Hai tay không khỏi siết chặt thành nắm đấm, chộp vào trên quan tài phát ra tiếng "rắc rắc rắc".
Lúc này, thân thể Triệu Khách đột nhiên chấn động, đầu óc như có một khẩu súng tiểu liên đang điên cuồng phát tiết đạn dược quý giá của mình.
Hai chân không khỏi thẳng băng, ngón chân cái dựng đứng lên.
Sau khi phun ra một hơi, cả người đều mềm nhũn.
Thấy Triệu Khách thở hổn hển nằm ở đó, lồng ngực nhỏ gầy chập trùng, bình tĩnh lại một lúc.
Triệu Khách mới gắng gượng mở mắt, tuy trong đầu trống trơn như tinh thần chịu oanh tạc.
Nhưng có một việc mà Triệu Khách vẫn không dám quên, đó là xác nữ kia!
Triệu Khách mở hai mắt ra, thực tế trước mắt vẫn đen sì, vùng vẫy một hồi lâu mới có thể miễn cưỡng thấy rõ ràng,
Trước mắt hà phi đỏ thẫm, khóe miệng dưới mạng che mặt nhẹ nhàng, mềm mại không có nụ cười.
Không biết từ lúc nào nàng đã lấy ra một cái khăn thơm màu đỏ, lau dấu vết trên tay.
Khinh thường nhìn tiểu huynh đệ của Triệu Khách vô lực rủ xuống, như là gà trống đấu bại ủ rũ cúi đầu, trốn trong ổ gà chảy nước mắt.
Dưới khăn che mặt màu đỏ, đôi mắt phượng đầy miệt thị chắc chắn khiến lòng tự trọng nam nhân của Triệu Khách lập tức có cảm giác chịu một bạo kích trí mạng.
Mí mắt Triệu Khách trợn lên, xấu hổ đến da mặt đỏ nóng, ngay cả mang tai cũng đỏ lên.
Hận không thể nhào tới cắn đối phương một phát.
Đây là quá sỉ nhục người khác.
Không biết vì sao hắn đột nhiên có một cảm giác hắn bị cưỡng hiếp.
Không những không có cảm giác được thoải mái, ngược lại cảm giác không trên không dưới khiến trong ngực Triệu Khách như chặn một tảng đá lớn, buồn bực phát điên.
Dường như nhận ra suy nghĩ trong lòng Triệu Khách.
Đôi mắt trong suốt nhướn lên, môi đỏ cong lên, ngón tay nhẹ nhàng lay động trước mặt Triệu Khách.
"Quên đi, chờ lần sau ngươi lại biểu hiện tốt một chút."
"Ăn no mắng đầu bếp, có bản lĩnh chờ ta điều chỉnh tốt trạng thái, chắc chắn khiến ngươi từ chữ 'Văn' biến thành chữ 'Lục'."
Trong lòng Triệu Khách thầm chửi một câu, chỉ có điều hắn không dám nói ra câu nói này, chỉ có thể không ngừng thề ở trong lòng, chờ ngày nào đó hắn trở thành trung cấp, không, là người đưa thư cao cấp, nhất định trả lại mối nhục hôm nay gấp mười lần.
Đương nhiên, Triệu Khách chỉ mắng lời này trong lòng, muốn hắn nói ra, hắn thật sự không có can đảm đó.
Yên lặng cúi đầu nhìn vị huynh đệ không biết cố gắng của mình, lòng như đao cắt.
"Yên tâm, ta không dùng ngươi vô ích, ai bảo ngươi là lang quân của ta chứ, đây coi như là tín vật đính hôn ta đưa cho ngươi đi."
Xác nữ vẫy tay, Triệu Khách thay đổi sắc mặt, phát hiện trong sách tem của hắn bắt đầu sinh ra cảm giác lo lắng xao động.
Không đợi Triệu Khách gọi ra sách tem, chỉ thấy sách tem tự xuất hiện sau lưng Triệu Khách, từng trang lật qua, một chiếc hộp màu đen vuông vức bay ra từ bên trong, rơi vào trên bàn tay xác nữ.
Cái hộp này là lúc trước hắn lấy đi từ trong quan tài đỏ.
Triệu Khách vẫn muốn mở hộp ra.
Kết quả phát hiện tuy nhìn cái hộp này như một cái hộp gỗ đơn giản, nhưng trên thực tế căn bản không thể mở ra.
Thậm chí sách tem cũng không gợi ý tin tức của món đồ chơi này khiến Triệu Khách không hiểu ra sao.
Lúc này hộp rơi vào trên tay nàng, cái hộp lại nhanh chóng mục nát trước mặt Triệu Khách, ánh sáng bao trùm phía trên cũng lập tức biến mất.
"Cái hộp này dùng Phượng Hoàng mộc, thủy hỏa bất xâm, kim cương khó tổn hại, chỉ có thời gian có thể hao mòn nó."
Xác nữ nói xong, chỉ thấy cái hộp dần biến thành vụn gỗ mềm mại, theo gió thổi qua liền tiêu tán, một sợi huỳnh quang chiếu xạ vào trên mặt Triệu Khách.
"Đây là..."
Đầu tiên Triệu Khách ngạc nhiên, chợt hoảng sợ nói: "Tạo hóa châu!"
Cũng khó trách lần đầu tiên Triệu Khách nhìn thấy hạt châu này, đã cảm thấy hạt châu này gọi là Tạo hóa châu.
Bởi vì viên hạt châu này cho Triệu Khách cảm giác quá quen thuộc.
Lúc trước Triệu Khách đã tự tay ném hạt châu này cho Chu lão hán.
Sau đó, Triệu Khách hai lần gọi Chu lão hán để xác nhận, mỗi lần Chu lão hán nhiệt tình ân cần thăm hỏi liền cúp điện thoại, Triệu Khách có thể xác định hắn ta đã cầm được Tạo hóa châu thật.
Chỉ là trước mắt lại một hạt châu xuất hiện, khiến Triệu Khách thấy hoang mang.
"Cho ngươi!"
Dường như xác nữ này cũng không coi trọng viên hạt châu này lắm, tiện tay ném cho Triệu Khách.
Trên thực tế, viên hạt châu này từng quan trọng hơn cả sinh mệnh của nàng, nếu không có hạt châu này, sao nàng có thể che đậy thiên cơ, tránh thoát đại kiếp sinh tử.
Chỉ là Thăng tiên quan đã thất bại.
Nàng cũng coi như ứng kiếp mà ra, viên hạt châu này sẽ không có tác dụng.
Ngược lại Triệu Khách khiến nàng một lần nữa thấy được hi vọng, thật sự ứng với câu nói kia, bại cũng hắn, thành cũng hắn, tạo hóa trêu người.
Đương nhiên Triệu Khách sẽ không khách sáo, một phát nhận lấy hạt châu bằng hai tay, nói thầm: "Coi như đưa tiền chơi trai cho lão tử."
Hắn thử chuyển hóa.
Ngoài dự đoán, hạt châu thuận lợi chuyển hóa vào sách tem, điều này khiến Triệu Khách cảm thấy rất bất ngờ.
Lúc trước, sở dĩ Triệu Khách tuỳ tiện đưa Tạo hóa châu cho Chu lão hán, một mặt là coi trọng con tem “Phân liệt” trên tay Chu lão hán, cũng chính là Phân hồn thuật mà Triệu Khách ỷ lại.