Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim

Chương 105

 
Tối nay không trăng, ánh sao mờ mịt, bóng tối vô biên vô hạn bao phủ, giương nanh múa vuốt, đè ép khiến người ta không thở nổi. Nguy hiểm như ở khắp nơi, bất cứ lúc nào cũng có thể ập đến.

Hoắc Diễm ném Trương Đoạt lên tường, ánh mắt sắc bén, cả người tràn ngập sát khí gần như không kìm nén nổi: "Là ngươi làm?"

"Vương gia oan cho ta rồi! Ta chỉ là vô tình đi ngang qua, nhìn thấy một chút chuyện, muốn bán lấy chút lợi mà thôi ——" Trương Đoạt giơ cao hai tay: "Vương gia có thể giết ta ngay lúc này, ta chết không sao, nhưng có người...... sẽ cùng ta chết chung đó."

Gã không chống cự, toàn thân từ động tác đến lời nói đều tỏ rõ mình vô tội, có lòng tốt, không có ác ý. Nhưng ngữ khí thản nhiên, đôi mắt lại kìm nén không nỗi hận ý, để lộ quá nhiều điều.

Chỉ e rằng không đơn giản là vô tình nhìn thấy. Gã dám chặn đường Trấn Bắc Vương, chẳng hề lo lắng, còn tỏ vẻ kiêu ngạo, rõ ràng là có chuẩn bị! Có phải Cố Đình đang ở trong tay gã? Có phải chỉ cần hắn ra hiệu, Cố Đình sẽ gặp nguy hiểm?

Hoắc Diễm bóp cổ Trương Đoạt: "Ngươi muốn gì?"

Trương Đoạt thở khó khăn, nhưng vẫn không tránh né, thẳng thắn nhìn Hoắc Diễm: "Ta muốn gì, Vương gia còn không rõ sao? Đều là bán mạng tòng quân, cũng chỉ mong đổi lấy một tiền đồ. Vương gia cho ta chút lợi, tự tay viết một bức thư, đóng lên ấn tín của ngài...... À, còn nữa, phải bảo đảm tính mạng của ta, ta cam đoan người của ngài sẽ không sao."

"Vậy sao?" Hoắc Diễm đáp lại gã bằng việc siết cổ mạnh hơn, kèm nụ cười lạnh đầy sát khí.

Chỗ này lại gần phủ Cô Tàng Vương, ngay khoảnh khắc bị Trương Đoạt chặn lại, Hoắc Diễm đã phát tín hiệu.

Đáng tiếc, trước phủ Cô Tàng Vương, lại tĩnh lặng như không, không một bóng người.

Bởi vì tiểu Vương gia không ra ngoài!

Mạnh Trinh không muốn gây thêm phiền phức, trong suốt cả ngày kinh thành loạn lạc, cậu ta đều không rời khỏi ca ca, lúc nào cũng đòi ca ca bế, hoàn toàn không ra khỏi phủ. Cửa lớn đóng chặt, ai cũng không tiếp! Kẻ nào có ý đồ xấu, muốn bắt cậu ta thì lập tức bị hộ vệ đánh gục. Ai dám xông đến gần thì lập tức bị cậu ta hạ độc!

Độc phấn của cậu ta là loại đặc chế, không cần chạm vào, chỉ cần ngửi mùi cũng ngất xỉu. Khi ấy không chết ngay, nhưng mấy ngày sau sẽ khổ sở vô cùng, chân tay rã rời, không rời giường nổi. Năm đó cậu ta cũng nhờ tuyệt chiêu này mới có thể một mình sống sót bên ngoài, không chịu một vết thương nào.

Mạnh Sách luôn quan tâm đệ đệ mình, để lại đủ nhân thủ trong phủ. Nhưng đời nào chẳng có bất ngờ. Suốt một ngày, kinh thành nguy nan đã qua, không xảy ra chuyện gì. Vậy mà đúng lúc gió yên sóng lặng, chuyện ngoài ý muốn lại xảy ra.

Mạnh Sách vốn lo cho đệ đệ, cả ngày ghé về xem vài lần. Sau khi Hoắc Diễm mang quân tiếp viện vào thành, hắn ta thấy tình hình đã ổn, mới quay về thăm, ôm lấy, vỗ về an ủi cậu ta vài câu. Không khí ấm áp, hắn ta còn tiện tay ra ngoài mua chút đồ ăn ngon cho đệ đệ, ai ngờ khi trở về thì người đã biến mất.

Lúc ấy trời vừa sập tối, tại hiện trường không thấy dấu vết gì, chỉ còn một ít độc phấn vương lại, chính là loại Mạnh Trinh quen dùng.

Mắt Mạnh Sách đỏ ngầu, các đốt ngón tay siết chặt kêu răng rắc: "Tìm, có chết cũng phải tìm!"

Khác hẳn ngày thường vốn ít lời, ánh mắt ôn hòa vì có đệ đệ ở bên. Đệ đệ chính là ánh sáng của hắn ta, xua tan hết thảy bóng tối, đè nén mọi cảm xúc tiêu cực. Nhưng nay đệ đệ mất tích, tất cả áp lực bùng nổ, khí thế dữ tợn đến cực điểm, trong mắt toàn là bạo ngược, như muốn xé nát tất cả!

Thân vệ Trịnh Thập Nhất không dám lớn tiếng: "Vương gia... chúng ta phải làm sao bây giờ?"

"Làm sao bây giờ?"

Tất nhiên là phải tìm lại đệ đệ, rồi giết sạch kẻ nào dám động đến!

Mạnh Sách bóp khớp cổ tay, cười lạnh đến rợn người: "Tiểu Trinh bình an vô sự thì thôi, ta chỉ xử kẻ đầu sỏ. Nhưng nếu có một chút sơ suất, ta muốn toàn bộ kinh thành chôn theo!"

Ai dám động đến một sợi tóc của đệ đệ hắn ta, chính là kẻ thù không đội trời chung!

Chẳng bao lâu, từ chính Cô Tàng Vương cho đến toàn bộ người nhà đều lao ra ngoài tìm, hầu như chẳng còn lại bao nhiêu thủ vệ. Nhận được tín hiệu của Hoắc Diễm, họ cũng không kịp phản ứng, loanh quanh một hồi mới đến tay Mạnh Sách.

Hoàn cảnh chẳng khác gì năm xưa.

Năm ấy bạn thân lâm vào hiểm cảnh, cần cứu viện, mà hắn ta cũng gặp tình thế nguy cấp. Bảy năm trước, Bắc Địch giăng đại cục, thế công như vũ bão, khó lòng ngăn chặn. Nhưng bên này đệ đệ lại nguy kịch, ngoài kia còn có địch truy sát, hắn ta hoàn toàn bất lực, không thể phân người. Lần này cũng thế, Hoắc Diễm cần giúp, nhưng đệ đệ mất tích, sống chết chưa rõ, hắn ta sắp phát điên rồi.

Phải làm sao đây?

Dù day dứt, dù hổ thẹn đến đâu, sự lựa chọn của hắn ta cũng sẽ không thay đổi.

Quay đầu nhìn về phía Hoắc Diễm, trong lòng hắn ta thầm nói lời xin lỗi. Lợi ích gì, đại cục gì, tương lai gì, hắn ta đều không để tâm. Trong đời hắn ta chỉ có một người quan trọng nhất, những thứ khác đều phải xếp sau!

Bảy năm trước, hắn ta không thể tiếp viện kịp thời, không ngờ hậu quả nặng nề như thế, ba vạn quân Trấn Bắc chôn xương. Đêm nay, hắn ta vẫn không có cách giúp Hoắc Diễm. Không biết liệu có...

Không, tuyệt đối không!

Hoắc Diễm đã không còn là thiếu niên chưa thành niên năm đó. Bất kể năng lực hay khí vận đều đã khác, lần này nhất định sẽ không lặp lại! Trời cao sẽ không để hắn rơi vào điên cuồng mà diệt vong!

Qua mấy khắc vẫn không thấy hồi đáp, Hoắc Diễm lập tức hiểu. Hắn hiểu Mạnh Sách, không đời nào lại khoanh tay mặc kệ, cũng không thể phản ứng chậm chạp thế. Không có hồi đáp, chỉ có thể chứng minh một điều —— hắn ta đang bị chuyện khác trói buộc.

Ở kinh thành, hắn ta vốn không quen biết ai, không có kẻ thù, thậm chí thân phận cũng che giấu kỹ. Vậy còn chuyện gì có thể trói chân hắn ta? Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có một khả năng duy nhất.

Mạnh Trinh đã gặp chuyện!

Cố Đình và Mạnh Trinh đồng thời gặp nguy hiểm, khiến hai người họ không thể vội vàng đến cứu viện cho nhau, đây là toàn bộ kế hoạch của đối phương sao?

Trong mắt Hoắc Diễm như có băng sương phủ kín, tràn đầy nguy hiểm. Bàn tay to bóp chặt cổ đối phương, xương cốt sắp chống đỡ không nổi, phát ra âm thanh như sắp gãy: "Mạnh Trinh ở đâu? Nói!"

Trương Đoạt đã không thể giữ được vẻ thong dong như trước, hai tay bấu chặt cánh tay Hoắc Diễm, dồn bao nhiêu sức cũng không làm bàn tay kia nới lỏng nửa phần. Mặt đỏ bừng, gần như không thở nổi: "Ta... Ta làm sao biết được! Ta chỉ thấy có một mình Cố Đình thôi!"

Phản ứng không giống giả vờ, trong lòng Hoắc Diễm lập tức đưa ra phán đoán.

Nếu nhìn theo hướng lạc quan, Mạnh Trinh không rơi vào hiểm cảnh, nói cách khác, ván cờ này chỉ nhắm vào hắn – Hoắc Diễm. Người phía sau chỉ muốn điều Mạnh Trinh đi, để tránh hai phủ Trấn Bắc và Cô Tàng cùng nhau giám sát, phá hỏng bố cục đêm nay. Nhưng nếu tình hình xấu hơn... thân phận thật sự của Mạnh Sách có lẽ đã bị bại lộ. Người khác biết hắn ta là Cô Tàng Vương, lại cực kỳ bất mãn, muốn dạy dỗ hắn ta, tất nhiên sẽ ra tay với người quan trọng nhất của hắn ta – giống như tình cảnh hiện tại hắn đang đối mặt.

"Các ngươi cũng dám ——"

Khóe mắt Hoắc Diễm như muốn rách ra, tim đầy lửa giận. To gan thật! Âm mưu thâm độc! Cố tình trong một đêm bày ra hai ván cờ, tách hắn và Mạnh Sách ra, khiến hai người không thể tương trợ, cho rằng như thế là có thể vây khốn bọn họ sao!

Trương Đoạt thở không nổi, giọng nói thành tiếng rít: "Cho ta... nhắc nhở Vương gia, ngài không vui thì giết ta ngay cũng được, nhưng vĩnh viễn... cũng đừng mong gặp lại bảo bối tâm can của ngài!"

Hoắc Diễm tăng lực: "Thằng ranh, ngươi dám!"

Mắt Trương Đoạt đỏ lên, khóe miệng lại nở nụ cười: "Chỉ là một phong thư viết tay mà thôi, mà ngươi cũng không chịu. Vương gia thích Cố công tử, chẳng lẽ chỉ đến mức này sao?"

Thời gian trôi qua trong lúc giằng co, Hoắc Diễm lười phí lời, thuận tay ném gã xuống đất, mũi chân điểm mấy cái lập tức lao thẳng về phía tòa lầu nhỏ đang cháy.

Nhìn dáng vẻ, lại muốn tự mình xông vào cứu người.

Hai tên thủ hạ đỡ lấy Trương Đoạt đang ngã quỵ, gã khạc ra máu, ánh mắt âm độc nhìn bóng lưng Hoắc Diễm: "Tất nhiên là phải đuổi theo!"

Không giết ta, chứng tỏ ngươi không dám, ngươi sợ ta chết thì Cố Đình cũng sẽ chết! Có điều lo ngại mới hay, đêm nay hai ngươi đều chạy không thoát, toàn bộ chết tại đây đi!

Hoắc Diễm cả đời ghét nhất loại uy h**p này, cũng chẳng bao giờ tin tưởng Trương Đoạt. Quan hệ giữa hai bên vốn đối nghịch, nếu gặp sự cố mà hắn thật sự lập tức chiều theo yêu cầu đối phương, khả năng lớn nhất chính là con tin bị giết. Cách tốt nhất là kéo dài, hiện giờ mà giao ra thư viết tay thì mới là thua thật sự. Không đưa thì vẫn còn đường xoay chuyển! Hơn nữa... nếu Trương Đoạt chỉ là một quân cờ nhỏ trong ván cờ này, thì gã cũng không có tiếng nói quyết định. Giờ đã hoảng sợ đến mức đem át chủ bài ra dùng, chẳng phải càng đáng thương sao?

Từ sau trận chiến bảy năm trước, hắn không còn tin bất kỳ ai, chỉ tin chính mình.

Tòa lầu nhỏ cháy rừng rực, ngọn lửa từ tầng giữa bùng lên, lan cả lên lẫn xuống. Lửa phun ra nuốt vào, gió càng làm cháy dữ dội, trong thời gian ngắn đã không còn nhìn ra dáng vẻ ban đầu.

Đáy mắt Hoắc Diễm đau nhói, vừa muốn lao vào biển lửa cứu người thì bị một đám hắc y nhân chặn lại.

"Để lại thư tay, người thì không sao, không thì cùng kẻ bên trong chết ở đây đi!"

Ngay cả cơ hội lao vào cứu người cũng không cho hắn!

Hoắc Diễm nào sợ, tháo bao cổ tay ném xuống đất, một tay cầm đao: "Dám chặn bổn vương, chết!"

Đêm nay trăng sao đều tắt, bầu trời tối đen, chỉ có ngọn lửa hừng hực trong lầu sáng rực một góc. Bóng tối dày đặc, sát khí lan tràn trong lòng người.

Trong bóng đêm tĩnh lặng, Mạnh Sách di chuyển cực nhanh. Hắn ta vượt tường, lướt qua cành cây, ánh mắt tìm bóng dáng đệ đệ, khứu giác cảm nhận hơi thở của cậu ta, thân hình liên tục dừng lại ở từng ngõ nhỏ, từng góc đường.

Những nơi đệ đệ quen thuộc, những chỗ cậu ta có thể đi, các góc tối hẻo lánh thích hợp ẩn thân, hắn ta đều tìm kỹ, không bỏ sót bất kỳ dấu vết nhỏ nào.

Cùng lúc đó, hắn ta cũng suy nghĩ nghiêm túc: rốt cuộc là ai làm chuyện này, vì sao phải làm? Liên hệ đến tín hiệu cầu viện của Hoắc Diễm, hắn ta khó tránh nghĩ đến sự trùng hợp quá mức – bên kia gặp chuyện, còn hắn ta vừa lúc bị ném vào việc phải tìm đệ đệ. Chẳng lẽ đây là có người cố ý sắp đặt, chỉ để tách bọn họ ra?

Nếu ván cờ này nhằm vào Trấn Bắc Vương, thì đệ đệ hắn ta an toàn hơn. Nhưng nếu không phải, kết cục sẽ càng nguy hiểm. Có thể có kẻ phát hiện hắn ta ở kinh thành, bất mãn và cố tình trừng phạt thì đệ đệ sẽ rất nguy hiểm.

Mạnh Sách nheo mắt, ánh nhìn đầy sát khí liếc về phía Tử Cấm Thành. Hoàng gia...

Tốt nhất đừng để ta biết có liên quan đến các ngươi, nếu không đừng trách ta ra tay tàn nhẫn!

Thủ hạ lần lượt báo cáo: "Phố xá sầm uất phía đông không có gì bất thường, không ai thấy tiểu Vương gia!"

"Khu doanh trại thương binh phía tây cũng không có tung tích tiểu Vương gia!"

"Phía nam... nơi xử lý xác chết cũng không thấy dấu hiệu gì!"

"Trong phủ đến giờ không nhận được bất kỳ thư tín hay ám hiệu nào!"

...

Khắp nơi đều không có manh mối, người rốt cuộc ở đâu?

Chiến sự vừa dẹp yên, cửa thành đã đóng, không ai có thể ra ngoài. Cửa hàng đóng cửa, bá tánh trong nhà cũng không dám chứa chấp người lạ giữa biến cố này. Mạnh Trinh lại không thể một mình lang thang, mà có kẻ khác mang theo thì càng dễ lộ, mục tiêu quá lớn. Nơi có thể đi rất hạn chế. Kinh thành rộng vậy, cậu ta có thể trốn ở đâu?

Lông mày Mạnh Sách nhíu chặt, mắt đỏ ngầu, càng tìm không thấy thì hắn ta càng phát điên!

"Ưm..."

Mạnh Trinh cảm thấy mình vừa mơ một giấc rất dài, mà lại cực kỳ tệ. Như thể đang liều mạng chạy trốn, đầu đập vào chảy máu, phía sau còn có quái thú đuổi theo. Tỉnh lại thì toàn thân mệt rã rời, đầu óc mơ hồ, vừa động đã đau nhói, vội đưa tay lên đầu, đau đến mức không dám đụng nữa.

"Á... ta bị gì thế này?"

Đau đến tê tái tim gan, cậu ta không dám chạm vào vết thương nữa, chỉ từ từ nhìn quanh. Nơi nào cũng lạ, không thân quen chút nào. Đây là đâu? Không phải lúc trước còn đang ở trong phủ chờ ca ca về ăn cơm sao? Sao giờ lại ở chỗ quái lạ này? Ca ca đâu rồi?

Khoan... sao trời lại tối thế này? Mình ngủ bao lâu rồi?

Xung quanh đen kịt, không thấy bóng người, ngay cả vết tích trên tường cũng mờ nhạt. Mạnh Trinh sợ đến mức run rẩy, vội bám vào vách tường mà lần mò ra ngoài. Dốc hết sức lực, cuối cùng mới ra được đường lớn, nhìn thấy có vài ngôi nhà treo đèn lồng, có chút ánh sáng.

Lại càng thấy sợ hơn.

Con đường tắt chiều hôm đó tối tăm u ám, như bóng quỷ lay động, ẩn chứa vô vàn nguy hiểm, nhìn thế nào cũng thấy sợ hãi. Khi ra được đường lớn thì bốn bề trống không, chẳng có lấy một bóng người, như thể giữa trời đất mênh mông chỉ còn lại một mình mình, càng khiến người ta chịu không nổi!

Ở xa xa còn có một tòa lầu nhỏ đang cháy, không thấy ai gõ mõ hô hoán báo cháy, cũng chẳng có người nào cầm xô nước tới cứu, cứ như chỉ là ảo giác mà thôi. Nhưng Mạnh Trinh biết rõ, đó tuyệt đối không phải ảo giác, cậu ta nhìn thấy ngọn lửa, nghe được tiếng gỗ cháy, ngửi được mùi khói khét, quan trọng nhất là, khi cậu ta véo mạnh cánh tay mình thì cảm thấy rất đau.

Rốt cuộc là sao vậy? Người trong kinh thành này đều thế nào cả rồi? Lạnh lùng đến mức ngay cả cứu người cũng không buồn ra tay sao!

Bị vùi trong bóng tối quá lâu, Mạnh Trinh mất phương hướng, không biết phải chạy về đâu mới là đường về nhà. Cậu ta dứt khoát nắm chặt gói thuốc độc trong tay, đã không làm thì thôi, đã làm thì phải làm cho tới cùng, đi về phía nơi có ánh sáng rực rỡ nhất, nghĩ bụng nhìn quanh hai bên chắc cũng tìm được lối đi ra.

Nhưng cơ thể thực sự rất khó chịu, đầu đau nhức, đi bước nào cũng chậm chạp. Tòa lầu đang cháy thoạt nhìn như ở gần, rất bắt mắt nhưng đi mãi vẫn chẳng đến nơi, càng đi càng xa. Trên đường cậu ta còn phải dừng lại mấy lần vì thở gấp không nổi.

Cứ thế lê từng bước về phía trước, không rõ đã đi bao lâu, trong lúc mơ mơ màng màng, đột nhiên bị một người ôm chặt lấy.

Mạnh Trinh sợ đến mức suýt hét lên, gói thuốc độc trong tay cũng suýt rơi xuống đất.

"Tìm được em rồi......"

Người kia ôm rất chặt, hai cánh tay như gọng kìm thép, bóp đến mức xương cốt cậu ta đau nhức. Giọng nói lại khàn đặc, giống như đau khổ đến cực điểm, chẳng được ai an ủi nên hóa thành điên dại.

Cảm giác quá đỗi quen thuộc, Mạnh Trinh rút tay lại, nắm chặt gói thuốc độc, dù trong người khó chịu nhưng cũng không gạt bỏ vòng tay kia, chỉ nhỏ giọng hỏi: "Ca ca? Ca sao vậy?"

Còn dám hỏi hắn ta sao vậy nữa ư?

Mạnh Sách mím môi, giọng run run: "Em đi đâu thế?"

Mạnh Trinh lắc đầu: "Không biết...... em chỉ nhớ lúc đó hình như ngất đi, tỉnh dậy thì thấy mình ở trong một con ngõ tối om, xung quanh chẳng có ai, chỉ có một mình em......"

Mạnh Sách thấy hành động của đệ đệ có gì đó lạ lạ, bàn tay to khẽ đặt lên gáy cậu, quả nhiên sờ thấy một cục sưng to.

"Đau không?" Hắn ta đau lòng vô cùng.

Mạnh Trinh thì lại vô tư, chỉ kêu "đau" một tiếng rồi lắc đầu: "Không sao, không chạm vào thì không đau...... Ca ca sao không nói gì hết vậy?"

Nói rồi cậu ta nhận ra không khí có gì đó bất thường, thần sắc của ca ca thay đổi, ánh mắt vừa hung dữ vừa đau khổ còn hơn cả khi nãy.

Cậu ta hơi hoảng: "Làm, làm sao vậy?"

Bàn tay to của Mạnh Sách chạm lên mặt cậu ta, ngón cái khẽ di chuyển, quệt qua chóp mũi ——

Mạnh Trinh thấy không tự nhiên, nghiêng đầu né tránh, nhưng lại bị ca ca giữ chặt.

"Đừng cử động. Em chảy máu mà không biết sao?"

Mạnh Trinh nhìn theo hướng tay ca ca, thấy vệt máu nơi mũi mới giật mình, vội lấy khăn chùi: "Dạo này ít chảy máu mũi, em suýt quên mất...... Ca ca, không có gì đâu, đừng lo. Trước đây không phải vẫn hay như vậy sao? Từ lúc quen Đình Đình, thường được cậu ấy nấu canh cho uống, thân thể em đã khá hơn nhiều, thỉnh thoảng mới bị thế này, có gì đâu!"

Quả thật trước kia cậu ta thường xuyên như vậy. Khi còn nhỏ bị trúng độc, sức khỏe yếu, đại phu giỏi lắm cũng chỉ có thể điều chỉnh cơ thể đến mức như thế này. Thỉnh thoảng hộc máu hoặc chảy máu mũi, cũng không ảnh hưởng tính mạng. Chỉ cần thường xuyên bồi bổ những món sinh huyết là được. Chuyện này không chỉ bản thân cậu ta mà cả phủ Cô Tàng Vương đều biết rõ, chẳng còn ai coi đó là chuyện to tát.

Nhưng ánh mắt Mạnh Sách lúc này thật đáng sợ. Hắn ta thậm chí còn đưa ngón tay dính máu lên ngửi ——

Vừa tìm được đệ đệ vẫn còn sống, xác định ngoài vết sưng ở gáy thì không có thương tích nặng, chưa kịp vui mừng thì lại phát hiện bất ổn. Hắn ta ngửi kỹ mùi máu, đồng tử lập tức co rút, cả người tỏa ra sát khí dữ dội.

Máu có độc!

Điều đó chứng tỏ trong cơ thể đệ đệ cũng có độc, kẻ bắt cóc không chỉ bắt mà còn hạ độc, mục đích quá rõ ràng —— chính là muốn giết! Chúng chẳng cần động thủ thêm, chỉ việc ném cậu ta vào ngõ tối, không phải vì thương hại mà là vì đã hạ độc, chắc chắn cậu ta sẽ chết, không muốn để lộ thêm dấu vết, ném đi như vứt rác mà thôi!

Nếu chỉ nhắm vào Trấn Bắc Vương thì kéo hắn đi là được, đâu cần làm đến mức này? Một mực muốn đệ đệ chết, rõ ràng là dùng cách này để cảnh cáo hắn ta ——

Đừng tưởng giấu giếm được, ta đều biết cả!

May mắn là kẻ đó không biết, thể chất của đệ đệ đặc biệt, yếu đuối thì đúng nhưng lại không sợ độc.

Mạnh Trinh bao năm nay quen chống chọi với cơ thể mình, bệnh lâu thành quen nên mùi dược liệu gì cũng tinh tường. Vừa rồi chưa để ý vì còn vui mừng gặp lại ca ca, giờ thấy vẻ mặt của hắn ta, lại ngửi được mùi trong máu...... chỉ hơi nhíu mũi một chút thì hiểu ngay.

"À, thì ra không chỉ bắt em đi, mà còn muốn giết em."

"Em có nhìn thấy kẻ đó là ai không?" Mạnh Sách nghiến răng ken két: "Trông như thế nào? Trên người có điểm gì đặc biệt không?"

Mạnh Trinh lắc đầu: "Gã đánh em từ phía sau, em không thấy gì cả...... Ca ca, đừng lo, em không phải vẫn ổn đây sao?"

Nói rồi cậu ta đưa tay chủ động ôm lấy Mạnh Sách thật chặt.

Mùi hương quen thuộc khiến Mạnh Sách dần dần bình tĩnh lại, cuối cùng vẫn cứ nắm chặt ngón tay đệ đệ mình, không chịu buông.

Mạnh Trinh thấy như vậy không ổn, xúc động chẳng giải quyết được gì, chi bằng phải bình tĩnh, tra xét mới rõ. Cậu ta nhanh trí đổi đề tài, chỉ về phía tòa lầu đang cháy: "Nơi đó là sao vậy, sao lại cháy lớn thế?"

Mạnh Sách mím môi: "Có người đang nhắm vào Hoắc Diễm."

Mạnh Trinh hoảng hốt: "Hả? Trấn Bắc Vương, ai mà dám giở trò với hắn?"

Mạnh Sách lắc đầu: "Không biết."

Mạnh Trinh lập tức giục hắn ta: "Ca ca mau đi hỗ trợ đi!"

Mạnh Sách vẫn không nhúc nhích. Nhìn ra được hắn ta có chút do dự, ánh mắt cũng có phần vi diệu.

Mạnh Trinh nghĩ một lát rồi hiểu ra: "Có phải vì em không?"

Mạnh Sách im lặng không nói.

"Vậy thì hiện tại em vẫn khỏe, không sao hết, không làm chậm trễ việc đâu, ca ca mau đi đi, được không?" Thấy ca ca vẫn đứng yên, Mạnh Trinh chậm rãi thở dài: "Nếu không thì em cùng ca ca đi qua, em chỉ đứng một bên ngoan ngoãn nhìn, cam đoan tự lo cho bản thân, tuyệt đối không vướng chân, cũng sẽ không đi lạc, được không?"

Mạnh Sách vẫn còn chút giằng co, nhưng thấy tòa lầu kia lửa cháy càng lúc càng dữ, lại nhìn đệ đệ, cuối cùng dứt khoát bế cậu ta lên, giọng khàn đặc: "Vậy thì theo sát ta, từ giờ trở đi, một bước cũng không được rời nửa bước."

Mạnh Trinh lập tức gật đầu lia lịa, dựa đầu vào bờ vai rộng rãi của ca ca, hít thật sâu mùi hương quen thuộc của hắn ta.

Giờ nghĩ lại, trong lòng vẫn còn run sợ. Trước kia cậu ta vốn nghĩ không muốn làm gánh nặng, nên mới ở yên trong phủ, nào ngờ lại gặp chuyện thế này. Nếu có kẻ thật sự muốn đối phó ca ca, cậu ta lạc đàn thì chẳng khác nào thành gánh nặng, thành nguy cơ, bất kể ở đâu. Thà rằng cứ ở bên nhau, dẫu hành động có chậm một chút, việc làm có chậm một chút, hiệu suất không cao, nhưng bất kể gặp rắc rối gì cũng đều có thể cùng nhau giải quyết.

Về sau tuyệt đối không được như vậy nữa. Mạnh Trinh âm thầm hạ quyết tâm trong lòng.

Càng lên cao, tầm nhìn càng rộng, dần dần Mạnh Trinh phát hiện, xung quanh thật ra không phải không có bóng người. Trong bóng tối nơi góc tường, trên mái nhà, có nhiều người dân ló đầu ra, thân hình thấp thoáng, chỉ là họ không dám tiến đến phía trước, vì nơi đó đang tụ tập nhiều hắc y nhân, đó là dấu hiệu nguy hiểm.

Cho nên không phải họ không muốn cứu hỏa, mà là tình thế không cho phép.

Khi rốt cuộc đến gần tòa lầu, Mạnh Trinh thấy được ngọn lửa bừng bừng tận trời, cùng với dáng người đỏ rực như máu của Hoắc Diễm. Như con thú bị chọc giận, trong tay Hoắc Diễm cầm thanh đao nhuốm máu, hung tính bùng phát, dường như không còn nhận ra ai nữa, hễ có ai cản trước mặt là hắn giết kẻ đó. Dưới đất la liệt thi thể, cảnh tượng cực kỳ khủng khiếp.

Sắc mặt Mạnh Sách vô cùng nghiêm trọng, đặt đệ đệ vào một nơi an toàn yên tĩnh, dặn dò hộ vệ: "Em ở chỗ này, đừng rời đi."

"Vâng." Mạnh Trinh lập tức đồng ý, nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía trước, lo lắng nói: "Ca ca trước hết xem rõ tình hình đi, đừng để bị thương, cả huynh và Trấn Bắc Vương đều không được có chuyện gì."

Mạnh Sách nhẹ xoa đầu đệ đệ: "Ừ."

Mọi người đều đang bận rộn, không khí nặng nề đến mức khó nói thành lời. Lúc ấy, trong một gian phòng nào đó, đầu Cố Đình bỗng nhiên gục xuống bàn, rồi bất chợt tỉnh lại từ trong mộng.

Giấc mộng này hoàn toàn chẳng đẹp đẽ chút nào, có ngọn lửa ngút trời, có tiếng người la hét hỗn loạn, có tiếng mèo nhỏ kêu gào, hình như còn có cả tiếng Hoắc Diễm gầm thét...... Chỉ là mơ thôi mà cũng thấy rất khổ sở.

Ngón tay chống đầu, xoa xoa thái dương, Cố Đình nhìn ra ngoài cửa sổ —— ánh lửa cháy rực tận trời.

Giống như...... không chỉ là giấc mơ.
 

Bình Luận (0)
Comment