“Thôi đi, đến thật thì sao, hắn chỉ là tên gà yếu, lúc sống ta còn không sợ, đừng nói lúc chết.”
Người này nói xong đứng dậy đi đến ngã rẽ, tuy trong khu cư trú có nhà vệ sinh nhưng phần lớn đều là thùng tranh.
Cũng là xây một cái nhà cỏ phía trên một cái thùng phân lớn, đi ị hay đi tiểu đều giải quyết ngay trong nhà cỏ.
Nhưng hiện tại trời tối đường trơn, có rất ít người đi đến thùng tranh, chẳng may rơi vào đó đúng là kêu trời, trời không đáp, kêu đất, đất chẳng hay, những năm qua có không ít người không cẩn thận rơi xuống chết chìm.
Vì vậy bọn họ thường tùy tiện tìm một chỗ giải quyết.
“Vù…”
Một cơn gió lạnh thổi quá khiến hắn ta không nhịn được quấn chặt chiếc áo mỏng manh trên người, trong lòng mắng: “Phì, hơn nửa đêm còn nhắc đến Hồ Tam gì đó, làm lão tử đi đái cũng cảm thấy lạnh mông.”
Lúc nói lời này đã cởi dây lưng quần, nước tiểu màu vàng chảy xuống theo góc tường.
Chợt thân thể run lên, hắn ta buộc lại dây lưng quần muốn quay về, nếu chậm thêm chút nữa e rằng hai tên khốn kia sẽ hút sạch thuốc phiện.
Nhưng còn chưa chờ hắn ta bước đi, đã nghe một tràng tiếng “rắc rắc rắc”, nghe tiếng động hình như là chó hoang đang gặm đồ ăn.
“Ai?”
Đột nhiên nghe thấy tiếng động này khiến hắn ta không nhịn được giật mình, quay đầu lại hô lên nhưng không có ai trả lời, ngược lại tiếng gặm ăn càng dồn dập hơn.
Thấy thế, hắn ta cố lấy can đảm, rón rén đi ra từ góc tường, áp đầu vào mặt tường, thò đầu ra nhìn, vừa nhìn đã thấy một xác chết đầm đìa máu tươi đang nằm trong góc tường, ngoại trừ xác còn có một khuôn mặt kỳ quái đầy máu tươi quay lại, cười hắc hắc với hắn ta.
“Quỷ!”
Một tiếng hét thảm khiến cảm giác lạnh lẽo từ ngón chân xông thẳng lên đầu, máu trong người lạnh ngắt muốn bỏ chạy, nhưng vừa có suy nghĩ này đã cảm thấy hai chân trở nên cứng đờ, trong đầu vang lên ong ong, mí mắt trợn ngược, ngã thẳng xuống đất.
Hôm sau trời vừa sáng, ánh nắng chiếu xuống nhưng lại không thể chiếu sáng công xưởng, sáu ống khói cực to tỏa ra khói đặc màu đen, bụi than đá trôi nổi trong không khí như tâm trạng của mỗi người đều bị bao trùm một tầng sương không xóa đi được.
Lẽ ra, ngày thường đến giờ này các công nhân đã bắt đầu chuẩn bị xuống mỏ nhưng hôm nay là ngoại lệ.
Một vài công nhân tụ tập lại, chờ đám thủ lĩnh đã đi bàn bạc với đốc công.
Nghe nói chuyện tối hôm qua quá kinh khủng, sáng nay có người thấy xác chết đã nôn không còn hình người.
Phải biết rằng, bọn họ cũng được coi là người kiến thức rộng rãi, một số xác chết móc ra từ dưới mỏ, phần lớn đều thiếu tay thiếu chân, có cái đầu còn thành một đống bột nhão.
Nhưng so sánh với xác chết tối qua, càng khiến bọn họ cảm thấy sau lưng rét run.
“Quá thảm, chắc chắn là Hồ Tam, chắc chắn hắn ta đang trả thù.”
Có người ngồi xổm ở góc tường, khẽ lẩm bẩm.
Nhưng nói hết câu lại bị người ta ném cho một hòn đá, ra hiệu hắn ta đừng nói nữa.
Nhưng thông thường không cách nào có thể chặn miệng những người đó, người này không nói, người kia sẽ nói.
“Không sai, các ngươi không thấy đâu, xác chết bị phanh ngực, ruột gan bị móc ra, nghe nói máu cũng bị hút thô, không thấy trái tim đâu, hơn một nửa số thịt trên người đều…”
“Câm miệng!”
Có người không chịu nổi, đứng lên nói sang chuyện khác: “Đúng rồi, trưa nay căn tin ăn gì? Ta đói bụng rồi!”
“Nghe nói là… Tim heo chiên tương!” Có người nói xong đã thấy sắc mặt đám người xung quanh trở nên khó coi.
Một người đứng lên chỉ vào tiểu tử nói tên món ăn, nhưng há miệng chỉ nghe “ọe” một tiếng.
Bên ngoài bàn tán vô cùng ồn ào.
Ở bên khác, Triệu Khách ngủ thẳng đến giữa trưa mới tỉnh lại từ giấc ngủ mơ, hắn duỗi lưng một cái, chỉ nghe tiếng khớp xương vang lên “cạch cạch cạch”.
Hắn đứng dậy, cảm giác thân thể chưa từng nhẹ nhàng như vậy.
Ngón tay nắm một cái vào giữa không trung, mạnh mẽ siết nắm đấm, trong không khí xuất hiện một cơn gió mạnh.
Quan trọng hơn là, sau khi hắn ăn Chân. Ma thần yêu đan, trong cơ thể có thêm một đoàn khí lưu, dựa vào thứ này, khi hắn thi triển Nhiếp nguyên thủ mới có thể huyễn hóa ra một đôi tay lớn.
Luồng khí lưu này cũng không quá nhiều, Triệu Khách không thèm để ý đến vì trên cơ bản hắn rất ít dùng đến, Nhiếp nguyên thủ tiêu hao không lớn.
Nhưng trải qua tối qua thủy tinh tím cường hóa thân thể của hắn, Triệu Khách phát hiện luồng khí trong bụng hắn lập tức tăng lên gấp đôi, thậm chí trong lúc vung tay cũng cảm giác khí lưu trong bụng bám vào thân thể, khiến lực lượng của hắn tăng lên gấp đôi.
Hơi giống nội lực trong tiểu thuyết võ hiệp nhưng cũng không quá lớn.
Nhắc đến tối hôm qua, Triệu Khách cũng âm thầm lau mồ hôi lạnh.
Cũng như hắn đã dự đoán, khả năng phản phệ vô cùng lớn, sau khi trải qua cảm giác ngứa ngáy và đâm đau, sự kiểm tra thật sự mới bắt đầu, năng lượng khổng lồ như vỡ đê đột nhiên nổ tung.
Đổi lại là những người khác, có lẽ cũng không chịu được.
Triệu Khách cảm giác lúc đó hắn sắp bị luồng năng lượng này làm no nổ, cũng may trong lúc nguy hiểm quỷ thần xui khiến thế nào hắn lại hoán đổi nhân cách sang Tham ăn.
Sức khôi phục của Tham ăn cùng lực tiêu hóa kinh khủng của hắn ta hoàn toàn không cùng một cấp bậc.