Dù sao không ai ngờ Lý Sưởng mới là mấu chốt để rời khỏi nơi này.
Hiển nhiên Lý Sưởng rất kiêng dè súng kíp trên tay Triệu Khách, lúc nghe thấy Triệu Khách nói vậy, rõ ràng hơi do dự.
Nhưng lúc này chỉ nghe trong vực sâu không xa truyền đến từng tiếng kêu gào, những con nhện mặt người bị Triệu Khách đẩy vào vực sâu lại trèo lên dọc theo vách đá.
Tơ nhện màu đen kéo một quái vật khổng lồ, là bản thể oán niệm.
Tiếng oán than bên tai Lý Sưởng càng ngày càng mạnh, nhưng hắn ta không nhịn được che lỗ tai của mình thét to: "Không! Không! Ta không thể thả các ngươi đi, các ngươi không được đi!"
"Không tốt!"
Tề Lượng phát hiện điều không ổn, lúc muốn nói thêm gì nữa đã thấy Lý Sưởng đột nhiên ngẩng đầu, con ngươi màu đen nhìn chằm chằm một đoàn người Triệu Khách, trong mắt hiện ra vẻ tàn nhẫn: "Các ngươi vẫn nên ở lại với ta đi."
Chỉ thấy lời nói của Lý Sưởng vừa rơi xuống, thân thể đột nhiên bắt đầu bành trướng, tuy so ra kém bản thể to lớn của oán niệm, nhưng gai ngược dữ tợn lóe ra ánh sáng lạnh lẽo.
Khí tức ngột ngạt, không hề kém hơn Bá Tước biến thành quái vật chút nào.
Triệu Khách bắt đầu lo lắng, đã chuẩn bị dự tính xấu nhất, ánh mắt nhìn về phía điểm bưu điện còn thừa không có mấy trong sách tem của hắn, hai mắt không khỏi híp thành một đường thẳng.
Triệu Khách như thế, đám người Tề Lượng càng hơn thế.
"Hắc hắc hắc, các ngươi không chịu nổi đúng không!"
Lý Sưởng nhếch môi, dù hắn ta cảm thấy ngạc nhiên với năng lực của đám người Triệu Khách, nhưng bây giờ hắn ta cũng nhìn ra, dù cho là nam nhân khiến hắn ta kiêng dè, hiện tại cũng là nỏ mạnh hết đà.
Ngay lúc trong lòng Lý Sưởng đang đắc ý, đột nhiên lỗ tai hơi động, vẻ mặt hoang mang quay đầu nhìn sau lưng.
Không chỉ có Lý Sưởng, ngay cả đám người Tề Lượng cũng dần bắt đầu nghe được, một trận khua chiêng gõ trống càng ngày càng gần.
"A??"
Tề Lượng nghe xong, vẻ mặt lập tức quái dị.
Trong khoảng thời gian này, hắn ta đang bái sư khổ học trong đội nhạc cụ gõ, khiến hắn ta rất nhạy cảm với loại dân khúc này, cẩn thận nghe xong liền biết đây là khúc hoa đón xuân, là nhạc khúc mà lão Thì đợi lúc mọi người cưới gả mới thổi.
"Nhà ai cưới tân nương?"
Chỉ là Tề Lượng không chú ý tới, sắc mặt Triệu Khách và Lý Sưởng đều rất quái dị.
Đặc biệt là Lý Sưởng, hắn ta biết rõ tiếng động bên ngoài không thể dễ dàng truyền vào như vậy.
"Búi tóc xanh, song hoàn kết.
Hồng nhan mới trang đẹp hơn hoa.
Xấu hổ mang e sợ ngủ cùng quân."
Không chỉ tiếng nhạc, chẳng mấy chốc bọn họ đã nghe thấy tiếng hát trong trẻo bên ngoài, như một đám hài tử đang vui vẻ hát ca.
"Nhìn đi!" Quỷ Cơ chỉ sau lưng Lý Sưởng, chỉ thấy một đám hài tử cởi truồng mặc cái yếm màu đỏ chót trên người.
Vừa chạy vừa hát, tay xách lẵng hoa, vung cánh hoa hồng ở ven đường.
Tình cảnh này, Triệu Khách nhìn thế nào cũng cảm thấy quen mắt, đột nhiên trong đầu đã nghĩ đến chuyện gì đó.
Nhớ kỹ lần trong không gian khủng bố thứ hai, bọn họ được đưa đến âm phủ.
Nhớ kỹ khi đó, có hoa đồng cùng một cỗ kiệu được nâng đằng sau.
"Là âm hôn!"
Triệu Khách bị quỷ thần xui khiến vô thức trốn về sau một bước.
Lần trước đến không gian khủng bố chỉ thấy hai hoa đồng, hiện tại là một đám.
Lại nhìn ra sau, cờ đỏ phấp phới, biển 'người' như nước thủy triều, cả quãng đường hoa hồng như mưa.
Triệu Khách mơ hồ có thể thấy một cỗ kiệu đặc biệt lớn, cuốn lên lụa đỏ, bị mười tám đại hán nâng lên.
Mười tám kiệu phu khoác hồng y trên người.
Mỗi người đều khôi ngô cường tráng, hai tay để trần, vẻ mặt phóng khoáng vui mừng, nhanh chân tiến lên, cho người ta một cảm giác khí phách phi phàm.
Chỉ là nhìn kỹ sẽ phát hiện những hán tử này chân không chạm đất, căn bản không phải người sống.
Tình cảnh lớn như vậy, đây không phải âm hôn à, Diêm Vương gả cô nương cũng là như vậy.
Mặc kệ là ai tới, Triệu Khách không cảm thấy đây là chuyện tốt.
"Âm hôn?"
Lỗ tai Đại Trùng lại rất nhạy bén, giọng Triệu Khách không lớn, hắn ta vẫn nghe được rõ ràng.
Căn cứ tinh thần lấy khổ làm vui, trêu chọc Lý Sưởng: "Ngươi xem, người nhà ngươi biết ngươi ở chỗ này cô đơn, tìm một mối hôn sự cho ngươi, ngươi nhanh chóng đi thu thập, nếu không nữ nhi nhà người ta tới, thấy ngươi xấu như thế sẽ quay đầu rời đi."
"Im miệng!"
Lý Sưởng hung tợn quát một câu, nhưng vẫn quay đầu nhìn về phía dàn nhạc, đúng là đang đi về phía mình, trong ánh mắt không khỏi hiện ra chút hoang mang.
Nhưng đúng lúc này, một cơn gió thổi qua, chỉ thấy một đoàn huỳnh quang bay vào từ bên ngoài.
Huỳnh quang lóe lên, lại chui vào trong thân thể Triệu Khách.
"Thứ gì!"
Triệu Khách bị huỳnh quang đột nhiên tiến vào thân thể dọa giật mình, nhưng nghĩ lại mới phát hiện đoàn huỳnh quang kia lại là phân hồn của mình.
Theo đoàn phân hồn này bị hắn hấp thu, trong đầu Triệu Khách chỉ thấy một đôi môi đỏ hé mở lộ ra hàm răng trắng noãn, giọng nói như đang vang lên bên tai Triệu Khách: "Ta đã đến!"
"Mả mẹ nó!!"
Một tiếng "Ta đã tới" khiến cả người Triệu Khách đột nhiên khẽ run rẩy, bùng nổ chửi tục, cả người hoảng hốt nhảy dựng lên như là bị kim đâm mông.
Xương cốt cả người tê dại một trận, đặc biệt là xương sống lưng của hắn cảm giác lạnh băng.