Lâu Hoành bỗng nhiên nghĩ ra biện pháp nhanh chóng bổ máu, tin tức này lập tức khiến mọi người phấn chấn tinh thần, nhưng còn chưa kịp vui mừng, nghe xong câu tiếp theo của y, cả căn phòng lại rơi vào im lặng.
"Có một loại dược tên là Xích Thảo, không cành không lá, thân căng mọng, dương khí dồi dào. Chỉ cần một mảnh nhỏ thôi cũng có tác dụng bổ huyết rõ rệt, vô cùng thích hợp với tình trạng bệnh hiện tại. Chỉ là loại dược này cực hiếm, mọc ở những vùng nóng hẻo lánh, ít dấu chân người. Ta khi còn nhỏ từng gặp một lần, sau này thì không hề nghe nhắc tới nữa."
Cố Đình: ...
Thứ vốn chẳng tìm được, ngươi nói ra thì có ích gì!
Lâu Hoành lại tiếp tục: "Cách chế biến loại dược này cũng đặc biệt, phải dùng phương pháp đã thất truyền từ lâu, cần "ba lần nướng ba lần nấu" để tinh luyện tinh hoa. Không phải nấu như thông thường cho người bệnh uống, mà phải chế biến thành món ăn, nếu không hiệu quả sẽ giảm mạnh. Hơn nữa, khi hấp và nấu yêu cầu lửa và thời gian cực kỳ chuẩn xác, sai nửa phần thôi thì hiệu quả cũng giảm đi rất nhiều."
Mọi người: ...
Chẳng khác gì nói nhảm! Thứ dược vừa hiếm hoi, mọc tận nơi hẻo lánh, nay lại cần phương pháp nấu nướng thất truyền, mà còn phải nắm thật chuẩn thời gian lửa nấu. Sai một chút là coi như vô dụng. Ai làm được chứ? Lâu đại phu, chẳng phải y đang cố tình làm khó người ta sao? Trong thời gian ngắn như thế, biết đi đâu tìm!
Đám thị vệ ai nấy trừng mắt nhìn Lâu Hoành, ánh mắt chẳng mấy thiện cảm. Ngay cả Cố Đình cũng thấy hụt hẫng, trong lòng vốn hiểu, hy vọng đâu dễ mà có được.
Chẳng lẽ thật sự không còn cách nào? Mạnh Trinh đời này, chẳng lẽ không qua khỏi?
Mọi người đều đang thở dài thì Hoắc Diễm lại nhíu mày: "Xích Thảo... cái tên này nghe có vẻ quen tai."
"À?" Phản ứng lại, Cố Đình lập tức nắm chặt tay Hoắc Diễm: "Ngài thật sự từng nghe qua? Ở đâu? Khi nào?"
Hoắc Diễm ngẫm nghĩ rồi nói: "Em lấy bản danh mục quà tặng nhận được trước khi rời kinh thành ra xem."
Cậu vốn có trí nhớ rất tốt, nhưng việc này liên quan đến tính mạng, không thể nói bừa.
Cố Đình vội chạy về phòng mình, lục rương đồ rồi lôi ra bản danh mục quà tặng. Quả nhiên, trong danh mục quà Diệp Bồng Trinh tặng có hai chữ ấy: Xích Thảo.
Phía sau còn có ghi chú bằng chữ nhỏ đặc biệt, nhắc rằng thứ này đại bổ, nhất là bổ máu. Người khoẻ mạnh bình thường tuyệt đối không thể dùng, nàng tặng cho phủ Trấn Bắc Vương để phòng khi nữ quyến trong nhà cần đến, nếu có bất trắc thì còn có thể cứu mạng.
Không ghi rõ liều lượng, chỉ nhấn mạnh rằng người bình thường không được dùng, đủ thấy dược tính mạnh mẽ. Đây rõ ràng là một món quà quý giá. Nàng biết tặng quà cho Vương phủ thường dễ bị bắt bẻ, nên đưa thẳng thứ bảo bối này, ai còn dám chê trách thì chính là tự tìm chuyện.
Trong lòng Cố Đình vừa ê ẩm vừa cảm động, lại hối hận vì lúc ở kinh thành không đối xử tốt hơn với vị tỷ tỷ này. Ngày rời kinh quá gấp, cậu cũng mua ít lễ vật gửi về cho Thái Vương phi và Hoắc Nguyệt, Hoắc Giới, nhưng so với thứ này thì nào có đáng gì.
Diệp Bồng Trinh vốn thích tặng đồ cho cậu, lần nào danh mục cũng dài dằng dặc. Nàng đâu thiếu gì, cậu chỉ có thể bù đắp bằng những việc nhỏ, như thường nấu cho nàng bát canh, mong nàng khoẻ mạnh. Ai ngờ trong quà nàng tặng lại có cả bảo vật cứu mạng như vậy.
Nàng cũng rất tinh tế, không chỉ rõ thời điểm dùng, bởi nói thẳng thì dễ bị dị nghị. Nhưng Cố Đình hiểu, thứ dược bổ huyết này thích hợp nhất là cho phụ nữ sau sinh, bởi sinh nở vốn như bước qua Quỷ Môn Quan, nhiều khi chỉ trông chờ vận may. Nếu xuất huyết nhiều thì coi như tử cục, thần tiên cũng khó cứu. Nhưng có Xích Thảo, chẳng khác nào thêm một mạng sống!
Trong phủ Trấn Bắc Vương ngoài Thái Vương phi còn có cô nương nhỏ tuổi Vân Anh, chưa gả, lại không giỏi võ. Nếu giữ thứ dược này, dù cho Thái Vương phi hay Hoắc Nguyệt, huynh đệ Hoắc Diễm thì ai cũng sẽ mang ơn.
Nhưng chỉ sau thoáng chốc, Cố Đình đã cắn môi, hạ quyết tâm: "Dược này, em phải để Mạnh Trinh dùng!"
Xích Thảo vốn là tâm ý tha thiết Diệp Bồng Trinh gửi gắm, chính cậu cũng rất thương Hoắc Nguyệt. Vài tháng trước khi thủ thành, dáng vẻ kiên cường của tiểu cô nương ấy vẫn còn in đậm trong trí nhớ, cậu nào nỡ để nàng chịu khổ. Nhưng cậu nghĩ, không thể dùng để phòng chuyện chưa chắc xảy ra mà lại bỏ qua mạng sống đang nguy kịch ngay trước mắt. Hoắc Nguyệt chưa chắc sẽ gặp chuyện, còn Mạnh Trinh thì đang cận kề tử sinh.
Cậu thầm tính: thiếu tiểu cô nương một lần, sau này nhất định bù đắp thật tốt!
Hoắc Diễm vốn thông minh, chẳng cần cậu nói nhiều, đã hiểu ngay. Hắn khẽ ấn đầu Cố Đình xuống, thấp giọng: "Nghĩ gì vậy? Cứu mạng mới quan trọng. Hoắc Nguyệt còn nhỏ, còn lâu mới gả. Bao năm nay tổ mẫu vẫn chăm lo kỹ lưỡng cho thân thể nàng, rất khoẻ mạnh, chưa chắc gặp chuyện chẳng lành."
Cố Đình cúi đầu: "Ừ..."
Thấy cậu vẫn còn ủ rũ, Hoắc Diễm liền dịu giọng trêu: "Ta nói trước, ta không hề xem lén quà tặng của em. Chỉ là hôm đó em mở danh mục quà ra trước mặt ta, ta vô tình thấy thôi... Đồ của Đình Đình thì đều là của Đình Đình, kể cả đồ của ta cũng là của Đình Đình."
Tai Cố Đình đỏ ửng, vội đẩy hắn một cái: "Đang lúc nào rồi mà còn nói mấy chuyện này!"
Hoắc Diễm nắm chặt tay cậu: "Đi thôi, chúng ta lấy Xích Thảo ra, nhanh chóng chế thuốc."
Loại dược liệu này thật kỳ lạ, tên gọi là thảo nhưng nhìn chẳng giống thảo chút nào, lại giống nấm hơn. Chỉ là so với nấm thì nhỏ hơn nhiều, chỉ cỡ một vòng nhỏ trên đầu ngón tay. Nấm thường mềm ẩm, còn Xích Thảo lại cực kỳ cứng rắn, dao nhỏ không sắc thì khó mà cắt nổi.
Lâu Hoành lần thứ hai trông thấy bảo dược này, đôi mắt gần như trợn tròn, dán chặt không chớp: "Đúng rồi, chính là nó! Các ngươi làm sao mà có được? Ở đâu còn bán không, cho ta biết với? Có thứ này thì sớm nói đi chứ, cần gì phải rối rắm chuyện thay máu!"
Kích động nửa ngày, Lâu Hoành lại lo lắng: "Nếu là phương pháp nướng thuốc bình thường thì không nói, ta biết, hơn nữa tay nghề còn thành thục, nhưng cái này lại là dược thiện —— ta không biết, nếu không chúng ta trực tiếp dùng thuốc, tuy rằng hiệu quả giảm mạnh, nhưng khẳng định cũng có thể cứu mạng...... Đi?"
Cố Đình hít sâu một hơi, xắn tay áo lên: "Để ta làm!"
"Hả? Ngươi biết sao?" Lâu Hoành cảm thấy thế giới này thật đúng là huyền hoặc, thời buổi này đều lưu hành đem chó lừa ra lừa người? Các ngươi rõ ràng là cần mời đại phu trị bệnh, chứ không phải cố ý để người khác nhìn mà thèm?
Cỏ Xích Thảo y không có, phương pháp dược thiện cũng không chắc...... Y nghĩ tới một chuyến không thể chữa được bệnh, vậy y có thể học chứ? Y xoa tay, cực kỳ không biết ngượng mà cầu xin người đang xem: "Không có ý kêu cậu bái sư đâu, chỉ là thật sự muốn mở rộng tầm mắt, công tử có thể cho ta đứng xem không?"
Cố Đình cũng không để ý: "Chỉ cần đứng xa một chút, đừng quấy rầy ta là được."
Cậu rời khỏi phòng, Hoắc Diễm đương nhiên lập tức theo sau, một tấc cũng không rời.
Phương pháp nướng bằng đá thật sự đặc biệt, lại chưa hoàn toàn thất truyền, Cố Đình trước nay chưa từng làm, nhưng không có nghĩa là không biết. Cậu đi đến nhà bếp, xắn tay áo, bảo người chuẩn bị ít đá cuội to nhỏ thích hợp, đốt lửa thật nóng, rồi đem dược liệu rửa sạch, bắt đầu lần nướng đầu tiên.
Động tác của cậu rất dứt khoát, không nhanh không chậm, ánh mắt tập trung, thoạt nhìn nước chảy mây trôi, rất thoải mái.
Đến khi lần nướng đầu tiên kết thúc, tiến vào bước nấu đầu tiên, cậu mới thở phào một hơi, tạm thấy nhẹ nhõm. Cũng lúc này cậu mới chú ý đến Hoắc Diễm vẫn luôn nhìn mình.
"Sao vậy? Sao nhìn em nghiêm túc thế?"
"Em làm tốt quá, đến mức ta cảm thấy không nghiêm túc thì có lỗi với sự chuyên tâm của em." Hoắc Diễm lấy khăn giúp cậu lau mồ hôi: "Thật ra ta vẫn luôn tò mò, sao em lại biết làm dược thiện, hơn nữa còn giỏi như vậy?"
Theo hắn biết, Cố gia không ai biết về cái này, cũng không có cửa hàng nào bán dược thiện, muốn học hình như rất khó. Dược thiện không giống cơm thường, có thể học lỏm khi nhìn đầu bếp nấu, dần dần sẽ biết. Dù không làm được sơn hào hải vị thì cơm nhà chắc chắn cũng không thành vấn đề. Nhưng dược thiện yêu cầu rất cao, dược là ba phần độc, pha chế thế nào, phối hợp ra sao, thích ứng với từng thể chất con người thế nào, tất cả đều là phải học dài lâu, làm không khéo thì mất mạng người.
Nhưng Cố Đình vẫn luôn làm rất tốt, hiệu quả thậm chí so được với gia tộc chuyên dược thiện.
Cố Đình nhìn chằm chằm vào nồi nước đang sôi sùng sục, dùng đũa nhỏ gẩy gẩy, mí mắt hơi cong cong: "Lợi hại?"
Đáy mắt Hoắc Diễm phản chiếu nụ cười của cậu, chậm rãi gật đầu: "Rất lợi hại."
Nấu xong gần được, Cố Đình vớt thuốc ra, tiến hành chưng lần thứ nhất: "Em thật ra cũng không biết. Khi nhỏ thì ăn không no mặc không ấm, có gì ăn là may lắm rồi, thời gian đâu mà nghiên cứu dược thiện? Dược liệu cũng phải tốn tiền. Nhưng có một khoảng thời gian em thường xuyên bệnh, sợ chết, đã nghĩ đủ cách. Sau đó phát hiện...... Ừm, em từ nhỏ bên người đã có một cái rương nhỏ, nói là mẹ em để lại, không có đồ gì đáng giá, chỉ có mấy quyển sách nát, còn thiếu trang thiếu góc. Đại khái là vì quá rách nát, người khác chẳng buồn lấy, nên vẫn ở bên em. Lúc nhỏ em không biết chữ, không để ý, sau mới phát hiện tuy sách nát, nhưng bên trong cũng có nội dung, thế là học theo rồi biết được những thứ này. Không có việc gì thì tự làm cho no bụng, lúc bệnh thì tiện thể tự chữa, thân thể yếu thì bồi bổ, quan trọng nhất là tay nghề này còn bán được tiền, quý hơn thức ăn thường."
Kể chuyện một chút, vừa có chuyện kiếp trước, vừa có chuyện đời này, từng có chua xót, cũng từng có ấm áp. Nhìn lại, thì tay nghề dược thiện thật sự giúp cậu rất nhiều, nếu không biết cái này, cậu khó mà đi đến hôm nay.
Những quyển sách ấy thật sự không tồi, thoạt nhìn nát, nhưng cách ghi chép lại không nát, cực kỳ hữu dụng. Cậu lười, ngày thường chỉ dùng thủ pháp đơn giản, cái khó thì ít luyện, nhưng đều ghi nhớ kỹ trong đầu, cần thì nghĩ một chút là biết làm.
"...... Tự học mà thành tài, chắc là thiên phú?"
Cố Đình cuối cùng còn khoe một chút, cười với Hoắc Diễm, lộ ra hàm răng trắng nhỏ.
Hoắc Diễm lại khó cười nổi: "Mẹ em...... mất sớm sao?"
Cố Đình khẽ thở dài, biết Hoắc Diễm đau lòng cho mình: "Ngài muốn hỏi em có ấm ức không, có đau khổ không? Lúc đó tất nhiên khổ sở, cảm thấy trời sụp, không biết khóc bao nhiêu lần, sau dần dần thành quen. Mẹ em ban đầu chỉ là người bên ngoài của cha, một mình sống bên ngoài, không có tư cách được đón về. Mãi đến khi bà mất, lúc đó em năm tuổi, mới được đưa về Cố gia. Nếu sớm biết tính tình Cố gia, chỉ cần em lớn thêm chút nữa, thì đã không muốn về."
Lửa bếp rực sáng, ánh mắt hai người trong bếp cũng ấm áp. Cố Đình cùng Hoắc Diễm ngắt quãng trò chuyện, lát sau không nói nữa, vì đợt nướng thứ hai đã bắt đầu, cậu không thể không tập trung toàn bộ, đến mức mu bàn tay bị phỏng cũng không để ý.
Ngược lại Hoắc Diễm, khi thì nhìn các loại dược, khi thì nhìn lửa bếp, khi thì nhìn tay Cố Đình. Trong lòng như có hỏa khí, nhưng không biết phát vào đâu, cuối cùng chỉ có thể nắm chặt tay, rồi vội vàng ra lệnh người chạy đi tìm thuốc trị phỏng.
Người khác nghĩ thế nào thì không biết, nhưng riêng Lâu Hoành thì được mở rộng tầm mắt —— thì ra là như vậy! Cái phương pháp bào chế này tinh diệu quá! Cố công tử vừa thế này, lại thế kia, rồi lại thế kia...... Xong đời, hoa mắt nhìn không rõ luôn rồi!
Không trách được người ta nói không ngại, cũng không phải là không ngại bái sư, ngươi có muốn trộm cũng trộm được bao nhiêu đâu? Cái này là xem thiên phú!
Dù học được hay không, hôm nay cảnh tượng này thật sự khắc sâu trong đầu y, từ nay về sau khó mà quên. Thậm chí mỗi khi chữa bệnh, nhắc tới chuyện này, y luôn cảm thán liên tục, nói rằng Cố công tử xem như người duy nhất ngoài nghề mà y bội phục.
Không biết qua bao lâu, dường như thế nhân cũng nhớ kỹ tên Cố Đình, không phải y giả, nhưng có thể làm được như lương y.
"Được!"
Trong bếp bận rộn cả một canh giờ, cuối cùng cũng có được một bát thuốc. Cố Đình vội kéo Hoắc Diễm đi ra: "Nếu muộn thêm nữa thì trời sáng mất, không biết hiện tại còn kịp không!"
Nhưng nhất định phải là tin tức tốt!
Cố Đình lao vào phòng, muốn đút thuốc cho Mạnh Trinh, nhưng đáng tiếc Mạnh Trinh cắn chặt răng, thế nào cũng không chịu há miệng, thuốc đương nhiên không đút được.
"Sao lại thế này? Mạnh Trinh, ngươi há miệng uống thuốc đi, uống xong sẽ khỏe, thời điểm thế này không thể tùy hứng!"
Nhưng dù cố gắng thế nào, thuốc vẫn không đút được.
Lâu Hoành thở dài: "Chắc do trước đó dùng thuốc hao tổn quá lớn, hiện tại người cũng không cố ý chống lại, chỉ là hôn mê, tinh thần không tập trung, không thể tự quyết, chỉ có thể tìm cách cạy răng ra, ép đút."
Mạnh Sách: "Để ta làm."
Hoắc Diễm: "Cũng được."
Hắn lấy bát thuốc từ tay Cố Đình, đưa cho Mạnh Sách rồi kéo Cố Đình ra ngoài: "Chúng ta đi ra ngoài trước."
Cố Đình lo lắng cho Mạnh Trinh, bước chân có chút nặng nề.
Hoắc Diễm nắm tay cậu, để hắn nhìn: "Đều sưng thế này rồi, còn không đi bôi thuốc sao?"
Cố Đình: ......
Hoắc Diễm: "Em đã làm tất cả những gì có thể, đứng đây cũng vô ích, ra ngoài bôi thuốc trước đi, phải tin tưởng Mạnh Trinh, cậu ấy nhất định vượt qua được."
Cố Đình cuối cùng chỉ có thể nhìn Mạnh Sách một cái: "Vậy...... Ngươi cố gắng đút cho cậu ấy uống hết, xem cậu ấy có khó chịu hay không, dược liệu còn dư lại một chút, không đủ thì ta lại đi làm."
Hai người rời khỏi phòng, Lâu Hoành đương nhiên cũng đi theo. Thuốc đã sắc xong, uống là được, không cần y – vị đại phu – lúc nào cũng ngồi canh chừng.
Trong phòng yên tĩnh, Mạnh Sách bưng bát thuốc, nhẹ nhàng nâng cằm Mạnh Trinh, muốn để cậu ta há miệng: "Tiểu Trinh ngoan, uống thuốc đi."
Rõ ràng lúc này, người kia không cách nào ngoan, miệng cứ mở không ra, vừa hé ra lại lập tức khép lại.
Mạnh Sách không còn cách nào, đành tự mình uống trước một ngụm, rồi cúi người, dùng môi truyền cho cậu ta.
Từ trước đến nay, hắn ta chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày phải nếm trải mùi vị này, cũng chưa từng nghĩ lại rơi vào tình cảnh như thế, trong tâm trạng thế này.
Mạnh Trinh từ nhỏ đã uống thuốc nhiều, đặc biệt sợ vị đắng, đặc biệt thích đồ ngọt. May mà Cố Đình nấu khéo, chén thuốc này cũng không đắng mấy, thậm chí còn có một mùi thơm đặc biệt, dư vị hơi ngọt, cũng không khó uống. Nhưng dù vậy, hắn ta vẫn cảm thấy vô cùng khổ.
Cái khổ không phải ở đầu lưỡi, mà là ở trong tim.
Nếu...... tất cả những đau khổ này, hắn ta có thể thay thế cho người kia thì tốt biết mấy?
Thay em ấy chịu đau, thay em ấy chịu khổ, thay em ấy hứng lấy nước mắt cả đời. Chỉ cầu em ấy được khỏe mạnh, bình an, thuận lợi.
Môi mềm mại đúng như tưởng tượng, khiến người lưu luyến. Khoé mắt Mạnh Sách đỏ lên, không dám nghĩ thêm, cũng không dám nếm nhiều.
Bát thuốc không lớn, rất nhanh đã uống xong. Mạnh Trinh vẫn chưa tỉnh, đó là bình thường, tất cả thuốc đều cần thời gian mới phát huy tác dụng, không thể nóng vội.
Lý trí Mạnh Sách hiểu rõ là như thế, nhưng lòng nóng như lửa đốt, lập tức gọi đại phu. Cứ qua một chén trà nhỏ, hắn ta lại bắt đại phu bắt mạch một lần. Lâu Hoành tức giận, vung tay áo bỏ đi: "Ngươi nói bao nhiêu lần rồi! Thuốc có thần đến mấy cũng không thể nhanh như vậy được!"
Mạnh Sách giận dữ, nắm chặt tay đấm mạnh vào tường, đầu ngón tay bóp đến rướm máu. Vì sao tiểu Trinh của ta lại chịu khổ ở đây, sống chết khó đoán, mà kẻ khác lại ung dung ngoài kia, sống thoải mái? Không thể nào, hắn ta không thể chịu được!
Có lẽ vì uất ức không nén nổi, hắn ta đột ngột rút thanh trường đao trên tường rồi xông ra ngoài, mặt âm trầm, sát khí bừng bừng, thoạt nhìn thật sự như muốn đi giết người.
Hoắc Diễm vừa thấy không ổn, lập tức lao tới ngăn lại.
"Đừng cản ta! Cản nữa thì ngươi cùng chết với đám người đó!" Mặt mày Mạnh Sách tối sầm, ánh mắt dữ tợn.
Hoắc Diễm hỏi: "Ngươi như vậy đi ra ngoài, là muốn giết ai?"
Mạnh Sách cắn chặt môi, không nói một câu.
Hoắc Diễm liếc nhìn về phía căn phòng: "Nếu cậu ấy tỉnh, ngươi nhất định sẽ hối hận."
Mạnh Sách cười lạnh: "Nếu ta không đi, thì em ấy sẽ chết ngay bây giờ."
"Được thôi, muốn đánh nhau phải không?" Hoắc Diễm thong thả vén tay áo, cổ tay khẽ rung, một cây roi dài hiện ra: "Hôm nay ta ở đây, ngươi không ra được đâu. Có bản lĩnh thì giết ta trước đi!"
Mưa lớn vẫn chưa dứt, dưới hiên mưa như thác đổ, sấm sét ầm ầm, tia chớp lóe sáng khắp đất trời.
Hai nam nhân không màng mưa gió, nhanh chóng va chạm, đao roi chém vào nhau, mưa tung tóe thành bụi, tiếng kim loại va nhau leng keng. Rõ ràng chỉ có hai người, nhưng đánh ra khí thế như ngàn quân, đao quang kiếm ảnh lóe sáng.
Có lẽ cả hai đều đang nghẹn một bụng khí, đối với hoàng thất, đối với hiện thực, đối với bầu trời giận dữ này. Rất nhiều chuyện không phải là bất lực, mà là thời cơ chưa đến! Cho dù sớm muộn gì cũng đạt được, nhưng ngay trước mắt vẫn phải kìm nén. Cái nén nhịn này, thật sự quá khó chịu!
Đánh thì đánh, ai sợ? Tương lai, con đường dưới chân, chẳng phải cũng phải dựa vào từng quyền từng đòn mà đánh ra sao!
Cố Đình không để tâm đến hai người đang đánh nhau ngoài cửa, càng đánh càng hăng. Dù sao cũng không đến mức chết, lại có một đám thị vệ canh giữ, cậu mặc kệ, chỉ ngồi bên giường, yên lặng ở bên Mạnh Trinh.
"Hai người bọn họ vẫn luôn như vậy, cứ phải đánh nhau, chẳng hiểu chuyện gì cả. Ngươi mau tỉnh lại mà quản ca ca ngươi đi. Ngươi không ở, không ai quản nổi hắn ta, hắn ta hung dữ lắm."
"Ta còn muốn làm đồ ngon cho ngươi ăn, nhưng trong bếp lúc nào cũng có người muốn tranh cướp, ngươi không thèm để tâm một chút sao?"
"Ngươi nói mời ta đi Cô Tàng chơi, dùng những món ăn ngon nhất của Cô Tàng để chiêu đãi ta, đảm bảo ta chưa từng ăn qua, sẽ thích, ta hiện tại đã thấy thèm, đặc biệt muốn ăn, vậy mà ngươi còn ở đây ngủ nướng."
"Nhanh tỉnh lại có được không? Không có ngươi, cơm ăn cũng chẳng còn ngon......"
Không biết đã qua bao lâu, hai người bên ngoài đánh nhau cả người đều ướt đẫm, sau một đòn nặng lập tức cùng nhau bật ngược ra, vũ khí còn chống trong tay, nửa quỳ mà th* d*c hồng hộc.
Đã chật vật như vậy, ánh mắt nhìn nhau vẫn mang sát khí, hận ý chẳng hề giảm. Trong không khí đã nhàn nhạt mùi máu, không rõ là từ ai, hay là cả hai đều có.
Giọng Cố Đình khàn đi, càng lúc càng thấp, đôi mắt cũng hơi ươn ướt.
Ngay lúc ấy, cậu đột nhiên nghe được một âm thanh nhỏ xíu, giống như mơ nói mớ, như sắp tỉnh lại. Cúi đầu nhìn kỹ, quả nhiên Mạnh Trinh khẽ động! Tay chân đứa nhỏ nhẹ nhàng run rẩy, tuy chưa tỉnh hẳn, nhưng môi và gương mặt đã có huyết sắc!
Trong lòng vui sướng, cậu lập tức lao ra cửa sổ hét lớn: "Đánh cái gì mà đánh! Đừng đánh nữa! Người sắp tỉnh rồi!"
Mạnh Sách là người đầu tiên xông vào, trên tay còn cầm đao cũng quên thu lại, cứ thế chạy thẳng tới. Vừa vào đến nơi đã thấy Mạnh Trinh chậm rãi mở mắt, ánh nhìn đầu tiên rơi trọn lên hắn ta, y như bao nhiêu năm qua vẫn vậy.
Mười mấy năm rồi, đôi mắt ấy vẫn trong trẻo, sạch sẽ, hình bóng trong đó đều là hắn ta, so với năm đó dường như không khác gì. Chỉ là khi ấy bé con còn ngây ngô, chỉ biết khóc, không giỏi biểu lộ cảm xúc. Còn bây giờ, biết dịu dàng gọi một tiếng "ca ca".
"Ca ca... em có phải... đã ngủ thật lâu không?"
"Xoảng" một tiếng, thanh đao rơi xuống đất, Mạnh Sách bước nhanh đến trước giường, nắm chặt tay Mạnh Trinh: "Tỉnh là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi......"
Giọng hắn ta nghẹn lại. Khi khổ nhất hắn ta còn không khóc, khi sợ nhất cũng không khóc, nhưng lúc này, nắm tay đệ đệ, vùi mặt vào đó, thân thể nam nhân cao lớn lại run rẩy, không sao khống chế nổi.
Cảm nhận được bàn tay ướt át, Mạnh Trinh cố sức vỗ nhẹ bờ vai hắn ta: "Ca ca đừng sợ... Em sẽ ở bên ca ca... Không đi đâu cả."
Âm thanh mềm mại, yếu ớt, giống như con người cậu ta, thoạt nhìn chẳng có bao nhiêu sức lực, nhưng chính sự mềm mại ấy lại là chỗ dựa to lớn cho người khác.
Ngoài cửa sổ, mưa lớn vẫn xối xả, màn đêm đen kịt mịt mùng, nhưng bầu không khí trong phòng lại không còn tối tăm, không còn tuyệt vọng. Sau cơn mưa là bầu trời quang đãng, sau đêm tối là bình minh, mưa xuân thấm nhuần vạn vật, mang đến cho đất trời sức sống và hơi ấm, bền bỉ như dòng thời gian và năm tháng.
Chúng ta đều phải tiếp tục bước đi, vì chính mình, cũng vì những người mà mình chẳng nỡ buông bỏ.