Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 760 - Chương 760. Lái Xe (3)

Chương 760. Lái xe (3) Chương 760. Lái xe (3)

Có lẽ là vừa thoát khỏi đuổi giết, trong lòng Triệu Khách vẫn khá căng thẳng.

Hắn luôn cúi đầu, ánh mắt liếc xéo qua.

Xe vững vàng chậm dần tốc độ, là một chiếc xe màu bạc S500.

Lúc này, nhìn vào cửa sổ xe chỉ thấy trong xe có một thanh niên tuổi tác không khác Triệu Khách là bao, cửa kính xe hạ xuống, vung tay nói với Triệu Khách: "Này, ngươi đi đâu, ta đưa ngươi!"

Triệu Khách ngạc nhiên quay đầu nhìn về phía thanh niên, Hoàng kim đồng trên mắt trái lóe lên, liếc nhìn thanh niên, lắc đầu không nói chuyện.

Nhưng lúc này thanh niên đã mở cửa xe đằng sau nói: "Lên xe đi, đừng nghĩ nữa, đến tối ở nơi này không có xe taxi, yên tâm ta không thu tiền của ngươi."

Thanh niên nói xong, ánh mắt nhìn về phía hũ tro cốt trên tay Triệu Khách.

Bời vì hộp không mở ra, Triệu Khách không thể chuyển hóa hộp vào trong sách tem, cho nên chỉ có thể ôm trong tay.

"Huynh đệ, nghe ca khuyên một câu, người đều có lúc gặp đau khổ, đừng làm khó mình, lên xe đi."

Triệu Khách ngạc nhiên, nhìn ánh mắt của đối phương, lúc này mới hiểu được chắc chắn đối phương đã hiểu lầm.

Nhưng nghĩ lại cũng đúng, hơn nửa tháng lại mưa lớn như vậy, một người ôm hũ tro cốt đi trên đường, ai nhìn cũng cảm giác là một người đáng thương.

Thấy đối phương liên tục thúc giục, Triệu Khách cũng không từ chối nữa, mở cửa ngồi vào ghế sau.

"Ha ha, huynh đệ, đi đâu."

"Thái Sơn hoa viên!"

"A, ngươi cũng là người ở Thái Sơn hoa viên, thật trùng hợp, ta cũng vậy, nhưng sao chưa từng thấy ngươi?" Thanh niên thông qua kính chiếu hậu nhìn mặt Triệu Khách.

Triệu Khách nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía thanh niên, nói: "Đúng là trùng hợp, bằng hữu mua căn hộ ở đó, ta đi qua giúp trông coi."

"A! Vậy được, ta tên Liêu Thu, về sau mọi người là hàng xóm."

"Cẩu tử!"

"Phốc" Triệu Khách vừa nói xong, Liêu Thu phình miệng lên suýt nữa cười ra tiếng nhưng cố nhịn không cười ra.

Cái tên này thật sự hơi... Tràn đầy hương vị người dân dã.

Nếu là bình thường, có thể Liêu Thu sẽ cười một tiếng nhưng hiện tại trong ngực người ta còn ôm hũ tro cốt, hắn ta bật cười cũng quá không thích hợp.

Nhưng kìm nén như vậy cũng không tốt, vì đề phòng tình huống xấu hổ, Liêu Thu mở radio trong xe hơi ra, muốn có chút tiếng động để xoa dịu.

Đáng tiếc, hơn nửa đêm, phần lớn kênh radio là loại bình thư võ hiệp bất nhập lưu.

Sau khi Liêu Thu mở ra, chỉ nghe trong radio có một giọng nói tùy tiện, hô: "Lại nói Triệu Tử Long, thất tiến thất xuất Trường Bản Pha, một cây ngân thương có 36 bộ chiêu số vô cùng hung mãnh, giết Trường Bản Pha quân lính tan rã, đúng là đệ nhất hổ tướng."

"Ha ha, Triệu Tử Long, ta cũng thích."

Liêu Thu vừa nói xong, ngay sau đó đã nghe trong radio tiếp tục nói: "Nhưng Trường Bản Pha này cũng không phải đèn đã cạn dầu, không chỉ có dáng dấp như hoa như ngọc, còn là đầu bài Di Hồng viện, có thể nào tùy ý Triệu Tử Long ra vào, chỉ thấy Trường Bản Pha này xoay người, một đôi cánh tay ngọc trên lầu, ngay sau đó là thế ngồi Quan Âm trong truyền thuyết..."

Chẳng mấy chốc, trong radio vang lên tiếng đánh nhau người thật, hình như đánh nhau khá dữ dội.

Thỉnh thoảng trong radio còn có lời bộc bạch đầy chính nghĩa: "Chỉ thấy một cây ngân thương của Triệu Tử Long lúc nhanh lúc chậm, lúc sâu lúc lặn, lúc đó Trường Bản Pha như Hoàng Long xuất động, mãnh liệt không thể đỡ."

Tiếng đánh nhau kịch liệt cộng thêm lời bộc bạch phân tích tinh tế tỉ mỉ, khiến người nghe nhiệt huyết sôi trào, cả người chìm vào cảnh giới kỳ lạ.

Triệu Khách và Liêu Thu ngạc nhiên một lúc lâu, lại bị đoạn bình thư Triệu Tử Long đại chiến Trường Bản Pha kỳ lạ trong radio chọc cười.

"Hiện tại kênh nửa đêm đều phong phú như thế sao?"

"Không có cách nào, có lẽ gần đây nghiêm trị quá gay gắt, mới có thể dùng cách này đánh bóng sát biên, nhưng người có thể nghĩ đến cách này cũng coi là một nhân tài trong giới văn nghệ."

Liêu Thu lắc đầu tắt radio, mặc kệ thế nào để một người mang theo hũ tro cốt, nghe thứ đồ chơi này thật sự hơi quá đáng.

Hai người Triệu Khách và Liêu Thu ngồi ở trong xe trò chuyện một lúc, đôi bên cũng không nói nhiều, chỉ nói về những đề tài giữa người xa lạ.

Về phần liên quan đến vấn đề thân phận của đối phương, công việc đủ loại, hai người đều rất ăn ý tránh đi đề tài này.

Bởi vì ban đêm không có xe cộ, cộng thêm Thành Nam cũng không lớn.

Cho nên không lâu sau xe đã đến tiểu khu, xe đỗ trong bãi đậu xe ngầm của tiểu khu.

Triệu Khách tạm biệt Liêu Thu, vào thang máy ở bãi đỗ xe, lên thẳng tầng hai khu C.

Một bên khác, nhà của Liêu Thu là căn biệt thự độc lập ở phía sau tiểu khu.

Ở khu Thành Nam này, bây giờ muốn mua một căn biệt thự ba tầng trong khu vực thành thị, còn đưa tặng sân nhỏ 50m2, có tiền cũng không mua được ở thành thị hạng hai.

"Cạch!"

Lấy ra chìa khoá mở cửa, Liêu Thu cởi giày, đứng trước gương gần cửa thay chiếc áo khoác dính nước mưa trên người.

"Ầm ầm..."

Mưa càng rơi càng to, cứ như muốn mưa hết số nước mưa trong mấy năm nay vào một ngày.

Nước mưa rơi xuống sân vườn pha lê trên đỉnh đầu phát ra tiếng cộp cộp, đèn ở bên ngoài chiếu vào, hiện ra bóng dáng vặn vẹo.

Bình Luận (0)
Comment