Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 790 - Chương 790. Mặt Dày (2)

Chương 790. Mặt dày (2) Chương 790. Mặt dày (2)

Hắn tuyệt đối không dám xem nhẹ năng lực của những Quỷ Soa này, biết đâu lục lạc có gì đó quái lạ.

Quỷ Soa áo đen nhìn rõ vẻ mặt cẩn thận cảnh giác của Triệu Khách, chợt nhìn Quỷ Soa áo trắng bên cạnh cười một tiếng: "Đừng sợ, đây chỉ là một cái lục lạc, nhưng ta gõ lục lạc, trăm vị Quỷ Soa đằng sau lập tức đến đây, hôm nay ngươi trời cao không đường chạy, địa ngục không cửa vào."

Một câu như một chậu nước lạnh dội xuống tim Triệu Khách.

Suýt quên mất trong lâu các sau lưng còn có trăm vị Quỷ Soa, nếu thật sự đi ra, hắn có mọc cánh cũng khó thoát.

"Chẳng lẽ..."

Triệu Khách thở sâu, siết chặt bắp đùi, nói thầm: "Này, ngài tỉnh đi?"

Lúc này, chỗ dựa duy nhất của Triệu Khách là vị trong bẹn đùi của hắn.

Nhưng Triệu Khách gọi nàng lại như đá chìm đáy biển, không hề có tiếng động gì.

Triệu Khách chưa từ bỏ ý định, tiếp tục nói: "Đi ra đi, nên ăn cơm rồi, sữa bò tươi mới!"

Không có phản ứng?

Triệu Khách tiếp tục: "Ngươi chuyển phát nhanh tới, ngươi phải đóng tiền thuê phòng, ngươi mua dưa leo phải trả tiền, ta muốn tìm tiểu tam, đệt! Có tới hay không."

Triệu Khách suy nghĩ một lần những lý do có thể nghĩ tới, kết quả xác nữ căn bản không để ý hắn.

Khiến trong lòng Triệu Khách tức giận.

"Ngươi muốn chúng ta tự đến bắt ngươi, hay ngươi ngoan ngoãn phối hợp."

Quỷ Soa áo trắng cầm gậy tang, nhìn vẻ mặt khó xử của Triệu Khách, khuôn mặt tái nhợt nở nụ cười.

"Các ngươi! Các ngươi nhận hối lộ của bọn họ, tùy ý vu oan người khác."

Đối mặt với Quỷ Soa từng bước ép sát, Trù Tam Điên đứng bên cạnh không nhìn được nữa.

Mở miệng chỉ vào Quỷ Soa, hô lên với xung quanh: "Các ngươi là Quỷ Soa, còn có thiên lý hay không, ai đến nói câu công bằng đi."

Nhưng Trù Tam Điên cũng không gây ra bất kỳ chuyện gì, có người vây xem lại chỉ muốn làm ăn dưa quần chúng, không ai quan tâm Triệu Khách có bị đối xử bất công hay không.

Ngay cả Trần Bằng và Lại tam cán đều bị lời nói của Trù Tam Điên chọc cười.

"Hừ, công bằng, tiền là công đạo, có tiền là có công bằng, đúng là một người ngu ngốc."

Trù Tam Điên chết lâu như vậy rồi, đều chỉ ở trong bếp sau.

Tất nhiên không hiểu được công bằng đều là một đĩa bánh mà kẻ cầm quyền vẽ ra, nhìn được không ăn được.

"Các ngươi!"

Thấy thế, sắc mặt Trù Tam Điên lúc trắng lúc xanh.

Hắn ta cúi đầu đứng bên cạnh Triệu Khách, trong lúc nhất thời nói không ra lời, qua một lúc lâu Triệu Khách đột nhiên nhíu mày, cúi đầu nhìn lại là một ngón tay.

Trái tim Triệu Khách lập tức siết chặt, ngón tay này là Trù Tam Điên lặng lẽ nhét vào trong tay hắn.

"Ngươi đi đi, cùng lắm thì lại đốt một cái cho ta, nhớ kỹ làm uy vũ trẻ tuổi một chút."

Trù Tam Điên không nhìn Triệu Khách, chỉ nhỏ giọng nói.

"Ngón tay của ngươi!"

Triệu Khách không để ý hắn ta, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào vết thương sau lưng Trù Tam Điên.

Đợi đến khi nhìn thấy ngón tay bị gãy này.

Triệu Khách không khỏi thở sâu, ngẩng đầu nhìn Trù Tam Điên, ánh mắt thay đổi.

Nơi này không phải dương gian, mặc dù Trù Tam Điên là người giấy nhưng cắt một ngón tay như vậy, cũng không thể khôi phục.

Triệu Khách rất rõ ràng đối với một đầu bếp, bàn tay trân quý như vàng.

Đầu bếp mất đi một ngón tay, dù là ngón tay nào đều như phá hủy đao công mà mình khổ luyện nhiều năm.

Vốn muốn trả lại nhân tình cho Trù Tam Điên, không ngờ còn nợ nhiều hơn.

Triệu Khách không diễn tả được sự đắng chát trong lòng, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lại tam cán và Trần Bằng, gật đầu nói: "Ngươi nói không sai, có tiền là có công bằng."

Trù Tam Điên ngạc nhiên, lo lắng Triệu Khách manh động, nhưng lúc này Triệu Khách vỗ vai Trù Tam Điên một cái.

Ánh mắt nhìn về phía Trù Tam Điên, trong lòng Triệu Khách lập tức hơi áy náy, chợt quay đầu lại, một đôi mắt híp lại thành một đường thẳng.

Chỉ thấy Triệu Khách lấy ra hai tờ giấy từ trong sách tem, cầm trên tay: "Đã có tiền sẽ có công đạo, không biết chút tiền này của ta có đủ chơi chết các ngươi không!"

Hai tấm ngân phiếu trên tay Triệu Khách hiện ra màu sắc lộng lẫy đặc biệt.

Không giống với loại giấy bình thường kia, chỉ thấy đặt ngân phiếu màu vàng rực ở dưới ánh sáng lại phát sáng, hoa văn và đường cong in ở phía trên, dù nhìn từ bất kỳ góc độ nào đều cho người ta một loại cảm giác khác biệt.

Quan trọng nhất là, trên hai tấm ngân phiếu này che kín một con dấu: "Phong Đô U Minh Thái Sơn Đại Đế".

Tuy Triệu Khách không hiểu rốt cuộc hai tấm ngân phiếu này được làm ra như thế nào, nhưng Triệu Khách rất rõ ràng, loại ngân phiếu này rất đáng tiền với Quỷ Soa.

Quả nhiên, thấy ngân phiếu trên tay Triệu Khách, đầu tiên hai tên Quỷ Soa ngạc nhiên.

Ánh mắt quan sát Triệu Khách thêm chút thay đổi, hoặc phải nói ôn hòa hơn trước đó rất nhiều.

Thấy Triệu Khách muốn đi lên trước, Trù Tam Điên mở miệng nhắc nhở: "Cẩn thận!"

Triệu Khách vỗ tay của hắn ta ra hiệu không có việc gì, nhanh chân đi về phía hai tên Quỷ Soa, bước nhanh ra một bước đưa ngân phiếu trên tay lên, một tấm ngân phiếu mười vạn lượng, hai tên Quỷ Soa mỗi người một tấm.

Triệu Khách cho ngân phiếu xong, trực tiếp cất bước đi qua bên cạnh Quỷ Soa, một đôi mắt nhìn chằm chằm Trần Bằng và Lại tam cán này.

Bình Luận (0)
Comment