Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 653 - Chương 653. Lộ Ra Tài Năng

Chương 653. Lộ ra tài năng Chương 653. Lộ ra tài năng

Suy nghĩ của Đường Lang rất đơn giản, đã muốn tàn nhẫn vậy phải tàn nhẫn đến cùng, tuyệt đối đừng nhân từ nương tay cho đối phương chỗ xoay người, nếu để đối phương xoay người, vậy người gặp xui xẻo là hắn ta.

Khóa miệng Đại Trùng giật giật hai cái, đây là đang đẩy hắn ta lên con đường chết, nhưng đối phương đã làm đến mức này, không đầu hàng chỉ có chết, còn sống vẫn còn một tia hy vọng.

Vì vậy Đại Trùng lại gửi đầu hàng lệnh cho Đường Lang, thu thập bảy con tem hệ trùng của mình giao ra.

Nhưng lần này vẫn bị Đường Lang từ chối.

“Không chỉ tem, ngươi còn phải giao cả điểm bưu điện cho ta!”

Lần này giọng điệu của Đường Lang còn trực tiếp hơn lần trước, hoàn toàn là giọng điệu ra lệnh khiến Đại Trùng cảm thấy nghẹn một hơi trong ngực, hai tay siết chặt thành nắm đấm.

Nhưng một lát sau Đại Trùng khẽ cắn môi, gật đầu đồng ý.

“Hắc hắc, vậy là được rồi, biết đâu ngươi may mắn, sau khi không gian này kết thúc còn có thể kiếm lại một trận.”

Đường Lang nhếch môi cười, thúc giục Đại Trùng giao ra đầu hàng lệnh.

Thấy sau khi Đại Trùng giao ra đầu hàng lệnh, dáng vẻ mất hết can đảm.

Đường Lang ngửa mặt lên trời cười như điên, tiếng cười the thé đâm vào màng nhĩ người ta đau đớn, trong tiếng cười đầy sự đắc ý vừa lòng thỏa mãn.

Muốn sống sót ở thế giới này thì phải giẫm lên xác người khác, trèo lên trên, hiển nhiên lần này hắn ta lại thắng.

Đột nhiên, tiếng cười của Đường Lang im bặt, cảm giác như cần cổ đột nhiên bị bóp gãy, sắc mặt hắn ta trở nên cực kỳ khó coi, trong ánh mắt hiện ra sự hoảng sợ và tức giận khó mà hình dung, hắn ta nhìn rừng cây tối đen bên phải, nói ra từng chữ: “Cút ra đây!”

Một người từ từ đi ra từ trong rừng cây tối đen.

“Là hắn!”

Triệu Khách trốn ở trong bóng tối thấy người đi ra từ trong rừng rậm cũng hơi ngạc nhiên, trong mắt hiện ra chút mong đợi.

Người đột nhiên xuất hiện bước đi rất vững vàng, đặt chân rất nhẹ nhàng, dường như mỗi bước đều được đo đạc chính xác.

Chỉ nắm chặt hai tay đứng đó đã như một mặt trời vừa mọc, khí tức phồn vinh xua tan bóng tối trong đêm, dường như nước mưa rơi xuống từ trên trời cũng lùi đi ba phần!

Đường Lang nhìn người này không nhịn được nhíu mày, trong mắt vẫn thể hiện ra vẻ hoảng hốt.

“Ngươi! Ta nhớ từng gặp ngươi ở giếng mỏ, không ngờ ngươi lại là người đưa thư!” Đường Lang hơi trêu chọc, nhớ lúc ấy tên này tỏ ra rất nhiệt tình theo Lý gia xuống mỏ như những công nhân khác, vì vậy Đường Lang cũng không để ý đến hắn ta.

Không ngờ một người vẻ ngoài thanh niên này cũng là một người đưa thư.

“Sao nào, đến đây lúc này là muốn kiếm lợi ích từ lão tử?”

Đường Lang cười lạnh, thái độ tùy ý giống như một người bình thường, không hề nhận ra chỗ khác biệt, nhưng không ngừng ngoảnh lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Đại Trùng ở bên cạnh.

Ý là, nhanh giao dịch tem cho ta.

Đúng là Đại Trùng đã nộp đầu hàng lệnh, nhưng bây giờ hắn ta còn chưa thực hiện nội dung trong đầu hàng lệnh, giao dịch con tem và điểm bưu điện cho hắn ta.

Đại Trùng nhìn người thanh niên lại nhìn Đường Lang.

Ánh mắt rất phức tạp, hắn ta không tin người thanh niên này, cũng không tin Đường Lang.

Nếu thanh niên này muốn giết hắn ta, cho dù giao dịch tem và điểm bưu điện cho Đường Lang, Đường Lang cũng không bảo vệ hắn ta, tính thế nào cũng là chết.

Đã vậy, chẳng thà trước khi chết kiếm theo một cái đệm lưng.

Hắn ta nghiến răng một cái, dứt khoát nhắm mắt lại, thể hiện dáng vẻ lão tử muốn quỵt nợ, ngươi thích xử lý thế nào thì xử lý như thế, khiến Đường Lang hận đến nghiến răng.

“Ngươi muốn chết!”

Đường Lang khẽ nói, hận không thể xử lý Đại Trùng ngay bây giờ.

Chỉ là lúc này hắn ta còn phải phân tâm chú ý người thanh niên này, trong chốc lát không rảnh tính sổ với Đại Trùng.

“Đừng làm khó hắn, đối thủ của ngươi là ta!”

Trên khuôn mặt gầy gò lộ ra vẻ cương nghị kiên cường, đôi mắt sáng ngời có thần, không phải sát khí mà là một thân chính khí, hắn ta cầm một thanh thiết chùy đen thui trong lòng bàn tay, ánh mắt nhìn chằm chằm Đường Lang.

Đường Lang ngạc nhiên, không biết vì sao bị người thanh niên trước mắt nhìn chằm chằm, luôn cảm thấy cả người mất tự nhiên.

Không giống với sát khí ép người kia, càng có một loại… Cảm giác chột dạ.

Nhưng nhìn đại chùy trên tay thanh niên, ánh mắt Đường Lang sáng ngời, khóe mắt lộ ra nụ cười gằn nói: “Thằng ngu này! Ngươi tưởng ta là tình trạng kiệt sức nỏ mạnh hết đà sao? Ngươi tưởng ta đã thể hiện toàn bộ thực lực? Con người quan trọng nhất là tự hiểu lấy mình! Tay mơ!”

Vẻ mặt thanh niên lạnh nhạt, dường như hoàn toàn coi lời nói của Đường Lang là đánh rắm.

Điều này chắc chắn khiến Đường Lang càng khó chịu hơn, trong lòng xuất hiện một suy nghĩ vô cùng ngang ngược, hắn ta dự định dạy dỗ tên này thật rốt, khiến hắn ta phải cầu xin mình giết hắn ta như một con chó.

“Vù!”

Chỉ thấy Đường Lang xòe hai tay ra, hai đoàn sương đen phun ra từ lòng bàn tay, như hai con rắn to bằng miệng chén.

Bình Luận (0)
Comment