Hoàng kim đồng trên mắt trái của Triệu Khách nhìn rõ ràng, đưa ra Nhiếp nguyên thủ nắm lấy sương đen, bàn tay lớn vồ một cái khiến độc vật biến thành một quả cầu màu đen, bị Triệu Khách lật tay rút ra nhét vào trong miệng Trần Bằng.
"Ô ô!"
Trần Bằng trợn tròn tròng mắt, bị Triệu Khách một tát đánh cho nổ đom đóm mắt, quả cầu độc vào miệng, tuy không nguy hiểm đến tính mạng của hắn ta nhưng khiến miệng hắn ta đầy bọt độc, đầu lưỡi sắp nát.
Bàn tay co lại, thăm dò vào bụng Trần Bằng.
"Trong bụng ngươi có một đoàn thịt đen, độc nồng như nước, làm quỷ như thế, làm người cũng không tốt đến đâu."
Chỉ thấy Triệu Khách đưa tay co lại, một tay lôi cổ độc xà, một lấy rút ra độc xà từ trong bụng Trần Bằng, hắc xà bị Triệu Khách buộc thành một cái nút, buộc thành một đốgn, thả vào trong sách tem dự định làm canh rắn.
"A!"
Trần Bằng kêu thảm một tiếng, sắc mặt trắng bệch, trong lòng đột nhiên hiểu câu đá một cái vào tấm thép.
Con rắn độc này là linh hồn thứ hai bị Trần Bằng luyện hóa, linh hồn thứ hai bị rút ra cũng như cắt đứt gốc rễ của hắn, Trần Bằng đau đến mức thân thể mập mạp run lập cập.
Phát ra một tiếng rít, quay người muốn trốn, hóa thành một đoàn sương đen muốn chạy.
Nhưng còn chưa kịp quay người, Triệu Khách bóp ngón tay, chỉ thấy bát tự chân ngôn bị Triệu Khách thôi động, một đóa gót sen nện xuống, đập Trần Bằng ngã xuống đất, xương cốt cả người đều sắp gãy mất, giãy giụa muốn đứng lên.
Nhưng gót sen ép ở trên người hắn ta, không thể nhúc nhích như núi đè.
"Lại huynh, cứu ta!"
Trần Bằng bị ép oa oa gọi bậy, cầu cứu Lại tam cán ngây người như phỗng ở cách đó không xa.
Lại tam cán đã sớm choáng váng, sau khi nghe được lời nói của Trần Bằng, cả người đều khẽ run rẩy, ngay cả đầu cũng không quay lại đã muốn chạy.
Nhưng sao Triệu Khách có thể để hắn ta đi.
Có thể nghĩ ra ý tưởng ngu ngốc như thế, lại khiến Trù Tam Điên gãy mất một ngón tay, Triệu Khách phải chậm rãi tính toán khoản nợ này với hắn ta.
Chỉ thấy Triệu Khách dùng Nhiếp nguyên thủ nắm tới, hai bàn tay to như là diều hâu vồ gà con, nắm lấy đầu nhỏ dài của Lại tam cán, xách hắn ta trở về.
"Cứu mạng, cứu mạng! Sai gia, các ngươi không thể để hắn làm xằng làm bậy, các ngươi phải giữ công bằng!!"
Đáng tiếc, hai vị Quỷ Soa thấy thế dứt khoát xoay mặt, xoay người rời đi.
Nếu trước đó hai vị Quỷ Soa còn có thể cân nhắc.
Nhưng bây giờ thấy đầu búa trên tay Triệu Khách, trong lòng hai vị Quỷ Soa đã hạ quyết tâm mặc kệ.
Không phải sợ Triệu Khách, chỉ là việc riêng mà thôi.
Đối phó một số tôm tép nhỏ bé không có vấn đề, nhưng không đáng liều mạng vì chút tiền này.
Lại nói, Lại tam cán có thể cho bao nhiêu, chỉ là mười mấy tiền đồng mà thôi, đối với Quỷ Soa bọn họ, chút tiền đồng ấy đổi thành thời gian cũng không nhiều.
Còn lâu mới đáng tiền bằng hai tấm ngân phiếu mà Triệu Khách cho.
Lại tam cán nói xong, đã thấy Triệu Khách ra hiện sau lưng hắn ta, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Công bằng, có tiền sẽ có công bằng, là ngươi nhắc nhở ta những lời này."
Chỉ thấy Triệu Khách hung hăng vứt Lại tam cán xuống đất, Lại tam cán ngã đến suýt hôn mê.
Ngẩng đầu lên chỉ thấy chân còn lại của Triệu Khách giẫm lên ngực Trần Bằng, vung đầu búa trên tay đập vào đầu Trần Bằng.
"Không phải ngươi muốn báo cáo à, ta để ngươi báo cáo! Ngươi báo cáo! Báo cáo!"
Phanh phanh phanh!
Từng tiếng nặng nề, từng chùy đến thịt, khiến Lại tam cán sợ mất mật.
Trên bậc thang cách đó không xa, lão ngũ trong Ngũ Quỷ ôm bánh thịt trên tay, nhìn Trần Bằng bị nện không còn dáng quỷ, ăn say sưa ngon lành, vừa ăn vừa nói thầm: "Ngươi rảnh rỗi không có việc gì đi chọc hắn làm gì, đã nói với ngươi đừng trêu chọc hắn, làm quỷ phải khiêm tốn, phải nghe lời khuyên, ồ! Quên mất, ta nói ngoại âm."
Đầu búa Triệu Khách đập một lúc, tiếng động dừng lại.
Từ đầu đến cuối Lại tam cán cũng không dám mở to mắt, nghe được tiếng động dừng lại mới cẩn thận mở mắt ra, chỉ là ánh mắt mở ra.
"Ầm!"
Đầu búa sượt qua chóp mũi Lại tam cán nện ở trước mặt hắn ta, mùi máu tươi nồng nặc phía trên xông vào mũi.
Lại nhìn sang Trần Bằng bên cạnh.
Thân thể khổng lồ này đã sớm không thấy tăm hơi, trên mặt đất chỉ để lại một bãi tro màu đen.
"Hồn phi phách tán!"
Thấy cảnh này, mí mắt Lại tam cán lật một cái, thiếu điều hôn mê.
Nhưng chẳng mấy chốc đã bị Triệu Khách dùng Nhiếp nguyên thủ túm chặt nhấc lên từ dưới đất, xoay tròn cánh tay, hai cái tát quất lên.
Một trái một phải "ba ba" hai tiếng, khiến khuôn mặt khô gầy của Lại tam cán lập tức sưng vù.
Cả người cũng bị đánh tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy một tay Triệu Khách cầm theo đầu búa, kéo hắn ta đi đến trước mặt Trù Tam Điên.
"Gia, chuyện gì cũng từ từ, chỗ ta còn có đồng tiền, ngoài ra trên tay ta còn có một số Thâm hải bích loa đỉnh cấp, cũng là hàng tốt, chỉ cần ngài hài lòng thả ta một cái mạng tạp chủng, chuyện gì cũng dễ nói."
Với loại người không biết xấu hổ như Lại tam cán, tiền là mạng sống nhưng mạng chỉ có một, hồn phi phách tán thì cái gì cũng mất hết.
"Ngươi không sao chứ."