Trong chốc lát lão đại và lão nhị cũng không nghĩ rõ ràng, nhưng dùng đầu ngón chân nghĩ cũng không khó nghĩ đến, lấy đức hạnh thổ phỉ của tên này, chắc chắn có lai lịch bất chính.
Trong năm lão quỷ, hai người này suy nghĩ rất thấu đáo, thấy thế nhìn nhau, trong lòng lập tức hơi lo lắng.
"Ngươi phải giấu kỹ thứ này, tuyệt đối đừng để người khác nhìn thấy!"
Lão đại khẽ dặn dò một chút Triệu Khách, sau đó xoay người nói: "Đi thôi, tranh thủ thời gian."
Lúc nói chuyện, Triệu Khách đã đi theo Ngũ Quỷ xuống lâu.
Trong lúc đó, thỉnh thoảng lão nhị lại nhìn cái hố do Trần Bằng tạo ra, lúc bước đi thấy vài chỗ hơi lỏng, nhìn quanh thấy không có ai lập tức đạp một cái.
Chỉ nghe "két" một tiếng đã khiến cái hố vốn chỉ bằng miệng chén, biến thành to bằng chậu rửa mặt.
Lão nhị thấy thế, hai mắt trợn lên, đi lên phía trước như không có chuyện gì xảy ra.
Lúc đi xuống lầu không thấy bóng dáng Trần Bằng đâu, hiển nhiên tên này cũng biết gặp phải kẻ tàn nhẫn, cho nên không nói hai lời đã sớm trốn đi.
"Coi như hắn chạy nhanh!"
Triệu Khách cười lạnh trong lòng, hắn cũng không định thu tay ngay lúc này, vốn còn muốn muốn nhân cơ hội trực tiếp xử lý cả vị Thần trù Du Già kia.
Lại không ngờ đối phương chạy rất nhanh.
"Đến rồi!"
Bên tai vang lên một tràng tiếng thốt lên, Triệu Khách ngẩng đầu, từ xa đã thấy hai đội người đi tới.
Trái đen phải trắng, lúc đầu Triệu Khách còn cảm thấy nhìn quen mắt.
Nhưng chờ cẩn thận nhìn lên, chỉ thấy sắc mặt Triệu Khách đột nhiên lúc sáng lúc tối, trong lòng không nhịn được hít vào một luồng khí lạnh: "Quỷ Soa!!"
"Quỷ Soa!"
Hai đội người đen trắng trước mắt lại là Quỷ Soa mà hắn gặp phải lúc ở Lạc Dương, tuy diện mạo khác biệt nhưng cách ăn mặc, đặc biệt là trên tay bọn họ còn xách gậy tang và bạch phàm, Triệu Khách tuyệt đối không nhận nhầm.
Trong chốc lát, Triệu Khách tê cả da đầu, cột sống cảm giác lạnh buốt.
Không nhịn được lùi lại nửa bước, trốn ở sau lưng Ngũ Quỷ.
Một đôi mắt nhìn chằm chằm Quỷ Soa hai bên, ánh mắt không ngừng đảo quanh, trong lòng đã bắt đầu đánh trống lui quân.
Triệu Khách đã được chứng kiến thủ đoạn của Quỷ Soa, thậm chí thấm sâu trong người, thấu hiểu rất rõ.
Dù là hiện tại, Triệu Khách tự nhận thực lực đã vượt xa lúc trước, nhưng lúc Triệu Khách đối mặt với Quỷ Soa, trong lòng cũng không chắc chắn.
Có lẽ một hai người, Triệu Khách còn có thể dựa vào tem năng lực, miễn cưỡng đối phó một chút, cho dù đánh không lại cũng có thể chạy trốn.
Nhưng bây giờ... Nhìn hai đội người trước mắt.
Triệu Khách hoàn toàn chặt đứt suy nghĩ muốn giết ra ngoài.
Nghĩ đến đây, Triệu Khách cúi đầu nhanh chóng gọi ra Đồ phu chi hạp.
"Đói!"
Chỉ thấy Đồ phu chi hạp vừa ra lập tức miệng mở rộng cắn chân Triệu Khách.
Hiển nhiên cảm thấy khó chịu vì trước đó Triệu Khách lừa gạt nó.
Cũng may Triệu Khách đã sớm có chuẩn bị với tình huống này, nhanh chóng lấy ra một miếng thịt đã nướng tốt từ trong sách tem nhét cho Đồ phu chi hạp, mới miễn cưỡng chặn miệng nó.
Sau khi trấn an, Triệu Khách nhanh chóng chế tạo một tấm mặt nạ da người, bọc trên mặt mình, để khiến vẻ ngoài của hắn càng giống một đại thúc trung niên.
Đeo mặt nạ xong, cuối cùng trong lòng Triệu Khách cũng yên tâm hơn.
Ngũ Quỷ phát hiện sự khác lạ của Triệu Khách, vẻ mặt rất cổ quái quay đầu nhìn Triệu Khách nhưng cũng không hỏi nhiều.
Lúc này, hai đội một đen một trắng dừng lại, từ xa đã thấy một chiếc xe ngựa màu đen bị hai con tuấn mã kéo đi.
Xung quanh xe ngựa bị tơ lụa màu đen che kín, bên trong đen như mực cũng không thấy rõ cái gì.
Triệu Khách híp mắt nhìn kỹ, Hoàng kim đồng trên mắt trái lặng lẽ nhìn qua đó, Hoàng kim đồng lại chỉ có thể thấy đằng sau tơ lụa màu đen mơ hồ có hình dáng một nữ nhân, nhưng nhìn kỹ hơn lại không thấy rõ lắm.
Ngay lúc Triệu Khách cẩn thận nhìn lên, đột nhiên trước mắt sáng lên.
Dường như trong nháy mắt tơ lụa che đậy tầm mắt bị vén lên, hình ảnh trước mắt trở nên rõ ràng.
Thế nhưng, lúc Triệu Khách nhìn kỹ lại thấy một khuôn mặt tràn đầy thịt thối đột nhiên ngẩng đầu, nhếch miệng cười với Triệu Khách, há miệng ra như có ngàn vạn con rắn độc chui ra từ bên trong, quấn quanh Triệu Khách.
"Không đúng!"
Tâm thần Triệu Khách chấn động, nhanh chóng nhắm mắt lại, mặc niệm Bạch cốt quan.
Bạch cốt vừa hiện, ngoại ma không vào.
Ngàn vạn độc xà quấn quanh trên người lập tức theo tâm thần của Triệu Khách, cùng nhau hóa thành bạch cốt.
Chẳng mấy chốc, tâm thần Triệu Khách nhanh chóng khôi phục sự thư thái, dụi mắt nhìn đến, xe ngựa chỉ vừa tới ngoài cửa.
Thứ nhìn thấy trước đó, rõ ràng chỉ là đối phương trừng phạt hắn nhìn trộm, nên sinh ảo giác.
Xe dừng lại nhưng người chưa đi ra, chỉ thấy bốn vị Quỷ Soa tiến lên nâng xe ngựa, từng bước một đưa lên chiếc long ỷ to lớn ở đại sảnh.
Hoàn toàn không muốn xuống xe.
"Tránh ra, ta muốn báo cáo!"
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc truyền ra từ trong đám người, mọi người quay lại nhìn.
Chính là Đại đầu quỷ Trần Bằng lăn xuống từ trên thang lầu trước đó.
Chỉ thấy Trần Bằng khập khễnh lao ra từ trong đám người, thỉnh thoảng quay đầu nhìn chằm chằm về phía Triệu Khách.
Sự cay nghiệt trong cặp mắt tam giác kia gần như sắp muốn chảy ra nước.