Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim

Chương 66

 
Đêm rằm Thượng Nguyên thật đẹp, ánh trăng dịu dàng chiếu sáng khắp nơi, cảnh sắc nhân gian tuyệt vời. Vậy mà Cố Hậu Thông đột nhiên xuất hiện, vừa thấy con trai mình đã mở miệng mắng chửi, không chỉ mắng Cố Đình mà ngay cả mẹ ruột của cậu cũng bị lôi vào.

"Không biết phép tắc, không biết nhìn người, chẳng có chút tình cha con, quả nhiên y chang cái con tiện nhân kia!"

Gương mặt đối phương dữ tợn như Tu La, chẳng che giấu gì, làm Mạnh Trinh sợ đến nỗi trốn ra sau lưng Mạnh Sách, nhỏ giọng lí nhí: "Người này là ai vậy... Hung dữ quá, gặp ai cũng cắn, có phải bị bệnh không?"

Mạnh Sách che chắn đệ đệ sau lưng, đôi mắt nhìn đối phương tối sầm lại.

Hoắc Diễm híp mắt: "Là cha ngươi?"

Nhìn cũng có thể đoán ra. Vốn hắn định khách khí một chút, động tác chắp tay chào còn dừng lưng chừng. Ngay khi đối phương vừa mở miệng mắng, ánh mắt hắn đã trở nên đầy nguy hiểm.

Cố Đình điềm nhiên gật đầu, trong mắt toàn là châm chọc.

Người cha này của cậu, xưa nay luôn tùy hứng, sống chẳng có nguyên tắc gì. Lúc cần thì đưa người ra làm lá chắn, xong việc thì vứt, uống xong chén cơm thì quay sang chửi mắng. Đối xử với cậu cũng vậy, với huynh đệ, thê thiếp trong nhà cũng chẳng khác.

Nhưng vận khí Cố Hậu Thông quá tốt, tổ tiên và cha mẹ đều thông minh, giữ được gia sản lớn cho lão. Đặc biệt là mẹ lão, không chỉ thông minh mà mắt nhìn người cũng cực chuẩn, ép lão cưới được chính thê là Phùng thị – vừa đẹp vừa mưu mô, thủ đoạn tàn nhẫn. Nhờ vậy Phùng thị giữ chặt vị trí chủ mẫu, áp chế thiếp thất, hành hạ con vợ lẽ, bảo vệ con cái ruột và còn giỏi giao tiếp bên ngoài, giữ cho danh tiếng và sản nghiệp Cố gia không bị suy.

Đáng tiếc Phùng thị từ nhỏ sức khỏe không tốt, về Cố gia chỉ sinh được một trai một gái. Đã sớm chán ghét người chồng vô dụng này, sau khi đại phu nói ả không thể sinh thêm thì mặc kệ lão, đẩy lão ra cho thiếp thất trong nhà, bản thân chẳng buồn ngó ngàng.

Chồng vô dụng thì sống đã khó, nếu thành quả phụ thì còn khổ hơn nên Phùng thị dù chán ghét cũng không bỏ, cứ để lão mặc sức ăn chơi, miễn không gây phiền tới ả. Khi cần lão ra mặt, ả có thể dụ dỗ, lừa gạt hay uy h**p để lão ngoan ngoãn làm việc.

Trong Cố gia, Cố Hậu Thông chẳng khác nào công cụ. Bị vợ cả dạy dỗ nhiều năm, đến cả tiếng quát cũng không dám bật lại, vì biết chọc giận ả thì ngày sau khốn khổ vô cùng.

Với Phùng thị, lão xem như tôn trọng; với con của Phùng thị thì cũng ưu ái; còn với người khác, nhất là thiếp và con thứ, trong mắt lão chỉ là đồ vật. Được lão để mắt đến thì phải ngoan ngoãn nghe lời, nếu không thì chịu khổ. Có lúc lão tùy hứng đem con gái thứ ra đổi lấy chút tiền thưởng, người con gái ấy vẫn phải cúi đầu cảm ơn.

Phùng thị chưa bao giờ quan tâm, người khác khổ sở thì liên quan gì đến ả. Trừ khi Cố Hậu Thông lỡ đụng đến lợi ích của mình, còn không ả chỉ ngồi xem kịch.

Trong Cố gia như vậy, thiếp thất đã khổ, Cố Đình lại càng khổ hơn. Người khác ngoan ngoãn thì còn yên thân, cậu lại cứng cỏi, từ nhỏ đã chống lại Cố Khánh Xương – con trai cả chính thất. Thành ra mọi người đều xem cậu là kẻ thù chung.

Cố Đình xương cốt cứng cỏi, lúc khó khăn nhất cũng chẳng cầu xin một lời. Đương nhiên cậu cũng chẳng trông mong người cha tiện nghi này sẽ từ ái mà đích thân đến rước về nhà.

Vậy mà nay lại chạy đến chặn hắn giữa đường? Quả thật có vấn đề!

Mạnh Trinh nép sát ca ca mình, nhỏ giọng: "Thật chẳng giống chút nào... Ông ta xấu quá."

Hoắc Diễm nhìn gã đàn ông lùn, cổ ngắn, lòng thầm cảm ơn trời vì chưa từng gặp mẹ vợ, chắc chắn Cố Đình giống mẹ nhiều hơn cha.

Cố Hậu Thông vênh mặt, tay chắp sau lưng, giọng điệu hách dịch: "Còn đứng ngẩn ra đó làm gì? Gặp cha mà không quỳ, không hành lễ, thật chẳng còn phép tắc gì. Ở ngoài học được cái thói đó hả?"

Lão vừa nói vừa đảo mắt nhìn quanh, rõ ràng là mắng bóng gió ai đó.

"Lâu ngày không gặp, mong cha vẫn khỏe." Cố Đình rũ mắt chắp tay: "Con xin theo cha về nhà."

Cố Hậu Thông nghe xong thì ngẩng cao đầu, vẻ mặt đắc thắng, xoay người dẫn đường: "Còn không đi nhanh!"

Cố Đình chưa kịp bước thì đã bị Hoắc Diễm kéo lại.

"Không sao đâu." Cậu cười với Hoắc Diễm.

Cha cậu có thể trơ trẽn, nhưng cậu không muốn kéo Hoắc Diễm và Mạnh Trinh vào vũng nước đục này. Người này không đáng!

Đã tự tìm tới thì chắc chắn trong nhà có bẫy chờ sẵn. Tránh cũng được, nhưng cậu không muốn né. Một lần không thành, bọn họ sẽ nghĩ cách khác. Trốn hôm nay rồi cũng sẽ chạm mặt, chi bằng đi thẳng, xem họ có dám giết mình thật không.

Nhưng Hoắc Diễm vẫn không buông tay, ánh mắt đầy phản đối.

Cố Đình vỗ nhẹ tay hắn: "Ta đi xem, không có chuyện gì sẽ quay lại."

Hoắc Diễm không yên tâm, môi mím chặt, quai hàm cũng căng cứng. Trong mắt hắn như có câu chưa nói ra: Bổn vương đã hứa, đến kinh thành sẽ bảo vệ ngươi chu toàn.

"Sẽ không sao đâu, ta hứa, được không?"

Cố Đình kiên quyết rút tay mình về, nét mặt bình tĩnh: "Nếu ngươi còn vậy nữa, ta sẽ giận."

Không còn cách nào, Hoắc Diễm đành đứng nhìn cậu đi theo.

Ánh trăng kéo dài bóng dáng cậu, nhìn thật cô độc khiến người khác không khỏi xót xa.

Ánh mắt Hoắc Diễm ngày càng tối, ngón tay siết chặt phát ra tiếng kêu răng rắc: "Các ngươi về trước đi."

Nói xong chẳng thèm để ý Mạnh Sách, chỉ mũi chân khẽ điểm, thi triển khinh công bám theo.

Mạnh Trinh chớp mắt: "Ca ca..."

Mạnh Sách xoa đầu cậu ta, bế lên: "Ngoan, không sao đâu, chúng ta về nhà."

......

Cố gia được xây dựng rất tốt, Cố Đình đi theo Cố Hậu Thông mới được vài bước đã tới nơi, cũng chẳng có bao nhiêu thời gian hàn huyên.

Rằm tháng Giêng Tết Thượng Nguyên, khắp nhà đoàn viên, vui vẻ náo nhiệt, cổng Cố gia cũng treo đèn lồng đỏ thẫm, bọn hạ nhân mặc quần áo mới tinh, đi lại dưới chân cũng sinh phong, trông cũng chẳng kém phần rộn ràng.

Cố Đình đã sớm biết khi vào kinh, sự việc nhất định sẽ nối nhau không dứt, chỉ là không ngờ tới lại có cả chuyện trong chính nhà mình.

"Đình đệ đã trở lại, mau tới đây ngồi!"

Cố Đình nhìn thấy Giang Mộ Vân áo trắng nhã nhặn, thật sự bất ngờ: "Sao ngươi lại ở đây?"

Cố Khánh Xương không vui: "Nghe nói ngươi sắp về, Giang huynh cố ý tới chờ, ngươi đây là thái độ gì?"

Giang Mộ Vân giữ chặt Cố Khánh Xương, sắc mặt vẫn dịu dàng thân thiết: "Đình đệ còn nhỏ, chúng ta làm ca ca tất nhiên phải gánh vác nhiều hơn."

Cố Khánh Xương tức giận: "Nó lớn tướng rồi còn nhỏ gì nữa! Người khác bằng tuổi nó sớm đã biết vì gia tộc mà gánh vác, nó làm được gì?"

Cố Đình nhanh chóng quan sát đại sảnh.

Có lẽ là vì ứng cảnh Tết Thượng Nguyên treo đèn, trong sảnh bày biện đầy đèn lồng, có lớn có nhỏ, có treo có dựng, ánh lửa than đỏ hồng soi sáng, thoạt nhìn ấm áp hòa thuận. Người trong sảnh cũng không ít, mỗi người ngồi trước một bàn nhỏ, trên bàn bày hạt khô, quả, điểm tâm, còn có nửa chén chè còn thừa, có thể thấy được vừa rồi vẫn rất náo nhiệt, nhưng khi cậu vừa bước vào, bầu không khí lập tức trở nên yên lặng.

Bọn hạ nhân cúi đầu đứng hầu, im lìm như tờ. Chủ mẫu Phùng thị ngồi ngay ngắn trên cao, mấy tiểu thiếp trước mặt ả thì chỉ biết cúi mắt, không dám tỏ ra đau lòng với con riêng của mình, chỉ chăm chăm nhìn mẹ cả, hết sức để ý đến nhu cầu của ả, trà uống nửa chừng lập tức đổi mới, muốn rửa tay thì có khăn đưa tới, mẹ cả không tỏ thái độ không nói lời nào, cũng chẳng ai dám mở miệng.

Nhưng Phùng thị vốn không cần mở lời, chỉ cần thong dong ngồi đó cũng đủ tỏ rõ lập trường — làm mẹ cả, đương nhiên phải đứng về phía con trai mình! Cố Hậu Thông sau khi dẫn người vào, không biết vì chột dạ hay sao, cũng chỉ lặng lẽ ngồi một bên uống rượu, bộ dạng chẳng buồn quan tâm.

Kẻ thì lạnh lùng thờ ơ, kẻ thì dùng khí thế bức người, kẻ thì làm bộ chất vấn hùng hổ, nơi này tràn ngập sự đề phòng và ác ý với người ngoài... Thật sự có thể gọi là "nhà" sao?

Cố Đình đối mặt Cố Khánh Xương, khí thế chẳng hề yếu, hờ hững nhếch môi, giọng nói tràn đầy châm chọc: "Khi nhỏ ta thiếu ăn thiếu mặc, không ai ngó ngàng, ngày ngày thấp thỏm lo sợ, muốn ăn cá nướng cũng phải tự mình đập băng mà nấu, chẳng ai hỏi han, chỉ tiện tay ném cho một khối ngọc bội, bắt ta một mình liều mạng ở Cửu Nguyên, vì gia tộc giải tai họa, gỡ bỏ hôn ước, không ai cảm ơn, cho dù khi trở lại kinh thành, người xưa từng cùng ta kề vai chiến đấu cũng còn gửi thư hỏi thăm, thế mà Cố gia chẳng một lời. Giờ mới nhớ tới đón ta, có phải là hơi muộn rồi không?"

Cố Khánh Xương càng tức, ngón tay chỉ trỏ đến mức sắp hiện bóng mờ: "Nghe ngươi nói gì kìa? Nhà lớn nghiệp to, sao có thể chu toàn khắp nơi, người khác sao không lắm lời như ngươi? Trong nhà nuôi ngươi lớn như vậy, còn sai ở chỗ nào? Ngươi chẳng phải sống tốt đấy sao!"

Cố Đình cười lạnh: "Ta mạng lớn không chết ngoài kia, thật sự xin lỗi rồi."

"Ngươi ——"

Cố Khánh Xương tức muốn nhảy tới, Giang Mộ Vân vội giữ chặt: "Thôi, hôm nay Tết Thượng Nguyên, cả nhà đoàn viên, đừng vì nóng giận mà tổn thương hòa khí."

Cố Đình khẽ vén áo, tùy tiện tìm một chỗ không ai ngồi rồi ngồi xuống: "Không phải nói mời ta về ăn bữa cơm đoàn viên sao, bàn tiệc đã bày chưa? Đồ ăn đâu? Rượu đâu?"

Sảnh đường vẫn im lìm, chẳng ai nhúc nhích.

"Không có à..." Cố Đình dùng ngón tay khẽ gõ mặt bàn, trong lòng rõ ràng hết thảy, đuôi mắt nhướng lên: "Cũng đúng, từ nhỏ trong nhà này ta đã thiếu ăn thiếu mặc, sao lớn lên lại đột nhiên khác đi? Không có mới là bình thường. Bị mất mặt trước bằng hữu cũng chẳng sao, cùng lắm bị chê cười vài câu. Ta ấy à, sớm quen rồi."

Những lời này tuy không chỉ đích danh, nhưng ngụ ý sâu xa.

Mất mặt trước bằng hữu — bằng hữu cậu là ai? Là Trấn Bắc Vương và tiểu Vương gia Cô Tàng! Hai thế lực cùng tiến vào kinh, tất cả đều để mắt, hai người họ biết thì toàn kinh thành cũng sẽ biết.

Phùng thị xưa nay chỉ lo cho bản thân, nhưng đầu óc cũng chẳng ngu. Nhà này sớm muộn gì cũng thuộc về con trai ả, có chút tiếng xấu cũng không sao, đàn ông ai chẳng có vài tật, nhưng nếu tiếng xấu lan khắp kinh thành, nhất là những chuyện nhỏ nhặt như ăn mặc thiếu thốn thì danh tiếng Cố gia sẽ bị hủy sạch. Khi ấy chuyện hôn nhân của con gái ả phải làm sao? Ai còn muốn kết thông gia? Đặc biệt nếu lan ra ngoài thì chính mặt mũi của ả - chủ mẫu - sẽ bị bôi nhọ.

Phùng thị híp mắt nhìn Cố Đình một lúc, rồi hơi giơ tay ra hiệu.

Chủ mẫu đã tỏ ý, bọn hạ nhân lập tức động thân, chẳng mấy chốc bàn tiệc đã bày đầy đủ: rau xào, món nóng, canh, điểm tâm, không thiếu thứ gì.

Cố Đình chẳng hề khách khí, cầm chén đũa lên ăn ngay.

Một ngày lăn lộn vốn đã đói, nghĩ rằng đi cùng Trấn Bắc Vương chắc chắn không kém phần đãi ngộ, có thể ăn ké được chút ngon, nhưng không ngờ Hoắc Diễm không ở bên, chẳng chiếm được tiện lợi gì. Giờ có rượu có thức ăn thế này cũng coi như tạm ổn... Cậu đã từng thề, sống lại một lần, bất kể tháng ngày dài ngắn, bất kể người khác thế nào, cậu cũng phải sống thoải mái. Đói thì ăn, khát thì uống, Cố gia dám bỏ độc hay sao!

Đặc biệt khi gắp đồ ăn còn cố tình nhìn sắc mặt Phùng thị và Cố Khánh Xương, càng ăn càng thấy ngon.

Người khác vốn nghĩ cậu chắc chắn sẽ nuốt không trôi, có phải không?

Tốt thôi, cứ chờ mà xem, xem rốt cuộc là các ngươi khó chịu hay ta khó chịu!

Cố Đình chẳng những ăn, còn gọi mọi người cùng ăn: "Sao các ngươi không ăn?" Gọi xong còn tự mình đáp: "À đúng rồi, chắc các ngươi ăn no cả rồi."

Trong phòng không khí càng thêm căng thẳng.

Chỉ có Giang Mộ Vân vẫn mỉm cười, cầm đũa: "Ta ăn cùng Đình đệ."

Cố Đình nhìn gương mặt tuấn tú nhã nhặn kia, thật sự không hiểu, sao Giang Mộ Vân có thể làm như chưa có chuyện gì xảy ra?

Đúng là đời này chưa từng xảy ra những chuyện ràng buộc như kiếp trước, nhưng ở thành Cửu Nguyên kia, mấy lần chạm mặt, cậu nói năng chưa bao giờ nể tình, Giang Mộ Vân mất mặt đến thế mà không cảm thấy hổ thẹn sao?

Vậy mà còn có thể mỉm cười dịu dàng, giọng nói quan tâm săn sóc như thế?

Dù sao thì Cố Đình cũng thấy ghê tởm, đối diện nụ cười ấy, cậu chẳng muốn đáp lại. Ánh mắt đảo quanh, vừa khéo nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt cậu sáng lên, gương mặt giãn ra nở nụ cười rạng rỡ.

Giang Mộ Vân còn tưởng rằng đây là tín hiệu hòa hoãn, càng cười tươi, động tác càng thêm nhã nhặn. Ai ngờ ngay sau đó, một con mèo hoang bất ngờ nhảy tới, dẫm lên người hắn ta rồi phóng đến trước mặt Cố Đình.

"Meo!!!"

Con mèo nhỏ dường như rất tức giận, móng sắc nhọn đều chìa ra, lại còn rất thô bạo, "bốp" một cái hất đổ bát canh trước mặt Cố Đình.

Bát canh nóng ấy chẳng vương giọt nào ra bàn, mà toàn bộ hắt thẳng lên người Giang Mộ Vân.

Cả căn phòng lập tức lặng ngắt.

"Meo!!!"

Linh miêu chẳng quan tâm, chỉ biết mình đang rất tức giận, vô cùng phẫn nộ! Chủ nhân bỏ mặc nó cả buổi chiều không đoái hoài, tối đến lại lén đi ăn ngon một mình!

Không nghe lời, tất nhiên phải bị trừng phạt! Phải cho cậu biết hậu quả rất nghiêm trọng — mèo chủ tử đã nổi giận, chẳng thèm lý với ngươi nữa đâu!

Nhưng linh miêu chỉ là một con mèo nhỏ biết nghe lời, mang theo hy vọng của mọi người, sau này lớn lên phải trở thành một con báo con, nên dĩ nhiên không thể giống mấy con mèo hoang ngoài kia, kêu gào ầm ĩ, lăn lộn tức giận thì có thể, nhưng tuyệt đối không được làm tổn thương đến "quan hốt phân" của mình, cũng không được làm chính nó bị thương. Vì vậy, khi nó giơ móng chụp cái bát, lực đạo nắm rất chuẩn, không làm Cố Đình bị thương chút nào, cũng không để ướt dính lên người nó một sợi lông.

"Meo gào!!"

Linh miêu gừ gừ, ngạo mạn không chịu nổi, liên tục giơ móng cào, chất vấn tên "quan hốt phân" kia —— nói đi, tại sao cả một buổi trưa, cả buổi tối cũng không về! Có phải ở ngoài có mèo khác rồi không? Có phải lại muốn vứt bỏ bảo bảo đáng yêu, yếu ớt, đáng thương này rồi không?

Nó cào loạn chẳng cần biết, bàn tiệc hơn nửa chén đĩa đều đổ ụp, nào là dầu, nào là canh, nào là cay, chẳng phí giọt nào, tất cả đều đổ thẳng lên người Giang Mộ Vân.

Cố Khánh Xương tức đến mức giọng the thé: "Mèo hoang từ đâu chui vào thế này! Mau đuổi đi! Lập tức đuổi ra ngoài! Giang huynh, huynh không sao chứ?"

Gã vừa nhào tới đỡ Giang Mộ Vân, vừa không quên sai bọn nha hoàn hầu hạ: "Mù hết rồi à! Không mau lại hầu hạ!"

Đám nha hoàn vội vàng chạy tới, kẻ cầm chậu, người cầm khăn, người dẫn theo ấm nước nóng chuẩn bị rửa, loạn cả lên.

Giang Mộ Vân hít sâu, cố giữ giọng bình tĩnh: "Ta không sao, Xương đệ đừng gấp."

Thật ra thì cũng hơi không nhúc nhích nổi, lúc nãy con mèo nhảy lên người hắn ta, lấy người hắn ta làm bàn đạp phóng lên bàn ăn, đúng vị trí hiểm, móng vuốt lại còn chìa ra, vừa khéo cào đúng chỗ yếu ớt của đàn ông.

May mà mèo còn nhỏ, không nặng lắm, hắn ta chỉ cần nín thở một chút là đỡ. Nếu mà nó béo hơn, nặng hơn, móng lại sắc hơn chút nữa...

Giang Mộ Vân cơ bản không đứng lên nổi: "Quần áo để sau đổi cũng được, trước lau mặt cho ta đã."

"Tiểu báo tử của chúng ta cũng không thể đuổi đi..."

Cố Đình thấy linh miêu hớn hở, bèn bế nó lên, vừa vuốt vừa dỗ: "Ngoan nào, ta không cố ý bỏ mặc ngươi, ta sai rồi được chưa?"

"Meo ——"

Linh miêu gừ gừ, dẫu được v**t v* rất sướng nhưng vẫn cố quay đầu đi, cả người toát ra dáng vẻ "ta không vui", đừng tưởng nhận lỗi vài câu, xoa xoa đầu là bảo bảo sẽ tha thứ!

Cố Đình xoa cái móng nhỏ mềm mại, lông tơ trắng mịn: "Tuy ngươi không phải do ta sinh ra, nhưng ngươi đã đến bên ta, ta nuôi thì phải có trách nhiệm. Ban ngày ta không quan tâm, không cho ăn cơm, tối cũng không ru ngươi ngủ, ta không chỉ sai, mà là sai quá sai. Ngày mai ta chiên cá khô cho ngươi ăn được không?"

"Meo..."

Linh miêu vẫn gừ gừ, nhưng đầu không quay ra nữa, để mặc cho ôm, để mặc cho vuốt, đôi mắt tròn vo nhìn chằm chằm Cố Đình —— đừng tưởng bảo bảo dễ dỗ vậy, yêu cầu của bảo bảo cao lắm đó!

Cố Đình nhịn không được, ghì đầu nó hôn một cái: "Một chén cá khô cho ngươi nhé? Thêm cả cá bạc nữa... Làm sai thì phải đền bù, bằng không sao gọi là nhận lỗi?"

Chung sống lâu ngày, Cố Đình sớm đã rút ra "tuyệt kỹ vuốt mèo": từ cằm xuống lưng rồi bụng, cả quy trình, xoa đến đâu nó kêu "meo meo" đến đó, còn đâu nhớ chi ngạo kiều hay hỏi tội?

Cứ mặc cho chủ làm gì thì làm!

Một người một mèo thì vui vẻ, nhưng lời Cố Đình vừa rồi rõ ràng là mắng bóng, vừa dỗ vừa châm chọc, ai nghe cũng hiểu.

Trong phút chốc, đại sảnh càng im lặng hơn cả trước, kim rơi cũng nghe được, ai cũng không dám nhìn sắc mặt Phùng thị.

Phùng thị cầm tách trà mà muốn bóp nát, đôi lông mày dựng thẳng lên. Tiện nhân này mắng ai vậy!

Cứ khăng khăng đón cái thứ này về, là để nó chọc tức mình, hay để mình tự chuốc lấy nhục?

Phùng thị quét mắt qua lão chồng vô dụng, đứa con trai chẳng ra gì, nhìn vị khách bị làm nhục kia, ánh mắt trầm xuống, rốt cuộc cũng mở miệng câu đầu tiên từ nãy đến giờ: "Nhiều năm như vậy không đoàn tụ, ta biết ngươi không thân thiết với trong nhà, nhưng ôm mèo hoang ra dọa khách, có phải quá đáng rồi không?"

Con sói con mắt trắng này, ngày ngày lang thang ngoài đường, chẳng gần gũi gì với nhà, về thì chỉ gây chuyện, cuối cùng là ai mới không biết điều?

Cố Đình cười: "Phu nhân không biết đó thôi, mèo tuy là mèo hoang, nhưng cũng có cha mẹ sinh ra, có chủ nuôi dưỡng. Nếu nói mèo chạy ngoài lâu thì thành dã, người chắc cũng chẳng khác gì. Theo cách nói của phu nhân, vậy cái nhà này, chắc ta không có tư cách về rồi."

Thế thì các ngươi đón ta về làm gì? Phiền hay không phiền?

Phùng thị lấy khăn khẽ chạm môi dưới: "Mọi sự đều là mệnh, ai cũng không sống tốt mãi được, có thể oán trời trách đất, đầy bụng căm hờn, nhưng cũng không thể chối bỏ cốt nhục, không thể vứt bỏ dòng họ. Mèo đói có thể gặm xác cha mẹ, nhưng người chết thì phải chôn ở mộ tổ nhà mình. Chữ "nhà" này đâu phải muốn không nhận là không nhận, Đình nhi là người thông minh, trong lòng sao lại không hiểu?"

Không chịu cũng phải chịu, chẳng phải vẫn phải nhẫn nhịn đó thôi? Dù có oán hận, không cam lòng, chỉ cần Cố Đình ngươi còn sống, ngươi vẫn mãi không thoát khỏi gông cùm xiềng xích này, ngươi vĩnh viễn chỉ là đứa con của vợ lẽ không dám ra mặt, rốt cuộc ai mới là kẻ hèn hạ?

Cố Đình vốn đã biết người mẹ kế này khó đối phó, lạnh lùng cười: "Cho nên ta mới quay về đây. Phu nhân nói rất đúng, dù có xa cách thì cũng vẫn là người một nhà. Dẫu có cãi vã, đánh mắng thế nào đi nữa thì cũng phải sống chung, ngày sau còn mong phu nhân nhiều bề chăm sóc."

Phùng thị nghe mà nghẹn trong cổ, nuốt không xong, nhả cũng không được. Ngày đầu tiên trở về đã loạn thành thế này, về sau còn cãi vã đánh đập rồi lại phải làm hòa sao?

Được thôi! Ngươi chịu đựng được thì ta cũng chịu đựng được, xem thử ai nhịn không nổi trước!

Phùng thị nở nụ cười từ ái: "Biết nghe lời thì tốt. Trong nhà bây giờ cũng tạm gọi là đủ đầy, sẽ chẳng để ngươi đói đâu. Thế nào, hôm nay cơm canh hợp khẩu vị chứ, Đình nhi đã ăn no chưa?"

Lời lẽ châm chọc rõ rành rành, nhưng Cố Đình coi như không nghe thấy. Tranh đấu trong nhà, âm hiểm khôn lường, mà cái sân này chính là nơi thử thách. Đáng tiếc, cậu vốn chẳng định ở lại đây lâu. Ngoài kia mới là thiên địa của cậu, còn mấy chuyện tranh quyền đoạt lợi trong nhà này, có ý nghĩa gì?

Chỉ cần làm mấy kẻ này tức nghẹn, trong lòng mình thấy sảng khoái, đồng thời cũng nhìn rõ bộ mặt thật nơi này, vậy là đủ.

Cậu đặt chén xuống, ngả người ra phía trước, ợ một tiếng: "Phòng ta ở đâu?"

Phùng thị nghẹn cả ngực.

Cái miệng này đúng là nhanh nhảu! Mới chớp mắt đã ăn xong hai bát cơm? Nhìn lại bàn ăn, toàn đồ mặn, thịt cá, vậy mà ngươi cũng chọn nhanh thật!

Ả khoát tay, một tiểu nha hoàn tiến lại gần, hành lễ: "Thiếu gia, mời theo nô tỳ."

Cố Đình chẳng buồn để ý, tiện tay cầm luôn hai quả táo trên bàn rồi đi theo sau.

Những thói quen này toàn do học được từ quân Trấn Bắc, đặc biệt là từ Phàn Đại Xuyên. Vị tướng quân ấy bụng dạ rộng rãi, uống rượu hào sảng, ăn cơm cũng chẳng kém. Mỗi lần ăn là y như hổ nuốt cả ngàn dặm, đồ ăn dọn lên chẳng bao giờ đủ. Đặc biệt là trái cây, càng nhiều càng tốt.

Mỗi lần ngồi ăn cùng hắn ta, Cố Đình đều phải theo mà học. Người một nhà thì xem nhau như người một nhà, ăn uống thoải mái mới tự nhiên. Có chọc ghẹo nhau đôi câu thì cũng chỉ là ý tốt. Nhưng đặt trong hoàn cảnh này lại khác, nếu đã có người vốn chán ghét ngươi, thấy ngươi ăn uống tự nhiên như vậy, còn tiện tay lấy hoa quả thì chắc chắn càng ghét hơn.

Phùng thị sống trong nội trạch nhiều năm, cũng xem như biết kiềm chế, nhưng Cố Khánh Xương thì lại không: "Ngươi đứng lại đó cho ta! Đặt quả táo xuống! Còn con mèo hoang kia, ném lại đây, ta phải giết nó, giết nó cho bằng được!"

"Câm miệng! Ngươi nhìn ngươi đi, còn ra dáng con cháu nhà tông thất gì nữa?" Phùng thị cuối cùng cũng nhịn không nổi, lên tiếng mắng con.

Cố Khánh Xương vốn không sợ trời, không sợ đất, đến cha mình cũng chẳng sợ, chỉ sợ mỗi mẹ. Nghe thế là lập tức cụp xuống: "Vậy... con dẫn Giang huynh về chỗ con đổi bộ y phục... Giang huynh, chúng ta đi?"

Giang Mộ Vân giờ đã có thể đứng lên đi lại, chỉ là dáng đi không còn tao nhã như thường, bước đi cũng chậm chạp hơn.

Cố Khánh Xương hỏi: "Mặc đồ của ta, được chứ?"

Giang Mộ Vân không muốn nhưng vẫn phải gật đầu, còn giả bộ vui vẻ: "Có thể cùng mặc với Xương đệ, là vinh hạnh của ta."

Vốn tưởng hôm nay bị con mèo kia hại thảm một trận đã là đủ xui xẻo rồi, ai ngờ chuyện chưa dừng lại ở đó. Vừa bước ra khỏi cửa lớn Cố gia, hắn ta đã bị một cái bóng đen chắn ngang.
 

Bình Luận (0)
Comment