Viên đạn sượt qua tàn ảnh do Triệu Khách lưu lại, đánh xuyên vào chỗ sâu trong rừng cây, còn không thể sượt qua da Triệu Khách.
"Đáng chết!"
Nước mưa nhuốm máu phun tung toé lên mặt Maier.
Mùi máu tươi nồng đậm lây dính mái tóc vàng của Maier, thấy thủ hạ bắn một phát không trúng, Maier rút súng kíp, họng súng đen ngòm tản ra sát khí sắc bén vẫn khóa chặt trên người Triệu Khách.
Mặc cho hắn chạy thế nào, Triệu Khách cũng có thể cảm giác được sự áp lực khiến người ta tuyệt vọng ở phía sau.
"Ầm!"
Cùng lúc ánh lửa phun tung toé ra từ họng súng, Triệu Khách cũng dựa vào cảm giác biết được Maier đã nổ súng.
"Hai giây!"
Đồng tử Triệu Khách co rụt lại, nhớ kỹ thời gian Maier ra tay.
Dưới nhân tố hoàn cảnh bất lợi là mưa to và đêm tối, động tác nổ súng của Maier cũng trở nên chậm chạp, vốn là động tác trong chớp mắt nhưng bây giờ từ nhắm chuẩn đến nổ súng cần tròn hai giây.
Chỉ thấy thân thể Triệu Khách thoáng qua trong bụi cỏ, sau đó một bóng đen nhào ra từ trong bụi cỏ, che sau lưng Triệu Khách.
"Cạch!"
Viên đạn xuyên qua đầu phân thân, đầu phân thân nổ tung như quả dưa hấu.
"Còn có người?"
Maier ngạc nhiên, đã thấy lúc này Triệu Khách lại nhảy ra từ trong bụi cỏ, nhanh chân chạy về phía tây.
Chỉ thấy trong lúc Triệu Khách phi nước đại, trong lòng còn tính toán thời gian.
"0.4!"
"0.9!"
Triệu Khách tính toán chuẩn đến từng mili giây, thời gian trong nháy mắt này bắt đầu bị Triệu Khách đè ép đến cực hạn.
"1.8!"
Triệu Khách đột nhiên nghiến chặt hàm răng, không cần quay đầu hắn đã cảm giác được sát khí bức người sau lưng lại khóa chặt hắn.
"Ngay bây giờ!"
Nhưng ngay lúc này Triệu Khách lại nhảy vào bụi cỏ, sau khi lộn một vòng trong bụi cỏ lại nhảy ra.
Chỉ thấy lúc nhảy ra lại không chỉ có một mình Triệu Khách.
Bên trái, bên phải, Tây Bắc, Đông Nam đồng thời xuất hiện bốn bóng đen, điên cuồng chạy ra ngoài từ phương hướng khác nhau.
Đương nhiên tốc độ không có nhanh nhẹn như trước đó, nhưng những bóng dáng này rất xảo quyệt, rẽ trái vòng phải như một con chuột, chạy tán loạn khắp nơi.
Điều này khiến Maier vốn đã khóa chặt hơi thở của Triệu Khách lập tức ngạc nhiên, trong chốc lát súng kíp trên tay cũng không biết nên chỉ về hướng nào.
"Ngơ ngác cái gì, bắn cho ta!"
Maier quay đầu nhìn về phía bốn thủ hạ còn lại, nếu cứ để đối phương chạy đi ngay trước mí mắt hắn ta như vậy, sao hắn ta có thể cam tâm.
Nhưng bốn thủ vệ tinh anh thấy thế, lại chỉ có thể tăng tốc đuổi về phía trước.
Không phải bọn họ không muốn bắn, mà là hỏa thương trên tay hạn chế khoảng cách, cộng thêm thời tiết hiện tại rất ác liệt, là thử thách cực lớn cho đường đạn và cự ly, cộng thêm đối phương xảo quyệt như chuột.
Khiến bốn thủ vệ tinh anh chỉ có thể lựa chọn đuổi theo, rút ngắn khoảng cách nổ súng.
"Phế vật!"
Thấy thế, Maier tức giận giậm chân, đưa tay bắn một phát súng, chỉ thấy đầu Triệu Khách ở hướng đông nam đột nhiên nổ tung, thân thể còn duy trì lực quán tính chạy về phía trước mấy bước, mới ngã mạnh xuống đất.
Hiển nhiên người này không phải.
Maier quay người bắt đầu đuổi theo người bên trái, ngay khi đuổi theo còn không quên xử lý bóng đen ở hướng tây bắc cách hắn ta xa nhất.
Lắp đạn, nhắm chuẩn, nổ súng, động tác một mạch mà thành nhưng lại tốn nhiều thời gian hơn trước, tròn 3 giây mới thấy một viên đạn lôi kéo ra cái đuôi màu bạc ở giữa không trung, như là sao băng chạy như bay ra ngoài.
"Không tốt!"
Triệu Khách đang phi nước đại ở hướng tây thay đổi sắc mặt, thân thể quét ngang sang bên cạnh, lợi dụng cây cối che chắn bóng dáng mình.
Chỉ thấy viên đạn trực tiếp xuyên qua thân cây to cỡ miệng chén, một phát bắn ra một lỗ thủng trên ngực hắn.
"Hừ!"
Maier gần như không quay đầu lại nhìn kết quả, nghe được tiếng vang xuyên thủng da thịt kia đã biết hắn ta đánh trúng mục tiêu, nhưng dễ dàng ngã xuống như vậy, hiển nhiên không phải người mà hắn ta muốn đuổi theo.
Ngay lúc Maier quay người chuẩn bị đuổi giết hai bóng đen ở trước mặt, lại đột nhiên phát hiện điều gì đó, quay đầu nhìn sang.
Đã thấy Triệu Khách vừa bị bắn ngã xuống đất lại bò lên, lấy ra hai củ nhân sâm to như củ cải từ trong ngực, hai ba miếng nhét vào trong miệng, vừa ăn vừa tiếp tục chạy về hướng tây, đồng thời trong mồm không ngừng hô hào: "Đói, đói chết ta, thật đói!"
"Không đúng!"
Thấy thế, Maier một chân đạp mạnh xuống đất, một chân vùi sâu vào vũng bùn, thân thể đột nhiên dừng lại, xoay người chỉ bóng dáng Triệu Khách ở phía tây, nói: "Là hắn, đuổi theo cho ta!"
Thủ vệ tinh anh đã chạy tới nơi nghe vậy ngạc nhiên, quay đầu thấy Triệu Khách đã chạy ra xa, chỉ còn lại một cái bóng.
Thấy thế, bọn họ chỉ có thể quay người, tăng tốc đuổi kịp.
"Đói!"
Triệu Khách hô đói, chỉ thấy lúc này một bộ áo giáp màu đen hiện lên trên người Triệu Khách, là Ác quỷ túc cụ.
Chỉ thấy sau khi Ác quỷ túc cụ bao trùm Triệu Khách, hắn lại nhanh chân bỏ chạy, chạy thẳng đến cạm bẫy ở hướng tây.
Mưa to phần phật rơi xuống, giọt mưa rơi xuống bụi cỏ, phát ra tiếng mưa rơi bộp bộp.
Trong không khí ngoại trừ mùi nước mưa hôi chua, còn mang theo một mùi máu tươi dày đặc, nếu không phải trên mặt đất có thịt nát, nội tạng và tay đứt cụt, sợ là không ai ngờ vừa rồi nơi này đã xảy ra một trận kịch chiến.