Sở dĩ phân chia khu vực, vì bọn họ cảm thấy năng lực của Triệu Khách sẽ không bền bỉ, cho nên bây giờ đã lẩn trốn đi.
Nhục quỷ đi phía đông, Hắc Báo đi phía tây, còn Bì quỷ thì đi phía nam.
Dù sao có bộ đàm trên khôi giáp khung xương, một khi phát hiện, hai người còn lại sẽ nhanh chóng đến trợ giúp.
Bì quỷ che giấu thân thể vào trong bóng tối, nhanh chóng di chuyển trong bóng tối của rừng cây.
Gần như những nơi có bóng tối, Bì quỷ có thể nhanh chóng chuyển dời, tuy năng lực này không phải hệ không gian nhưng vẫn rất hiếm thấy.
"Kỳ quái, rốt cuộc hắn đang ở đâu?"
Chỉ là lật khắp cả đỉnh núi, cuối cùng Bì quỷ không nhìn thấy bóng dáng Triệu Khách.
Hắn ta thò đầu ra từ trong bóng tối, nhìn xung quanh.
Khu rừng này vắng vẻ, trông màu xanh biếc um tùm nhưng không có một con chim kêu.
Không khí nặng nề khiến Bì quỷ cảm thấy buồn nôn.
"Bì quỷ, ngươi có phát hiện không?"
Lúc này Bì quỷ nghe thấy giọng Hắc Báo.
"A?"
Bì quỷ quay đầu lại, vẻ mặt lập tức quái dị, nhìn Hắc Báo đi ra từ trong bụi cây, cổ quái nói: "Sao ngươi lại nhanh như vậy?"
"Đương nhiên, ta có lòng tin với tốc độ của mình, huống hồ phía tây là một vách đá, ta tìm hết bên dưới vách núi cũng không tìm được hắn, cho nên mới hội hợp với ngươi."
"A!"
Bì quỷ không nghĩ nhiều, cầm lấy bộ đàm với Nhục quỷ: "Ngươi có phát hiện không? Không phát hiện thì trở lại đi, cùng lắm bị Yuri mắng một trận, đệt, truy sát tiểu tử này cũng không phải nhiệm vụ chính tuyến của chúng ta, chúng ta làm hết sức là được."
"Được."
Sau khi trong máy bộ đàm vang lên giọng nói của Nhục quỷ, Bì quỷ buông máy truyền tin trên tay xuống.
Lúc này, Bì quỷ vô thức nhìn thoáng qua khoảng cách của Nhục quỷ với bọn họ là bao xa.
Nhưng sau khi ánh mắt nhìn thấy biểu hiện trong bộ đàm, Bì quỷ ngạc nhiên, khuôn mặt lập tức trở nên khó coi, chỉ thấy trên màn hình lấy hắn ta làm trung tâm xuất hiện hai dấu chấm màu đỏ.
Một cái là Nhục quỷ, cách hắn ta chưa đến hai cây số.
Nhưng một cái chấm màu đỏ khác lại cách hắn ta tròn ba cây số, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là Hắc Báo.
Nhưng giải thích như vậy, người đứng sau lưng hắn ta là ai?
Nghĩ đến đây, trên trán Bì quỷ đổ mồ hôi lạnh, bình tĩnh quay đầu nhìn quần áo cũ rách trên người Hắc Báo.
Ánh mắt lập tức trở nên sắc bén nhưng vẫn híp mắt lại, ra vẻ thả lỏng ngồi dưới đất, lấy ra một bình nước từ trong sách tem.
"Cho! Chúng ta uống nước, nghỉ ngơi một chút, chờ Nhục quỷ tới, chúng ta lại trở về."
Lúc nói lời này, chỉ thấy Bì quỷ vung tay ném chai nước về phía Hắc Báo.
"Tốt!"
Hắc Báo cũng không để ý, đưa tay nhận lấy.
Chỉ là bàn tay vừa chạm vào bình nước, hồn nhiên không chú ý tới cùng lúc hắn xòe tay ra, trong cái bóng của chai nước đột nhiên có bóng một cái tay thò ra.
Bàn tay màu đen như là một thanh lưỡi lê bén nhọn, một đao trực tiếp đâm vào tim Hắc Báo.
"Xoẹt!"
Đôi mắt Hắc Báo trợn tròn nhìn bóng đen đâm vào tim, thể hiện ra vẻ mặt không dám tin, ngã mạnh xuống mặt đất.
"Phù!"
Một kích thành công, Bì quỷ thầm thở ra một hơi, hắn ta không tin tốc độ phản ứng như vậy, sao có thể là Hắc Báo.
"Hừ, còn muốn lừa ta, thật sự cho rằng ta là trẻ con."
Bì quỷ lắc cổ của mình, nhanh chân đi đến trước mặt Hắc Báo, không biết vì sao trong lòng Bì quỷ luôn cảm thấy hơi không đúng.
Nhưng trong chốc lát cũng không nói ra được rốt cuộc không đúng chỗ nào.
"Chờ chút! Vì sao trong sách tem không có nhắc nhở đánh giết?"
Tay Bì quỷ vừa đưa ra được một nửa, trong chốc lát cứng lại ở giữa không trung, theo sát đó một luồng ý lạnh làm hắn ta rùng mình, phản ứng đầu tiên mà Bì quỷ nghĩ tới là... Chạy!
Tuy không biết xảy ra chuyện gì, cũng không biết vì sao lại như vậy, nhưng cảm giác lo lắng và sợ hãi mạnh mẽ đã bao phủ hắn ta từ lúc nào, khiến hắn ta không kịp chờ đợi muốn nhanh chóng rời đi.
Chỉ là phản ứng của Bì quỷ có nhanh, cũng không nhanh bằng Triệu Khách đã sớm chờ đợi ở bên cạnh.
Trong bóng tối, một bóng đen đột nhiên xông ra, chỉ trong thời gian nháy mắt đã vọt tới trước mặt Bì quỷ.
Khuôn mặt mà Bì quỷ nằm mơ cũng không nghĩ ra lại xuất hiện từ lòng đất dưới mí mắt hắn ta?
"Không thể nào?" Bì quỷ quát lên trong lòng.
Với năng lực của hắn ta, chỉ cần nơi có cái bóng, tất cả đều bị hắn ta nắm giữ, mặc dù phạm vi này không lớn nhưng cũng không để một người đưa thư hạ cấp có thể trốn ở trước mặt mình.
Trừ khi...
Trong nháy mắt ngắn ngủi, Bì quỷ nghĩ đến một khả năng, đó chính là tem ẩn nấp cấp bạch ngân.
Chỉ có loại tem này mới có thể giấu giếm lừa được hắn ta.
Trong tích tắc, chỉ thấy Bì quỷ muốn độn giấu trong cái bóng, nhưng Triệu Khách đã dám tới đối phó hắn ta, cũng nghĩ kỹ thủ đoạn đối phó hắn ta.
Ngón tay bắt Kim Cương Ấn, theo trong miệng Triệu Khách mặc niệm Bát tự chân ngôn.
Chỉ thấy xung quanh Triệu Khách nở rộ ánh sáng vàng óng ánh.
"Lâm Binh Đấu Giả, Trận Liệt Tại Tiền!"
Trong chốc lát phật quang phổ chiếu, chiếu sáng hư không, phủ lên một tầng màu sắc vàng kim.