Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 694 - Chương 694. Nổ Pháo (2)

Chương 694. Nổ pháo (2) Chương 694. Nổ pháo (2)

Thấy thế, Tề Lượng vung tay lên, sau lưng chỉ còn lại ba mặt lá chắn, lập tức có một mặt bay ra ngoài chủ động đón đỡ cây gai độc kia.

Bản thân lá chắn cũng đã nỏ mạnh hết đà, sau khi đánh trúng gai độc đột nhiên nổ nát vụn.

Chợt, sắc mặt Tề Lượng thay đổi, dù không thấy nhưng cũng có thể nghe được trong nháy mắt lá chắn vỡ vụn, đã vang lên tiếng vô số gai độc phun ra.

"Không tốt!"

Trong nháy mắt, trái tim Tề Lượng đột nhiên rơi xuống vực sâu.

Nhưng cùng lúc dục vọng muốn thắng cường đại khiến đôi mắt Tề Lượng co rụt lại, hắn ta không thể chết, hắn ta còn có rất nhiều nguyện vọng chưa hoàn thành.

Trong nháy mắt, trong đầu Tề Lượng nghĩ đến rất nhiều việc.

Hắn ta muốn trở nên mạnh hơn, vượt xa người nào đó.

Hắn ta muốn trở nên mạnh hơn, đi nhìn ngắm những thế giới càng phong phú đặc sắc hơn trong không gian khủng bố.

Hắn ta muốn trở nên mạnh hơn, đi bảo vệ người mà hắn ta phải bảo vệ.

Ý chí cầu sinh cường đại khiến tinh thần Tề Lượng dần rõ ràng, hai chân uốn lượn, ra sức nhào lên trước, lại quyết đoán từ bỏ lá chắn dưới chân hắn ta.

Cùng lúc đó bốn mặt lá chắn cũng lượn vòng lên.

Lúc thân thể còn giữa không trung, Tề Lượng đã cuộn người thành một đoàn.

Hai mặt lá chắn che chở thân thể Tề Lượng, nghênh đón đợt gai độc thứ nhất.

"Ầm!"

Lá chắn bị đánh trúng như bị xe tải lao nhanh đến, đụng vỡ nát.

Nhưng cũng tranh thủ được thời gian chưa đến một giây quý giá cho Tề Lượng.

Cùng lúc hai chân rơi xuống đất, mặt lá chắn thứ ba xuất hiện che lại thân thể Tề Lượng, lá chắn nổ nát vụn trước đó khiến Tề Lượng nhân cơ hội ngã sấp về phía trước.

"Nhanh! Nhanh! Nhanh hơn!"

Tề Lượng nhìn chằm chằm phía trước, hô hấp cũng dừng lại theo, dường như trong nháy mắt máu trong người đều đông đặc lại.

"Ầm!"

Mặt lá chắn thứ tư nổ nát vụn, tăng lên thời gian trong tích tắc cho Tề Lượng, khiến thân thể Tề Lượng áp sát với mặt đất.

"Phanh phanh phanh phanh..."

Tiếng đâm xuyên liên tiếp vang lên bên tai Tề Lượng, gai độc gần như bay sượt qua khuôn mặt Tề Lượng.

Khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, chỉ thiếu chút xíu thời gian như thế.

Điều duy nhất khiến Tề Lượng thấy cảm kích, là không gian khủng bố lần này cho hắn ta ngoại hình ngụy trang là một tiểu tử rất gầy gò, chứ không phải tráng hán như Quỷ Cơ.

"Không có việc gì!"

Sau sự mất tập trung ngắn ngủi, chỉ thấy Tề Lượng đứng lên, nhanh chân bỏ chạy.

Không có lá chắn, tốc độ của hắn ta đột nhiên giảm xuống rất nhiều.

Chỉ thấy vẻ mặt Tề Lượng dữ tợn, vừa chạy còn vừa không quên kẹp chặt cái mông của mình.

"A a a a! Ngươi phải tin tưởng bản thân!"

Sự run rẩy mạnh mẽ ở bụng khiến Tề Lượng nhếch môi, nghiến chặt hàm răng, trong lòng lặp đi lặp lại thôi miên bản thân nhất định làm được!

Tề Lượng đã sắp quên mất thời gian, tất cả sức lực đều tập trung vào bụng hắn ta.

Nhịn! Nhịn! Nhịn!

Một loại tự thôi miên lặp đi lặp lại đã trở thành suy nghĩ duy nhất trong đầu Tề Lượng, thật ra hắn ta cũng không biết mình ấp ủ đến trình độ nào, chỉ cảm thấy còn chưa đủ.

Lúc này, lỗ tai Tề Lượng khẽ động đậy, nghe thấy trong không khí vang lên tiếng phun ra.

Những con nhện này đã khóa chặt Tề Lượng, lần này phun ra gai độc, rõ ràng dày đặc hơn đợt trước đó.

Nhịn! Nhịn...

Tề Lượng cảm giác đầu hắn ta sắp nứt ra, vừa điên cuồng thôi miên bản thân vừa thể hiện sự bình tĩnh hoàn toàn khác với người thường.

Lỗ tai cẩn thận lắng nghe trong không khí, gai độc phát ra tiếng xé gió, tính toán khoảng cách của bọn họ.

10 mét!

8 mét!

5 mét!

Một mùi hôi cay độc càng ngày càng gần.

3 mét!

Cuối cùng... Hai mắt Tề Lượng trợn tròn, trong nháy mắt gân xanh trên trán kéo căng lên, ra sức nhảy lên giữa không trung: "Phóng!"

"Phốc... Ầm!"

Thời gian như dừng lại trong nháy mắt, sau khi một đoàn sóng khí vô hình vô ảnh vận chuyển không biết bao nhiêu lần trong bụng Tề Lượng, ầm vang bắn ra.

Bộc phát ra sóng khí như lúc máy bay chiến đấu kiểu phản lực cất cánh, khiến không khí xung quanh vặn vẹo, theo một tiếng "ầm ầm", nhanh chóng đấy Tề Lượng bay lên trước!

Trong không gian chật hẹp khép kín này, chắc chắn uy lực của cái rắm này cũng đã được ngưng tụ đến cực hạn, những gai độc dày đặc kia bị sóng khí thổi tan, thậm chí bay ngược lại, đâm xuyên qua thân thể những con nhện kia.

Lúc này Tề Lượng hoàn toàn không biết, cũng không muốn biết sự thay đổi của thân thể sau đó.

Lúc này, hắn ta như sâu sắc cảm giác được sự khoái cảm khi phun trào táo bón mười tháng.

Nếu không đã chẳng nói, tiềm lực của con người giống như rãnh ngực của nữ nhân, ngươi không ép vào vĩnh viễn không biết rãnh sâu bao nhiêu.

Tề Lượng có thể nghĩ đến phương pháp trái ngược trong thời gian ngắn như vậy, thay vì bảo thủ theo đuổi thành công, mà nghĩ ra cách dùng con tem thất bại này để tăng tốc độ chạy trốn giữ mạng, đồng thời né tránh đợt gai độc thứ hai, dù như thế nào đều đáng khen ngợi.

Đương nhiên, loại lực bộc phát đè ép tiềm thức này cũng không thích hợp với mỗi người, cũng như bộ ngực, dùng sức đè ép kết quả không phải rãnh, có thể khiến tổ chức mềm của xương ngực tổn thương.

Một cái rắm dài khiến Tề Lượng nhanh chóng bỏ xa đám đuổi giết sau lưng.

Bình Luận (0)
Comment