Hắn ta nằm sấp trên mặt đất quỳ nói với Triệu Khách: "Gia, lần này là ta mắt chó không biết Thái Sơn, mạo phạm ngài, ta chịu tội với ngài, ngài yên tâm, đợi chút nữa ta trở về sẽ đưa sách dạy nấu ăn cho Tam gia gia."
Lại tam cán dùng tay còn lại vội vàng móc ra một túi tiền nhỏ từ trong ngực, trong túi vang lên tiếng phanh phanh giòn vang.
Hiển nhiên bên trong chứa không ít tiền.
Nhưng còn không đợi Lại tam cán nói chuyện, chỉ thấy Triệu Khách đột nhiên trừng mắt, vung búa lên nện thẳng một cái vào gáy Lại tam cán.
Một chùy này đập vào đầu Lại tam cán, cứ như một bát não đậu hũ tung tóe trước mặt.
Giội lên một muỗng tương ớt, cầm cái muỗng khuấy một cái.
Đỏ, trắng trộn lẫn vào nhau.
Cái đầu khô gầy kia bị nện hoàn toàn mơ hồ.
"Cạch!"
Thân thể Lại tam cán lập tức biến thành một túm đen xám, túi tiền trên tay cũng rơi xuống đất, xem như hoàn toàn chết đi.
"Theo ý của ngươi, cho hắn thoải mái."
Triệu Khách ngẩng đầu, nói một câu khó hiểu.
Tất nhiên hắn không nói câu này với Trù Tam Điên, nhưng ở trong mắt người khác sẽ tưởng Triệu Khách đang nói với Trù Tam Điên nên không nghĩ nhiều.
Triệu Khách nhặt túi tiền lên nhìn tro trên đất, trong lòng âm thầm lắc đầu.
Nếu là Trần Bằng, có thể Triệu Khách sẽ cân nhắc nghiền ép hết giá trị của hắn ta, nể mặt Âm Dương lão nhân buông tha hắn ta.
Nhưng Lại tam cán không được như thế.
Quỷ thương Lại tam cán này cho Triệu Khách cảm giác như là một đầu độc xà rất giỏi ẩn nhẫn.
Đầu óc thông suốt, tính cách lại biết ẩn nhẫn.
Tuy chênh lệch thực lực, chẳng may một ngày nào đó bị hắn ta nắm bắt được cơ hội, e rằng hắn cũng không có cơ hội xoay người.
Đã phế hắn ta kết thù, đương nhiên Triệu Khách sẽ không giữ lại hắn ta làm hậu hoạn.
Triệu Khách hung ác giết người, nhưng Âm Dương lão nhân không muốn tiếp tục xen vào, chỉ thở dài một tiếng bên tai Triệu Khách cũng không nói gì nữa.
Xem ra, không có lời nào để nói với kết quả này
Dù sao gây ra nhiều rắc rối như vậy, không thể bỏ qua công lao Lại tam cán.
Triệu Khách mở túi tiền trên tay ra, bên trong có hơn mười tiền đồng.
Hắn đưa túi tiền cho Trù Tam Điên sau lưng: "Ngươi có thể cầm số tiền này trở về, chỗ còn lại đổi chút đồ tốt mua ít đồ cho Thúy Lan."
"Tốt tốt tốt!"
Trù Tam Điên nhận túi tiền, cuối cùng sự lo lắng trong lòng đã buông xuống.
Có số tiền kia, hắn ta cũng có thể trở về, còn lại có thể mua rất nhiều đồ tốt an ủi Thúy Lan một chút.
"Đợi chút!"
Lúc này, Triệu Khách đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, nói với Trù Tam Điên: "Ta nhớ chúng ta còn có một ước định."
"Ước định??"
Trù Tam Điên gãi đầu, trong chốc lát không nghĩ ra được.
"Chờ ta hoàn thành tranh tài lại đi!"
Triệu Khách nhếch miệng cười một tiếng, xem ra Trù Tam Điên cũng quên mất, Triệu Khách cũng không nhắc nhở Trù Tam Điên về ước định trước đó của hai người, lôi kéo hắn ta nhanh chân trở về.
Lão ngũ thấy Triệu Khách đi tới, vội vàng chạy qua, trên khuôn mặt béo ị lộ ra vẻ lo lắng, đưa tay muốn kéo tay Triệu Khách lại bị Triệu Khách lập tức né tránh, nhưng lão ngũ cũng không thèm để ý, quan tâm nói: "Vừa rồi ta sắp bị dọa chết, cũng may ngươi không có việc gì."
Mặc kệ là thật hay giả, Triệu Khách đều lấy ra một cái bánh thịt cho lão ngũ từ trong sách tem.
Chợt cùng đi vào lâu.
Nhìn Triệu Khách đi vào lâu, những đám người đứng xem xung quanh mới giải tán.
Nói thật, tiết mục Triệu Khách gõ chết Trần Bằng và Lại tam cán còn thú vị hơn những ca múa tạp kỹ trong lâu.
Có thể thấy, những quỷ thương này sắp xếp ca múa nhàm chán đến mức nào.
Triệu Khách, lão ngũ, Trù Tam Điên ngồi trong một góc không đáng chú ý ở lầu một.
Trù Tam Điên mở vỏ đầu ra, bên trong có ghế đẩu, bàn nhỏ, cái gì cũng có, lại thêm một chồng hạt dưa, một bình trà.
Ngồi ở bên cạnh nói chuyện uống trà với lão ngũ, nếu không phải biết thân phận của Trù Tam Điên.
Triệu Khách cũng muốn nghi ngờ, trong đầu của hắn ta có phải cất giấu một bộ sách tem hay không, sao cảm giác cái gì cũng có thể lấy ra.
Đối với những ca vũ, tạp kỹ trần tục nát này, Triệu Khách không hề hứng thú.
Một tay cầm tẩu thuốc ngồi trên ghế hút.
Khó khăn lắm mới sống qua một khúc, chẳng mấy chốc trận tiếp đã đi lên.
Ở giữa không có chút giảm xóc nào.
Chứ đừng nói đến nhìn vui vẻ.
Triệu Khách đưa mắt nhìn đại kiệu được đặt trên long ỷ, trong lòng cũng nghi ngờ vị Quỷ công chúa này có phải đã ngủ rồi không.
"Này, rốt cuộc Quỷ công chúa có lai lịch gì, phô trương lớn như vậy."
Từ đầu Triệu Khách đã muốn nghe ngóng vấn đề này, có lẽ Trần Bằng xuất hiện làm rối loạn suy nghĩ của Triệu Khách, trong lúc nhất thời không rảnh để hỏi.
Lúc này rảnh đến nhàm chán, đương nhiên Triệu Khách nhịn không được bát quái một chút.
"Công chúa, đương nhiên là công chúa!"
Lão ngũ ăn một miếng điểm tâm do Trù Tam Điên làm, mồm miệng không rõ nói.
Triệu Khách nhíu mày vặn hỏi: "Công chúa cái gì, khuê nữ của Diêm Vương gia?"
Nghe thấy Triệu Khách hỏi, lão ngũ trừng mắt, lắc đầu, chỉ là một hơi không lên được, suýt sặc gần chết.