Chỉ thấy Triệu Khách lấy ra một bộ quần áo rộng rãi từ trong sách tem, sau khi đắp lên cho Carrie, lại lấy ra mặt nạ da người cho Carrie một cái, hắn cũng đắp một cái lên cho mình.
Sau đó cõng Carrie lên đi thẳng đến khách sạn gần nhà giam.
"Hôm qua dạ tiểu lâu nghe tiếng gió... Câu tiếp theo là gì??"
Lão bản khách sạn một tay chống cằm, một tay khác gẩy hạt châu ở trên bàn tính, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa, đám người rối bời, trong đầu cũng rối bời, ngoại trừ ngâm một câu thơ, trong đầu cũng không có thứ gì.
Điều này cũng không có gì phải ngạc nhiên, hai luồng ánh sáng mạnh trước sau khiến tất cả mọi người ngơ ngác.
Nếu đạo ánh sáng mạnh thứ nhất, mọi người còn tưởng là thần tích do tổ tiên ban thưởng.
Vậy đạo ánh sáng mạnh thứ hai trực tiếp san bằng thành cung cùng kiến trúc xung quanh trong nháy mắt, khiến sự hiểu biết của tất cả mọi người với thần tích biến thành sợ hãi và khó hiểu.
Lúc này tiểu nhị vẻ mặt hốt hoảng, vô cùng nghi ngờ chạy về từ bên ngoài.
Hắn ta cầm ấm trà trên bàn, uống liền mấy ngụm nước, "ầm" một cái đặt mạnh ấm trà xuống bàn.
Khuôn mặt lúc sáng lúc tối, dường như đã thấy việc gì đáng sợ, đến bây giờ trái tim còn nhảy loạn thịch thịch.
Lúc này tiểu nhị quay đầu nhìn thoáng qua lão bản, chỉ thấy lão bản vẫn lười biếng gảy hạt châu trên bàn tính của mình.
"Lão bản! Ngươi không tới nhìn xem, thành cung đã nổ tung??"
"Xem cái gì mà xem, xem cái rắm, bày lắm trò như thế làm cái gì, chúng ta là dân chúng, nên làm cái gì thì làm cái đó."
So sánh với tình hình rối bời bên ngoài, hắn ta quan tâm việc kinh doanh của nhà mình hơn.
Mì hoành thánh trong hầm ngầm đã sắp hết, cũng không thấy Vương đại trù trở về, chẳng lẽ một món Hương vị mùa xuân sẽ bị cắt đứt như vậy sao?
"Có cần tìm đầu bếp khác không?"
Ngay lúc lão bản đang suy nghĩ, sắp tới nên tiếp tục mở cửa hàng, hay đóng cửa hàng, sớm rời khỏi vương đô, đến nông thôn làm ruộng kiếm sống.
Vừa nghĩ tới nông thôn còn có vài mẫu đất cằn, nhà cỏ trước kia, không biết hiện tại có còn ở đó hay không, tiếng gảy bàn tính của lão bản lại trở nên dồn dập.
"Ồ! Sao bên ngoài lại ồn ào như thế?"
Lúc này, tiếng ồn ào phía ngoài càng lúc càng lớn, còn có tiếng chiêng đồng cấm đi lại vào ban đêm, xem ra sắp xảy ra chuyện lớn.
"Đi, đi đóng cửa lại."
"Ôi!"
Tiểu nhị gật đầu, vội vàng lắp lại cánh cửa khách sạn, dự định đóng cửa không tiếp tục kinh doanh.
Làm vậy rất phù hợp với suy nghĩ của tiểu nhị, hiện tại bên ngoài đã loạn thành một đống.
Có trời mới biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, vẫn nên nghỉ ngơi sớm một chút.
Trong suy nghĩ của tiểu nhị, dường như mặc kệ bên ngoài chuyện gì xảy ra, hắn ta chỉ cần nhắm mắt lại, nằm trên giường ngủ một giấc, tất cả chuyện xấu sẽ không liên quan đến hắn ta.
Ừm! Đây là một siêu năng lực rất cường đại.
Ngay lúc tiểu nhị nâng cánh cửa sau cùng lên, còn chưa lắp kín lại với nhau, một cái tay đột nhiên đẩy cánh cửa ra, đụng tiểu nhị suýt nữa ngã xuống đất.
"Mả mẹ nó, ai... Ồ! Vương ca!"
Tiểu nhị xoa mũi, mở miệng muốn chửi đổng, chỉ là nhìn lại chỉ thấy người đi tới lại là Vương cẩu tử mất tích đã lâu, Vương đại trù.
Triệu Khách đỡ Carrie, để nàng cẩn thận ngồi xuống, chợt quay người lắp lại cánh cửa một lần nữa.
"Lão bản, ta đã trở về!"
Triệu Khách trở về, thuận miệng chào hỏi lão bản một tiếng, lôi kéo Carrie đi ra phía sau.
Cảm giác kia cứ như về nhà, chỉ thuận miệng chào hỏi, thậm chí còn không nói một câu khách sáo.
Lão bản gảy hạt châu trên bàn tính, còn đang suy nghĩ hắn ta có nên về nông thôn làm ruộng hay không, chờ đến khi Triệu Khách trở lại hậu viện, mới vẻ mặt mờ mịt hỏi tiểu nhị.
"Vừa rồi ngươi gọi ta??"
Tiểu nhị: "???"
Ngây ra một lúc, tiểu nhị chỉ bếp sau nói: "Không phải, Vương ca đã trở về."
"Ai?"
"Vương cẩu tử!"
Nghe được ba chữ Vương cẩu tử, lão bản vỗ đùi, cả người đầy tinh thần: "Tổ tông của ta!"
Lúc nói lời này, lão bản muốn đi đến bếp sau, nhưng tiểu nhị vội vàng lôi kéo cánh tay lão bản khẽ nói: "Không phải, Vương ca còn dẫn theo một nữ nhân trở về, vừa vào nhà!"
"Nữ nhân??"
Tiểu nhị gật đầu, suy đoán: "Có thể là thê tử của hắn."
"A! Đáng tiếc, đáng tiếc..."
Nghe đến đây, lão bản gật đầu, ngoài miệng kêu đáng tiếc, cũng không biết đáng tiếc cái gì.
Hắn ta để tiểu nhị thổi đèn, khóa kỹ cửa, lúc này mới đi lên lầu ngủ.
Hậu viện.
Triệu Khách một tay đỡ Carrie, để nàng ngồi xuống.
Nàng nâng cao bụng lớn, cả quãng đường bị Triệu Khách ôm lấy, vội vàng phi nước đại, tất nhiên xóc nảy rất nhiều.
Lúc này ngồi xuống, đôi mắt hơi nhắm lại, trông có vẻ không chịu nổi nữa.
"Đợi chút!"
Triệu Khách quay người đi ra ngoài, đến nhà bếp.
Triệu Khách tìm kiếm trong sách tem một trận, tìm được một con dao găm từ bên trong, nhìn trên con dao găm còn mang theo gai ngược và rãnh máu.
Ánh mắt Triệu Khách dần ảm đạm từng chút một, thở sâu, quay người đi về phía hầm ngầm.
Qua không bao lâu, chỉ thấy Triệu Khách đi về.
"Ăn đi!"
Bát sứ thô to, nước canh trong suốt được ánh nến chiếu rọi, hiện ra một mảnh vàng óng ánh bóng loáng.