Mấy ngày gần đây, Kiến Bình đế liên tục bị ác mộng đeo bám.
Không hiểu sao, đêm nào ngủ cũng chập chờn, ác mộng nối tiếp ác mộng, dù có uống thuốc, uống rượu hay ôm mỹ nhân cũng không ăn thua, cứ nhắm mắt là ác mộng kéo đến. Cả ngủ trưa cũng không yên, giấc ngủ chẳng ra giấc ngủ, tinh thần ngày càng suy kiệt.
Vì đoạt được giang sơn gấm vóc này, bao nhiêu chuyện trái lương tâm, chỉ có lão mới rõ. Đêm nào trong mộng cũng có người tìm đến đòi mạng, chết đủ kiểu: đầu vỡ máu chảy, bụng thủng ruột đổ, cổ gãy lưỡi thè ra, treo cổ chết tím tái... không sót dạng nào.
Trong mơ, bọn họ trách lão, gào thét thê lương:
"Ngươi biết rõ ta bị oan, sao còn định ta tử tội!"
"Ngươi cướp nhà ta để làm gì? Tiền ta đã cho ngươi nhiều thế, chẳng lẽ ngươi không rõ sao!"
"Khoa cử gian lận, thuế Giang Nam có vấn đề, chỉ vì có người dâng bạc mà ngươi bỏ qua, còn giết cả Hình bộ ta? Ngươi còn nhớ luật pháp là gì không, Hoàng thượng!"
"Thần thiếp không muốn chết, đều là do Vưu quý phi hại, sao hoàng thượng lại giả vờ không thấy!"
Không chỉ có thế, lão còn mơ thấy lão Trấn Bắc Vương trước kia, người kia nổi giận đùng đùng, chất vấn: Tại sao trận chiến cốc Liệt Viêm bảy năm trước, ba vạn quân Trấn Bắc đều bỏ mạng!
Mỗi khi gần tỉnh, lão lại thấy tiên đế – cha mình – áp sát mặt, lạnh lùng hỏi: "Trẫm đối xử với ngươi không tốt sao? Vưu quý phi là người trẫm thương yêu nhất, ngươi chẳng lẽ không biết? Sao ngươi dám cướp đi? Nghịch tử! Sao ngươi còn chưa chết nữa!"
Mười lần thì có đến tám lần lão mơ thấy mình bị tiên đế bóp chặt cổ, ngạt thở đến tỉnh lại.
Lão biết, tất cả những oan hồn ấy là tới đòi nợ, tuyệt đối sẽ không tha cho lão.
Kiến Bình đế sợ hãi đến run rẩy, lén lút dựng bàn thờ nhỏ trong điện, cầu khấn quỷ thần, mà không hay Diêu mỹ nhân đứng phía sau nhìn hết, khóe môi khẽ nhếch.
Diêu mỹ nhân vốn có tâm tư riêng. Hiện giờ nàng được sủng ái, hầu hạ lão rất chu đáo, nhưng hoàn toàn không phải thật lòng. Một lão hoàng đế tồi tệ, nàng khinh thường. Nàng chỉ nghĩ cách để sống sót. Vào cung rồi, phận phi tần chỉ có thể dựa vào hoàng thượng mà tồn tại. Nàng chưa từng dám mong mỏi như bao cô nương khác, lấy chồng sinh con, hưởng hạnh phúc bình thường. Với nàng, sống sót mới quan trọng. Lão chết hay sống, nàng chẳng bận tâm. Nhưng sau chuyện này, nàng đã hiểu ra: Đắc tội Kiến Bình đế thì được, nhưng tuyệt đối không thể đắc tội Trấn Bắc Vương. Tương lai ra sao còn chưa biết.
Nàng ngoan ngoãn lo đường sống cho mình, lo cả tương lai cho cháu trai vừa mới trưởng thành. Một khi đã có chút lợi ích trong tay, nàng nhất quyết không buông bỏ.
Vì trạng thái tinh thần của Kiến Bình đế ngày càng bất ổn, triều đình cũng dần nghiêng về phía nhị hoàng tử. Trong ngoài triều đều khen ngợi, nhị hoàng tử càng lúc càng khiêm nhường, chú trọng từng lời nói việc làm, như thể đại cục đã định. Còn Kiến Bình đế thì lại giống như không còn quan trọng nữa.
Điều này khiến lão vô cùng khó chịu.
Trước kia thái tử và nhị hoàng tử đối nghịch, đều nhìn chằm chằm vào lão, chờ lão ban quyền. Khi đó lão mới là kẻ có uy nhất. Nhưng nay thái tử thất thế, chỉ còn lại nhị hoàng tử, chuyện kế vị như đã sớm định. Nhị hoàng tử càng lúc càng tự tin, thế lực cũng bành trướng, thậm chí dám cãi lại lão trong triều.
Nếu cứ thế này, chẳng khác nào lão lại đi theo vết xe đổ của tiên đế!
Cộng thêm mỗi đêm ác mộng hành hạ, lão nghĩ đủ kiểu. Rồi lão quyết định: giết thẳng Vưu quý phi, đem xác giao cho Hoắc Diễm.
Cố Đình vừa nhìn thấy thi thể thì nheo mắt – đây rõ ràng là một lời cảnh cáo!
Người đưa xác đến chính là lão thái giám Lý Quý. Lão ta còn mang theo lời của Kiến Bình đế, cúi mắt hỏi: "Không biết Trấn Bắc Vương có hài lòng với cách làm này?"
Tình thế chưa rõ, Hoắc Diễm không tiện tỏ thái độ. Cố Đình lên tiếng thay, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào Lý Quý: "Ngươi... nhìn rất quen. Nếu ta nhớ không lầm, ngươi từng theo Vưu Đại Xuân, là giám quân ở Cửu Nguyên, phải không?"
Nghe thì như hỏi bình thản, nhưng thực chất lại là chất vấn: Ngươi vốn là người của Vưu quý phi, nay lại mang xác bà ta đến đây, vậy rốt cuộc ngươi thuộc phe nào?
Sắc mặt Lý Quý không đổi, vẫn cười đáp: "Lão nô tất nhiên là người của hoàng thượng. Trước đây từng phụng chỉ tiếp cận quý phi, để điều tra bà ta bí mật làm gì... Nay Vương gia hẳn đã hiểu rõ."
Cố Đình không vạch chuyện trong cung yến hôm đó, chỉ khẽ nhắc đến Vưu Đại Xuân. Người này quả là gian ngoan, tự rửa sạch sẽ.
Không được đáp lại, Lý Quý cũng không lúng túng, tiếp tục chắp tay cười: "Quý phi bị giam vào lãnh cung, ngoài kia nhiều kẻ không rõ tình hình, đồn đoán lung tung, cho rằng bà ta chỉ vì làm chuyện mất mặt, chọc giận hoàng thượng. Nhưng nói thật, trong hoàng gia loại chuyện này chẳng thiếu gì, cũng chẳng đến mức bị tước hết phong hào, đày vào lãnh cung – với phi tần mà nói chẳng khác nào cái chết. Sở dĩ xử phạt nặng như thế, là bởi vì hoàng thượng đã tra ra được một số việc."
Cố Đình hỏi: "Việc gì?"
Lý Quý nói: "Bảy năm trước, trận chiến ở cốc Liệt Viêm tại Cửu Nguyên, ba vạn binh sĩ quân Trấn Bắc bỏ mạng, chính là do quý phi nương nương gây ra... Bà ta tham vọng quá lớn, không chỉ kéo bè kết phái, mà còn có khả năng cấu kết với quan lớn Bắc Địch. Hoàng thượng sau khi điều tra rõ chân tướng thì cực kỳ tức giận, cũng thấy hổ thẹn. Ngài đã sủng ái bà ta đến thế, ai ngờ lòng tham không đáy, được nhiều lại muốn nhiều hơn, cuối cùng là... hoàng thượng xin lỗi Trấn Bắc Vương."
Lão thái giám nhanh chóng ngước mắt nhìn nét mặt Hoắc Diễm, rồi lại nói: "Năm đó người ta không biết sự thật, hoàng thượng cho rằng quân Trấn Bắc chậm trễ, lỡ thời cơ, năng lực không đủ nên trọng phạt Trấn Bắc Vương. Mãi về sau mới dần nhận ra có gì đó không đúng. Trấn Bắc Vương vốn dũng mãnh như thế, sao có thể phạm sai lầm ngớ ngẩn kia. Sau đó ngài bình tĩnh tra xét, mới phát hiện là có người hãm hại, mà kẻ đứng sau tất cả, chính là quý phi. Hoàng thượng vô cùng hối hận, nhưng sự việc đã xảy ra, không thể bù đắp được nữa..."
Hoắc Diễm lúc này mới lạnh giọng cười: "Cho nên lần này hoàng thượng làm vậy, là để báo thù thay bổn vương?"
"Vương gia anh minh!" Lý Quý cúi mình thật sâu: "Bất quá cũng không thể nói hoàn toàn như vậy. Pháp luật triều đình không thể loạn, hoàng thượng xưa nay công bằng. Không biết thì không thể xử lý, nhưng đã biết thì nhất định phải công bằng điều tra, tận lực bù đắp."
Ánh mắt Hoắc Diễm càng trầm, trong đó chứa đầy châm biếm và tự giễu.
Cố Đình như suy ngẫm, thấy biểu tình của Hoắc Diễm, trong lòng càng nghĩ sâu thêm, hỏi Lý Quý: "Chuyện của Trương gia, hoàng thượng có biết không?"
Lý Quý cung kính đáp: "Trước kia không biết, bây giờ thì đã rõ cả rồi. Trương Đoạt đêm đó bày thế trận ngăn cản Vương gia, cũng là vì oán hận chất chứa từ trước, dã tâm quá lớn. Hoàng thượng vốn định giết gã, không ngờ Vương gia ra tay trước, cũng hợp lý thôi. Chỉ là một mình gã chết thì chẳng đáng tiếc, nhưng cũng chẳng thể bù đắp được tổn thất năm đó của quân Trấn Bắc... Khi lão nô rời đi, hoàng thượng đã hạ chỉ, kê biên tài sản Trương gia, theo pháp luật mà trừng phạt nặng nề. Nếu Vương gia có bất kỳ yêu cầu gì, chỉ cần không vượt quá quốc pháp, đều có thể thương lượng."
Hoắc Diễm lạnh lùng: "Bổn vương không dám."
Lý Quý cười xoa dịu: "Thật ra còn một việc. Trương Đoạt đêm đó dám to gan làm vậy với Vương gia, nguồn cơn tự tin cũng là quý phi. Dù quý phi bị giam trong lãnh cung, nhưng cánh tay ngoài vẫn còn... Bao nhiêu tội chồng chất như thế, thần tiên cũng không chịu nổi. Nếu Vương gia muốn trút giận, hoàng thượng cũng sẽ không nói gì."
Cố Đình nghĩ thầm, cái nồi này đẩy cũng khéo thật. Bọn họ vừa mới phân tích rõ ràng hiểm cục đêm đó rốt cuộc là thế nào, còn chưa bàn tính trả thù ra sao thì Kiến Bình đế đã vội vàng đổ hết lên đầu quý phi, còn giết bà ta rồi đem xác đến tận nơi. Lão tưởng rằng giết người bịt miệng thì bọn họ sẽ không biết hết thảy đều là lão làm sao?
Xem bọn họ là kẻ ngu hết sao!
Nói xong, Lý Quý chỉ vào thi thể quý phi: "Vương gia, ngài xem... Xử lý thế nào đây?"
Hoắc Diễm cũng chẳng buồn liếc mắt: "Trong phủ bổn vương không chứa rác rưởi. Công công mang tới thế nào thì mang về thế ấy."
"Lão nô tuân lệnh." Lý Quý chắp tay: "Hoàng thượng nói đã đưa tới, không biết Vương gia còn có phân phó nào khác không?"
Hoắc Diễm: "Không có. Công công cứ về đi."
Lý Quý ra lệnh khiêng quan tài mỏng rời khỏi phủ Trấn Bắc Vương, quay về hoàng cung phục mệnh.
Đương nhiên, chỉ có lão ta vào cung, còn cái quan tài kia thì không thể mang vào nữa. Đen đủi, lão ta sai người đem đến nghĩa trang thành Nam, chờ mệnh lệnh sau.
Về đến tẩm điện hoàng thượng, hương trà thoang thoảng, không khí yên bình. Kiến Bình đế đang uống trà.
"Mọi chuyện đều xong cả?"
"Hồi Hoàng thượng, đã xong." Lý Quý vừa trả lời, vừa ra hiệu lui hết cung nhân trong điện.
Kiến Bình đế đặt chén trà xuống: "Sắc mặt Trấn Bắc Vương thế nào?"
Lý Quý thận trọng đáp: "Vương gia bình tĩnh, không thấy buồn vui."
Kiến Bình đế: "Có oán hận trẫm không?"
"Hẳn là không." Lý Quý cúi đầu: "Hoàng thượng biết lão nô có chút mắt nhìn người. Nếu Trấn Bắc Vương còn giận, có ý phản, lão nô nhất định sẽ nhận ra."
Đáng tiếc, lão ta không biết Hoắc Diễm đã giận dữ từ mấy hôm trước, chỉ là tạm thời kìm nén. Đến giờ cơ bản chẳng có gì khiến hắn lộ sắc mặt nữa.
Kiến Bình đế thở dài: "Là phúc của trẫm, có trung thần phò trợ."
Lý Quý vội nịnh: "Hoàng thượng là thiên tử, khí vận trong người, tự nhiên có hiền tài phò tá. Thỉnh thoảng gặp chút vấn đề nhỏ cũng chỉ là chuyện lặt vặt, tất sẽ có người đi theo giúp hoàng thượng, khiến ngài vô lo."
Ý tứ tất nhiên là ám chỉ nhị hoàng tử.
Tình thế gần đây trong triều ai có mắt cũng hiểu. Nhị hoàng tử giờ đã thành nỗi lo của hoàng thượng, mà hoàng thượng lại càng nhiều lần thấy không thuận mắt. Con đường trước mặt rõ ràng như thế, có người chặn ngang không chịu đi, thật sự khiến người ta chán ghét.
Lúc này, đại thần chính là chỗ dựa, đặc biệt là Trấn Bắc Vương vừa có tài năng vượt trội, vừa nắm quân quyền.
Kiến Bình đế nhấp ngụm trà: "Quý phi này của trẫm, quả thật tốt. Cả đời vì trẫm mà trả giá. Khi trẻ thì vì trẫm lo liệu tiền đồ, lúc được sủng ái thì vì trẫm chia ưu giải nạn, đến lúc chết cũng đúng thời điểm, giúp trẫm giải quyết một nan đề không nhỏ. Không biết bao giờ mới lại gặp được nữ nhân như vậy."
Quý phi chết thế nào, Lý Quý rõ ràng nhưng dĩ nhiên không dám vạch trần: "Hoàng thượng đã cho nương nương nhiều sủng ái như thế, đời này coi như không uổng. Vì hoàng thượng mà làm ra cống hiến cuối cùng cũng là bổn phận. Nương nương dưới suối vàng tất sẽ cảm kích muôn phần, mong kiếp sau lại được nối duyên, có kẻ ghen tị, ắt cũng sẽ lén nhìn hoàng thượng, chờ hoàng thượng ban ân sủng."
Kiến Bình đế trong lòng khoan khoái: "Chỉ có lão già ngươi mới nói được thế này."
Lý Quý: "Đâu có, là hoàng thượng quá tốt, bọn tiểu nhân không kìm được... Chỉ là..."
"Ấp a ấp úng gì? Có chuyện thì nói."
"Thi thể quý phi... Vương gia không nhận, sau này chôn ở đâu?"
Ánh mắt Kiến Bình đế lóe lên: "Đồ bẩn thỉu, ai mà muốn. Hắn không nhận cũng bình thường, nhưng chưa chắc chịu thấy trẫm quá cứng rắn. Ngươi cứ xem, chôn bừa đi."
Dù sao quý phi xuất thân thấp kém, cũng chẳng ai dám lên tiếng.
Lý Quý hiểu ý: "Vâng, lão nô sẽ lo liệu."
Trong lòng Kiến Bình đế vẫn có nỗi lo ngầm. Lão đã trả giá nhiều như thế, chỉ để dập lửa giận của Trấn Bắc Vương, chắc hẳn hắn sẽ không phản lại? Nhưng lại không ngờ, cái vị tiểu Vương gia Mạnh Trinh kia lại có bản lĩnh giải độc như vậy, không xử lý được.
...
Cố Đình đi cùng Hoắc Diễm trở về phòng, vẻ mặt như muốn nói mà thôi.
Hoắc Diễm đã sớm nhận ra, bất ngờ xoay người, kéo tay cậu ngồi xuống ghế, rồi tự nhiên ôm cậu vào lòng.
Cố Đình: !!
Hoắc Diễm ôm cậu, như con sói lười biếng, giọng khàn trầm thấp: "Muốn nói gì, cứ nói."
Cố Đình: "Đột nhiên đẩy sự việc sạch sẽ như thế, hoàng thượng có phải đã biết, mấy ngày nay phiền toái nhỏ đều do ngài làm?"
Hoắc Diễm cười khẩy: "Đó chẳng phải phiền toái nhỏ gì đâu."
Ngày đêm không ngủ yên, với tinh thần con người là sự tàn khốc thật sự.
Cố Đình xụ mặt: "Cái đó cũng là lão gieo gió gặt bão thôi."
Mạnh Trinh nói loại hương liệu này chỉ làm người ta nằm mơ, nếu không từng làm chuyện trái lương tâm thì đều là mộng đẹp, mộng đẹp thì ngủ lại ngon, chỉ có điều Kiến Bình đế làm quá nhiều chuyện xấu nên mới luôn mất ngủ.
"Ngài còn chưa trả lời câu hỏi của em đâu!" Cố Đình đẩy đẩy Hoắc Diễm.
Hoắc Diễm hít sâu một hơi ở bên cổ cậu: "Đình Đình, đừng xem thường vị hoàng thượng này. Có chuyện gì mà lão không biết? Cô Tàng Vương Mạnh Sách có mặt ở kinh thành, lão biết. Thái tử muốn tạo phản, lão biết. Trúng độc phải giải thế nào, tìm ai để có giải dược, lão cũng biết. Thủ đoạn nhỏ nhoi này của ta, lúc nhất thời lão có thể chưa nhìn ra, nhưng lâu dần sao lão không nhận ra được?"
Cố Đình: "Cho nên... ngài là cố ý, vốn dĩ không định giấu?"
"Nếu giấu cũng vô ích thì chẳng cần phí công."
Cũng đến lúc phải để vị kia biết rồi, vì hắn cũng có tính toán riêng.
Hoắc Diễm bây giờ thậm chí còn hoài nghi, Kiến Bình đế biết thái tử có lòng phản nghịch, nên Đông Đại Doanh sớm đã chuẩn bị sẵn. Vì thế khi sự việc bùng phát, lập tức đưa ra ngọc bài. Hắn đi mượn binh ở doanh trại phía đông thoạt nhìn có chút rườm rà, nhưng kỳ thực lại rất thuận lợi, trở ngại cũng không lớn. Nếu không có sự sắp xếp từ trước, làm sao có hiệu quả đó được. Bị trúng độc cũng biết phải tìm ai, Vưu quý phi có lẽ chính là do lão cố ý buông lỏng để rò rỉ tin tức. Bà ta vốn thông đồng với thái tử, chẳng phải càng dễ lấy thêm nhiều tin tức chuẩn xác sao? Biết Mạnh Sách ở kinh thành, lập tức bày kế hại Mạnh Trinh, một mũi tên trúng hai con chim. Toà lầu nhỏ cháy đó, chính là do lão sắp đặt, khiến tất cả rơi vào hiểm cảnh, không thể tiếp ứng cho nhau. Nếu thành công thì đạt được như ý, không thành thì cũng không mất mát quá nhiều.
Loại hoàng đế như vậy, tâm cơ thủ đoạn có thể thấy rõ. Có một số việc nhất định hắn sẽ minh bạch, hao tâm khổ trí đi lừa gạt cũng chẳng để làm gì.
Cố Đình: "Vậy Diêu mỹ nhân có nguy hiểm không?"
Ván cờ này, bọn họ rõ ràng mượn tay nàng.
Hoắc Diễm lắc đầu: "Thứ tốt thì tiếc không bỏ."
Một ván bài đánh đến hiện tại, quốc khố cạn kiệt, triều đình lung lay sắp sụp, Kiến Bình đế đã không còn quyền chọn lựa. Chỉ cần có chút hy vọng, lão đều nắm lấy. Diêu mỹ nhân ít nhất là người thông minh, lão không chọn nàng, thì vẫn có thể dùng được.
Cố Đình: "Cho nên đưa xác Vưu quý phi tới, chính là muốn cầu hòa với ngài, để ngài tha cho lão một con đường sống, cũng để tranh thủ ổn định cục diện hiện tại?"
Hoắc Diễm: "Nếu lão không đưa ra nước cờ đó, ta còn chẳng nghĩ đến việc nghi ngờ lão."
Cố Đình: "Hả?"
Hoắc Diễm nheo mắt: "Vưu quý phi chẳng qua chỉ là một phi tử trong cung, nhờ được sủng ái mà nổi lên, sao có thể nhúng tay vào nhiều chuyện đến vậy? Bảy năm trước, chiến sự ở cốc Liệt Viêm, việc thu nạp Trương gia rồi liên hệ mật thám Bắc Địch, chuyện nào cũng không đơn giản. Tất nhiên Vưu quý phi có chút thông minh, biết rõ giá trị của mình, nhưng thật sự có chuyện lớn, không được bề trên cho phép, bà ta làm sao mà làm nổi."
Cố Đình sững sờ: "Ý ngài là... hoàng thượng?"
Đúng vậy, một phi tử thâm cung, nhà không có thế lực, Vưu Đại Xuân cũng nhờ bà ta được sủng ái trong hậu cung mà kéo lên, còn chẳng được trọng dụng bao nhiêu. Trong tay bà ta có thể thu nạp ai, lại có thể mưu tính được gì?
Cái gọi là "dựa vào chính mình mà làm nên việc lớn", rốt cuộc cũng phải có hoàng thượng dẫn đường, bà ta mới có thể làm được.
Cố Đình nghĩ đến đây càng thấy đáng sợ. Năm đó chiến sự bi thảm đến vậy, tin tức của quân Trấn Bắc bị lộ, bị kẻ khác dắt mũi, Trương gia không viện trợ, ba vạn binh sĩ chết oan. Mọi chuyện rốt cuộc lại do Kiến Bình đế gây nên?
Nhưng việc này Hoắc Diễm từng nói với cậu, trong đó còn liên quan đến mật thám Bắc Địch. Một mưu cục lớn như thế, cần cả hai bên hợp mưu phối hợp, mới có thể hoàn mỹ đến vậy. Kiến Bình đế làm thiên tử Đại Hạ, sao lại bắt tay với kẻ ngoài để hại công thần đại tướng của chính mình? Lão nghĩ gì vậy?
Hoắc Diễm không nói, chỉ cúi đầu hôn cậu. Tựa như chỉ có vậy mới có thể xoa dịu được nỗi căng thẳng không chịu nổi trong lòng. Ánh nắng chiếu xuống, ấm áp, gió xuân an tĩnh, mang theo hương hoa nhè nhẹ, dịu dàng ngọt ngào, giống như nụ hôn này.
"Lòng người... chính là có thể bẩn thỉu như vậy."
Năng lực của Kiến Bình đế thì không quá nổi bật, nhưng am hiểu nhất chính là thủ đoạn đế vương, thuật cân bằng. Trong lịch sử làm vua, lão không được sáng chói cho lắm, nhưng lão ghét nhất người khác coi thường mình, ghét nhất trong mắt kẻ khác không có lão. Lão Trấn Bắc Vương bận rộn ở biên ải, kinh thành triệu kiến thì ít khi kịp về, Kiến Bình đế đương nhiên sinh bất mãn. Bốn chữ lớn đã sớm khắc sâu trong lòng —— công cao lấn chủ.
Đã bất mãn thì sinh nghi ngờ, nghi ngờ nhiều thì tìm cách trị. Chỉ khi trị phục thì mới là người của lão. Ba vạn quân trong mắt Trấn Bắc Vương là anh em, là đồng đội, là sinh mạng. Nhưng trong mắt Kiến Bình đế, đó chỉ là con số, chỉ là một bài học, một cái "giáo huấn" để dạy Trấn Bắc Vương.
"Ta muốn giết lão——"
Hoàng thất tanh hôi thế này, có gì đáng để trung thành!
Lời nói này, Hoắc Diễm không bao giờ thổ lộ với ai khác, chỉ khi ở cạnh Cố Đình mới nhịn không được muốn nói ra.
Cố Đình hiểu hắn, cũng hiểu lời nhắc nhở trước đó của Mạnh Sách —— chưa phải lúc.
Giờ mà làm chuyện gì, đều không phải lúc. Kiến Bình đế có thể chết, nhưng không phải bây giờ, càng không thể chết trong tay Hoắc Diễm.
"Chúng ta rời nơi này, về Cửu Nguyên được không?" Cố Đình nâng mặt Hoắc Diễm, dịu dàng hôn một cái: "Em nhớ nhà."
"Về nhà?"
"Ừ!"
Hoắc Diễm bị nụ cười sáng rực của Cố Đình làm cho hoảng hốt, trong lòng tràn đầy ôn nhu khó nói thành lời. Hắn ôm Cố Đình vào ngực, nhẹ nhàng ôm, thật nhẹ thật nhẹ: "Được, chúng ta về nhà."
Hắn rất thích cách Cố Đình dùng từ "về nhà", nghe thôi cũng đã thấy ấm áp.
Cửu Nguyên, chính là nhà của bọn họ.
Hoắc Diễm hành động cực kỳ nhanh nhẹn, nói đi là đi, thuận tiện báo cho huynh đệ Mạnh gia. Mạnh Trinh lập tức nhảy dựng lên: không được, không thể để hai người các ngươi đi một mình, cùng nhau, cùng nhau, ta cũng muốn đi! Đệ đã nói thế, Mạnh Sách đương nhiên cũng lập tức chuẩn bị theo.
Cố Đình vốn chẳng có chút lưu luyến nào với kinh thành, nên đi thì đi, rất thoải mái. Chỉ có một việc khiến cậu bận lòng —— chuyện hôn sự phải làm sao đây?
Hoắc Diễm cũng ý thức được vấn đề này. Giờ chỉ cần Cố Đình ở bên, hắn sẽ phấn khích đến mức không kiềm được, mà nếu không thành thân, sợ là hắn sẽ phát điên.
Cố Đình: "Vậy em quay về một chuyến?"
Hoắc Diễm giữ chặt eo cậu: "Không được."
Cố gia có ai tốt đẹp gì đâu? Hắn tuyệt không muốn để Cố Đình quay về chịu thêm ấm ức, một chút cũng không muốn.
"Vậy ngài đi cùng em?"
"Ta cũng không muốn đi." Hoắc Diễm nhắm mắt: "Ta sợ mất khống chế mà giết bọn họ."
Có lẽ vì đêm đó đã bùng nổ, nên giờ cảm xúc của hắn có phần khó kiểm soát. Khi bình tĩnh thì không sao, nhưng nếu nóng giận, thật sự có thể giết người.
"Chuyện này dễ thôi!" Diệp Bồng Trinh vừa lúc bước vào: "Giao cho ta!"
Cố Đình vội đẩy Hoắc Diễm ra, hơi ngượng ngùng: "Sao ngươi lại tới đây?"
Diệp Bồng Trinh: "Nghe nói các ngươi sắp đi, ta đến đưa ít đồ. Không ngờ lại nghe được các ngươi thì thầm. Yên tâm, các ngươi cứ việc đi, chỉ cần mời Thái vương phi chọn ngày lành, còn lại để ta lo, đảm bảo giúp hai người thành thân suôn sẻ!"
Cố Đình: "Ngươi..."
Diệp Bồng Trinh trừng mắt lườm cậu: "Ngươi xem ngươi đó, đi mà chẳng nói với ta một tiếng, hại ta còn chưa kịp thu xếp đồ đạc." Dừng một chút, nàng lại có chút thương cảm, nhìn Cố Đình bằng ánh mắt dịu dàng: "Khó khăn lắm mới tìm được người khiến ta vừa mắt như ngươi, ta mừng biết bao, vậy mà chẳng bao lâu ngươi đã phải đi. Số ta khổ thế sao?"
Cố Đình mím môi: "Ta không cố ý..."
Cậu thấy có chút áy náy. Diệp Bồng Trinh đã giúp cậu nhiều như vậy, mà cậu vẫn chưa kịp báo đáp. Vả lại vị tỷ tỷ này thật sự là người rất tốt, cậu cũng có chút luyến tiếc.
Diệp Bồng Trinh không nhịn được, thấy ánh mắt đầy cảnh giác của Hoắc Diễm mà vẫn dịu dàng xoa đầu Cố Đình: "Thôi được rồi. Ta cũng sắp đi Tây Bắc làm ăn, sau này rồi còn có dịp gặp lại. Đừng buồn, được không?"
Cố Đình: "Vậy nếu ngươi gặp chuyện khó xử, nhất định phải nói cho ta biết."
Diệp Bồng Trinh mềm lòng, lại khẽ sờ trán cậu rồi nhìn về phía Hoắc Diễm: "Tất nhiên rồi, có Trấn Bắc Vương làm chỗ dựa lớn như vậy, ta chỉ buôn bán nhỏ thôi, sao mà sợ chứ?"
Cố Đình: "Ngày mai chúng ta đi sớm, ngươi ngủ thêm chút, đừng tiễn."
Diệp Bồng Trinh vội lau mắt, giọng hơi thấp: "Vậy thì hôm nay nhất định phải ở bên ta! Gọi đầu bếp trong phủ nấu một bữa thật ngon, món ăn không nói, còn canh thì nhất định ngươi phải tự tay làm!"
Nàng vốn không thích cảnh chia ly đầy nước mắt, càng không muốn phải tiễn biệt.
"Được!"
Cố Đình lập tức đi chuẩn bị, Hoắc Diễm theo sát không rời một bước.
Cố Đình: "Đây là Vương phủ của ngài, để khách ở lại một mình sao?"
Hoắc Diễm: "Nàng không cần ta bầu bạn."
Cố Đình tò mò nhìn lại, quả nhiên, Diệp Bồng Trinh đã cùng linh miêu chơi đùa, cười rất vui vẻ, còn trò chuyện rôm rả với hạ nhân, toàn là chuyện buôn bán, tin tức về Tây Bắc... Quả thật nàng đang tính chuyện đi làm ăn.
Cố Đình nhìn ánh nắng dưới chân: "Thật sự không đi chào từ biệt hoàng thượng sao?"
Ánh mắt Hoắc Diễm lạnh lùng: "Lão không xứng."
"Chẳng phải như vậy là tát thẳng vào mặt lão sao?"
"Lão đáng bị như vậy."
Hơn nữa, lão cũng chẳng dám động đến nửa phần.