Diệp Bồng Trinh lúc này trông khác hẳn trước kia.
Nàng vẫn thích sạch sẽ, tóc tai chỉnh tề, nhưng kiểu búi tóc lại đơn giản nhất, không cài trâm vòng gì, mặc áo dài màu xanh thiên nhạt, lại không phải váy mà là nam trang. Nhìn vào đã thấy tất cả đều vì tiện đường đi, tiết kiệm tối đa thời gian không cần thiết.
Chỉ là trạng thái hiện tại của nàng không mấy tốt, dưới mắt có thâm quầng, môi nứt nẻ, da dẻ cũng chẳng chăm chút, tinh thần kém xa thường ngày, có thể thấy đã chịu không ít dày vò.
Cố Đình không vòng vo mà hỏi thẳng: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Diệp Bồng Trinh cắn môi: "Ta cũng không biết nên nói thế nào... Đình Diệp, người này có bí mật, ngươi chắc cũng cảm nhận được?"
Cố Đình gật đầu: "Khinh công của hắn ta đặc biệt giỏi, nếu không phải luyện vì hứng thú thì chính là vì thường xuyên phải dùng đến. Hắn ta giống như lúc nào cũng đang trốn tránh ai đó... Rõ ràng học võ giỏi, có tài trí nhưng lại rất ít dùng vào con đường chính đáng. Nhìn qua thì như thân thiết với ai cũng được, nhưng thật ra chẳng bao giờ thật lòng với ai, không phải không làm được, mà là không muốn hoặc không thể... Hắn ta giống như lúc nào cũng cố tình đè nén chính mình, tự chuốc khổ cho mình."
Cậu và Đình Diệp nói chuyện nghiêm túc cũng chẳng nhiều, mọi người quen biết nhau chỉ qua một bát canh, cậu quan sát được cũng chỉ chừng ấy thôi. Đình Diệp thật sự rất giỏi che giấu bản thân.
"Ngươi nhìn ra rõ ràng vậy..."
Diệp Bồng Trinh nhắm mắt, thoạt nhìn như muốn khóc nhưng rồi lại kìm xuống: "Ta biết cũng không nhiều, bản thân hắn ta giấu rất nhiều bí mật, giống như vẫn luôn bảo vệ một bí mật lớn, cực kỳ quan trọng. Một khi bị người khác biết, ngoài chuyện chính hắn ta gặp họa sát thân, những người bên cạnh hắn ta cũng có thể bị nguy hiểm tính mạng. Người nhà của hắn ta... hình như đều đã chết vì bí mật này."
Cố Đình lập tức hiểu ra đôi chút. Vì vậy bất kể cảm xúc thật sự thế nào, Đình Diệp đều không muốn người khác biết, không dám thân cận quá mức, cũng không dám cùng ai tạo ràng buộc đặc biệt.
"Những chuyện đó để sau, quan trọng nhất bây giờ là: hắn ta đang ở đâu?" Hoắc Diễm nhìn sang Diệp Bồng Trinh: "Hắn ta tới thành Tấn để làm gì, phía sau có ai theo dõi, lần cuối cùng thấy người là ở đâu, khi nào? Nói ta nghe."
Diệp Bồng Trinh gật đầu: "Hơn một tháng trước, hắn ta đột nhiên biến mất khỏi kinh thành. Ta lúc đó đang đi buôn bán bên ngoài, vừa kết thúc công việc, nghe tin thì tới tìm. Ta tận mắt nhìn thấy hắn ta ở thành này, nhưng hắn ta quá giảo hoạt, ta không thể xác định nơi trú ngụ ở đâu, làm gì... Phía sau hắn ta chắc chắn có người bám theo. Bao nhiêu năm rồi vẫn vậy, cho dù có thoát tạm thời thì rồi người ta cũng lần mò tìm được. Ta vốn cũng không lo, vì chuyện này xảy ra nhiều, nhìn quen rồi. Nhưng lần này không ổn, hắn ta lại biến mất một lần nữa, rất lâu không có tin tức. Người bám theo hắn ta cũng mất tích luôn. Ta tìm mọi cách cũng không hiệu quả, bất đắc dĩ mới viết thư..."
Nàng nghiêm túc hành lễ với Hoắc Diễm: "Vì nóng lòng tìm phu quân nên thất lễ, mong Vương gia chớ trách."
Cố Đình giật mình: "Khoan đã, tìm phu quân? Ngươi nói hắn ta là ai?"
Không phải ngươi là góa phụ chưa kịp lấy chồng sao! Trượng phu chết sớm rồi cơ mà! Mồ ta còn thấy tận mắt rồi!
Ở kinh thành lâu vậy, cậu không phải chưa từng thấy Đình Diệp và Diệp Bồng Trinh cùng xuất hiện, dù ít nhưng hai người lúc nào cũng cách xa, gần như chẳng bao giờ chào hỏi, sao lại có thể là phu thê?
Cậu không biết, Đình Diệp thường giả vờ, gặp Diệp Bồng Trinh thì như chuột gặp mèo, xa được bao nhiêu chạy bấy nhiêu, bản thân còn giả chết để ép nàng quên đi. Làm sao để lộ cho ai khác biết chút manh mối nào?
Diệp Bồng Trinh lạnh giọng: "Hắn ta có lẽ cho rằng mình đã chết rồi, như vậy càng an toàn cho ta."
Nói rồi nàng dẫn đầu đi ra ngoài, phi thân lên ngựa: "Nơi cuối cùng hắn ta xuất hiện, ta sẽ dẫn các ngươi đi!"
Nàng biết cưỡi ngựa, khi còn trẻ vì tranh cao thấp với Đình Diệp mà học nhiều thứ không cần thiết. Là Nữ Thần Tài, tiền bạc không thiếu, thường ngày đi đâu cũng chọn cách thoải mái nhất. Ngoại trừ hồi đó học, nàng hiếm khi phải cưỡi ngựa lâu thế này.
Yên ngựa lại cứng ngắc khó chịu, đùi nàng đã sớm rát bỏng, mỗi lần chạm vào đau thấu tim!
Cả đoàn phóng ngựa ra khỏi thành, tốc độ cực nhanh. Lúc đầu Cố Đình cũng chẳng để ý, nhưng đi một lúc lại phát hiện ——
"Nơi này... hình như ta thấy quen quen?"
"Bình thường thôi, em từng tới đây rồi." Hoắc Diễm đảo mắt nhìn quanh, ánh mắt nhíu lại: "Chỉ là không phải ban ngày."
Từng tới rồi?
Cố Đình lập tức nhớ lại mấy lần Mạnh Trinh bệnh nặng nằm liệt giường, cậu đi cùng Hoắc Diễm ra ngoài diệt phỉ. Đúng là toàn vào ban đêm. Chẳng lẽ chính là nơi này?
Cậu nhìn sang trái, lại nhìn sang phải rồi do dự chỉ về phía đông: "Ở đây... chẳng phải đáng lẽ có một ngọn đồi nhỏ sao?"
Nếu ta nhớ không nhầm thì phải có, nhưng sao giờ không thấy?
Ngọn đồi nhỏ vốn chẳng lớn, cũng không thể vài tháng không gặp đã biến mất. Sở dĩ cậu chỉ thấy quen quen mà không dám chắc, chính là vì nơi này nhìn không giống.
"Đúng, hẳn là có."
Hoắc Diễm bước nhanh lên trước, lúc sang trái, lúc sang phải, thoạt nhìn như đang quan sát kỹ, nhưng lại chẳng có quy luật gì.
Diệp Bồng Trinh nhìn sang Cố Đình: "Nơi này... các ngươi từng tới?"
Cố Đình: "Có nhớ lần Mạnh Trinh bệnh nặng, ta viết thư cho ngươi nói chuyện đi diệt phỉ không?"
Diệp Bồng Trinh tròn mắt: "Chính là chỗ này?"
Cố Đình gật đầu. Không sai, đúng là chỗ này. Tưởng đâu đó chỉ là một vụ bất ngờ, diệt xong một ổ phỉ ẩn náu nhiều năm, nhổ cỏ tận gốc thì thôi, sau sẽ không gặp lại. Ai ngờ giờ vẫn quay lại chốn này, mà Đình Diệp cũng bị cuốn vào.
Hoắc Diễm cũng đã để ý. Lần trước chỉ nghĩ đây là một tổ chức thổ phỉ phi pháp giấu quá sâu. Nhưng giờ nhìn lại, sự việc không hề đơn giản.
Cố Đình nghiêm giọng: "Ngài đang làm gì vậy?"
Hoắc Diễm dùng chân từng bước dậm lên mặt đất: "Có thể khiến địa hình thay đổi bất thường, chỉ có cơ quan mật đạo."
Cố Đình càng kinh ngạc: "Ý ngươi là nơi này... có mật đạo?"
Hoắc Diễm: "Loại tổ chức như thế này mà cắm rễ được, thì có mật đạo cũng chẳng lạ."
"Có thể tìm ra không?"
"Đang thử."
Không bao lâu, Hoắc Diễm ở vách đá ấn thử mấy hòn đá giấu kín. Không rõ theo quy luật nào mà xoay, nhưng rồi thật sự hiện ra một ngọn đồi nhỏ, bên hông núi lộ ra cơ quan!
"Ngài... thật sự biết cách mở?" Cố Đình kinh ngạc tột độ: "Sao lúc trước không động vào?"
Hoắc Diễm: "Lúc ấy ta đâu nghĩ ở đây lại có mật đạo."
Cũng không ngờ người ta lại đem mật đạo bày ra trắng trợn táo bạo như vậy.
Trở về Cửu Nguyên nghĩ đi nghĩ lại càng thấy không ổn, lúc không bệnh, hắn thường vẽ lại địa hình vào ban đêm, cùng mấy lão nhân chuyên về cơ quan của quân Trấn Bắc ngâm cứu, vốn chẳng có kết quả xác thực nào, cũng không sốt ruột. Ai ngờ bây giờ nhìn lại, hóa ra ngâm cứu đúng thật.
"Còn nhớ rõ cuốn sách em đưa cho ta không? Con gái phủ doãn Phương Lưu Ly nhờ em chuyển giao ấy?"
"Nhớ."
"Tấm bản vẽ kia giúp ích rất nhiều."
Cũng chính vì bản vẽ kỳ lạ đó, hắn càng ngày càng nghi ngờ, xem xét càng sâu.
Diệp Bồng Trinh nhìn cánh cửa tối om, thần sắc hơi ngẩn ngơ, giọng lẩm bẩm: "Ta biết tìm các ngươi là đúng mà..."
Ngay sau đó, nàng nhấc chân lao thẳng vào trong!
Cố Đình chưa kịp giữ, nàng đã chạy rất xa!
"Đừng gấp, từ từ thôi! Bên trong còn chưa rõ thế nào, lỡ có cơ quan thì sao? Lỡ người không ở trong thì sao!"
Cậu vội kéo Hoắc Diễm, chạy theo vào trong.
Mật đạo bên trong là một không gian tối đen, trên tường có treo đèn dầu, chẳng biết đốt bằng thứ gì mà mùi hăng hắc, ánh sáng lờ mờ chỉ soi được một khoảng ngay dưới chân.
Con đường không hẹp, ba người đi song song vẫn được. Trên đất vứt vương vãi đủ thứ: quần áo, giày, trâm cài, túi tiền, cả vết máu... đủ loại tạp vật hỗn độn. Nhìn qua không giống vừa đánh nhau, mà giống cảnh nhiều người vội vã rút chạy, rớt thứ gì cũng chẳng kịp nhặt.
Ngoài mùi khó chịu, nơi này cực kỳ yên tĩnh, không một tiếng động, chỉ có thỉnh thoảng tiếng nước nhỏ giọt vang lên, khi thì nghe rất xa, khi thì ngay gần, chắc do tiếng vọng.
Như thể chẳng còn ai tồn tại nơi đây, cứ biết cơ quan ở đâu thì có thể vào ra.
Cố Đình và Hoắc Diễm nhanh chóng tìm thấy Diệp Bồng Trinh, vì phía trước là ngõ cụt. Chính xác thì là một cơ quan giả làm ngõ cụt, phải mở mới có đường đi tiếp. Diệp Bồng Trinh không mở được, đành chờ họ tới.
Hoắc Diễm vừa mới nghiên cứu chuyện này, với hắn chắc không thành vấn đề ——
"Chậc."
"Sao thế?" Cố Đình tim giật thót: "Không mở được à?"
Hoắc Diễm khẽ hừ một tiếng đầy khí thế, Cố Đình thở phào. Ý tứ rõ ràng, đừng lo, ta là ai chứ, sao có chuyện không mở nổi?
Vương gia oai phong mở cơ quan, bức tường tách đôi, lộ ra con đường phía sau. Lúc này hắn mới thản nhiên giải thích: "Ta bất ngờ là vì đây là loại cơ quan chỉ mở được từ bên ngoài."
Lần này, tâm trạng Diệp Bồng Trinh đã ổn định hơn, không còn hấp tấp lao vào nữa, đi cạnh hai người.
Con đường vẫn dài và yên tĩnh, nhưng mùi máu tươi càng lúc càng nồng. Họ còn phát hiện thi thể không hề được xử lý. Không khí bí bách, mùi xác thối rữa, khó chịu không tả nổi.
Cố Đình che mũi, vốn không định nhìn, nhưng khi đi ngang qua lại thấy quần áo một người có gì đó kỳ lạ. Vải vóc dường như quá tốt, lại quen quen...
Chỉ liếc thêm một cái, cậu lập tức kéo Hoắc Diễm: "Ngài xem đi, có phải, có phải ——"
Hoắc Diễm vốn từng thấy đủ loại thi thể, chẳng kiêng kị, đi tới ngồi xuống nhìn kỹ, rồi nói: "Em đoán không sai, người này em thật sự quen, là Lý Quý."
Trong cung có một lão thái giám tên Lý Quý. Năm trước trong đại chiến Cửu Nguyên, lão ta theo Vưu Đại Xuân đi tiền tuyến làm giám quân, nhưng suốt quá trình chỉ lo thân, không quản chuyện gì, cũng không dính vào phe nào, khiến người ta chẳng nghi ngờ. Về kinh, lão ta đầu tiên hầu hạ Vưu quý phi, sau lại hầu cận bên cạnh Kiến Bình đế, đủ thấy bản lĩnh ra sao.
Một người như thế, sao lại chết ở thành Tấn, trong mật đạo của ổ phỉ?
Cố Đình cực kỳ chấn động. Lý Quý làm sao có thể ra khỏi cung? Tới đây để làm gì? Nhưng lão ta chỉ là một thái giám, tất nhiên là làm việc cho chủ nhân. Mà chủ nhân lạo ta chính là hoàng đế đương triều, Kiến Bình đế!
"Vậy là... cái ổ phỉ này, hoàng thượng biết??"
Chuyện này thật khó tin.
Hoắc Diễm: "Cũng có thể là vừa mới biết."
Xem ra trong thành thành Tấn giấu một bí mật lớn, có nhiều kẻ đang truy tìm.
Đi tiếp, quả nhiên thấy dấu vết đánh nhau. Trên tường in vết kiếm đao, máu bắn tung tóe. Ba người không dám lơ là, chẳng nói thêm lời nào, chỉ cẩn thận quan sát, đề phòng có người phục kích.
Không biết đi bao lâu, cuối cùng cũng xảy ra biến cố.
Đột nhiên, một thanh trường kiếm từ bóng tối đâm thẳng tới trước mặt Hoắc Diễm!
Hoắc Diễm lập tức đẩy Cố Đình tránh ra. Cố Đình cùng Diệp Bồng Trinh nép sát vào tường, còn hắn rút ngay chủy thủ bên người, "keng" một tiếng, đỡ lấy mũi kiếm đang lao tới!
Chủ nhân thanh kiếm phản ứng cũng không tệ, một chiêu không trúng thì đổi hướng tấn công tiếp. Nhưng Hoắc Diễm nào sợ giao đấu? Ngươi dám đến, ta dám đánh. Đao kiếm va nhau tóe lửa, khí sát tràn ngập.
Trận này, dù tầm nhìn không rõ, Cố Đình vẫn thấy, đối phương thoạt nhìn nhanh nhẹn khó đối phó, nhưng thực chất chỉ cần so kè sức một chút là lùi lại, thân pháp thì quá trơn tru khiến Hoắc Diễm khó bắt kịp ngay.
Thân pháp trơn tru.
Cố Đình thoáng thấy quen thuộc, nhưng chưa kịp nhớ ra là ai. Bất quá, trận này Hoắc Diễm chắc chắn thắng.
Rất nhanh, đối phương bị thương, bật ra một tiếng rên. Nghe càng quen thuộc hơn.
Cố Đình còn chưa nghĩ ra, Diệp Bồng Trinh đã lao tới: "Đừng đánh!"
Nàng bất ngờ ôm lấy chủ nhân thanh kiếm: "Là ta..."
Người kia lập tức ngừng tay, kiếm rơi xuống đất, giọng khàn khàn: "Tiểu Trinh?"
Hoắc Diễm cũng dừng lại, quay đầu nhìn Cố Đình.
Cố Đình bước lên vài bước: "Đình... Diệp?"
Nhưng vấn đề này đã hơi thừa, Diệp Bồng Trinh đã kéo xuống chiếc khăn đen che mặt của nam nhân, đúng là Đình Diệp.
Tình trạng của nam nhân cũng không tốt, ở một nơi như vậy ngây ngốc mấy ngày, ai mà giữ nổi trạng thái bình thường. Diệp Bồng Trinh sờ đến vết thương trên người hắn ta, hốc mắt đỏ lên, nước mắt tuôn ào ào: "Chàng... còn gọi ta là tiểu Trinh."
Đình Diệp nắm chặt áo, cố gắng che đi vết thương trên người, khe khẽ thở dài: "Vì sao ngươi lại... tìm tới đây?"
"Vì sao ư?" Diệp Bồng Trinh đột nhiên tức giận: "Bởi vì chàng ở đây! Chàng đừng giả vờ hồ đồ nữa, dù trời cùng đất tận, Đình Diệp chàng ở đâu, Diệp Bồng Trinh ta sẽ ở đó! Chàng không cần ta, ta dẫu có chết cũng phải đuổi theo chàng! Ta đã nói rồi, muốn cho chàng nhớ cả đời, làm chàng áy náy cả đời, sống hay chết, chàng cũng không thoát khỏi ta!"
Đình Diệp im lặng thật lâu, cuối cùng cũng mở miệng: "Xin lỗi, là ta sai rồi."
Diệp Bồng Trinh: "Nhận sai có ích gì! Vậy Lâm Lang Các mỗi tháng xuất ra bao nhiêu ngọc trai châu báu để làm gì!"
Đình Diệp: "Được rồi, ra ngoài, đều mua cho nàng hết."
"Cái đồ nam nhân chết tiệt... sao lại bị thương đến mức này." Diệp Bồng Trinh v**t v* vết thương của hắn ta, đau lòng không chịu nổi: "Nếu ta không đến, chàng có phải thật sự định chết ở đây không?"
Đình Diệp nhẹ nhàng xoa đầu nàng: "Ta không sao, đừng khóc."
Sau khi chờ đợi quá lâu, đối phương lúc này chịu nhượng bộ, Diệp Bồng Trinh không biết nên khóc hay cười, cuối cùng mọi cảm xúc hóa thành sức lực, hai tay ôm lấy cổ hắn ta, kéo xuống thấp, hung hăng cắn môi hắn ta.
Đình Diệp: "Đừng, có người..."
Diệp Bồng Trinh nào còn để ý chuyện đó, thật sự gặm hắn ta một lần, trừng mắt nói: "Chàng còn chạy không?"
Đình Diệp bất đắc dĩ: "Sợ là chạy không thoát."
Diệp Bồng Trinh: "Ta là ai?"
"Là phu nhân của ta." Đình Diệp nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm: "Phu nhân của Đình Diệp, Diệp Bồng Trinh."
Lúc này Diệp Bồng Trinh mới thỏa mãn, quay đầu trừng Cố Đình: "Không cho cười! Ta nào chưa từng thấy ngươi với Vương gia gặm nhau đâu!"
Cố Đình: ......
Tỷ tỷ mà dữ thì siêu dữ, không thể trêu vào, không thể trêu vào.
Đình Diệp trấn an, nhéo nhéo tay Diệp Bồng Trinh, đứng thẳng, nghiêm túc hành lễ với Hoắc Diễm: "Đa tạ Vương gia đã tương trợ, ân cứu mạng này, không dám quên!"
Hoắc Diễm: "Cũng chẳng có gì, chỉ là vài cơ quan thôi."
Đình Diệp ánh mắt u ám: "Ta cũng biết là cơ quan, nhưng ngâm cứu nhiều ngày chẳng phát hiện được gì, nếu không phải các ngươi tới, sợ rằng ta cũng cầm cự không nổi..."
Nói chưa dứt, trước mắt hắn ta tối sầm, mềm nhũn ngã xuống.
Diệp Bồng Trinh hốt hoảng: "Đình Diệp! Đình Diệp, chàng làm sao vậy! Mau tỉnh lại!"
Không còn cách nào, đành phải bỏ hết mọi thứ, quay lại đường cũ, trở về thành tìm đại phu.
Kết quả cũng không đến nỗi tệ, tuy tình trạng của Đình Diệp nhìn qua thật sự không ổn, nhưng thực ra phần lớn trên người chỉ là vết thương nhẹ, chẳng qua nhiều ngày chưa ăn cơm, lại mất máu, thêm hao tổn tinh thần nên mới ngất xỉu. Chỉ cần xử lý vết thương, đắp thuốc, cho uống canh sâm, sau đó cho ăn cháo, dưỡng sức vài ngày sẽ ổn.
Diệp Bồng Trinh trả gấp bội tiền khám, tiễn đại phu đi, cũng không chịu nghỉ ngơi, chỉ ngồi canh trong phòng của Đình Diệp.
Cố Đình: "Không đi ngủ một lát sao?"
Tình trạng của nàng cũng không tốt, nhưng đôi mắt vẫn còn sáng.
"Không được." Diệp Bồng Trinh cười: "Hiện tại nhìn thấy hắn ta bình an, ta căn bản ngủ không nổi. Ngược lại vất vả cho các ngươi rồi, có muốn đi nghỉ chút không?"
Lần này mọi chuyện tiến triển thuận lợi kỳ lạ, Cố Đình cảm thấy mình chỉ mới cưỡi ngựa một chút, hơn nữa còn được Hoắc Diễm ôm, căn bản chẳng mệt mỏi gì, trời cũng còn chưa tối... nghỉ cái gì chứ?
Cậu nhìn Hoắc Diễm, Hoắc Diễm khẽ gật đầu, cũng không mệt, càng không định ngủ lúc này.
Ngược lại, tình trạng của Diệp Bồng Trinh thoạt nhìn có chút chống đỡ không nổi. Loại cảm xúc dồn dập bất ngờ này vốn đã làm tổn hại thân thể. Cố Đình nghĩ nghĩ rồi nói: "Chuyện của hai người, có muốn tâm sự một chút không?"
Cậu nghĩ, lời này cũng không phải quá đường đột, bởi giao tình giữa họ giờ đã vượt quá mức khách sáo thông thường.
"Được thôi."
Diệp Bồng Trinh lúc này cũng có tâm sự muốn giãi bày: "Chỉ là chuyện của chàng ấy, phải chờ chàng ấy tỉnh lại tự mình nói với các ngươi, ta cũng không rõ lắm. Còn chuyện giữa ta với chàng ấy thì có thể nói."
Hứng thú nàng nổi lên, gương mặt lại sáng rỡ: "Ngươi xem ta, bận rộn lâu như vậy, còn chưa ăn cơm. Để ta gọi dưới bếp làm vài món, chúng ta vừa ăn vừa nói."