Người Đưa Thư Khủng Bố (Dịch Full)

Chương 869 - Chương 869. Đừng Hái Hoa Dại Ven Đường

Chương 869. Đừng hái hoa dại ven đường Chương 869. Đừng hái hoa dại ven đường

"Ngươi đi để ý hắn, nếu thực lực chênh lệch thì giết đi!"

Đông Ly híp mắt, tiện tay ném cánh hoa sau cùng đi.

Dường như trong lòng đã có quyết định gì đó, không nhìn ra vui giận, chỉ có giọng điệu hời hợt.

Giọng điệu cứ như bên chân có một con kiến, nhìn cũng không nhìn, một chân giết chết cũng không quan trọng.

"Vâng!"

Một tên mọi rợ thượng đẳng, thực lực coi như không tệ.

Cũng không có mấy người có thể khiến Đông Ly để ý đến.

Quan trọng nhất là, Đông Ly nhìn tên mọi rợ này, trong lòng luôn cảm giác hơi quen mắt.

Hắn ta nhớ hình như miêu tả thể trạng tên mọi rợ giết chết Liễu Tương Kỳ, cũng khá giống với người trước mắt.

Nếu không phải tốt nhất, nếu đúng thì trong lòng Đông Ly còn sẽ cân nhắc một chút.

Sau khi thân vệ đồng ý, đứng lên, ánh mắt nhìn về phía Triệu Khách đang chạy qua chạy lại trong rừng rậm.

Trong miệng phát ra một tiếng thét dài gấp rút.

Tiếng gào như báo, chỉ vì nhắc nhở Triệu Khách.

Nhưng tốc độ thân vệ lại nhanh hơn tiếng gào của hắn ta rất nhiều.

Gần như trong nháy mắt bóng dáng đã đến bên cạnh Triệu Khách.

Đông Ly rất thưởng thức điểm này.

Cho dù đối phương là một con kiến, nhưng thân vệ của hắn ta vẫn có thể dùng ra toàn lực, không hề giữ lại.

Chính là loại thái độ này, mới có thể khiến hắn ta được Đông Ly coi trọng từ trong đông đảo thủ vệ.

Đáng tiếc thời đại này cũng không có câu nói sư tử vồ thỏ cũng dùng toàn lực này.

Nếu không dùng để hình dung sẽ càng chuẩn xác hơn.

Đúng như suy nghĩ của Đông Ly.

Sau khi tên mọi rợ kia nghe được tiếng gào, vẻ mặt xuất hiện sự thay đổi mạnh mẽ, sinh lòng cảnh giác, nhưng thân vệ nhà mình đã áp sát tới bên cạnh.

"Vù!"

Một cái đá ngang đơn giản quét tới, nhưng tiếng xé gió chói tai này lại cho người ta một loại khí thế Thái Sơn áp đỉnh.

Thậm chí tên mọi rợ không kịp trốn tránh, hoàn toàn dựa vào bản năng đưa tay ngăn lại.

Trong tích tắc, một luồng lực lượng to lớn khó mà kháng cự khiến tên mọi rợ kia bị đá bay ra ngoài.

Bên tai vang lên tiếng ầm vang, Triệu Khách cũng không biết mình đụng phải thứ gì.

Chỉ cảm thấy hai mắt hoa lên, cả cánh tay tê dại.

Sau khi lăn một vòng trên mặt đất, mới chật vật bò dậy.

Nhưng điều ngoài dự đoán là, khi Triệu Khách lăn lộn bò dậy trên mặt đất, hành động trước tiên không phải ngẩng đầu nhìn kẻ tập kích.

Mà là trở tay thôi động Vô tướng kiếm kinh, một kiếm đâm về phía sau lưng mình.

"Không tốt!"

Chỉ thấy kiếm mang chiếu rọi xuống, một cái tay chụp vào phần gáy Triệu Khách từ sau lưng gấp rút thu lại.

Nhưng rõ ràng tốc độ chậm hơn một chút, trong chốc lát trên bàn tay nóng bỏng gai đau.

Thân vệ lại nhìn tay mình, đã mạnh mẽ bị cắt mất một mảng huyết nhục lớn.

Nếu không phải hắn ta phát hiện nhanh, e rằng lần này sẽ chặt đứt bốn ngón tay.

"Thần thông!"

Bóng dáng thân vệ nhanh chóng rút lui từ sau lưng Triệu Khách, ánh mắt đánh giá Triệu Khách từ trên xuống dưới.

Trong lòng không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, nhưng nghĩ lại cũng là hắn ta quá khinh địch.

Nếu không có chút thực lực, tên mọi rợ này có thể đuổi một đám Sơn Mị chạy khắp núi?

Nhưng một tên mọi rợ hiểu được thần thông, chắc chắn càng khiến ánh mắt thân vệ nhìn về phía Triệu Khách nóng bỏng hơn.

"Là người!"

Đối phương đánh giá hắn, Triệu Khách cũng đánh giá đối phương.

Nhưng nằm ngoài dự đoán của Triệu Khách, Hoàng kim đồng lướt qua sau lưng, Triệu Khách mới phát hiện đối phương không phải sơn tinh quỷ quái gì đó.

Mà là một người sống có máu có thịt.

Khuôn mặt gầy gò, da thịt đặc biệt đen như thường xuyên bị nắng mạnh chiếu.

Trên người mặc giáp da màu đen.

Triệu Khách không thấy vũ khí của đối phương.

Chỉ có điều không nhìn thấy vũ khí, ngược lại khiến Triệu Khách có một loại cảm giác trên dưới cả người đối phương đều là vũ khí.

Nhìn về phía chỗ đang đứng, đã có thể cảm giác được sát khí đập vào mặt.

"Cao thủ!"

Những người đưa thư gặp được trước kia cũng tốt, người trong không gian khủng bố cũng tốt.

So sánh ra, hoàn toàn không có cảm giác tinh túy như người trước mắt cho hắn.

Điều này không liên quan đến thực lực.

Loại khí tức phát ra trên người đối phương thuần túy là vì giết người mà thành.

Mỗi một hành động hoàn toàn như một cỗ máy giết chóc không chút tình cảm.

Loại sát khí thuần túy này thường chỉ có xuất hiện trên người một loại người.

Chiến sĩ!

Hơn nữa là chiến sĩ trải qua trăm trận chiến, bò ra từ trong hố máu.

Nghĩ tới đây, ánh mắt Triệu Khách dần nghiêm nghị.

Trong ánh mắt sinh ra một đôi đồng tử phụ, đồng thời nhân cách Tức giận cũng theo đó bị Triệu Khách kích hoạt.

Về phần những Sơn Mị đó, thấy thế đã sớm dùng sức lực từ khi bú sữa mẹ, trốn đi thật xa.

Hai người nhìn chằm chằm nhau một lúc, ngay lúc hai người đều chuẩn bị ra tay.

"Đủ rồi!"

Giọng nói truyền tới từ chỗ rất xa, nhưng nghe vào trong tai Triệu Khách lại đinh tai nhức óc như tiếng sấm.

Sau khi thân vệ nghe được giọng Chủ soái nhà mình, nhanh chóng thu lại sát khí trên người, cả người như lợi kiếm vào vỏ.

Nếu không phải Triệu Khách tự lĩnh giáo thực lực của đối phương.

E rằng sẽ tưởng nhầm đối phương chỉ là một người bình thường.

Loại lực khống chế kỷ luật nghiêm minh này, khiến trong lòng Triệu Khách có cảm giác sâu sắc.

Bình Luận (0)
Comment