Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim

Chương 118

 
Trên bàn ăn, tất cả giống như chỉ là đùa giỡn, ăn xong thì những chuyện có chút ngại ngùng cũng quên hết.

Ăn cơm xong, Cố Đình cũng không rời đi, mà ở lại chơi với Hoắc Giới hơn nửa ngày, xem nhóc đánh một bài quyền, khoe khoang mấy tháng nay đã luyện tập, lập tức khen ngợi hết lời, làm nhóc đỏ mặt, càng ngày càng quấn lấy cậu. Nếu không phải còn phải đi học tiếp thì chắc đi đâu nhóc cũng muốn theo cậu rồi.

Cố Đình lại đi nhìn Hoắc Nguyệt. Tiểu cô nương đã lớn, đi theo Thái Vương phi học quản gia, càng ngày càng có dáng dấp, thông minh, có chủ ý riêng, đến cả sự e thẹn cũng khó mà bộc lộ rõ ràng. Giống như cành liễu mùa xuân, mềm mại duyên dáng, lá non vươn ra đón nắng, lúc chưa kịp để ý thì tiểu cô nương đã dần dần trưởng thành.

Cuối cùng, Cố Đình cùng Hoắc Nguyệt cùng nhau đến chủ viện, cùng Thái vương phi trò chuyện trong giờ ngủ trưa. Trong mắt người ngoài, Thái vương phi cả đời sóng gió, tuổi tác đã cao còn phải vất vả cho gia đình, nhưng bản thân bà lại rất vui vẻ, hiểu đời, hiểu người, khó nhất là bà vẫn còn dí dỏm hài hước, rất dễ nói chuyện với con cháu. Chỉ cần bà khỏe mạnh, nơi nào có bà thì nơi đó nhất định có tiếng cười, ấm áp và yên vui.

Trước bữa cơm chiều, một ngày luyện tập trong Vương phủ kết thúc, đám thanh niên la hét xả hơi, nhảy nhót ồn ào như khỉ, Lâm giáo đầu mặt lạnh quát bảo dừng lại cũng chẳng ai nghe, ngay cả khi Vương gia ra mặt cũng chẳng ăn thua, một bữa cơm mà có thể sinh ra đủ chuyện.

Hoàng hôn buông xuống, năm tháng lặng lẽ trôi, phủ Trấn Bắc Vương không hề cao ngạo, lạnh lùng hay xa cách, mà lại vô cùng náo nhiệt, đủ cảnh đời, chẳng khác nào khói lửa nhân gian.

Cố Đình nói thật, cậu thích bầu không khí này, thích những con người nơi đây.

Khi trở về phòng, trời đã tối đen, vừa thắp nến lên thì suýt nữa bị hù dọa.

"Hoắc Diễm?" Cậu vỗ ngực lấy lại hơi, thấy một người ngồi trong bóng tối, chẳng buồn cầm đèn, định hù người ta chơi sao!

Giọng Hoắc Diễm âm trầm: "Cuối cùng thì em cũng nhớ quay lại."

Từ trưa đến giờ, hắn không hề được bảo bối nhỏ này nhìn lấy một cái! Ở gần như thế, vậy mà người kia chẳng hề để ý, cùng ai cũng cười nói vui vẻ, chỉ trừ hắn ra!

Cố Đình cảm thấy không khí hơi lạ, thử thăm dò hỏi: "Ngài... giận à?"

Hoắc Diễm nhướng mày: "Sao? Bị ngó lơ lâu như vậy, bổn vương không nên giận sao?"

Cố Đình: ...

Hoắc Diễm đột nhiên ép Cố Đình lên tường, bóp eo cậu, hơi thở kề sát: "Em không nhớ ta đã nói gì với em à? Hả?"

Bất kể là động tác hay giọng điệu đều cho thấy hắn rất nghiêm túc.

Cố Đình chỉ thấy khó hiểu, Vương gia ngài có bệnh sao!

"Đây là ở nhà ngài, chứ đâu phải bên ngoài, làm gì có nguy hiểm, em cũng không sao hết. Vương gia ngài việc gì phải như trước đây, nhìn chằm chằm căng thẳng đến vậy?"

"Không sao hết?" Hơi thở Hoắc Diễm nặng hơn: "Năm ngoái đại chiến giữ thành, Vương phủ gặp nguy, em đã quên nhanh vậy sao?"

Cố Đình: "Đó là vì khi đó ngài không có ở nhà!"

Hoắc Diễm: "Thế hôm nay em chẳng phải cũng coi như ta không ở đây sao?"

Cố Đình: ...

Quả thật không thể nói chuyện nổi! Lần kinh thành gặp nguy hiểm đó đúng là đáng sợ, Mạnh Trinh còn gặp chuyện giữa đường, suýt nữa không cứu về được. Cậu hiểu Hoắc Diễm lo lắng, bản thân cậu không biết võ công, mà phủ Trấn Bắc Vương lại quá nổi bật, dễ thành mục tiêu, Hoắc Diễm căng thẳng cũng là chuyện bình thường, cậu cũng sẵn lòng phối hợp. Nhưng đây là ở trong phủ, ở nhà cơ mà!

Ban ngày đã hăng hái quá mức, giờ hơi mệt, Cố Đình không muốn cãi vã, nghiêm túc lý luận: "Ngài không thể mãi giữ suy nghĩ như còn trên đường nữa, Hoắc Diễm. Giờ chúng ta đã về Cửu Nguyên, ở phủ Trấn Bắc Vương, nơi này rất an toàn. Em thích Thái Vương phi, thích Hoắc Nguyệt, Hoắc Giới, cũng vui lòng trò chuyện cùng binh vệ trong phủ, điều đó không sai. Ngài phải biết em không thể lúc nào cũng kè kè bên ngài, ngài cũng có việc của ngài, đâu thể mười hai canh giờ mỗi ngày đều dính nhau, có mệt không?"

Cậu tự thấy mình đã rất lý lẽ, cũng không muốn cãi nhau, chỉ ôn hòa nhắc nhở hắn chú ý cảm xúc của bản thân.

Kết quả, Hoắc Diễm nheo mắt, bàn tay bóp eo càng chặt, ánh mắt càng u ám: "Em nói em thấy ta phiền sao?"

Cố Đình hơi đau, gắng sức đẩy hắn ra: "Thật sự nói chuyện với ngài không nổi mà! Rốt cuộc ngài bị sao vậy? Nếu vậy thì ra ngoài bình tĩnh lại đi!"

Hoắc Diễm siết nắm đấm: "Ta ——"

Cố Đình lập tức đẩy hắn ra ngoài cửa, "rầm" một tiếng đóng cửa lại: "Em không muốn cãi nhau, ngài đi đi, em mệt rồi, muốn ngủ."

Cánh cửa suýt nữa đập vào mũi hắn, Hoắc Diễm cắn răng, không nén nổi quyền phong, nhảy dựng lên, túm lấy một binh lính trong sân ném ra giáo trường, bắt đầu "luyện tập" trút giận.

Đánh ngã một người, lại túm một người khác tiếp tục.

Binh sĩ trong phủ hình như cũng đã quen với kiểu huấn luyện đột xuất này, chẳng ai kêu khổ, ngược lại còn càng thêm hăng hái. Không ai muốn làm lính bình thường, ai cũng có dã tâm, đều mơ một ngày nào đó có thể đánh bại Trấn Bắc Vương.

Kết quả đến sáng, giáo trường la liệt, toàn là "xác nằm".

Mọi người nhắm mắt nghỉ ngơi, giấc mơ quả thật chỉ là giấc mơ, quá xa vời.

Cố Đình tỉnh dậy, phát hiện mình nằm trong lòng Hoắc Diễm.

"Xin lỗi." Hoắc Diễm cúi đầu hôn lên trán cậu: "Là ta sai, tối qua không nên gây sự giận dỗi với em, chỉ là... ta quá lo lắng cho em."

Cố Đình hừ một tiếng, tay ôm lấy eo hắn, vươn người hôn nhẹ cằm hắn: "Tha cho ngài, lần sau không được thế nữa."

"Ừ."

Hoắc Diễm đáp dứt khoát, nhưng quay sang nhìn cậu càng chằm chằm hơn, hoàn hảo biểu diễn cái kiểu "ta sai rồi, lần sau vẫn dám".

Bao lâu nay đều như vậy, vốn dĩ đã quen, nhưng khi về Cửu Nguyên mà vẫn thế, Cố Đình cảm thấy có chút không ổn. Hoắc Diễm là Trấn Bắc Vương, về đất phong thì chỉ càng nhiều việc hơn, sao vẫn có thời gian kè kè bên cậu xử lý chuyện chứ?

Cậu ở đâu thì Hoắc Diễm cũng ở đó, bên cạnh lúc nào cũng có lão quản sự hoặc thân vệ đi theo. Mệnh lệnh cứ thế được đưa ra, công việc giấy tờ cũng xử lý như vậy, có khi chẳng cần bàn, Trấn Bắc Vương ép giấy lên tường cũng có thể viết được.

Ánh mắt hắn nhìn cậu ngày càng kỳ lạ, chấp nhất, h*m m**n, giằng xé... tóm lại là d*c v*ng chiếm hữu càng lúc càng nặng, giống như chim sợ cành cong, chỉ một chút cũng không chịu nổi.

Cố Đình cảm thấy cứ tiếp tục thế này thì không ổn. Nếu cậu không thương Hoắc Diễm thì Hoắc Diễm sẽ cứ ngang bướng mà làm; còn nếu cậu thương, thì cũng chỉ có thể cố mà ở nhiều trong thư phòng, Hoắc Diễm tiện đâu thì cậu ở đó. Tạm thời thì được, nhưng ngày tháng dài thì không thể, sau này trời trở lạnh, đến lúc Bắc Địch thường xuyên dòm ngó biên giới thì phải làm sao, cậu cũng theo Hoắc Diễm ra chiến trường sao?

Cậu thật ra không sợ, nhưng cậu chỉ có đầu óc, tay chân lại không khéo, không biết võ công, ngay cả bảo vệ bản thân cũng không xong, lên chiến trường chẳng khác nào vướng bận. Cậu không muốn gây họa.

Trong lúc cậu còn do dự, trạng thái Hoắc Diễm lại càng lúc càng nặng, không chỉ nhìn chằm chằm không rời, bảo vệ cũng quá đáng, còn đưa ra đủ loại yêu cầu kỳ quặc, cái này không được, cái kia không cho, hôm nay không được ra ngoài, chỗ đó không được đi, người kia không được nói chuyện.

Tối nay, Cố Đình đi tiểu đêm, Hoắc Diễm lại bật dậy, cầm đao đuổi theo. Cậu thật sự tức không chịu nổi, hung hăng đẩy Hoắc Diễm một cái: "Ngài có thể thôi tùy hứng được không, có thể đàng hoàng một chút không!"

Ánh mắt Hoắc Diễm tối lại: "Em chán ghét ta?"

Cố Đình hít sâu một hơi: "Không phải chán ghét, nhưng ngài làm em sợ, đến mức em còn thấy không dám nghĩ tới chuyện thành thân nữa."

Hoắc Diễm lập tức bị k*ch th*ch, trong mắt dấy lên sát khí: "Không muốn thành thân với ta? Em muốn bỏ ta? Em thích người khác? Là ai!"

Cố Đình lần này đẩy cũng không thoát được: "Không ai hết!" Cậu tức đến phát điên: "Ngài cả ngày nghĩ cái gì trong đầu vậy, ngài bị bệnh à!"

Cậu càng đẩy mạnh, càng chống cự, Hoắc Diễm lại càng không chịu nổi, siết chặt cổ tay cậu, ép cậu vào tường, hung hăng hôn xuống.

"Ưm... Ngài làm em đau..."

Nghe vậy, động tác Hoắc Diễm mới dịu lại, nhưng dù dịu đến đâu thì tay hắn vẫn nắm chặt, không hề buông.

Hắn bế thẳng Cố Đình vào phòng, đặt lên giường: "Em là của ta."

Hai người từng thân mật nhiều lần, nhưng lần này khác, Cố Đình cảm thấy Hoắc Diễm không dừng lại được, hoặc là không muốn dừng, dù hôn cuồng nhiệt hay dịu dàng thì cũng chẳng tính toán dừng lại.

Mà sức hắn sao đẩy nổi.

"Ngài đừng như vậy, em có chút sợ..."

Hoắc Diễm trả lời bằng cách tháo đai lưng, trói tay cậu vào đầu giường, cả người đè xuống: "Ta muốn em... Đình Đình, ta muốn em."

"Em là của ta."

Một cái hôn, một lời tuyên thệ chiếm hữu.

Như thể chỉ khi hoàn toàn có được cậu thì mới xoa dịu nổi nỗi bất an điên cuồng trong lòng.

Cố Đình vốn không phải không muốn gần gũi với Hoắc Diễm, cũng không ghét nếm thử chút thú vị, nhưng lúc này thì không được, bị ép uổng quá, cậu vừa khóc vừa nức nở: "Đừng như vậy mà, Hoắc Diễm... Ngài bị làm sao thế? Ngài không thể đối xử với em như vậy..."

Hoắc Diễm hôn lên nước mắt cậu, nếm được vị mặn, mới sững lại, dừng tay.

"Xin lỗi... xin lỗi..."

Hắn hôn nhẹ lên vai cậu để trấn an: "Ta không động vào em, đừng sợ... em không nên chịu ấm ức, lần đầu tiên của chúng ta không thể là như vậy..."

Hắn vất vả lắm mới kìm nén được bản thân, nhưng khi ngẩng đầu lên, thấy đôi tay bị trói, thấy gương mặt ửng đỏ, ánh mắt ươn ướt, quần áo xộc xệch nửa kín nửa hở —

Hình ảnh quá mức k*ch th*ch.

Hai tay hắn run rẩy, chẳng tháo nổi dây cho Cố Đình, chỉ cúi đầu ôm lấy cậu: "Ta chỉ là... quá sợ mất em, em đừng đi được không? Em đã hứa rồi, em hứa thích ta, muốn thành thân với ta, cả đời không rời bỏ nhau..."

Cố Đình nhìn l*n đ*nh đầu hắn, giọng thì thầm: "Em đã hứa thì sẽ không quên, em thích ngài, sao ngài không tin?"

Giọng Hoắc Diễm khàn khàn: "Nhưng em nói ta phiền, nói không muốn thành thân, nói ghét bỏ ta, nói không muốn ta..."

Quậy cả nửa ngày, cuối cùng lại giống như chó lớn bị bỏ rơi, ấm ức dụi mặt vào vai cậu, đáng thương vô cùng.

Cố Đình: ...

"Đó là lời tức giận thôi, nếu không phải ngài quá mức, em sao có thể nói vậy?" Cậu khẽ chạm vào mặt Hoắc Diễm, dịu giọng an ủi: "Ngài thích em, em cũng thích ngài, chúng ta sẽ ở bên nhau cả đời, cũng sẽ thành thân. Nhưng không cần phải dính nhau mọi lúc, em không chán ngài, chỉ là ai cũng bận rộn, có việc riêng, cần chút không gian cho bản thân... Chúng ta cứ như trước kia, chẳng phải rất tốt sao?"

Hoắc Diễm không nói gì, chỉ nhẹ nhàng hôn cậu, tháo trói cho cậu, dịu dàng hết mức.

...

Chuyện thành thân vẫn luôn chuẩn bị, ở kinh thành bên kia thì Diệp Bồng Trinh lo liệu nhiều, Cố Đình cũng không hỏi. Thực ra với cậu mà nói, Cố gia chẳng phải vấn đề, cậu chỉ cần làm điều mình muốn, đi con đường mình chọn là được, bên phủ Trấn Bắc Vương thì dĩ nhiên là Thái Vương phi đứng ra lo liệu.

Cháu trai lớn cưới vợ, Thái Vương phi rất coi trọng, mọi thứ chuẩn bị đều theo nghi lễ long trọng nhất, cho Cố Đình đủ thể diện. Nhưng nói vậy, lễ nghi lằng nhằng quá nhiều, ngày thành thân không thể gấp, chọn ngày tốt thì ít nhất cũng phải ba bốn tháng sau, cuối cùng Thái Vương phi cân nhắc đủ thứ, chọn ngày mùng sáu tháng tám.

"... Khi đó tiết trời không quá lạnh, cũng không nóng, mặc hôn phục vừa đẹp, lại đúng lúc được mùa, dân chúng vui vẻ, binh lính cũng rảnh, phía bắc cũng không còn tâm tư đánh nhau, chúng ta có thể náo nhiệt một phen! Đình Đình thấy sao?"

Cố Đình hơi thất thần: "Vâng, đều tốt, ngài an bài thì chắc chắn đúng."

Thái Vương phi nhận ra cậu thất thần. Bọn trẻ vốn luôn có chút bí mật, không muốn nói thì bà cũng không hỏi: "Đứa nhỏ ngốc, đây là chuyện trọng đại cả đời của con, phải do chính con thích mới được. Chúng ta làm trưởng bối, chỉ muốn cho con những gì tốt nhất, nhưng có những thứ dù đưa cũng không chạm đến lòng con. Có thứ phải tự mình chọn, mới thấy hài lòng nhất."

"Vâng, cảm ơn Thái Vương phi." Cố Đình chân thành cảm kích.

Thái Vương phi nhìn cậu, cười mãn nguyện: "Mấy tháng nữa phải gọi ta là tổ mẫu rồi, thật sự không nghĩ đến việc thử trước một chút sao?"

Cố Đình lập tức ngượng ngùng: "Chuyện đó... con đi ra ngoài chọn đồ đây!"

Trấn Bắc Vương muốn thành thân, cưới chính là người trong lòng – Cố công tử. Tin tức truyền ra, cả Cửu Nguyên đều rộn ràng. Bách tính ai cũng vỗ tay nói rằng: Ta đã biết sớm muộn gì cũng có ngày này!

Hễ ai đi trên đường gặp Cố Đình đều gửi lời chúc mừng, còn muốn góp sức giúp đỡ ——

"Phu quân ta quen một người chuyên làm giường, tay nghề giỏi lắm! Công tử có muốn đi xem không, nghe nói làm cho Cố công tử thì không lấy tiền đâu!"

"Nhà mẹ ruột ta có mấy đời làm nghề sơn, sơn nhà rất giỏi, nếu Cố công tử chưa tìm được người, lúc nào cũng có thể gọi tới!"

"Tổ mẫu ta làm bánh cưới trong thành là ngon nhất, năm nào cũng có người xếp hàng chờ. Chỉ là mấy năm nay tuổi cao, không còn nhận làm nữa. Nhưng khi nghe nói ngài sắp thành thân, bà khăng khăng muốn làm mấy mẻ, rồi sẽ đem đến phủ tặng ngài!"

Nhận được nhiều lời chúc phúc, Cố Đình dĩ nhiên rất vui. Nhưng mỗi lần nhìn đến Hoắc Diễm thì lại không khỏi lo lắng.

Hoắc Diễm không chỉ càng ngày càng chăm chăm nhìn cậu, còn hay ghen, hay suy nghĩ lung tung. Dù Cố Đình có trấn an thế nào cũng vô ích.

Như hôm nay, cậu chỉ trò chuyện nhiều câu với Hoắc Giới, lại cùng mấy đứa nhỏ chơi đùa, cười nói vui vẻ đôi chút, vậy mà Hoắc Diễm muốn xách đệ đệ mình ra luyện tập ở giáo trường!

Tuy Hoắc Giới từ nhỏ đã được rèn luyện, đi theo con đường giống Hoắc Diễm, lại gan dạ chẳng sợ gì, nhưng hôm nay vừa mới kết thúc huấn luyện, cơ bắp còn căng cứng, thân thể đã tới giới hạn, sao chịu nổi kiểu huấn luyện ma quái của Hoắc Diễm thêm nữa!

Cố Đình ra sức ngăn cản, nhưng càng ngăn thì Hoắc Diễm càng cố chấp. Cuối cùng tranh cãi kịch liệt, cậu bị Hoắc Diễm khóa lại trên giường.

Là khóa thật, bằng xích sắt tinh xảo, ánh kim loại lạnh lẽo, vừa chắc vừa khó thoát.

Trên mặt Hoắc Diễm không chút ý cười, vốn dĩ hắn ít khi cười, giờ ánh mắt lại bướng bỉnh xen lẫn thống khổ: "Có phải chỉ khi khóa em lại, em mới chỉ nhìn ta, trong lòng chỉ nghĩ đến ta? Có phải chỉ có vậy, em mới chịu ngoan ngoãn nghe lời, không chạy loạn, không bước vào nguy hiểm? Có phải chỉ thế, ta mới thật sự có được em toàn bộ?"

Cố Đình cảm thấy dáng vẻ của Hoắc Diễm quá xa lạ: "Rốt cuộc ngài sao vậy?"

Hoắc Diễm cúi mắt: "Em luôn hỏi ta câu đó. Có phải đây chỉ là cái cớ em tự tìm cho mình? Em vốn đã muốn bỏ đi, đã sớm nghĩ cách rời xa ta... Lần này lại định dùng kế gì? Xe ngựa, giả làm nữ nhân, hay giả làm lão già? Em muốn đi đâu? Giang Nam – nơi có Diệp Bồng Trinh? Hay kinh thành – nơi có... Giang Mộ Vân?"

"Cố Đình, có phải em đã sớm quyết định rồi, rằng em không cần ta nữa? Em có biết bên ngoài có bao nhiêu kẻ muốn hãm hại em không?"

Cố Đình giận dữ: "Em thấy ngài mới là kẻ điên! Trong lòng em nghĩ gì, ngài chẳng lẽ không rõ? Ai đang ở bên cạnh em, ngài chẳng lẽ không thấy? Nếu em không thích ngài, tại sao phải ép mình mỗi ngày ngủ chung một giường với ngài, chẳng tìm người khác cho xong? Nếu em thật sự muốn bỏ đi, sao lại để mặc mình bị ngài theo dõi từng ngày, không chuẩn bị bất cứ gì hết?"

Cậu vùng vẫy quá mạnh, xích sắt cứa vào tay, để lại vết đỏ hằn sâu.

Hoắc Diễm vội vàng nâng tay cậu lên, đôi mắt đỏ hoe, vừa xoa vừa hôn, tự trách không thôi.

Thấy vậy, Cố Đình cũng không đành lòng: "Ngài làm vậy để làm gì? Mau giúp em tháo ra đi."

"Không." Mắt Hoắc Diễm đỏ hoe lắc đầu: "Tháo ra là em sẽ bỏ đi. Bên ngoài... rất nguy hiểm. Ta không thể để em rời xa."

Cố Đình tức quá đánh hắn, động tác khiến xích quệt vào mặt Hoắc Diễm, để lại một vệt đỏ.

Hoắc Diễm cũng không giận, còn cười: "Cứ đánh đi, mạnh thế nào cũng được, miễn là em vui, miễn là em chịu ở bên ta... em giết ta cũng được."

Cố Đình nghĩ thầm: Xong rồi, Hoắc Diễm thật sự không ổn, sợ là đúng như mấy ngày nay cậu cảm thấy!

Tình trạng này nhất định phải tìm đại phu, nhưng giờ cậu bị nhốt thế này, làm sao mà tìm?

Đang lúc do dự phiền não, "rầm" một tiếng, cửa phòng bị đá tung. Thái Vương phi dẫn theo Lâm giáo đầu và bốn thân vệ xông vào, chỉ thẳng vào Hoắc Diễm, giận dữ quát: "Kéo nó ra ngoài cho ta! Gia pháp nghiêm ngặt! Phủ Trấn Bắc Vương ta không dung thứ loại Vương gia ngỗ ngược thế này, càng không thể để nó bắt nạt người khác như vậy!"
 

Bình Luận (0)
Comment