng trên mặt trái quét qua, có thể thấy rõ trên vách đá vặn vẹo méo mó, than đá đen như mực bị đào đến lộn xộn.

Bình Luận (0)
Comment