Bốn người nhìn ra sau, sau lưng U Linh trống rỗng cũng không có cái gì.
Điều này càng khiến bọn họ cảm thấy kì quái.
Lúc này, U Linh như phát hiện ánh mắt của bốn người, con mắt nhìn chằm chằm bọn họ, khuôn mặt lúc sáng lúc tối, giơ ngón tay chỉ đám người Tề Lượng.
"Ngươi... Các ngươi..."
Thấy miệng U Linh mấp máy, nhưng không biết là khoảng cách quá xa hay giọng hắn ta quá nhỏ.
Cho dù Triệu Khách có thính giác hơn người cũng không thể nghe rõ hắn ta đang nói cái gì.
"Hắn nói cái gì??"
Đại Trùng hơi không rõ gãi tóc của mình, có lẽ gần đây không tắm, Đại Trùng luôn cảm giác đầu hắn ta rất ngứa, càng cào càng ngứa.
Quỷ Cơ nhìn kỹ, muốn nhìn khẩu hình miệng của U Linh, lắc đầu nói: "Không biết, quá xa, không thấy rõ khẩu hình miệng của hắn."
Chỉ thấy U Linh càng chạy càng xa, dần biến mất trong tầm mắt của bốn người, bốn người bàn bạc một chút, tiếp tục ở lại nơi này cũng không có ý nghĩa.
Bây giờ bên ngoài không còn thạch tinh màu trắng bay xuống nữa, dứt khoát đi ra ngoài xem một chút, lại đến trang viên tìm manh mối liên quan.
Tin tưởng trong trang viên chắc chắn cái này có manh mối về lai lịch nhà máy chế tác này.
"Chỗ ta có quần áo, chỉ cần bụi không chạm vào da thịt, sẽ không xảy ra vấn đề lớn."
Tề Lượng lấy ra quần áo mà ngày thường chuẩn bị từ trong sách tem của hắn ta, bên trong không thiếu áo lông mùa đông rộng thùng thình cùng áo dài quần dài mùa thu cùng đủ loại quần áo.
Hoặc nhiều hoặc ít Tề Lượng sẽ chuẩn bị một vài thứ như thế, đề phòng sau khi tiến vào không gian khủng bố gặp được thời tiết ác liệt.
Triệu Khách cũng không khách sáo, bởi vì trong sách tem của hắn trên cơ bản đã chứa đầy, căn bản không có không gian dư thừa để Triệu Khách cất quần áo ở bên trong.
Huống hồ cũng không phải thứ quan trọng, đến không gian khủng bố trông quần áo hiện đại dở dở ương ương, chưa nói đến để lộ thân phận, quan trọng hơn là thứ này không phát huy được tác dụng quá lớn.
Lấy tố chất thân thể hiện tại của Triệu Khách, trừ khi gặp được loại thời tiết cực đoan hiếm có, nếu không nóng lạnh bình thường không có ảnh hưởng gì với hắn.
Quỷ Cơ cũng giống vậy, mặc áo lông ở trên núi, trong sách tem của nàng đều là váy khêu gợi và giày cao gót, mặc vào không có tác dụng gì, huống hồ bây giờ nàng cũng không mặc được những quần áo này.
Về phần trên chân, bốn người đều cắt bỏ quần áo dư thừa, bọc chân lại ba tầng trong ba tầng ngoài.
"Các nàng thì sao?"
Hai tay Đại Trùng gãi tóc, thỉnh thoảng quay đầu nhìn hai hài tử ngủ say, dò hỏi Tề Lượng.
“Tạm thời nơi này tạm thời rất an toàn, trước tiên để các nàng đợi ở chỗ này, chờ chúng ta hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến, lại dẫn các nàng rời khỏi nơi quỷ quái này."
Tề Lượng để lại chút đồ ăn cho các nàng, bốn người lặng lẽ rời khỏi phòng, không có ý định đánh thức các nàng.
Chân đạp trên mặt đất vang lên tiếng kẽo kẹt, cho người ta cảm giác như là giẫm trên hạt cát, giẫm một cái để lại một dấu chân.
Sau khi Triệu Khách giẫm xuống phát hiện mình không chịu ảnh hưởng, thầm nghĩ: "Chắc là hiệu quả bị động của Tự nhiên chi nộ."
Điều này khiến trong lòng Triệu Khách hơi yên tâm hơn.
"Ồ! Các nàng đã tỉnh?"
Bốn người đi không bao xa, quay đầu nhìn lại thấy hai tiểu nữ hài này đang dựa vào cửa sổ, vẫy tay với bọn họ.
Tề Lượng vẫy tay: "Trở về đi, chờ chúng ta trở về đón các ngươi!"
"Tỷ tỷ, đệ đệ sẽ trở lại gặp chúng ta?"
"Sẽ!"
Hai nữ hài như không để ý tiếng quát của Tề Lượng, ngược lại ánh mắt của bọn họ vẫn nhìn chằm chằm đỉnh đầu Đại Trùng.
Dường như cảm giác được cái gì đó, chỉ thấy trên đỉnh đầu Đại Trùng có một khuôn mặt nhỏ khô gầy xoay đầu lại, nhếch miệng cười với hai tỷ muội.
Không chỉ Đại Trùng, điều khiến người ta cảm thấy rùng mình hơn là.
Trên đầu ba người Triệu Khách, Tề Lượng, Quỷ Cơ đều có một hài tử đang ngồi, hai tay che ánh mắt của bọn họ, từng bước một đi vào sâu trong bóng tối.
Không giống với sự ồn ào lúc trước, ngoại trừ tiếng bước chân của bốn người, khu mỏ quặng ảm đạm đè nén khiến người ta hơi không thở nổi.
Có thể cảm giác quá áp lực, cũng có lẽ da đầu ngứa ngáy khiến Đại Trùng không ngừng gãi đến phiền lòng, chủ động mở miệng muốn chuyển sự chú ý nói: "Các ngươi nói xem, rốt cuộc U Linh nói cái gì, ta luôn cảm thấy lúc ấy hắn kêu rất lớn tiếng, sao lại không nghe được cái gì chứ?"
"Không biết!"
Tề Lượng lắc đầu, thỉnh thoảng vặn vẹo bờ vai của mình, luôn cảm giác bả vai hắn ta đặc biệt nặng nề.
Bốn người đi đến gần sáu ống khói, dự định tiến vào công xưởng xem trước, Triệu Khách có cảm giác dường như chỗ tinh luyện của công xưởng này sẽ có đáp án mà hắn muốn.
Thường ngày nơi này không cho phép người ngoài tới gần, nhưng hiện tại một mảnh trắng xóa bao trùm toàn bộ công xưởng.
Triệu Khách ngước mắt nhìn tới, thậm chí không thấy một bóng người, xung quanh trống rỗng nếu không tận mắt thấy, bọn họ cũng không tin được, một ngày trước nơi này vẫn là công xưởng có rất nhiều thủ vệ trông coi.
"Cẩn thận, biết đâu sẽ có thủ vệ trốn trong phòng!"
Tề Lượng nói chuyện, dùng Thánh quang thuật mở ra lưới sắt trước mắt.