Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim

Chương 102

 
Thư phòng quay về hướng mặt trời, không gian rộng rãi, nắng vàng rực rỡ tràn ngập khắp nơi, nhìn vào khiến người ta cảm thấy phấn chấn sáng sủa. Giá gỗ đỏ, đồ cổ, ngọc khí bày biện xen kẽ đầy thú vị, mỗi món đều tinh xảo, tao nhã độc đáo. Trên cửa sổ khắc hoa cắm một cành hoa hạnh, cánh hoa còn đọng sương sớm chưa tan. Trên án thư đặt bút mực, nghiên giấy, mực đen vẫn còn tỏa hương, dường như chủ nhân của nó mới vừa rồi còn đang phác họa.

Thư phòng này đem lại cho người ta ấn tượng cực kỳ mạnh mẽ: tao nhã như quân tử, hương lan thoang thoảng.

Nếu không phải Cố Đình đã sớm nhìn thấu bản chất Giang Mộ Vân, bất ngờ đi vào căn phòng như thế, hẳn sẽ thấy bừng sáng mắt, trong lòng sinh ra tán thưởng. Đáng tiếc, người này chỉ có vẻ bề ngoài hào hoa.

Cậu cụp mắt xuống, ngồi vào ghế khách.

Giang Mộ Vân rất nhiệt tình, tự tay rót trà cho cậu: "Nếm thử xem, đây là trà mới năm nay, thanh đạm tao nhã, vừa uống đã lan hương."

Cố Đình cúi mắt nhìn chung trà trước mặt.

Giang Mộ Vân bắt gặp ánh mắt ấy, khóe môi cong lên: "Bộ trà cụ này, nhìn có thích không? Ngươi vốn thích men sứ phấn trắng, ánh mắt của chúng ta quả thật luôn giống nhau."

Gã ta vẫy tay ra hiệu, lại gọi người mang điểm tâm lên. Nhìn bề ngoài chỉ là bánh gạo bình thường, nhưng mềm mại khác lạ. Nhìn kỹ mới thấy hết sự tinh tế: màu xanh nhạt dịu dàng, mùi vị hơi thoảng chút đắng, đều được chế từ lá trà xay nhuyễn. Trong suốt thanh nhã, một lần nếm khó lòng quên.

Đẩy chiếc đĩa men sứ phấn trắng về phía trước, giọng nói và nụ cười của Giang Mộ Vân đều dịu dàng, như làn gió xuân: "Đầu bếp mới đặc biệt nghĩ ra hương vị này. Ta đã nếm rồi, không quá ngọt, nhất định hợp khẩu vị ngươi."

Thư phòng ấm áp, trà bánh tinh xảo, đối diện là một quân tử nhiệt tình ôn hòa, từng lời từng chữ đều nhẹ nhàng rót vào tai. Người khác hẳn đã cảm động mà luống cuống, nhưng Cố Đình chỉ thấy buồn cười.

Cậu nghe hiểu hàm ý Giang Mộ Vân. Người này đang muốn nói chưa từng quên cậu, luôn hoài niệm cậu. Những vật dụng bên cạnh đều thay đổi theo sở thích của cậu, ngay cả đầu bếp cũng bị ép nghiên cứu món mới để hợp với cậu. Đây không phải là giả vờ, bởi gã ta đã làm đến mức này thì không kịp để giả vờ nữa. Đây chính là sinh hoạt thường ngày của Giang Mộ Vân, vốn là như thế.

Không phải muốn làm ngươi xúc động ngay, chỉ muốn cho ngươi biết, ta thật lòng, chưa từng lừa ngươi.

Chỉ tiếc, cảnh còn mà người đã khác.

Đời trước, Cố Đình thật sự thích trà, đồ sứ trắng, điểm tâm tinh tế. Nhưng bây giờ thì khác. Nói ra cũng kỳ lạ, khi ở bên một người lâu, khẩu vị dần trở nên giống nhau. Ví như hiện tại cậu không còn thích trà quá nhạt, mà thích vị nồng đượm hơn. Có lẽ vì mùi hương thoảng nơi môi răng Hoắc Diễm rất đặc biệt, hương trên người cũng luôn vương lại không tan, cậu thực sự ưa thích. Cậu không còn thích vị đắng nhạt, mà lại thích đồ ngọt, thích món chua nhẹ, vì Hoắc Diễm thích. Nhưng Hoắc Diễm thường rất bận, chẳng mấy khi có thời gian ăn tử tế, ngay cả ăn vội một miếng cũng khó. Cậu thấy xót xa, nên ăn thay hắn, nếm thay hắn cái vị ngọt ấy, như để giữ ấm dạ dày, làm cho những ngày tháng cũng thêm ngọt ngào, tương lai cũng nhờ vậy mà có thể hy vọng.

Còn về đồ sứ, "Xuân giang hoa nguyệt dạ" hay "Xuân giang thủy noãn tiên tri" đều là cảnh mùa xuân. Cậu đã qua cái tuổi niên thiếu cao giọng ca tụng thanh tao như tuyết trắng mùa xuân, giờ lại thích nhất là nhân gian khói lửa. Đã quen ăn cơm trong bát men xanh to của quân Trấn Bắc, cũng thấy hết sự giản dị mà bền chặt trong họa tiết chúc phúc viên mãn mà Thái vương phi thích vẽ lên đồ sứ. Một lòng dần trở nên bình thản, tự lúc nào đã yên ổn an cư.

Không phải những thứ tao nhã cao xa không tốt, chỉ là, cậu không còn thích nữa.

Trong lòng Giang Mộ Vân chợt nhói: "Sao lại... cười?"

Nụ cười này không đúng, không phải xúc động, không phải rung đ*ng t*nh cảm, mà như thể... chẳng liên quan gì đến cậu.

"Không có gì." Cố Đình nghiêng mặt mỉm cười dưới ánh nắng, đẹp đến mức khiến người ta lưu luyến không rời mắt: "chỉ là muốn nhắc Giang công tử, sống trong quá khứ không phải chuyện hay. Con người ai cũng sẽ thay đổi, năm tháng đổi dời, cái từng thích chưa chắc bây giờ còn thích."

Ánh mắt Giang Mộ Vân phức tạp: "Ngươi nói là người, hay là ——"

Cố Đình cười không đổi: "Giang công tử nghĩ sao?"

"Ta..." Giang Mộ Vân chua xót, gã ta biết đáp án, nhưng không muốn nói.

Gió nhẹ thổi qua sân, lá cành khẽ lay, lặng im không một tiếng động.

Cố Đình khẽ cười: "Giang công tử không cần vội. Hôm nay ta đến đây, trong lòng có nhiều nghi vấn. Không biết công tử có dám... trả lời mấy vấn đề?"

Giang Mộ Vân dừng một chút rồi cũng mỉm cười, thái độ ung dung: "Ngươi hỏi đi."

Đối phương đến bất ngờ, nhưng gã ta đâu phải kẻ ngốc. Thời điểm này, động tĩnh thế này... trong lòng đã sớm chuẩn bị, biết nên ứng đối thế nào.

Nhưng câu hỏi của đối phương lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán. Không hỏi chuyện thái tử mưu phản, cũng không hỏi tại sao gã ta cứ yên lặng ở trong phủ không động tĩnh, mà chỉ mở miệng: "Người từng ngủ với Du Tinh Lan, là ngươi đúng không."

Sắc mặt Giang Mộ Vân lập tức cứng đờ.

Gã ta vốn giỏi giấu cảm xúc, rất biết làm ra vẻ, hiếm khi để lộ kinh ngạc trên mặt. Dù phản ứng rất nhanh, lập tức khống chế được nhưng Cố Đình vẫn nhìn thấy. Không cần trả lời, biểu cảm ấy đã là đáp án.

"Quả nhiên là ngươi."

Mục đích cuối cùng của chuyến đi hôm nay, Cố Đình chưa từng quên. Câu hỏi đầu tiên là mấu chốt, quyết định thế cục giữa hai bên sẽ thay đổi thế nào. Nếu hỏi quá nhạy cảm, chạm vào chỗ hiểm, nhất định sẽ không đạt được mục đích, đối phương sẽ phòng thủ, càng không chịu nói thật. Càng sốt ruột muốn biết, càng không thể biết. Thậm chí còn có thể bị xoay ngược, mất thế chủ động.

Cố Đình sao có thể để đối phương có cơ hội đó? Tất nhiên phải hạ thấp cảnh giác của gã ta trước.

Hơn nữa, đây quả thực là điều cậu nghi ngờ nhất.

Quả thật chuyện này đã qua, nhưng khi nghĩ lại lúc đó, cậu luôn cảm thấy có chỗ rất kỳ lạ. Du Tinh Lan trong lòng biết rõ ràng mình chưa từng ngủ cùng Hoắc Diễm, vậy sao lại chắc chắn như vậy, một chút cũng không sợ bị tra xét? Chẳng lẽ chỉ vì trước đó đã chuẩn bị đủ chứng cứ? Nếu gã và Hoắc Diễm khi xảy ra chuyện lần đầu mà bị nghi ngờ, bắt buộc phải kiểm nghiệm lại, thì dựa vào việc tin tưởng chính bản thân mình... sao có thể qua mắt được? Có hay không cùng ai ngủ, thân thể tự bản thân rõ nhất, không thể lừa được.

Nếu là một ván cờ quan trọng, tất nhiên phải chuẩn bị toàn diện, đề phòng mọi bất ngờ. Cho nên đêm đó, Du Tinh Lan đúng là đã ngủ cùng một người, chỉ có điều người đó không phải Hoắc Diễm.

Du Tinh Lan là người thế nào, Cố Đình đã từng điều tra. Từ nhỏ được nuông chiều, lớn lên cũng chẳng phải đụng tay làm gì, lại đặc biệt thích nam nhân, hơn nữa chưa bao giờ che giấu. Từ mười ba tuổi đã bắt đầu có xu hướng, mấy năm qua không biết đã chơi bời bao nhiêu đào kép, tiểu quan, con hát hay những nam nhân trong sạch. Gã có khẩu vị riêng, ngay cả khi lập kế hoạch nhắm vào Hoắc Diễm, người bình thường căn bản không lọt vào mắt gã. Gã rất kén chọn, không thể nào tùy tiện mà lên giường với bất kỳ ai.

Vậy tìm đâu ra một người vừa hợp khẩu vị lại vừa thích hợp với tình thế? Người này phải khác hẳn trước kia, tiêu chuẩn càng cao: ngoài việc vừa ý Du Tinh Lan, còn phải biết dỗ dành, biết nhìn sắc mặt, có thể hết mức thúc đẩy vụ việc. Nếu Vưu quý phi đã ra tay, quyết tâm muốn hại Hoắc Diễm, tất nhiên sẽ không cho phép dừng lại. Hoắc Diễm vốn không phải người dễ đối phó, Du Tinh Lan lại chỉ là kẻ ham chơi, gặp phải vách sắt cũng dễ lùi bước. Người này cần phải biết cổ vũ, dẫn dắt gã, dạy gã khi nào thì nên nói gì, việc nhỏ thì đừng lo, việc lớn thì có người trên lo liệu.

Khi Du Tinh Lan lần đầu gặp đoàn người Trấn Bắc Vương, ban đầu có lẽ thật sự không biết tình hình. Nhưng về sau trong lòng dần nảy sinh ý tưởng, nhiều lần ra tay không thành công, niềm mong muốn càng sâu, mới quay sang tìm người chống lưng. Đã cầu được thì tất nhiên càng nghe lời. Vì Du Tinh Lan không rõ sự thật, còn Hoắc Diễm và Cố Đình thì nghi ngờ mà không có bằng chứng, cuối cùng tất cả đều tin rằng đó chỉ là một cuộc gặp gỡ tình cờ.

Vấn đề này cứ luẩn quẩn trong lòng Cố Đình, mãi đến hôm nay mới sáng tỏ. Tất cả đều là kế hoạch của Vưu quý phi cùng Giang Mộ Vân, ngay từ đầu bọn họ đã tính toán hết thảy mọi người.

Thoạt nhìn thì Vưu quý phi đúng là lợi hại, tâm tư thâm sâu, nhưng bà ta chỉ là một hậu phi, bị giam trong cung, sao có thể nghĩ ra kế hoạch hoàn hảo đến vậy? Lại còn chọn người chính xác như thế, vì sao nhất định là Du Tinh Lan? Chẳng lẽ chỉ vì hầu phủ Nghi Xương là thế lực của bà ta? Không. Nhất định phải có người khác tiến cử Du Tinh Lan, đưa gã đến trước mặt bà ta. Bởi vì mọi quyết sách lớn trông có vẻ cao minh, nhưng thực ra đều chịu sự thao túng từ bên dưới. Người này chọn Du Tinh Lan chính vì gã dễ điều khiển, dễ lừa gạt và đã quen thuộc từ trước.

Vưu quý phi vốn mang mối hận của Vưu Đại Xuân với Hoắc Diễm, không muốn hắn sống. Hoàng gia phụ tử ba người đối với Hoắc Diễm cũng có cảm xúc phức tạp, thậm chí muốn thử hắn. Người đó đều hiểu rõ, biết làm sao để mọi việc tiến hành vừa không khiến hoàng gia chán ghét, vừa có thể ghi công. Hơn nữa bản thân gã ta cũng ghét Hoắc Diễm. Nhưng ghét không có nghĩa là phải giết ngay; giết Hoắc Diễm không phải mục đích. Mục đích là khiến Hoắc Diễm cùng người bên cạnh hiểu lầm, mâu thuẫn, cuối cùng chia tay.

Tất cả "vì sao" một khi gắn với Giang Mộ Vân thì đều thông suốt, rõ ràng.

Giang Mộ Vân giỏi miệng lưỡi, khéo léo thao túng người khác vì lợi ích của mình; gã ta là người của thái tử, mà thái tử lại có quan hệ mờ ám với Vưu quý phi, thậm chí chia sẻ bí mật với nhau; gã ta chán ghét Hoắc Diễm, muốn cậu mất đi người quan trọng; gã ta cũng thích nam nhân, chẳng hề có khái niệm tình cảm toàn tâm toàn ý.

Gã ta chỉ đang giả bộ làm người tốt.

Cố Đình híp mắt: "Ta không đoán sai chứ, Du Tinh Lan giờ đã chết rồi."

Giang Mộ Vân đáp: "Chuyện đã qua lâu như vậy, còn nhắc lại làm gì?"

Ngón tay gã ta khẽ nâng chung trà, mảnh mai trắng trẻo, giữa đôi mày hiền hòa, cả người toát ra vẻ thanh nhã, ngồi đó như một bức tranh, hoàn toàn không giống kẻ nhơ bẩn, xấu xa.

Cố Đình khẽ lướt ngón tay theo miệng chén: "Ngươi có quen Thi Nhã Nhàn? Ngươi đã từng ngầm điều tra nàng ta đúng không? Vì đối phó ta và Hoắc Diễm, ngươi đúng là không từ thủ đoạn."

Giang Mộ Vân cúi mắt nhìn chén trà: "Ta chưa từng muốn đối phó ngươi."

Cố Đình chẳng tin lấy một chữ, lạnh giọng cười: "Từ đầu đến cuối tất cả kế hoạch đều do ngươi dâng hiến cho Vưu quý phi đúng không? Ngươi có phải quá tự tin, nghĩ rằng đây là một ván chắc thắng? Rồi từng bước đi đến ngày hôm nay, ngươi cũng không ngờ kết quả sẽ như thế?"

Ngón tay Giang Mộ Vân khẽ run, bất đắc dĩ nhìn về phía Cố Đình: "Ngươi lúc nào cũng vậy, quyết đoán dứt khoát, đã tin thì không nghi, đã buông thì quay lưng không lưu luyến. Ta... thật sự không nỡ."

Cố Đình chỉ thấy buồn nôn: "Ngươi quả nhiên không làm ta thất vọng, ghê tởm đến mức khiến người ta muốn nôn."

Ngón tay Giang Mộ Vân run mạnh hơn, trong mắt thoáng hiện lên từng tầng tiếc nuối.

Cố Đình lạnh giọng: "Ta chỉ tò mò, ngươi làm việc như vậy thật sự vui sao? Cùng Du Tinh Lan, ngươi thật sự có thể tình ý vấn vương?"

"Vui sao?" Giang Mộ Vân tựa như nhớ lại cảnh ghê tởm nào đó: "Vừa ngu vừa chán, chẳng có gì thú vị. Ở cùng gã một đêm, như sống một năm."

Cố Đình bật cười, suýt nữa vỗ tay: "Ngươi nói vậy lại càng hay. Nếu đã không vui, thì ván cờ này là ngươi chơi gã, hay gã chơi ngươi, hay là Vưu quý phi chơi cả hai ngươi?"

Lời nói đâm thẳng tim, Giang Mộ Vân không thể giữ nổi vẻ bình thản nữa: "Người sống cả đời, khó tránh khỏi phải làm vài chuyện không mong muốn. Ta như thế, người khác cũng thế, ai cũng giống nhau, có gì mà than khổ?"

Nhưng chỉ thoáng chốc, gã ta lại nhìn thẳng vào mắt Cố Đình, chậm rãi cười, vẫn là dáng vẻ quân tử thong dong: "Ngươi nói ra những lời như trẻ con chưa lớn, nhân sinh làm gì có ai không khổ? Làm sao có thể lúc nào cũng thuận ý? Muốn đạt được thứ mình muốn thì phải trả giá, hoặc là thế này, hoặc là thế kia."

Cố Đình đáp: "Cái đó còn phải xem ngươi muốn là gì. Nếu vốn dĩ không thuộc về ngươi, thì dù có tính toán khéo léo cũng vô ích. Biết đủ, sống an yên thì hạnh phúc vốn đã trong tầm tay."

Giang Mộ Vân phá lên cười: "Những lời đó chỉ để an ủi kẻ bất lực thôi. Ai mà chẳng muốn thứ tốt? Hễ có chút tiền và quyền, ai cũng muốn leo cao hơn, muốn nhiều hơn. Lòng người đều tham lam. Chẳng có cái gì gọi là định sẵn hay không định sẵn. Không có được, chỉ vì ngươi không dám tranh, không dám đấu."

Nhưng ngay cả chuyện lên giường một đêm mà cũng phải đấu tranh thì có quá ghê tởm không?

Nói không hợp, chẳng thèm phí lời. Cố Đình cũng không định thuyết phục gã ta. Quan điểm khác biệt, chẳng ai phục ai. Không sao, hôm nay cậu đến đây cũng không phải để thuyết phục, chỉ là muốn biết sự thật.

"Nhà ta đối với chuyện hôn sự của ta, cũng là vì ngươi mà thay đổi."

Phía trước có một việc có lẽ cậu thật sự khó hiểu, mãi cũng không nghĩ ra, nhưng đến chuyện này thì lại chẳng có gì bất ngờ. Giang Mộ Vân và Cố Khánh Xương vẫn luôn thân thiết. Mà Cố Khánh Xương thì đúng kiểu đầu óc bị chó gặm, cái gì cũng muốn nhưng chẳng cái gì nắm được. Gã thích Giang Mộ Vân mà không dám thổ lộ, lại cũng không muốn từ bỏ vị trí con cả để có được mọi thứ. Thành thân là bước đi tất yếu, gã vọng tưởng muốn mọi sự thuận lợi, cái gì cũng có, cuối cùng kết quả là chẳng được cái gì, ngược lại còn bị Giang Mộ Vân dắt mũi xoay vòng vòng.

Giang Mộ Vân thì giỏi giả bộ, miệng lưỡi dẻo quẹo đến mức biến chết thành sống. Cho dù không nhờ ảnh hưởng từ Cố Khánh Xương, hai nhà qua lại bao năm như vậy, gã sớm đã thành khách quen trong Cố gia, Cố Hậu Thông và Phùng thị chịu sự ảnh hưởng của gã cũng không lạ. Ai biết rốt cuộc gã có ý đồ gì.

Giang Mộ Vân buông chén trà: "Hoắc Diễm không hợp với ngươi."

Cố Đình lạnh lùng cười: "Ngươi lại biết chắc à?"

Giang Mộ Vân bỗng hỏi: "Vì sao ngươi ghét ta?"

Cố Đình: "Vì quá giả dối, không có một lời thật."

"Cho nên chỉ là giả thôi, không còn gì khác?" Giang Mộ Vân hơi khom người, ánh mắt sáng rực: "Ngươi xem, ta ở trước mặt ngươi đã không giả vờ, tất cả những gì ngươi không thích, về sau ta đều sửa, ngươi... sẽ quay lại chứ?"

Cố Đình nhíu mày lùi lại phía sau, nghĩ đến mấy lần gặp gần đây, hình như đối phương thật sự không giả vờ nữa?

"Không còn là kẻ ngụy quân tử, mà là một tiểu nhân thành thật, vẫn chẳng có gì đáng khen, nhưng ít ra nhìn thuận mắt hơn trước, không còn ngu ngốc như vậy."

"Vậy ngươi sẽ quay lại chứ?" Giang Mộ Vân có phần gấp gáp.

Cố Đình lắc đầu: "Không, ta thích Hoắc Diễm."

Sắc mặt Giang Mộ Vân đột ngột lạnh ngắt, cười nhạo: "Ngươi nói ta là tiểu nhân, thế Hoắc Diễm thì không phải tiểu nhân sao? Ngươi tưởng vì sao hắn thích ngươi, bám lấy ngươi không buông? Chẳng lẽ không phải vì ngươi đẹp? Đẹp thì khắp nơi đều có. Hắn là Vương gia, tùy tiện ngoắc một cái là có người nguyện ý khom lưng hầu hạ. Sở dĩ hắn chú ý đến ngươi, thích ngươi, là vì Cố Đình ngươi vì hắn giữ thành, trong trận chiến không lùi, là ngươi vì hắn bảo vệ gia tộc, gìn giữ mạng sống người nhà, là ngươi vì hắn tính kế đấu với Vưu Đại Xuân. Ở những nơi người khác không thấy, ngươi vì hắn đã làm quá nhiều! Hắn tiếp cận ngươi, thích ngươi, tuyệt đối không phải tình cảm hay xúc động gì, mà là vì ngươi hữu dụng! Cùng một loại tâm cơ, vì sao hắn được mà ta thì không?"

Cố Đình khẽ cười: "Chính là bởi vì ta chỉ có thể làm tất cả những điều đó ở những nơi hắn không biết thôi."

Giang Mộ Vân ngẩn ra, không hiểu: "Hả?"

Cố Đình: "Một khi ở bên nhau, ta sẽ không còn cơ hội thể hiện. Hắn sẽ không cho phép ta gặp bất kỳ nguy hiểm nào. Dù có dung túng ta chơi đùa, cũng sẽ sắp đặt sẵn kế hoạch dự phòng. Nhưng ngươi thì khác. Ngươi có tâm cơ, trước kia cần ta giúp ngươi giải quyết vấn đề, bây giờ lại cần ta phải nhìn thấy ngươi. Trọng tâm luôn là ngươi, chưa bao giờ là ta."

Bản tính con người ích kỷ và tham lam đến đâu, ở Giang Mộ Vân thể hiện rõ ràng không thể chối cãi.

Giang Mộ Vân nhớ lại những năm tháng đã qua, ánh mắt chua xót: "Nhưng rõ ràng ngươi từng nguyện ý..."

Tim Cố Đình thắt lại.

Cậu bỗng hiểu ra, kiếp trước hắn bị Giang Mộ Vân lừa gạt, sa vào những cảm xúc không thoát được, ngoài việc đối phương quá dịu dàng, quá biết nói lời ngọt ngào, thì thật ra cậu càng khao khát một sự ràng buộc, một sự cần thiết.

Cô đơn quá lâu, cậu không muốn mãi lẻ loi. Cậu muốn mình có ích, có thể giúp đỡ, có thể che chở cho ai đó... Cậu thật sự tự nguyện, bỏ ra cũng cam tâm tình nguyện, chưa từng hối hận. Nhưng người khác không nên coi đó là lẽ đương nhiên, không gánh vác gì mà cứ mặc sức hưởng thụ, còn chê cười cậu là ngốc. Không thích thì có thể từ chối, chứ không phải vừa hưởng vừa khoe khoang, lại còn nói là cậu tự nguyện.

Cậu lắc đầu: "Trọng tâm không phải tự nguyện hay không, mà là trong quá trình đó, ngươi nhìn thấy ai. Nếu ngươi nhìn thấy ta, ngươi sẽ đau lòng, sẽ khó chịu, sẽ học cách hiểu ta, biết ta đang biểu đạt điều gì, thật sự muốn gì. Nếu ngươi chỉ nhìn thấy chính mình, ngươi sẽ thoải mái, tự cho mình cao quý, sai khiến người khác mà chẳng có chút gánh nặng nào, cảm thấy tất cả đều là lẽ đương nhiên. Nhưng khi tình huống thay đổi, ngươi lại thấy mình thiệt thòi."

"Giang Mộ Vân, trong mắt ngươi chưa bao giờ có ta, ngươi chỉ thấy chính ngươi."

Nhưng Hoắc Diễm thì khác. Ngay từ lần đầu gặp mặt, hắn đã để ý đến Cố Đình: Vì sao lại xuất hiện, vì sao có phản ứng như vậy, trong lòng nghĩ gì, tính toán điều gì. Từng chút một, hắn phân tích từng ánh mắt, từng cử động, đoán được nội tâm sâu kín đến mức bản thân Cố Đình cũng không nhận ra.

Chính nhờ như vậy, Hoắc Diễm mới luôn đoán trúng ý nghĩ của cậu, rồi xấu xa biến nó thành trò tình thú, dụ dỗ cậu đến gần, thích cậu, thậm chí... hôn cậu.

Hoắc Diễm vì cậu mà che chắn một chiếc ô lớn, đồng thời đáp ứng mọi mong muốn nhỏ bé: cậu muốn chơi thì cho cậu chơi, cậu chơi mệt thì để cậu nghỉ, cậu muốn nấu nướng thì gọi cả đám người tới làm ồn, cậu muốn yên tĩnh thì mang rượu đến cùng cậu uống dưới trăng.

Nam nhân ấy không giỏi nói lời ngọt ngào, tính lưu manh thì có thừa, đôi khi còn biết chọc giận, nhưng trong lòng trong mắt, tất cả đều là cậu.

Cố Đình cong mi mắt, khóe môi mỉm cười, tầm mắt dừng lâu trước hiên liễu xanh ngoài cửa sổ, vừa nhìn đã nhớ đến người kia, ánh mắt dịu dàng, ngọt ngào và luyến lưu.

"Không cho ta cơ hội, sao ngươi biết ta không làm được!" Giang Mộ Vân ghen tị, trong lòng bất mãn: "Hắn làm được, ta cũng có thể! Chúng ta có nhiều kỷ niệm năm tháng, tuổi trẻ quý giá như vậy, sao ngươi không trân trọng? Sao ngươi không thể suy nghĩ lại cho ta một lần!"

Hương trà nguội lạnh, điểm tâm nhìn mãi cũng chẳng còn tinh xảo, người tưởng như tao nhã như quân tử, một khi dây dưa cũng chỉ thành trò cười.

Cố Đình nhạt nhẽo cười, rồi bất chợt hỏi: "Kỳ thật ngươi là người của nhị hoàng tử, đúng không?"

Giang Mộ Vân ngẩn người. Gã ta muốn che giấu, nhưng cảm xúc vừa rồi quá kích động, sắc mặt gần như dữ tợn, muốn khắc chế trong chớp mắt là không thể.

Bao gồm cả ánh mắt hoảng hốt.

Lần này, không cần gã ta nói gì, Cố Đình đã nhìn thấu — suy đoán trước đó của cậu, hoàn toàn là sự thật!

"Từ đầu đến cuối, ngươi vốn không phải người của thái tử. Ngươi vì gã làm nhiều như vậy, chẳng qua chỉ là đóng vai gián điệp hai mặt. Lập trường thật sự của ngươi, là nhị hoàng tử." Cố Đình nheo mắt, thần thái thong dong hơn bao giờ hết: "Thái tử muốn tạo phản, ngươi không thể không biết, không thể không có nhiệm vụ. Nhị hoàng tử cũng chắc chắn biết, nhưng giờ y không tìm được người — chẳng lẽ có kế hoạch khác?"

Đến lúc này, giấu cũng vô ích, Giang Mộ Vân bỗng vỗ tay cười: "Ngươi thông minh ngoài sức tưởng tượng, cái này cũng đoán được? Sao ngươi đoán ra được? Không thể nào là Hoắc Diễm nói, hắn cũng không biết — chỉ vì hôm đó ngươi không gặp được nhị hoàng tử thôi sao?"

Cố Đình: "Do dự như vậy, ngươi không sợ thái tử trị tội?"

"Sao có thể?" Giang Mộ Vân thản nhiên rót trà: "Hoắc Diễm đã hành động, một khi hắn đem quân áp thành, thái tử chắc chắn thất bại. Người khác tìm gã gây phiền toái còn không kịp, gã sao có thời gian, có tư cách — trị tội ta?"

Cố Đình híp mắt: "Đến cả chuyện này cũng đem ra lợi dụng, biến lòng trung thành và sự thương xót của người khác thành công cụ cho ngươi?"

Giang Mộ Vân bình thản: "Đã sớm biết vậy rồi, cần gì phải tức giận."

Cố Đình: "Nhị hoàng tử ở đâu? Bước tiếp theo định làm gì?"

Giang Mộ Vân bật cười lớn, bước đến trước mặt Cố Đình: "Dựa vào đâu mà ngươi nghĩ, ta phải trả lời tất cả câu hỏi của ngươi? Quả thật, ta thích ngươi, nguyện cho ngươi một chút đặc quyền. Nhưng muốn có đặc quyền này, chẳng phải ngươi cũng nên trả giá sao?"

Gã ta đưa tay vuốt eo Cố Đình, mặt kề sát, thì thầm: "Ví dụ như —"

Một nụ hôn.
 

Bình Luận (0)
Comment