Cộng thêm đám người Cốt quỷ đã đặc biệt chỉnh lại vẻ ngoài, cho nên không ai chú ý đến bọn họ.
Ngược lại Lộ Hạo đi ở phía trước đã hấp dẫn ánh mắt rất nhiều người, lớp trang điểm vô cùng quyến rũ, dù là nữ nhân cũng phải kém hơn mấy phần.
Cộng thêm bộ quần áo bó hở ngực, thật sự rất nổi bật trong vị diện thịnh hành nam phong này.
"Phi, không biết xấu hổ!"
Tuyết Nữ đi theo phía sau trợn mắt, trong lòng ác ý suy đoán: "Ngươi được hoan nghênh thế nào, cũng chỉ là công cụ tình dục, búp bê bơm hơi trong mắt nam nhân!"
"Đến rồi!"
Chưa đi được bao lâu, chỉ thấy Lộ Hạo đột nhiên dừng bước, nói với mọi người.
"Chỗ nào?"
Mọi người ngửa đầu nhìn quanh cũng không thấy tiểu viện gì đó mà Lộ Hạo nhắc đến.
"Này, các ngươi nhìn nhầm hướng rồi, nhà này!"
Thấy mọi người nhìn sang hướng khác, Lộ Hạo vội vàng sửa lại, chỉ cánh cửa lớn màu đỏ chót bên cạnh hắn ta nói: "Nơi này!"
Khi cả đám nhìn sang theo ngón tay Lộ Hạo, không khỏi trợn mắt há hốc mồm.
"Ngươi chắc chắn chứ??"
Trước mắt là một cánh cửa lớn màu đỏ chót, chỉ bậc thang cũng có đến mười hai bậc.
Hai bên đứng thẳng hai con Cù sắt uy phong lẫm liệt, ngoài cửa còn có vài con dị thú thần tuấn phi phàm bị trói trên trụ đá, chờ đến khi thấy người đi đường đi ngang qua, kiểu gì cũng phải phun ra một ngọn lửa dọa người đi đường một chút.
"Đúng! Đây là phòng trọ hiện tại của ta."
"Phòng trọ??"
Không phải đám người Tuyết Nữ chưa từng hưởng thụ, dù là hiện thực hay Quỷ thị, thậm chí là thế giới bưu điện.
Bọn họ đều từng hưởng thụ sự phục vụ mọi mặt.
Cấp năm sao?
Nói đùa, hội viên cao cấp ở Hồng Yên quán Quỷ thị khói, đều được hầu hạ theo tiêu chuẩn mười sao.
Nhưng không gian khủng bố này lại là vị diện khác, bọn họ còn đang sợ đầu sợ đuôi, sợ mất mật vì việc cướp nhà giam lần trước, trốn trong một căn phòng hoang phế ở ngoài thành.
Lộ Hạo đã cắm rễ đặt chân ở chỗ này, đồng thời có được tài lực phong phú.
Dù từ bất kỳ phương diện nào, sự chênh lệch đều bị kéo rất xa.
"Hừ, không phải là búp bê làm ấm giường của người nào đó sao, cáo mượn oai hùm."
Tuyết Nữ đứng bên cạnh nói năng quái gở, tuy rất nhỏ nhưng người ở đây đều có thể nghe được.
Hắc Báo kéo cánh tay Tuyết Nữ một cái, vẻ mặt áy náy, xấu hổ nhìn Lộ Hạo.
Nhưng Lộ Hạo cũng không giận, híp mắt dẫn người đi vào trong, còn chưa đi lên bậc thềm.
"Ngươi trở lại rồi."
Chỉ nghe bên trong truyền ra giọng một tên thanh niên, hắn ta mặc trường bào màu đen, trên tóc dài cài một cái chụp tóc màu xanh, mày kiếm mắt to, sống mũi cao gầy, môi dày mặt trắng.
Hắn ta bước nhanh ra từ bên trong.
Triệu Khách ghé vào trên lưng Hồ Ly, chỉ có một con mắt thấy rõ tên này là người thanh niên mua Lộ Hạo ở chợ nô lệ lần trước.
Lúc này đi tới, vội vàng đỡ lấy cánh tay Lộ Hạo, nghiêm túc nói: "Không phải ta đã nói có chuyện gì thì ngươi để hạ nhân đi làm, ngươi đừng chạy lung tung."
"Không có việc gì, những người này đều là bằng hữu của ta."
Lộ Hạo quay đầu giới thiệu mọi người.
Đợi khi giới thiệu đến Tuyết Nữ, Tuyết Nữ vô thức ưỡn ngực, hơi rụt cổ lại.
Đáng tiếc, người thanh niên chỉ nhìn thoáng qua, thậm chí không nhìn Tuyết Nữ lần thứ hai.
Điều này khiến cơ bắp trên mặt Tuyết Nữ cứng đờ, đột nhiên có một loại cảm giác thất bại đấm một cái vào bông.
"Bằng hữu của ta bị thương, ngươi sắp xếp một viện riêng cho hắn đi."
Lộ Hạo nói hết câu, thanh niên gật đầu, xoay người chạy trở về như muốn đích thân đi sắp xếp.
Từ vẻ mặt đích thân đi làm này, thật sự không nhìn ra tên này coi Lộ Hạo như búp bê làm ấm giường để sai bảo như lời Tuyết Nữ đã nói.
Thấy thế, Tuyết Nữ vẫn chưa từ bỏ ý định, đi đến sau lưng Lộ Hạo, ngoài cười nhưng trong không cười vặn hỏi: "Là huyễn thuật hay khống chế tinh thần, hoặc là dược vật?"
Đối mặt với câu hỏi của Tuyết Nữ, Lộ Hạo chỉ quay đầu cười một tiếng.
Hắn ta híp mắt thành vầng trăng non, vẻ phong tình quanh quẩn trên đuôi lông mày.
Một số người đi đường đi ngang qua trước cửa, cũng không khỏi trợn mắt, nhìn trừng trừng.
Chỉ thấy người trước mặt cong đôi môi đỏ khẽ cười.
Thậm chí Tuyết Nữ có thể cảm nhận được, trong hơi thở tiện nhân trước mắt lại mang theo một mùi thơm hoa hồng đặc thù phả vào mặt mình.
Nhìn đôi môi đỏ gần trong gang tấc, dần áp sát vào bên tai nàng, hơi thở ấm áp phả vào trong tai khiến Tuyết Nữ cảm giác da mặt của mình tê dại.
Trái tim như thỏ trắng nhỏ bị người ta bắt lại, đập thật nhanh thịch thịch thịch.
Chỉ nghe Lộ Hạo khẽ nói: "Dựa vào giá trị nhan sắc."
Tuyết Nữ đỏ mặt, cho đến khi Lộ Hạo quay người rời đi mới đột nhiên tỉnh táo lại.
Một nam nhân dựa vào giá trị nhan sắc, lại còn lăn lộn vui vẻ sung sướng hơn bọn họ.
Một nữ nhân như nàng còn không bằng một nam nhân?
Là nàng làm nữ nhân quá thất bại, hay hắn ta làm nam nhân quá thành công??
Trong lúc nhất thời, khuôn mặt Tuyết Nữ lúc xanh lúc đỏ, tức giận giậm chân, phát điên.
Cảm giác lòng tự tin của nàng chịu sự đả kích trước nay chưa có!
Qua một lúc lâu, mới bình tĩnh lại.
Một đoàn người đi theo Lộ Hạo đều được sắp xếp ổn thỏa, Triệu Khách được đặc biệt sắp xếp trong một gian tiểu viện riêng.