Đồng tử phân thân co rụt lại, sinh ra một đôi đồng tử phụ, một đôi ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ, đợi đến khi thấy cách đó không xa có một đoàn bóng đen to lớn đang di chuyển đến bên này, sắc mặt phân thân lập tức thay đổi.
"Không tốt!"
Triệu Khách nhận ra quái vật khổng lồ kia là nhện bự mặt người cuộn lại trong nhà xưởng, cũng chính là oán niệm trong miệng Lý Sưởng.
So sánh với thứ đồ chơi này, Bá Tước thật sự không đáng nhắc tới.
Oán niệm xuất hiện, tất nhiên sẽ kéo theo một đám nhện rất đông.
Triệu Khách thông qua phân thân, từ xa đã chú ý tới thỉnh thoảng có bóng đen nhúc nhích xung quanh sơn trang.
"Nơi này không thể ở nữa!"
Triệu Khách bắt đầu lo lắng, quay đầu nhìn về phía Maier, ném một thanh Phụ ma hỏa thương cho hắn ta.
"Không muốn chết thì trung thực đi theo!"
Maier nhìn Phụ ma hỏa thương trên tay mình một chút, không khỏi nhíu mày, con mắt nhìn về phía súng kíp trên tay Triệu Khách: "Này, trả lại súng kíp cho ta đi, khẩu súng đó có ý nghĩa rất lớn với ta!"
Triệu Khách ngạc nhiên quay đầu lại, vung tay ném ném khẩu súng nát trên tay cho Maier.
"Cảm ơn!"
Thấy súng kíp quăng tới, ánh mắt Maier sáng lên, đã không kịp chờ đợi muốn tiến lên bắt, đây là lão bằng hữu của hắn ta.
Nhưng Maier nhanh chóng phát hiện điều không thích hợp.
Thế giới trước mắt hắn ta càng ngày càng thấp, hơn nữa trơ mắt nhìn súng kíp rơi xuống từ giữa không trung, hắn ta lại không có năng lực đưa tay bắt.
Theo ánh mắt hoang mang, tầm mắt của Maier và mặt đất càng ngày càng gần, sau khi đập mạnh xuống đất mới thấy sau lưng có một bộ xác không đầu ngã mạnh xuống đất.
Ở bên cạnh, trên tay phân thân của Triệu Khách còn cầm một thanh đại đao vàng óng ánh, máu tươi rơi xuống mặt đất theo lưỡi đao.
"Cái đó là..."
Trong ý thức sau cùng, dường như Maier hiểu ra điều gì đó, chỉ là ánh sáng trong mắt nhanh chóng ảm đạm.
"Không biết điều!"
Triệu Khách lạnh lùng thu lại súng kíp, thi triển Nhiếp hồn thuật thu lại linh hồn Maier, bổ sung quả cầu sinh mệnh mà hắn tiêu hao.
Còn chưa tạo ra giá trị của mình, đã nóng lòng đòi thù lao.
Triệu Khách cũng không phải nhà từ thiện gì, đã không thể sáng tạo ra giá trị mà hắn mong đợi, không bằng thêm chút lòng nhân ái, dù là bổ sung tiêu hao quả cầu sinh mệnh của hắn cũng không tệ.
Đã không thể ở lại nơi này thêm nữa, mặc kệ có chìa khoá hay không đều phải rời khỏi sơn trang trước lại nói.
Đương nhiên, trước khi rời đi, Triệu Khách không quên đóng gói mang đi tất cả thủy tinh hợp thành cấp A trong bảo khố.
Không thể để lại những vật này cho oán niệm.
Triệu Khách nghi ngờ, tên này có thể sinh ra nhiều nhện như vậy, làm không tốt cũng là thứ đồ chơi này bổ sung năng lượng cho nó.
Mặc kệ có phải hay không, vì lý do an toàn, cứ lấy đi trước vẫn tốt hơn.
"Bên này!"
Ở bên khác, bốn người Tề Lượng cẩn thận vượt qua lan can, bò tới đỉnh núi bên cạnh trang viên.
Đôi mắt Đại Trùng nhìn xuống, chỉ thấy vực sâu trước mắt sâu không thấy đáy.
Không biết vì sao, con mắt Đại Trùng hơi không dời ra được, vực sâu trước mắt càng nhìn càng khiến Đại Trùng cảm thấy hoảng hốt, dường như vực sâu này như cái miệng đã nứt ra, muốn thôn phệ hắn ta xuống.
Thậm chí, Đại Trùng có một loại ảo giác, bóng tối trước mắt khiến hắn ta không nhịn được muốn nhảy xuống.
"Nhìn cái rắm, đi!"
Thấy Đại Trùng không đi, Tề Lượng thúc giục, có lẽ là tình huống không lạc quan, hắn ta còn phải cõng Quỷ Cơ nửa chết nửa sống, khiến Tề Lượng nhịn được bắt đầu trở nên nôn nóng.
Ngay lúc tinh thần Đại Trùng hoảng hốt, đột nhiên bị Tề Lượng kéo về phía trước một cái, lúc này mới kéo tỉnh hắn ta.
"A!"
Đại Trùng bừng tỉnh từ trong hoảng hốt, không khỏi cả người run một cái, không còn dám cúi đầu nhìn xuống, đi theo sau lưng Tề Lượng, bốn người từng bước một bò lên vách đá.
Sau khi Đại Trùng leo lên, còn chưa chờ cảm thấy may mắn vì hắn ta đã bình yên vô sự bò lên.
Ngẩng đầu nhìn lên, hình ảnh trước mắt lập tức khiến sắc mặt Đại Trùng cứng đờ.
Không nhịn được thở sâu, một cảm giác tuyệt vọng thật sâu xông tới.
"Phù phù!"
Hai đầu gối Đại Trùng mềm nhũn, tuyệt vọng ngã quỵ xuống đất!
Cho dù hắn ta đã trải qua nhiều lần nguy cơ sinh tử, có đôi khi còn mất cả nửa cái mạng, một chân đã giẫm vào Quỷ môn quan.
Nhưng hắn ta luôn chống đỡ được, chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng sâu sắc như hôm nay.
Bời vì mặc kệ lúc nào, Đại Trùng tin tưởng vững chắc liều một cái, chưa chắc sẽ thua.
Trước mặt là nhện tràn đầy trời đất, còn trèo từ phía dưới lên như là thuỷ triều, cách đó không xa là con nhện hình thể to lớn, hoàn toàn đánh nát một chút lòng tin cuối cùng trong đầu Đại Trùng.
Tề Lượng cẩn thận buông Quỷ Cơ trên lưng ra, nhìn hình ảnh trước mắt, trên khuôn mặt đầy bùn và máu tươi không khỏi tỏ ra nghiêm nghị.
"Đừng sợ!"
Lý Sưởng ôm thật chặt Trần Tĩnh trong ngực, một tay che mắt nàng, không nỡ để nàng nhìn thấy hình ảnh làm người ta tuyệt vọng trước mắt.
Con mắt nhìn chằm chằm hóa thân oán niệm trên đỉnh đầu, trên khuôn mặt tang thương lúc sáng lúc tối.
Chỉ cần ánh mắt của hắn ta chạm tới khuôn mặt nữ nhân kia, như bên tai có thể nghe được tiếng kêu thảm thiết thê lương trong biển lửa.