Trong đại điện, bầu không khí lại rơi vào trầm mặc, vô cùng căng thẳng.
Vưu quý phi không thể nào để mặc cho Mạnh Trinh nói sao thì làm vậy. Bà ta là quý phi tôn quý, được sủng ái trong hậu cung hơn mười năm nay không ai sánh kịp, ngươi nói bổn cung nhắc lại thì bổn cung sẽ nhắc lại à, tưởng dễ ăn thế sao! Bộ bổn cung không cần thể diện à!
Ngón tay Kiến Bình đế khẽ gõ lên ghế dựa, giống như lúc ban đầu, không hiện tức giận cũng chẳng thấy nụ cười, giọng nói và ánh mắt vẫn bình thản: "Về chuyện đêm qua bị trẫm ám sát, Trấn Bắc Vương có điều gì muốn nói không?"
Hàng mày Hoắc Diễm hơi nheo, ánh sáng trong mắt xoay chuyển: "Thần từ nhỏ được phụ thân nghiêm dạy, ân cần chỉ bảo, dạy phải giữ lòng ngay chính, làm tướng nơi biên cương thì vũ lực chưa hẳn đã là quan trọng, mà là phải mở mang trí tuệ, giữ vững kiên định mới là căn bản. Phụ thân dạy thần cả đời này phải vì Đại Hạ bảo vệ biên quan, không để giặc dã tiến vào nửa bước, phải một lòng trung thành với thiên tử, quốc gia yên thì dân mới yên. Trấn Bắc Vương đời đời đều truyền lại đạo lý ấy, thần sống hơn hai mươi năm, lòng này chưa bao giờ thay đổi!"
"Vừa nghe tin thiên tử bị ám sát, thần trong lòng như sét đánh, hận không thể ngay lập tức tóm kẻ trộm kia, lột da, xẻ thịt, băm xương, để gã vĩnh viễn không được siêu sinh. Giờ trước điện thiên tử hỏi, thần vẫn chỉ có lời này: nếu thần biết kẻ ám sát là ai, dù máu văng năm bước cũng phải lập tức rút đao giết ngay! Hai khối lệnh bài kia rõ ràng là vu oan giá họa, phủ Trấn Bắc Vương và phủ Cô Tàng Vương tuyệt đối không liên quan gì đến vụ ám sát này, xin hoàng thượng minh xét!"
Lời nói tuôn ra mạnh mẽ, hùng hồn đầy khí phách khiến không khí trong điện như gió nổi mây dâng.
Kiến Bình đế xua tay, ý bảo hắn không cần đa lễ, giọng điệu ung dung, giống như trưởng bối nói chuyện gia đình: "Ngươi và trẫm tuy ít khi gặp, nhưng từ trước tới nay vẫn có sự thấu hiểu. Trẫm đương nhiên không tin là Trấn Bắc Vương làm. Nếu Trấn Bắc Vương có ý phản loạn thì biên quan đại quân chẳng phải dùng tốt hơn sao, cần gì phải dùng trò ám toán này, vừa mất thời gian vừa hao tổn sức lực? Nhưng đêm qua sự việc xảy ra quá đột ngột, lệnh bài của hai phủ bị lục ra trước mắt bao người, không thể giấu nhẹm đi được. Dù thế nào, Trấn Bắc Vương vẫn phải cho việc này một lời giải thích —— không phải cho trẫm, mà là cho thiên hạ."
Tim Cố Đình đập lỡ một nhịp, trong lòng thoáng thấy bất an.
Quả nhiên, câu tiếp theo của Kiến Bình đế đã nói ra: "Vụ án này, giao cho hai phủ các ngươi hợp lực điều tra."
Cố Đình: ...
Cậu đã biết ngay từ đầu, chuyến vào kinh lần này tuyệt đối không chỉ đơn giản là ngắm đèn. Một khi đã triệu vào cung thì làm sao dễ dàng buông tha cho rời đi!
Thiên tử tự mình nói ra, lý lẽ rõ ràng, hợp tình hợp lý, sao có thể từ chối?
Hoắc Diễm chỉ còn cách đáp: "Thần nhất định đích thân điều tra, dốc toàn lực!"
Mạnh Trinh phản ứng chậm một nhịp, nhưng chậm thì chậm, tính thẳng thắn lại không đổi, cậu ta đột nhiên lên tiếng: "Ủa, chẳng phải ngắm đèn xong là về sao? Trong phủ còn bao nhiêu chuyện đó, nếu tộc man di đánh tới thì làm sao bây giờ?"
Trong điện im phăng phắc.
Đừng nói Kiến Bình đế ngượng ngùng, đến cả Vưu quý phi vốn khéo giảng hòa cũng thoáng bối rối: "Chuyện này thế sự khó lường, chẳng ai nghĩ tới. Vốn dĩ biết hôm nay chư vị vào cung, chúng ta đã sớm chuẩn bị yến tiệc để nghênh đón, cơm nước xong còn định cùng ra phố xem đèn, chung vui với dân. Nhưng giờ xảy ra chuyện này, thật sự không tiện. Trong cung đang điều tra, yến tiệc cũng khó mà cử hành, lễ Thượng Nguyên cũng không thể đi cùng. Chư vị đều là người hiểu chuyện, hẳn sẽ thông cảm. Sau này khi tra ra hung thủ, chúng ta lại cùng nhau mở yến tiệc cũng không muộn."
Kiến Bình đế cực kỳ vừa lòng với lời của ái phi, quay sang thái tử: "Những việc trong tay ngươi, tất cả giao cho Trấn Bắc Vương đi."
Thái tử thoáng liếc nhìn nhị hoàng tử, chắp tay: "Tuân mệnh."
Thái độ vô cùng rõ ràng: chỉ cần không phải để nhị hoàng tử giành công, thì gã đều có thể chấp nhận, hơn nữa còn tiện đường...
Ánh mắt gã nhanh chóng quét qua Hoắc Diễm rồi cụp xuống, không để lộ một tia sơ hở.
Nhị hoàng tử khẽ mỉm cười, bước ra khỏi hàng chắp tay: "Phụ hoàng minh xét, trước khi tiến cung thì nhi thần may mắn gặp thái tử, cũng có chuẩn bị tấu trình đầy đủ, muốn báo cáo phụ hoàng tiến triển. Con nghĩ Trấn Bắc Vương đi đường xa mệt nhọc, việc này trọng đại không thể coi thường. Chi bằng khỏi cần giao tiếp qua lại rườm rà sau này, trực tiếp bàn giao ngay tại đây, phụ hoàng cũng có thể chứng kiến."
Nói rồi, y còn liếc thái tử một cái, cười mà như không cười —— đừng mong lợi dụng cơ hội kết giao, đường này ngươi không có cửa!
Kiến Bình đế dường như cũng muốn sớm có kết quả, lập tức gật đầu: "Được."
"Con xin tuân mệnh." Thái tử không thể không đồng ý, chỉ đành chắp tay. Đôi mắt híp lại thoáng liếc nhị hoàng tử, khẽ nói: "Ta nghe nói gần đây tài bắn cung của nhị đệ tiến bộ không ít, quả thật mắt nhìn không tồi."
Ngươi thì được cái mắt tinh, dài mồm lắm! Ngươi liệu mà cẩn thận, đừng nhòm ngó lung tung, sớm muộn cũng bị phế bỏ cho mà xem!
Nhị hoàng tử chỉ mỉm cười: "Thái tử điện hạ, xin mời?"
Thái tử lập tức quay sang Hoắc Diễm vẫy tay: "Trấn Bắc Vương, mời."
Không thể nhân cơ hội cùng Hoắc Diễm thân cận thì thôi, chi bằng dứt khoát giao việc nhanh gọn, còn để lại ấn tượng tốt cho đối phương. Sau này vẫn còn nhiều cơ hội, Trấn Bắc Vương cũng không rời đi ngay.
Cố Đình: ...
Cậu thấy chuyện này có chút kỳ lạ. Cung đấu tranh ngôi vốn luôn gay gắt, nguy hiểm, hai vị hoàng tử đấu nhau rõ rành rành, ngay cả cậu cũng nhìn ra, lẽ nào thiên tử ngồi trên long ỷ kia lại không biết? Vậy mà vẫn mặc cho họ tranh chấp, không ngăn cản, cũng chẳng chỉ dạy, rốt cuộc là có ý gì?
Chuyện sắp xếp định đoạt, Kiến Bình đế tỏ ra rất vừa lòng.
Trong khi đó, nụ cười trên gương mặt Vưu quý phi dần dần tắt, thoáng lộ ra nét bi thương và cô đơn vô tận.
Thật lâu sau, bà ta mới thở dài một hơi thật dài: "Nhìn cảnh này, thần thiếp nhớ đến năm đó khi huynh trưởng xuất chinh, hoàng thượng cũng ở ngay tại đây, đích thân trao ấn soái cho huynh ấy, căn dặn phải hết lòng vì nước, bảo vệ trăm họ Đại Hạ. Không ngờ chưa đến hai tháng, ấn soái đã trở về, còn người thì không."
Tim Cố Đình giật mạnh một cái, tới rồi, cậu biết chuyện này không thể nào thoát được! Vưu quý phi chỉ có một người huynh trưởng, chính là Vưu Đại Xuân!
Đại điện lập tức rơi vào im lặng. Đừng nói là Cố Đình và Mạnh Trinh mặt cứng đờ, ngay cả bên kia thái tử và Hoắc Diễm đang bàn chuyện cũng phải dừng lại.
Vưu quý phi nâng chén trà, gương mặt vô tội: "Ơ? Sao ai nấy đều nghiêm túc như vậy? Bổn cung chẳng lẽ lại nói điều không nên nói?"
Môi bà ta vừa chạm vành chén đã thu về, đôi mắt hơi rũ xuống: "À, bổn cung chợt nhớ ra, huynh trưởng bổn cung là chết ở Cửu Nguyên."
Bà ta nhìn sang Cố Đình, giọng nói chậm rãi: "Nghe nói Cố công tử khi đó cũng có mặt tại hiện trường?"
Ngón tay Cố Đình khẽ run.
Với chuyện này, cậu không hổ thẹn, cũng chưa từng hối hận. Vưu Đại Xuân vốn chẳng phải người tốt, chết cũng đáng. Nhưng thủ đoạn của Vưu quý phi, cậu không thể không đề phòng.
Đêm đó Vưu Đại Xuân gây binh biến, định kéo tất cả chết chung. Quân Trấn Bắc đã cố gắng hết sức để khống chế cục diện, giữ kín tin tức nhưng người đông hỗn loạn, có lọt ra chút tin tức cũng chẳng lạ. Vưu quý phi biết được bao nhiêu, hiểu thế nào về chân tướng, thật khó nói.
Cảm nhận được ánh mắt ấm áp từ sau lưng, cậu biết Hoắc Diễm đang nhìn mình, lặng lẽ trao sự ủng hộ và khích lệ —— thế nào cũng được, cứ tùy ý mà ứng phó, hậu quả gì cũng có bổn vương chống lưng!
Trong lòng Cố Đình hơi ấm lại, lời nói cẩn trọng: "Địch nhân hiểm độc, biên cảnh hay thậm chí cả thành Cửu Nguyên đều tràn lan thi độc, Trấn Bắc Vương cũng suýt mất mạng, hoàng thượng và nương nương hẳn cũng đã nghe. Vưu đại nhân chẳng may trúng độc, có lẽ độc phát ảnh hưởng tâm trí, đêm đó nghĩ không thấu đáo, lại muốn khởi binh làm phản. Biên cảnh vốn nguy cấp, để giữ ổn định, cứu vãn tình hình, quân Trấn Bắc luôn hết sức khuyên ngăn, tiếc là đao kiếm vô tình, cuối cùng Vưu đại nhân vẫn... Khi đó cảnh tượng hỗn loạn, đêm tối đen, người lại quá nhiều, dân chúng hoảng loạn, loạn tiễn bay khắp nơi, tầm nhìn rất hạn chế, thực sự không nhìn rõ ràng."
Tóm lại, mặc kệ sự thật thế nào, trong lòng ngươi nghĩ ra sao, việc này tuyệt đối không thể nhận! Nhận rồi chẳng khác nào tự cầm dao kề cổ mình!
Hoắc Diễm phía sau siết chặt tay thành quyền, hắn thật sự lo lắng bảo bối này quá thật thà, nói hết sạch. Cục diện chính trị phức tạp, lòng vua khó đoán, hành xử chỉ cần không hổ thẹn với lòng là được. Ở chỗ này, nói lý lẽ không phải lối ra mà phải cần mưu thuật.
"Vừa rồi thái tử nói gì? Ta không nghe rõ..." Hắn thấp giọng, lập tức kéo chủ đề trở lại cuộc trò chuyện với thái tử.
Vưu quý phi sớm biết tiểu tử trước mặt không phải hạng dễ đối phó, cũng chẳng mong một chiêu có thể hạ gục nên bình thản nói: "Cũng đúng. Ngươi đã dám theo Trấn Bắc Vương vào kinh, một đường đi thẳng tới Kim Loan Điện, xem ra cũng chẳng phải hạng tầm thường."
Lời lẽ đầy châm chọc.
Cố Đình nghe, sắc mặt vẫn bình tĩnh, nhưng Vưu quý phi lại liếc nhìn Kiến Bình đế.
Kiến Bình đế vỗ nhẹ tay nàng, không hề ngăn lại, thậm chí như đang khuyến khích.
Lại nhớ đến lời hoàng thượng ban đầu đánh giá cậu ——
Hoàng thượng trách cứ Hoắc Diễm, người được hắn cưng chiều kia là một nam tử, còn theo vào đại điện, chẳng phải quá đáng sao?
Còn đối với Cố Đình cậu, cả hoàng đế và quý phi đều thể hiện thái độ rõ ràng: khinh thường! Không thừa nhận!
Bọn họ biết rất rõ bản thân đã hạ chỉ thế nào, cũng quá hiểu hành động của Hoắc Diễm là vì điều gì. Nhưng ngoài mặt thì làm như không quan tâm, trong lòng lại coi đây là sự khiêu khích trắng trợn!
Cố Đình khom lưng: "Thảo dân không dám."
Ngươi muốn nói gì thì nói, ta không để tâm.
Vưu quý phi chưa đạt được mục đích, lại thở dài: "Cũng đành vậy, đều do số mệnh. Huynh trưởng ta mệnh không tốt, trách không được ai. Còn thần thiếp... lòng không rộng lớn đến thế, chẳng gánh nổi nhiều, chỉ cần hoàng thượng bình an, thần thiếp sẽ yên lòng."
Bà ta mỉm cười ngọt ngào với hoàng thượng, còn cố ý ném một cái liếc mắt đầy tình ý.
Kiến Bình đế nắm lấy tay bà ta, cũng dịu dàng đáp: "Ái phi là tốt nhất, trẫm đều hiểu."
Hai người tình ý đằm thắm, khiến không khí trong điện đột nhiên mất đi vẻ trang nghiêm, như có cánh hoa hồng phớt phiêu tán, mơ hồ ngập tràn tình ý.
Kiến Bình đế phất tay: "Được rồi, các ngươi lui cả đi, có tiến triển thì vào cung báo."
Khi nói, ánh mắt lão chưa từng rời khỏi quý phi.
Mọi người còn gì mà không hiểu? Lập tức đồng thanh: "Thần xin cáo lui ——"
Cố Đình cùng Hoắc Diễm quay người lui ra, ánh mắt lướt qua nhau, tất cả đã quá rõ ràng.
Vưu quý phi ngoài mặt như chẳng để tâm, nhưng thực ra không hề như vậy. Bà ta không muốn làm lớn chuyện chỉ vì Kiến Bình đế không thích thấy. Lúc này, hoàng đế muốn quan sát Trấn Bắc Vương. Nếu một ngày nào đó hoàng đế nhìn thấu, nảy sinh ý bất mãn, thậm chí muốn giết.
Vưu quý phi chắc chắn sẽ là người đầu tiên hùa theo, tuyệt đối không nương tay.
Câu nói vừa rồi chỉ là gợi nhắc, cũng chính là cảnh cáo: huynh trưởng ta chết, ta vẫn ghi nhớ đấy!
Không phải không nhắc tới, mà là cố tình giấu chiêu, chờ dịp bùng nổ. Biết đâu dọc đường gặp phải bao nhiêu hố, lại chính là bút tích của bà ta!
Chuyến đi vào cung lần này, giống như một trận chiến không khói súng. Đối phương đã bày binh bố trận, sẵn sàng đặt bẫy. Đem thế cục hiểm ác đẩy về phía bọn họ, giao quyền vào tay bọn họ, xem các ngươi làm sao tự chứng trong sạch, làm sao tìm ra đường lui?
Huống hồ, lần này còn chưa biết địch nhân là ai.
Vừa ra khỏi cung, Mạnh Trinh lập tức lao đi tìm ca ca, "hộ vệ" Mạnh Sách cũng nhanh chóng xuất hiện. Hắn ta kiểm tra đệ đệ mình từ đầu đến chân, rất lâu sau mới thật sự yên tâm.
"Trấn Bắc Vương, xin dừng bước."
Phía sau có tiếng gọi, Cố Đình và Hoắc Diễm quay lại, thấy đó là nhị hoàng tử.
Nhị hoàng tử mỉm cười: "Đúng lúc ta cũng ra cung, xin tiễn các vị một đoạn."
Hoắc Diễm chắp tay: "Không dám làm phiền nhị hoàng tử."
Nhị hoàng tử khoát tay: "Chỉ đồng hành một đoạn đường thôi, sao có thể gọi là phiền? Trấn Bắc Vương đừng khách khí."
"Vậy đa tạ." Hoắc Diễm đáp rồi sóng vai cùng Nhị hoàng tử bước đi.
Cố Đình kín đáo liếc Mạnh Trinh và Mạnh Sách, nhắc nhở: người nhiều, tai mắt khắp nơi, phải giữ khoảng cách.
"Qua lễ Thượng Nguyên, thời tiết dần dần ấm lên, ở Cửu Nguyên cũng thế phải không?"
"Mùa xuân ở Cửu Nguyên đến muộn hơn một chút, phải hơn hai tháng mới có hoa hạnh nở."
"Mùa đông kéo dài, người dân chịu khổ."
"Quen rồi, cũng vẫn ổn."
Nhị hoàng tử và Hoắc Diễm trò chuyện đôi câu, đi một đoạn đường khá dài, mới vào thẳng vấn đề: "Trấn Bắc Vương vốn không quen thuộc kinh thành, vừa mới đến đã tiếp quản trọng trách lớn thế này, e là khó khăn lắm. Nếu thiếu người hoặc có bất cứ yêu cầu gì, phủ của ta ở ngay hướng Tây, lúc nào cũng sẵn lòng đợi."
"Nhị hoàng tử khách sáo rồi." Hoắc Diễm chắp tay, vẻ mặt nghiêm túc, không nói tốt cũng không nói xấu.
Chờ người đi rồi, Mạnh Trinh mới chậm chạp quay đầu lại, thì thầm: "Nhị hoàng tử là muốn giúp chúng ta sao? Thật đúng là người tốt mà."
Người tốt?
Cố Đình nhìn bóng dáng đã xa dần, khẽ cười nhạt: "Nhưng chưa chắc, biết đâu mấy cái hố chúng ta gặp phải, có khi chính là y đào ra."
"Hả?"
Mạnh Trinh gãi gãi đầu mình, cảm thấy từ lúc vào cung đầu óc cứ như bị ù đi, chuyện này chuyện kia đều không hiểu, lại thêm chuyện vừa rồi nữa ——
"Thích khách cố tình để lại thẻ bài của hai phủ chúng ta, rõ ràng là muốn vu oan hãm hại. Tại sao cuối cùng lại bắt chúng ta phải tự chứng minh trong sạch?" Cậu ta thật sự chẳng hiểu nổi: "Cái này chẳng phải quá rõ ràng sao, ngay cả ta còn nhìn ra được mà."
Cố Đình giấu tay trong tay áo viết vài nét: "Bởi vì người ta suy nghĩ quá nhiều. Càng là chuyện rõ ràng, người ta lại càng nghĩ phức tạp. Ai cũng biết hai phủ chúng ta vốn không ưa nhau, cho nên chuyện vu oan nhau là bình thường. Cho nên ngươi để lại thẻ bài ở chỗ ta, ta để lại thẻ bài ở chỗ ngươi, nhìn thì tưởng không có gì nhưng lại quá thông minh. Thông minh đến mức nghĩ ra một kế hoạch "một mũi tên trúng hai con nhạn", thông minh đến mức chọn cùng một ngày, cùng một giờ, cùng một nơi để ra tay, còn thông minh đến nỗi không phát hiện rằng ngoài hai chúng ta ra, còn có kẻ thứ ba mới thực sự là kẻ thù không đội trời chung."
Mạnh Trinh phồng má nghĩ ngợi: "... Vậy thì hơi ngốc thật."
Mọi người vừa ra khỏi hoàng cung, không khí cuối cùng cũng yên tĩnh, an toàn hơn. Cố Đình hạ giọng: "Chưa cần biết vụ ám sát này rốt cuộc là thế nào, nhưng hôm nay rõ ràng hoàng thượng đang thử thách, Vưu quý phi thì đứng sau cổ vũ. Vưu quý phi đi cùng thái tử, hai bên hỗ trợ nhau. Mà nhị hoàng tử lại đối chọi với thái tử, thái tử nói gì thì y nhất định sẽ phản bác, thái tử muốn làm gì thì y nhất định không cho làm. Ngược lại cũng vậy. Trước khi vào cung ta không nghĩ đến đâu, không ngờ tranh chấp ngôi vị lại kịch liệt đến thế."
Mạnh Sách nheo mắt: "Giữa Vưu quý phi và thái tử có quan hệ vượt mức bình thường."
Mạnh Trinh trợn tròn mắt, tay nhỏ che miệng lại, vẻ mặt kinh ngạc — dữ vậy sao!
Hai người liên minh, lợi ích chung, vốn dĩ đã không bình thường. Mạnh Sách lại nhấn mạnh, ý hắn ta không phải lặp lại điều Cố Đình nói, mà là bổ sung thêm một tầng nghĩa sâu hơn, tế nhị hơn mà Cố Đình chưa nhận ra.
Cố Đình sững sờ: "Họ có tư tình à? Rõ ràng là khác thế hệ mà!"
Nhưng nghĩ kỹ lại — Kiến Bình đế và Vưu quý phi vốn cũng là hai thế hệ khác nhau. Vưu quý phi ban đầu chỉ là cung nữ hầu hạ tiên đế, nghe đồn từng được tiên đế sủng ái... Chuyện nữ nhân ở độ tuổi ái muội, đúng là bí ẩn khó đoán. Thiếu nữ và bà lão thì liếc một cái đã phân biệt ngay, nhưng còn độ tuổi trung niên, phong hoa kéo dài bao lâu thì ai mà biết.
Vừa rồi trong điện, Vưu quý phi da dẻ trắng mịn, dáng người uyển chuyển, dung nhan quyến rũ linh động, khóe mắt chẳng thấy một nếp nhăn, có chút nào giống già đâu? Bà ta có thể quyến rũ hai đời hoàng đế, vinh sủng không dứt thì cớ gì lại không thể quyến rũ thêm một người thứ ba?
Cố Đình càng nghĩ càng thấy có lý. Lại nhớ giọng điệu giữa hai người kia... quả thật có gì đó không bình thường.
Mạnh Sách không nói thêm, chỉ gật đầu chắc chắn.
Hắn ta nhìn đệ đệ ngoan ngoãn khờ khạo, có lẽ vì từng tự mình trải qua nên đối với loại cảm tình cấm kỵ này cực kỳ nhạy cảm. Vưu quý phi vốn đanh đá cay nghiệt, lại chẳng để lộ sơ hở, nhưng ánh mắt thái tử thì vài lần quá rõ ràng.
Hoắc Diễm cũng góp lời: "Ngay từ cửa hoàng thành, toàn bộ thị vệ đều là cấm quân. Bên ngoài lỏng, bên trong chặt. Ta đặc biệt để ý, không thấy thái tử hay nhị hoàng tử có đội thị vệ riêng. Có lẽ vào cung, tất cả đều phải chịu hoàng thượng giám sát."
Nói cách khác, hoàng thượng không tin ai cả. Kể cả chính thái tử.
Mạnh Trinh chớp mắt: "Nhưng nhị hoàng tử trông ngoan hiền lắm mà, cũng phải đề phòng sao?"
Cố Đình khẽ xoa đầu cậu ta: "Ngươi cũng nói là "trông" ngoan hiền thôi."
Lòng người cách một lớp da. Hoàng cung thoạt nhìn rộng rãi uy nghi, nhưng bên trong lại đầy mưu mô, nuôi dưỡng nhân tâm đen tối nhất, dơ bẩn nhất trên đời.
Mạnh Sách nhìn đệ đệ, nghĩ rằng thiên hạ này chẳng ai ngoan bằng cậu ta: "Ta cũng đã xem, quả thật chỉ có cấm quân, không có người ngoài. Ngoài Minh vệ ra, trong điện còn có ám vệ. Hoàng thượng quả thật rất đa nghi."
Nghe nhắc vậy, Mạnh Trinh cũng nhớ ra một chuyện, mũi khẽ hít hít: "Đúng rồi! Ta hình như ngửi thấy trong điện có một mùi hương đặc biệt. Là mùi thuốc gì đó, bị đè dưới mùi trầm hương, rất rất nhạt... nhưng nhất thời ta không nhớ ra được..."
Cậu ta phồng má, vẻ mặt hối hận.
Mạnh Sách dịu giọng: "Không sao, còn nhiều thời gian, em cứ từ từ nhớ."
"Ừ!" Cố Đình mỉm cười nhìn về phía Mạnh Sách: "Đừng vội. Tóm lại vẫn như ta nói, bốn người chúng ta ở cùng nhau, cùng bàn bạc thì khó khăn gì cũng không còn là vấn đề. Ngươi xem, chỉ một chuyến vào cung thôi mà chúng ta đã biết thêm bao nhiêu chuyện. Chúng ta cứ từ từ tiến hành..."
Cậu nghĩ ngợi — chẳng phải mọi người đều tin hai phủ bọn họ không ưa nhau sao? Vậy thì kế tiếp có nên nhân cơ hội lợi dụng điểm này? Nhị hoàng tử là người tốt hay kẻ xấu thì chưa biết, nhưng có một câu y nói đúng: bọn họ mới đến, không người thân quen, điều tra rất khó, khắp nơi đều có người dòm ngó. Thay vì vậy, chi bằng chủ động hé lộ một chút, để người khác hoặc hại hoặc giúp đỡ, nhân đó mà nhìn ra sơ hở...
Điện Nguyệt Hoa.
Gió lùa qua ngọn cây, chuông bạc vang lên, trong điện rèm châu khẽ lay động, âm thanh thanh thúy dễ nghe vang lên. Trên giá đồng đặt lư hương, đang đốt loại hương an thần đặc biệt điều chế, mùi hương thơm ngát, nhẹ mà kéo dài.
Cả tòa cung điện, chỗ nào cũng đẹp, vật nào cũng quý, người sống ở đây hưởng hết phú quý nhân gian, cực kỳ xa hoa.
Ngón tay Vưu quý phi thon dài trắng muốt chống lên trán, nghiêng người dựa trên trường kỷ, giống như hoa hải đường trong cơn ngủ xuân, lười nhác để cung nữ thay mình đấm chân: "Bổn cung tự tay nấu canh, đã đưa sang đó chưa?"
Cung nữ cẩn thận đáp: "Bẩm nương nương, đã đưa sang."
Vưu quý phi hỏi: "Hoàng thượng nói khi nào đến?"
Cung nữ khẽ run: "... Vẫn chưa có hồi âm."
"Một chút việc nhỏ cũng làm không xong, giữ ngươi có ích gì!"
Vưu quý phi đột nhiên nổi giận, một cước đá văng tiểu cung nữ, cây chùy mát-xa trong tay cũng rơi vào bàn bên cạnh, làm vỡ cả bộ trà cụ tinh xảo.
Tiểu cung nữ vội quỳ xuống dập đầu, không dám khóc lớn, sợ làm chủ tử ghét bỏ, chỉ lo lát nữa bị phạt nặng hơn.
Nhanh chóng có ma ma tiến vào, kéo tiểu cung nữ ra ngoài. Ngoài điện lập tức vang lên tiếng gậy gỗ đánh. Rồi có cung nữ lanh lẹ bước vào, thu dọn chùy gãy và mảnh sứ vỡ.
Ấm trà mới vừa được thay, lại bị một đôi tay khô gầy nhưng rắn chắc nhận lấy. Đó là lão thái giám – khuôn mặt không mấy đẹp đẽ, nhưng trong cung này, không ai dám đắc tội.
Các cung nữ đồng loạt hành lễ, lui ra.
Lý Quý dâng trà cho Vưu quý phi: "Nương nương giận họ làm gì, tức giận hại thân. Nương nương vẫn nên quý trọng chính mình thì hơn."
Vưu quý phi cũng nể mặt, nhận chén trà. Nhưng khi cúi đầu định uống, thấy gương mặt mình phản chiếu trong nước trà, giống hệt trong gương khi nãy.
"Rốt cuộc cũng có tuổi rồi, nước mắt rơi xuống chẳng còn đẹp, màu mắt cũng xấu, khóe mắt còn xuất hiện nếp nhăn."
Lý Quý vội nịnh hót: "Đó là người khác, còn nương nương thì sao có thể già? Dù dáng vẻ thế nào, hoàng thượng cũng đều thích nương nương."
Vưu quý phi nhìn gương mặt cười nịnh hót quá lố của lão thái giám, khẽ hừ lạnh.
"Ngươi biết cái gì?"
Ở độ tuổi này, đẹp hay không đã chẳng còn quan trọng. Thứ bà ta dựa vào không còn là vẻ xuân sắc — mà chỉ cần bà ta còn có ích, người ta sẽ không bỏ bà ta.
"Chuyện ta nhờ ngươi tìm, đã có tung tích chưa?"
Lý Quý cúi đầu: "Xin nương nương thư thả thêm ít thời gian."
Thư thả, thư thả... còn muốn kéo dài đến bao giờ!
Đuôi mắt Vưu quý phi hơi nhướn, nở nụ cười chậm rãi: "Công công nói gì vậy? Công công là người được hoàng thượng trọng dụng bên cạnh, chịu chăm lo cho bổn cung, bổn cung vô cùng cảm kích, sao dám bắt bẻ? Công công cứ yên tâm làm việc, bổn cung chỉ thuận miệng hỏi, không có ý khác."
"Đa tạ nương nương quan tâm."
Sau khi hỏi thêm vài câu rồi tiễn lão thái giám đi, Vưu quý phi tiếp tục chờ đợi. Nhưng bà ta chờ uống trà, ăn cơm chiều, thậm chí tắm rửa xong xuôi, phía trước vẫn chẳng có động tĩnh gì. Cuối cùng, bà ta sai người đi hỏi thì chỉ nhận được lời đáp lạnh nhạt: Hoàng thượng nói quốc sự bận rộn, không rảnh qua, bảo quý phi cứ một mình nghỉ ngơi.
Nghỉ ngơi cái rắm!
Vưu quý phi tức giận ném cả hộp trang sức, run rẩy vì phẫn nộ.
Tên tiện nhân Cố Đình kia hại ta!
Trước nay bà ta vốn thích làm nũng, muốn cái này muốn cái kia, hoàng thượng chưa từng trách, lúc nào cũng chiều chuộng. Vốn dĩ mọi thứ đều tốt đẹp, kết quả từ ngày Trấn Bắc Vương dẫn theo tiện nhân kia về, hỏi cậu sống chung có hợp không, cậu nói chỉ cần được cùng ăn một bữa cơm, buổi tối ngủ chung một giường là đủ mãn nguyện rồi... So với bà ta dùng bao nhiêu công phu lấy lòng, hoàng thượng sao lại không chê chán?
Hoàng thượng vốn đã bất mãn với Trấn Bắc Vương, thế nhưng hắn không những có bản lĩnh, được lòng dân, ngay cả trong phủ cũng nuôi dưỡng được kẻ biết điều. Còn hoàng thượng thì sao? Đường đường thiên tử, vậy mà lại mong có người ân cần chăm sóc, sau đó còn phải ban thưởng đủ thứ thì có tức không chứ!
Tên tiện nhân Cố Đình kia, dám giở trò trước mặt hoàng thượng, lại làm mất mặt bà ta!
Bà ta hiểu Kiến Bình đế quá rõ — lão nghĩ gì, muốn gì, bất bình chuyện gì, bà ta đều biết. Dịp Thượng Nguyên vừa rồi, lão cố tình nhắc nhở bà ta, đừng quên ngươi là ai, trẫm đã cho ngươi nhiều như vậy, còn chưa đủ sao?
Phải, bà ta thích những đồ tinh xảo, những thứ đẹp đẽ. Nhưng thứ bà ta thật sự muốn, chẳng lẽ là những vật chết kia? Bà ta muốn là tấm lòng tưởng nhớ mình!
Tiện nhân! Tiện nhân! Tiện nhân!
Bà ta mặc kệ, Cố Đình nhất định phải chết ở kinh thành này, phải chết trong tay bà ta!
Sau một hồi gào khóc, ném gối phát tiết, Vưu quý phi chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy mình trong gương, lại nhìn thấy chiếc đèn hoa đăng ở góc bàn mà mấy ngày trước Kiến Bình đế tự tay làm.
Đèn lục giác kiểu cung đình, vẽ hình mỹ nhân. Nhưng năm tháng trôi qua, mỹ nhân cũng tàn phai, đèn cũng cũ, chẳng còn ai thưởng thức.
Không còn xứng để ai ngắm.