Mặc Cúc nghĩ tới nghĩ lui chỉ nghĩ đến một lần đó, vốn nàng vừa tới không bao lâu mới tiếp đón một khách nhân.
Nàng còn cắn hắn.
Nhưng cuộc giao dịch này không thành công, cũng là một lần giao dịch duy nhất nàng bị từ chối, đương nhiên tiền vẫn trả.
Hiện tại, những người đưa thư hệ xem bói đó không thể lấy được vị trí của hắn.
Mặc Cúc nghĩ đến hiện tại Liệp Cẩu đoàn đã tiếp xúc với người đưa thư nhân sâm.
Chắc chắn đã ra tay, nếu tên này còn sống, có lẽ sẽ đến nghe ngóng tư liệu Liệp Cẩu đoàn.
Đây chính là đường ra mà Mặc Cúc suy nghĩ đến.
Chỉ cần có người nghe ngóng tư liệu Liệp Cẩu đoàn, chắc chắn nàng sẽ tự đến xác nhận.
Sửa sang lại quần ào của mình, bôi son môi đỏ tươi, Mặc Cúc để những người còn lại rời đi trước.
Sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra.
"Khách quan, không biết ngài còn cần phục vụ gì? Hôm nay chúng ta đặc biệt bán hạ giá, đưa ấm áp cho khách hàng miễn phí tiêu phí 100 điểm bưu điện."
Không thể không nói, người muốn ăn mặc, Phật muốn mạ vàng.
Quần áo trên người Mặc Cúc cũng đã chăm chút chọn lựa, tất chân màu đen, váy bó để lộ ra dáng người kiêu ngạo của nàng.
Đặc biệt là cổ áo chữ V khoét sâu, hơi động đậy đã khiến người ta nghi ngờ, liệu quả cầu bên trong có lăn xuống hay không.
Đương nhiên, điều mà Mặc Cúc chăm chút hơn cả ăn mặc, vẫn là lớp trang điểm của nàng.
Trong trang nhã mang theo sự dâm đãng, vừa nhìn đã biết là mỹ nhân có kinh nghiệm sa trường, trảm địch ngàn vạn, đầy kinh nghiệm 'chiến đấu'.
Trong điều kiện tiên quyết không thể ra tay với khách hàng, cách duy nhất của Mặc Cúc là dùng miệng đo đạc ra chân thân của Triệu Khách.
Lúc đầu Triệu Khách không để ý.
Nhưng nghe giọng nói cảm thấy quen tai, ngẩng đầu nhìn lên, ồ! Đây không phải nữ lãnh đạo kia sao?
Nói thật, Triệu Khách cảm thấy bất ngờ vì nàng có thể sống đến bây giờ, lại cảm thấy hợp tình lý.
Loại nữ nhân này có thể buông ra, rất hiểu lợi dụng ưu thế của mình, quan trọng nhất là nàng đủ hung ác.
Một số nữ thân rất khó còn sống sót trong giai đoạn đầu, cũng vì thiên tính của nữ nhân trói buộc các nàng khó giết chết.
Một khi buông ra loại trói buộc này, nữ nhân hung ác lên, tuyệt đối là một loại động vật hung tàn.
Thu lại tư liệu cầm trên tay, hắn biết trừ khi người đưa thư hệ xem bói cầm vật có liên quan đến hắn và người thân ở trên tay, nếu không sẽ không thể xem bói ra người thân của hắn, thần kinh căng thẳng của Triệu Khách cũng thả lỏng rất nhiều.
Nhìn người quen cũ trước mắt, Triệu Khách tùy tiện nửa nằm trên ghế, con mắt đánh giá nàng, trêu chọc nói: "Đưa ấm áp?"
Mặc Cúc mỉm cười quyến rũ, dưới hàng lông mi dài nhỏ là cặp mắt sóng xuân nhộn nhạo, nhìn chằm chằm trên đùi Triệu Khách.
Cúi người xuống, nắm tay đặt ở trên đùi Triệu Khách, nhẹ nhàng xoa bóp.
"Đương nhiên là đưa ấm áp, người ta tinh thông khẩu kỹ, khẩu chiến quần anh, được gọi Nữ Gia Cát, khách quan có muốn thử một chút không."
Mặc Cúc nói lời này, nắm tay sờ về phía bẹn đùi Triệu Khách.
Nhưng đúng lúc này, đã thấy Triệu Khách đột nhiên ngồi thẳng người, sải bước chân đi lên phía trước.
Giọng điệu cứng ngắc lạnh lùng nói: "Không cần!"
Nói xong, thậm chí không cho Mặc Cúc cơ hội mở miệng, nhanh chân đóng sập cửa đi ra ngoài.
Chỉ thấy Triệu Khách nhanh chóng đi ra ngoài.
Không quan tâm đến mỹ nhân ăn mặc nóng bỏng mời chào xung quanh, duy trì dáng vẻ chắp tay trước ngực, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, vẻ mặt siêu thoát nhập thánh.
Chỉ có điều dáng vẻ bước đi cũng biến thành rất kỳ quái, hai cái đùi giang rộng ra, cho người cảm giác đặc biệt vụng về như một con vịt.
Cho đến khi Triệu Khách rời khỏi Hồng Yên quán.
Mồ hôi lạnh đã không ngừng lăn xuống trán Triệu Khách, trong đầu đau như đấu
Có thể tưởng tượng đến hình ảnh hai cái hạch đào trong quần hắn bị một bàn tay vừa đi vừa về thưởng thức, thỉnh thoảng phát ra tiếng va chạm trong trẻo.
Hắn thở sâu, cố gắng để giọng điệu trở nên ôn hòa.
"Nương tử, có lẽ ngươi chưa từng nghe có một loại tình yêu gọi là buông tay!"
Nhức cả trứng là loại đau như thế nào?
Nói thẳng ra là một loại đau buồn bực khó mà hình dung, đau khiến người ta cảm thấy ngạt thở.
Thậm chí trực tiếp khiến một đại hán cao lớn thô kệch đau choáng váng, đau chết tươi cũng không phải việc khó.
Cho nên, lúc trứng của ngươi bị giữ tại trong lòng bàn tay của người khác, chú ý nàng nói cái gì là cái đó, tuyệt đối đừng lỗ mãng tưởng nàng không dám bóp.
Triệu Khách thấm sâu điều này, thấu hiểu rất rõ, cho nên hắn sợ.
Trước kia không thể trêu vào vị cô nãi nãi này, hiện tại tránh cũng không tránh thoát.
Không sợ, làm sao bây giờ?
Quả trứng dưới hông chậm rãi được buông ra, một cái tay lại thu hồi từ bẹn đùi của Triệu Khách.
Trên đùi một lần nữa biến ảo thành một khu vực màu đen lớn khoảng bàn tay.
Đồng thời trong đầu Triệu Khách có thể cảm giác được ánh mắt nhìn chằm chằm hắn dần khép lại.
Nhưng không đợi Triệu Khách vui vẻ đã nghe thấy giọng nữ nhân vang lên trong đầu hắn.
"Ta sẽ không cần thứ ô uế!"
Sự ghét bỏ trong giọng điệu khiến Triệu Khách nghẹn một hơi ở ngực.
"Vậy ngươi đi đi! Ta cũng không thèm ngươi."
Triệu Khách yên lặng gào thét trong lòng.