"Bích Thủy lâu, hôm nay khách nhân của chúng ta đang ở chỗ này, ngươi phải thể hiện tốt một chút!"
Lão đại quay đầu dặn dò.
Triệu Khách nhìn quanh, đột nhiên trợn mắt, nói: "Sao chỗ nào có một người Anh?"
Cách đó không xa có một người Anh mặc tây trang đứng trước lầu, điềm nhiên như không có việc gì hút thuốc, dù là cách ăn mặc hoàn toàn không khác gì hiện thực, hoàn toàn là một người hiện đại.
Dường như đối phương cũng nhìn thấy Triệu Khách, đầu tiên hơi ngạc nhiên, sau đó ánh mắt không có ý tốt đánh giá Triệu Khách từ trên xuống dưới, loại ánh mắt khiêu khích kia hoàn toàn không thèm che giấu khiến Triệu Khách không khỏi nhíu mày.
Sự thù địch khó hiểu khiến trong lòng Triệu Khách đột nhiên có cảm giác xấu, ánh mắt cùng nhìn một chỗ, lúc này mới thấy bên cạnh lầu các treo một tấm bảng.
Triệu Khách cẩn thận nhìn lên, lập tức hiểu được, quay sang nhìn về phía Ngũ Quỷ, ánh mắt trở nên bén nhọn: "Các ngươi lừa ta!"
Trên bảng hiệu rõ ràng viết bốn chữ Giải đấu trù đạo.
Dùng đủ loại văn tự phiên dịch, tiếng Trung ở vị trí chính giửa, chỉ cần Triệu Khách không phải mù lòa, cũng có thể nhìn hiểu.
Trong nháy mắt, Triệu Khách đột nhiên hiểu rõ vì sao Ngũ Quỷ đồng ý cho hắn mười tấm phối phương hợp thành, nói rõ đang muốn lợi dụng hắn đi tham gia lần tranh tài này.
"Không không không, ngươi hiểu lầm rồi, mặc dù là tham gia giải đấu lớn nhưng lần này khách quý được mời tới mới là quan trọng nhất, chỉ cần ngươi có thể làm vị khách quý đó bật cười, mặc kệ có xếp hạng hay không, ước định của chúng ta vẫn có hiệu lực."
Lão tam vội vàng giải thích.
Nhưng Triệu Khách nghe thế nào cũng cảm thấy tên này giống đang nói dối.
Nghĩ đến, Triệu Khách híp hai mắt lại, nhìn chằm chằm lão tam cao đến eo hắn: "Thật?"
Lão tam ngẩng đầu, đưa mặt tới gần.
"Ngươi xem mặt ta đi, không phải phía trên viết hai chữ chân thành sao!"
Triệu Khách nhìn chằm chằm mặt lão tam, trên trán không khỏi chảy ra vạch đen, nhưng lão tam đã thừa nhận, Triệu Khách cũng nói: "Vậy phần thưởng trong cuộc tranh tài này quy ta!"
"Có thể!"
Ngũ Quỷ không để ý chuyển này, dường như thật sự không quan tâm phần thưởng cho cuộc tranh tài này.
Tuy Triệu Khách không nhìn phần thưởng là cái gì, nhưng Ngũ Quỷ đã đồng ý, Triệu Khách cũng miễn cưỡng tin tưởng bọn họ một lần.
Đi theo Ngũ Quỷ đi vào lâu.
Lầu các trước mắt làm bằng gỗ, cao khoảng ba tầng.
Nhưng ở giữa lại trống không, không gian một tầng lớn như vậy bị để trống ra, đã chuẩn bị xong bếp nấu và đủ loại nguyên liệu.
Dựa theo ý của Ngũ Quỷ, những tài liệu này đều là quỷ có thể ăn, Triệu Khách có thể lựa chọn tự mang theo, cũng có thể lựa chọn sử dụng tài liệu phía trên.
Tài liệu được đặt gọn gàng ở trên kệ hàng, bốn kệ hàng, trên mỗi kệ hàng có khoảng 80 loại nguyên liệu nấu ăn.
Cộng nguyên liệu nấu ăn trên bốn kệ hàng lại cũng đủ để người ta nhìn hoa mắt.
Thế nhưng, thứ hấp dẫn tầm mắt của Triệu Khách cũng không phải những nguyên liệu này, mà là cái ghế được chế tạo từ hoàng kim ở giữa đại sảnh.
Lúc này cái ghế vẫn trống không, dường như còn đang đợi người nào đó.
Cũng chính là vị khách quý mà Ngũ Quỷ nhắc tới.
Triệu Khách đi theo Ngũ Quỷ đến phòng khách lầu hai.
Chỉ là còn chưa tiến vào, chỉ thấy một tên mập chặn ngang trước mặt Ngũ Quỷ.
"U! Đây không phải Ngũ lão hắc sao!"
Dáng người Bàn Tử còn cao hơn Triệu Khách một đoạn đoạn, mặc quần áo màu đỏ, bụng lớn, đầu nhỏ.
Điều buồn cười nhất là, nếu Triệu Khách không nhìn kỹ, thậm chí không thấy chân của tên này, nếu lại cắt hai cánh tay của hắn ta, trông như một chai bia.
Nhưng đừng thấy tên này lớn lên buồn cười, trên mặt Ngũ Quỷ lại nặng nề như cũng không có hảo cảm với hắn ta.
Lão tam nhếch miệng cười một tiếng, lại châm chọc nói: "Đại đầu quỷ, có thể gặp được ngươi ở chỗ này, nơi này thật sự nhỏ, sớm biết vậy chúng ta đã đổi chỗ, đặc biệt mở căn phòng nhỏ cho ngươi."
Lão tam nói xong lời này, sắc mặt Bàn Tử lập tức đen sì.
Đầu hắn ta nhỏ, hoàn toàn kém xa thân thể, lão tam gọi hắn ta là Đại đầu quỷ, nói rõ đang châm chọc hắn ta.
Quan trọng hơn là, lần này sân bãi chính là Ngũ Quỷ tới chọn.
Cố ý chọn ở nơi này, thân thể hắn ta quá lớn kết quả không vào được cửa phòng, khiến hắn ta xấu hổ một lần, nhưng hắn ta cũng không dám phá hoại nơi này.
Vì phá xong phải bồi thường tiền.
Kết quả là với thân phận của hắn ta, lại phải ngồi ở đại sảnh tầng một.
Bị lão tam nhắc đến nỗi đau, Bàn Tử hận đến ngứa răng.
Lúc này ánh mắt Bàn Tử đột nhiên nhìn về phía Triệu Khách, ánh mắt đánh giá từ trên dưới một chút, nhếch miệng cười một tiếng: "Đây là đầu bếp mà các ngươi mời tới? Đúng là tuổi trẻ tài cao, nhưng lần này ta mời tới Trù thần Du Già đến từ quốc gia thần bí."
Bàn Tử nói xong, chỉ thấy một lão đầu khô gầy như que củi, bị kéo ra từ sau lưng như là bắt gà con.
Triệu Khách nhìn lên, khóe miệng không nhịn được run rẩy, yên lặng cảm thấy khâm phục ánh mắt độc đáo của vị Bàn Tử trước mắt.
Ngũ Quỷ nhìn lấy lão đầu, không phục nói: "Hừ, hãy đợi đấy!"
Trong lúc nói chuyện, bên ngoài vang lên một tràng tiếng thốt lên, từ xa đã nghe thấy: "Đến rồi! Xe phượng Quỷ công chúa đến rồi!"