Thấy thế Triệu Khách đã cơ bản xác định suy đoán trong lòng mình, cười lạnh: "Ngươi nói dối."
Lời nói của Triệu Khách như một ngọn núi lớn đột nhiên xuất hiện, đè lên phòng tuyến tâm lý của lão đầu.
Thấy đôi mắt lão đầu co rụt lại, giọng Triệu Khách càng nặng nề hơn tiếp tục nói: "Ngươi vừa nói không khí đột nhiên biến thành ngọn lửa, là nổ bụi đi. Vụ nổ kiểu này rất nguy hiểm, nhưng chắc chắn có người còn sống. Những người sống kia đâu? Nói cho ta biết, bọn họ ở đâu?"
Lời nói của Triệu Khách khiến khuôn mặt căng thẳng của lão đầu hơi thay đổi, ánh mắt không ngừng nhìn quanh, há mồm nhưng không biết phải nói gì.
Đúng lúc này, Triệu Khách lấy ra một quả cầu sinh mệnh màu đen từ trong sách tem, chỉ thấy bên trong có một khuôn mặt đen sì, thân thể bé nhỏ đang cuộn thành một đống.
Sau khi lão đầu thấy tiểu quỷ trong quả cầu sinh mệnh, không khỏi hoảng sợ kêu lên: "Nhị Oa Tử!"
Tề Lượng đứng bên cạnh, từ đầu đến cuối vẫn không hiểu Triệu Khách đang nói cái gì nhưng sau khi thấy trên khuôn mặt lão đầu lộ ra vẻ hoảng sợ và lo lắng, trong lòng luôn cảm thấy lão nhân này không đơn giản như hắn ta đã nghĩ.
Triệu Khách đứng lên, thu lại quả cầu sinh mệnh, ánh mắt khinh bỉ nhìn lão nhân tuổi đã thất tuần này.
"Ngay lúc nổ bụi, một số người đã may mắn sống sót nhưng thương thế rất nghiêm trọng, dù muốn trị liệu hay bồi thường cũng là một rắc rối rất lớn, cho nên cách đơn giản nhất là một mồi lửa thiêu hủy tất cả những người như xác chết này."
Bời vì trải nghiệm trí nhớ của tên tiểu quỷ này, Triệu Khách hiểu rõ cảm giác may mắn còn sống lại bị coi như xác chết để thiêu đốt, lúc đó chỉ cảm thấy tuyệt vọng, giãy giụa, bất lực nhìn ngọn lửa đốt chết tươi.
"Không... Không muốn... Đừng nói nữa!"
Lời nói của Triệu Khách vô tình gợi lại trí nhớ mà hắn ta không muốn nghĩ đến, hắn ta vĩnh viễn không quên được khoảnh khắc ngọn lửa bốc cháy.
Dưới ánh lửa vặn vẹo, từng tiếng kêu tuyệt vọng ầm ĩ, hai tay điên cuồng giãy giụa cào cấu trong ngọn lửa.
Mỗi lần nhớ tới, lại khiến cả người hắn ta không nhịn được run rẩy.
Hắn ta hối hận, thù lao mà công xưởng trả cho hắn ta là chôn cất tất cả những cái xác bị đốt cháy khét kia, đêm đó hắn ta quỳ gối trước những xác chết này, điên cuồng dập đầu.
Mỗi lần nhớ tới hình ảnh kia, trong lòng lại cảm thấy đau đớn đến tê liệt, thậm chí có lúc hắn ta đã nghĩ đến việc tự sát.
Ngay lúc công xưởng sửa chữa một lần nữa, chuẩn bị khai trương.
Đám quản lý công xưởng để không quan tâm những người còn sống sót, tất cả đều biến thành xác chết lạnh băng trong một đêm.
Chỉ có hắn ta sống tiếp được.
Đây không phải ban ơn là trừng phạt, trừng phạt lương tri của hắn ta cả ngày lẫn đêm.
Cứ vậy, hắn ta cứ đợi ở chỗ này, sau đó từ từ phát hiện mình không chỉ không cần ăn, uống, thậm chí sau khi vẻ ngoài của hắn ta dừng lại ở sự già nua, thì không xuất hiện bất kỳ sự thay đổi nào nữa.
Cho nên hắn ta vẫn đang tìm kiếm bí mật của công xưởng.
Hắn ta không ngừng thử mới phát hiện sau khi công xưởng tinh luyện, những thạch tinh phấn còn lại trong lò sẽ ăn mòn nghiêm trọng thân thể những cái xác không hồn này.
Với hắn ta mà nói, có lẽ điều này cũng là hy vọng cứu rỗi.
Cho nên hắn ta có việc làm mới, đó là siêu độ những linh hồn bị mê hoặc này.
Cách siêu độ... Cũng giống như tiểu nữ hài trên giường kia.
Để nàng biết được mình đã chết, dùng cách đó khiến xác chết lại chết đi.
"Súc sinh!"
Tề Lượng nghe đến đây, cuối cùng không nghe nổi nữa.
Tiến lên một phát túm lấy cổ áo của hắn ta: "Đây là cách cứu rỗi của ngươi? Ngươi mở to mắt nhìn xem, nhìn dáng vẻ của nàng đi, ngươi gọi đây là siêu độ sao?"
Dường như nữ hài cũng không hiểu bọn họ đang tranh chấp cái gì, chỉ thấy trong ánh mắt lão nhân hiện ra vẻ hoảng sợ.
Nhưng lúc này, hắn ta vẫn cắn răng ngụy biện: "Chỉ có như vậy, nàng mới biết nàng đã chết, sau khi chết có thể đi đầu thai."
Tề Lượng nghe đến đây cũng không nhịn được nữa, nện một quyền vào mặt lão đầu.
"Con mẹ nó đầu thai, không phải ngươi đang siêu độ, cũng không phải đang cứu vớt bọn họ, ngươi chỉ đang tìm ra một cánh cửa để trút ra sự xấu hổ trong lương tâm của ngươi."
Cái gì là địa ngục, lòng người là địa ngục.
So với những người xấu tội ác ngập trời đó, điều khiến người ta buồn nôn hơn là, hắn ta lấy danh nghĩa có ý tốt, làm việc thương thiên hại lí.
Thậm chí còn vì thế lấy tên đẹp là tích đức làm việc thiện.
Cũng như những người phóng sinh rắn độc, cá sấu, thậm chí là cá ăn thịt người vào công viên, dòng sông.
Đồng thời không quên đăng lên vòng bạn bè, ngoài miệng niệm A Di Đà Phật, công đức vô lượng, hoàn thành việc tịnh hóa tâm linh mình.
Thật sự không biết hành động của bọn họ khiến người cảm thấy buồn nôn.
Hiển nhiên, nắm đấm của Tề Lượng còn chưa đủ thức tỉnh tên ngoan cố này.
Hắn ta phun ra một ngụm máu, tranh luận: "Không! Không! Ta đang siêu độ bọn họ, bọn họ đã chết, vì sao còn phải ở lại chỗ này làm người khuân vác, bị người ta sai khiến, ta đang giải cứu..."
"Im miệng đi, nàng còn sống!"
Nhưng lời nói của Triệu Khách lại khiến lão đầu và Tề Lượng ngạc nhiên.