"Hạ quan Tôn Hồng Triết, xin thỉnh công cho nhị hoàng tử!"
"Hạ quan Bao Kinh Nghĩa, xin thỉnh công cho thái tử!"
Điện Kim Loan vàng son lộng lẫy, rộng lớn vô cùng, âm thanh vang vọng rõ ràng, hai câu nói vừa cất lên đã chấn động cả trời đất, ngay cả những thị vệ đứng canh xa xa ngoài điện cũng nghe thấy.
Đôi mắt Vưu quý phi thoáng kinh ngạc, nghĩ mãi cũng không hiểu, tại sao lại thế này? Hôm nay vốn không phải ngày đến kỳ hạn mười ngày, chẳng lẽ muốn kết tội xử phạt ai sao?
Bà ta vừa mới đưa mắt nhìn chằm chằm Mạnh Trinh, thấy thiếu niên này trông có chút dễ thương, thoạt nhìn lại giống như rất sợ sệt, bà ta còn nghĩ có nên thu liễm bớt, kẻo thủ đoạn quá mức lại làm người ta sợ đến lỡ lời khó xử. Kết quả, các ngươi cho ta màn này sao?
Xin thỉnh công? Vì thái tử, vì nhị hoàng tử?
Vưu quý phi nghi hoặc nhìn về phía thái tử, rồi lại nhìn sang nhị hoàng tử.
Đừng nói là bà ta, ngay cả thái tử và nhị hoàng tử cũng ngây ngốc, chẳng hiểu ra sao. Người nhà mình làm, công lao lại từ trên trời rơi xuống? Chẳng lẽ bọn họ vô tình làm được chuyện tốt gì đáng giá để được tung hô thế này? Hơn nữa hai kẻ kia lại khá nhạy cảm, chẳng phải trước đó đã mất tích rồi sao? Thế mà không chết, lại còn xin thỉnh công vì mình?
Ai cũng tự hiểu rõ bản thân mình, cả hai vốn đã nghi kỵ nhau từ lâu, giờ nhìn hai người kia xuất hiện kỳ lạ như vậy, không khỏi nảy sinh suy đoán: phải chăng đối phương giở trò nhằm hãm hại mình? Hay đây là kế sách của đối phương?
Nhưng nếu tùy tiện phủ nhận thì càng không ổn, lỡ đâu thật sự là "bánh rơi từ trời xuống" thì sao, chẳng phải bỏ lỡ mất cơ hội?
Hai người trong lòng khó tránh có chút căng thẳng, nhưng vẫn chưa vội nói gì hay tỏ thái độ, chỉ lặng lẽ liếc mắt nhìn đối phương ——
Ngàn vạn lần đừng là do ngươi bày ra, nếu không thì đừng trách ta không khách khí!
Cố Đình và Hoắc Diễm thì rất bình tĩnh, cuối cùng cũng tới khoảnh khắc khiến lòng người rung động này!
Cố Đình còn lặng lẽ đưa mắt trấn an Mạnh Trinh, khẽ mỉm cười cổ vũ.
Mạnh Trinh bặm mặt nhỏ, nhăn cái mũi lại rồi cũng chẳng bày ra cảm xúc gì.
Thôi, ai cũng khổ cả thôi, đều là muốn có cơm ăn, bớt chuyện thì tốt hơn, đỡ mệt mỏi! Cậu ta lén làm một cái mặt quỷ với Cố Đình.
Mọi người đều im lặng, Kiến Bình đế buộc phải mở miệng: "Sao lại thế này?"
Bao Kinh Nghĩa nhanh nhẹn bước lên trước, vẻ mặt đầy kích động: "Tâu hoàng thượng! Bắc Địch lòng dạ lang sói, trong một trận chiến không địch nổi ta, lại sai mật thám lẻn vào kinh thành Đại Hạ. Cũng may thái tử điện hạ anh minh thần võ, chỉ huy sáng suốt, chúng thần ở Hộ bộ mới có thể thuận lợi bày mưu dụ bắt, lập được công lao to lớn này!"
Tôn Hồng Triết dĩ nhiên không chịu thua, giọng vang như chuông: "Dã tâm Bắc Địch rõ ràng, lần này phái mật thám vào thành là mưu kế chu đáo, định ám sát hoàng thượng. May nhờ nhị hoàng tử điện hạ nhìn thấu từ trước, phòng bị cẩn mật, chúng thần thuộc Ngũ thành Binh Mã Ty âm thầm bố trí, khi tiểu lại ở Hộ bộ tình cờ gặp mật thám, đã kịp thời giăng lưới bắt được, còn tra ra âm mưu phía sau!"
Cái gì? Bắc Địch mật thám? Âm mưu ám sát hoàng đế?
Kiến Bình đế lập tức thấy việc này không đơn giản, ánh mắt lướt qua Mạnh Trinh... Thôi, đứa nhỏ này trông như chẳng nói nổi rõ ràng, nên lão nhìn thẳng vào Hoắc Diễm: "Ái khanh có biết việc này không?"
Hoắc Diễm trầm ổn chắp tay: "Tâu bệ hạ, thần biết. Chuyện này chính là chân tướng vụ ám sát ngày mười bốn tháng giêng!"
Hả?
Cả điện suýt nữa kinh hô, Vưu quý phi đến xoay vòng ngọc trong tay cũng khựng lại. Không trách hôm nay từ đầu tới cuối thấy kỳ lạ, thì ra là thế! Trấn Bắc Vương ung dung bình thản, chẳng sợ gì, hóa ra đã sớm có chuẩn bị, chờ đợi giờ khắc này!
Cái gì mà ám sát tháng giêng mười bốn do Bắc Địch làm? Phi! Ngươi chắc ngươi đang nói gì chứ!
Thái tử và nhị hoàng tử cảm thấy mặt nóng ran, vậy là... tất cả hôm nay có phải đã sớm nằm trong kế hoạch của người khác rồi sao? Bao gồm cả khoảng thời gian trước, mặc cho bọn họ bị chèn ép, bị nghi ngờ thế nào đi nữa thì cũng đều vô ích cả?
Hai người im lặng đứng nghiêm, không nói gì, cũng không thèm liếc nhìn Vưu quý phi.
Kiến Bình đế vẫn điềm tĩnh như thường: "Nói rõ!"
Hoắc Diễm đứng thẳng, ánh mắt lộ ra sự sắc bén: "Hoàng thượng bị ám sát, đó là quốc sự lớn. Thần nhận nhiệm vụ, không dám chậm trễ, lập tức cùng Hình bộ, Phủ Doãn ở kinh thành và các bên phối hợp điều tra. Nhưng manh mối chẳng có, kẻ địch ẩn mình quá sâu, dù được thái tử và nhị hoàng tử nhiệt tình chỉ dẫn cũng vẫn không tìm ra chân tướng hay hung phạm. Cho đến đêm ngày thứ ba sau khi tiếp chỉ, thần gặp được Tôn Hồng Triết và Bao Kinh Nghĩa."
Trong điện, cả bốn người đồng loạt gật đầu.
Hành tung của Trấn Bắc Vương ở kinh thành gần như trong suốt, đặc biệt ba ngày đó, hắn làm gì, gặp ai, hầu như ai cũng rõ. Ngay cả thái tử, nhị hoàng tử cũng tìm hắn, mọi người đều biết rõ. Thế mà hắn lại tìm được hai người vốn đã mất tích là Tôn Hồng Triết và Bao Kinh Nghĩa thì quả thật ngoài dự liệu của tất cả.
Thì ra ngay từ sau ngày nhận thánh chỉ thứ ba... đã âm thầm che giấu rồi sao!
Hoắc Diễm ngừng một lát, cho mọi người thời gian suy ngẫm rồi nói tiếp: "Khi đó tình trạng hai người họ không tốt, đang trên đường trốn chạy. Thần đã cứu ngay tại chỗ, vừa hỏi thăm sơ qua đã nhận ra có điều bất thường —— mật thám Bắc Địch đã lọt vào kinh thành, âm thầm muốn gây sóng gió máu tanh!"
"Hai người họ vốn không am hiểu gì về Bắc Địch, nhưng lại tình cờ nhìn thấy thứ mà đối phương cực kỳ kiêng kỵ, vì vậy bị truy sát tận cùng. Thần thì lại hiểu rõ thói quen kẻ địch, nên sau khi gặng hỏi chi tiết, xâu chuỗi lại, biết chuyện này không đơn giản, càng điều tra càng khó. Địch vốn âm hiểm, lần này lẻn vào kinh toàn là tử sĩ bí mật, ra tay sơ sẩy chắc chắn sẽ kinh động. Thế nên thần hỏi hai người, có dám phối hợp với thần bày thiên la địa võng, tìm tận gốc rễ, bắt lấy kẻ cầm đầu hay không. Hai người lập tức đồng ý, có phải như vậy không?"
Trấn Bắc Vương vừa cho cơ hội, cả hai lập tức phụ họa: "Đúng vậy!"
Bao Kinh Nghĩa mặt mày nghiêm nghị, trả lời rành rọt dõng dạc: "Hạ quan tài hèn sức mọn, làm quan mấy năm cũng chỉ bình thường, nhưng từng được thái tử đích thân quan tâm khích lệ. Lúc ấy hạ quan đã thề, nguyện cả đời một lòng trung thành dâng cho Đại Hạ, dâng cho thái tử và hoàng thượng. Nay kẻ hèn lâm cảnh hiểm nguy, nhưng sao có thể quay đầu bỏ chạy?"
Tôn Hồng Triết thì đầy vẻ chính khí, nói năng khí phách: "Hạ quan học thức ít, chỉ có chút sức lực, nguyện trung thành với Đại Hạ. Từng có lúc nguy nan được nhị hoàng tử cứu giúp, ân tình giọt nước phải báo đáp bằng cả dòng suối! Hạ quan vốn đã từng trải qua cái chết một lần thì còn gì để sợ, có gì không dám làm? Vì nhị hoàng tử, vì hoàng thượng, vì Đại Hạ, hạ quan thề chết cũng không hối hận!"
Cố Đình thấy thế là đủ rồi.
Đúng là tận dụng triệt để tài nịnh bợ, thật khiến người ta xấu hổ thay.
Chỉ có điều, thái tử và nhị hoàng tử lại biểu hiện vô cùng đĩnh đạc, ai nấy đều giữ vẻ chính khí, dáng vẻ như cùng chung vinh quang.
Thật đúng là học không nổi, học không nổi mà.
Hai người kia vừa diễn xong, Hoắc Diễm lại tiếp lời: "Bọn mật thám Bắc Địch vốn đa nghi, lại càng xem thần là kẻ địch, vì để không làm chúng cảnh giác, thần chỉ ngầm chỉ điểm hướng đi cho Tôn Hồng Triết và Bao Kinh Nghĩa, chứ chưa từng trực tiếp dẫn dắt. Thần còn lấy thân mình làm mồi, tự nguyện đứng ngoài, thu hút ánh mắt địch để tiện cho hai người kia hành động. Thần thì bị quấn lấy, rơi vào đủ loại hiểu lầm và vòng xoáy, cùng Cố Đình phải kiên nhẫn thương lượng, còn hai người kia vẫn luôn âm thầm cố gắng!"
Vưu quý phi suýt nữa phun ngụm trà ra, thôi đi, cái gì mà kiên nhẫn thương lượng, chẳng phải là quỳ trước bàn xin Cố Đình tha thứ sao? Mấy ngày trước những lời đồn ầm ĩ bà ta đều nghe hết cả rồi, đã làm sai chuyện, bề ngoài vẫn giả vờ như không có gì, nhưng đêm nào cũng len lén đến phủ Cố gia, dây dưa với Cố Đình!
Nếu không phải biết rõ điểm này, hiểu Trấn Bắc Vương là kẻ trọng sĩ diện, biết cân nhắc lợi hại thì bà ta cũng đâu cần tốn công tốn sức sắp đặt Du Tinh Lan cắn chặt lấy chuyện kia!
Hoắc Diễm mở miệng nói dối mà mặt vẫn tỉnh bơ: "Nhân đây, thần cũng muốn cảm tạ tiểu công tử hầu phủ Nghi Xương. Dù chẳng hiểu bị tên ngu ngốc nào xúi giục, nhưng lại rất cứng cỏi không chịu khuất phục, suýt nữa khiến thần nóng giận mà ra tay g**t ch*t. Còn phải cảm ơn Cố công tử, người thấu tình đạt lý, hiểu thần sâu sắc, vì vậy mà bệnh một trận, thật sự khiến người ta lo lắng."
Nếu không phải lúc này tình huống không cho phép, Vưu quý phi đã lật bàn!
Cái gì gọi là "không biết bị tên ngu nào xúi giục"? Ngươi đang chửi ai vậy!!! Vậy ra tất cả trước đó đều là giả sao? Cái gì mà cãi nhau, cái gì mà làm mình làm mẩy, tất cả đều là diễn cả? Nói đến Cố công tử thì mắt mày dịu dàng, suýt nữa không biết xấu hổ thành chó l**m người ta, nói đến người khác thì lại lạnh lùng vô tình, ngươi bị bệnh à!
Hoắc Diễm lại tiếp: "Mưu kế của thần vô cùng xác thực, bọn mật thám Bắc Địch hoàn toàn tin tưởng, không hề đề phòng. Đến ngày thứ năm, Bao Kinh Nghĩa phối hợp với tiểu lại của Hộ Bộ nhử địch thành công; ngày thứ bảy, Tôn Hồng Triết dẫn theo huynh đệ cùng nhau bắt được hai tên; ngày thứ tám lại bắt thêm được bốn tên nữa. Tính đến nay, tất cả mật thám có thể lần ra đầu mối đều đã bị bắt hết!"
Bốn người hoàng gia: ...
Vưu quý phi nghiến răng nghiến lợi, vậy ra hôm nay triệu ngươi vào cung để làm khó, chẳng những không trị tội được ngươi, mà còn phải khen ngợi ngươi thật lớn lao có phải không!
"Chuyện trọng đại thế này, ngươi không ra tay, chỉ dựa vào hai kẻ kia thì có thể làm được sao?"
Cuối cùng cũng tìm ra được một chỗ công kích, Vưu quý phi chỉ vào hai người đang quỳ dưới đất, cười lạnh.
"Đương nhiên không phải." Hoắc Diễm vẫn điềm nhiên như thường: "Còn có tiểu Vương gia giấu tài."
Vưu Quý phi nhìn về phía Mạnh Trinh, ánh mắt đầy nghi ngờ: "Ngươi?"
Mạnh Trinh gồng khuôn mặt nhỏ, đừng tưởng cậu ta ngốc mà không nghe ra giọng châm chọc khinh thường này!
Cậu ta lớn tiếng đáp: "Ta có hộ vệ, hoàn toàn có thể làm được!"
Hoắc Diễm tiếp lời: "Phó tướng của thần, Phàn Đại Xuyên, vẫn luôn ở bên cạnh tiểu Vương gia để trợ giúp."
Vưu quý phi: ...
Thật muốn chửi thề!
Bà ta thấy mình bị lừa hoàn toàn! Quả thật, mấy ngày nay ánh mắt bà ta đều dồn hết vào Hoắc Diễm, Mạnh Trinh làm gì bà ta chẳng thèm để ý. Người này mỗi ngày hoặc uống thuốc, hoặc nằm dưỡng bệnh, còn phó tướng Phàn Đại Xuyên, bà ta lại chưa từng hỏi đến một lần!
Sao có thể quên sạch trơn như vậy? Quân Trấn Bắc lập được chiến công hiển hách, ngoài Trấn Bắc Vương ra thì còn có bốn đại tướng. Cái tên Phàn Đại Xuyên này đã nhiều lần xuất hiện trong tin chiến thắng, bao nhiêu trận đánh, bao nhiêu thắng lợi, đều không chỉ là công của một mình Hoắc Diễm. Bốn vị đại tướng ai nấy đều không thể xem thường!
Hoắc Diễm ung dung, khóe môi hơi cong, giống như con sói già đắc ý: "Mật thám Bắc Địch đều đã bị bắt, còn một ngày nữa để thẩm vấn là đủ. Thật ra cho dù hôm nay hoàng thượng không triệu kiến, thần cũng sẽ tự vào cung bẩm báo."
Ánh nắng chiếu xuống người hắn, toát ra vẻ ngang tàng lỗi lạc.
Trong lòng Cố Đình khẽ động, chậm rãi cúi đầu.
Làm đến mức này thật ra cũng không khó. Hoắc Diễm là người hiểu rõ tình hình Bắc Địch nhất, từ triều cục đến dân sinh, mỗi động tĩnh đều có thể đọc ra ẩn ý rồi tìm cách ứng đối. Hắn vốn đã điều tra mạng lưới gián điệp của Bắc Địch cài ở Đại Hạ.
Bất kể là thất bại thảm khốc ở cốc Liệt Viêm sáu năm trước, hay là nguy cơ chiến tranh năm ngoái, Bắc Địch dám liều lĩnh như vậy, suýt nữa thành công mà không ai hay, thì con đường tin tức của chúng hẳn phải đặc biệt vô cùng. Trong kinh thành tất yếu phải có tai mắt. Hoắc Diễm đồng ý nhận chỉ vào kinh, phối hợp các bên, chính là vì muốn tự mình điều tra, nhìn tận mắt xem mạng lưới này rốt cuộc lớn đến đâu, chuyện năm đó có ẩn tình khác hay không, chân tướng giấu kín bao sâu.
Ba vạn linh hồn liệt sĩ sáu năm trước, hắn chưa từng quên.
Chuyện này quá nhạy cảm, quá sâu, có nói mấy ngày mấy đêm cũng không hết. Cố Đình chưa từng hỏi, Hoắc Diễm cũng chẳng chủ động nhắc đến. Chỉ là từ lúc nào đó, Hoắc Diễm làm việc cũng không còn giấu cậu nữa. Dù Cố Đình không muốn biết, thì ít nhiều cũng nghe lỏm được đôi chút.
Ví dụ như trong tay Hoắc Diễm nắm giữ nhiều đầu mối, tuy chưa tìm ra kẻ đứng sau thật sự, chân tướng chưa thể lật tẩy nhưng việc bắt vài con cá lớn để che mắt... thì hoàn toàn không khó.
Hoàng đế bị ám sát, bất kể có phải do kẻ địch hay không thì tội vẫn bị đổ lên người chúng. Bắc Địch có ý đồ hại hoàng thượng không? Tất nhiên là có! Đã lẻn vào kinh thành thì ngoài việc thực hiện "chính sự", lẽ nào lại không nghĩ tiện tay giết luôn thiên tử? Đương nhiên là nghĩ, còn sắp đặt cả kế hoạch! Khi tra tấn hỏi cung, bọn chúng dám không thừa nhận sao? Rất tốt, vậy hãy khai nhiệm vụ thật sự của chúng ra đi, cái nào tuyệt đối không thể lộ, cái nào có thể bỏ tạm thời, chúng phải tự cân nhắc cho rõ!
Hoắc Diễm muốn làm chuyện này, chỉ cần dẫn đường, là có thể thành công.
Ngày mười bốn tháng giêng hoàng thượng bị ám sát, thoạt nhìn là chuyện lớn, nhưng kỳ thực ảnh hưởng không nhiều. Nếu nghĩ cho kỹ, căn bản không phải do kẻ ngoài ám sát, mà chính là màn kịch do bốn người trong hoàng gia diễn!
Trên dưới đồng lòng, đoán ý thiên tử mà làm, vốn là bản năng của triều đình và hậu cung. Ai cũng biết thiên tử không vui khi Trấn Bắc Vương vào kinh. Hễ nhận được chút tín hiệu, sao họ không lập tức hành động?
Trận "hành thích" này, xét kiểu gì cũng chỉ là một món nợ hồ đồ, không thể tìm ra kẻ đứng sau. Nói ai cũng không chuẩn, chỉ cần chỉ trích Trấn Bắc Vương bất lực là đã đủ, thậm chí còn có thể nhân tiện kéo theo những kẻ thường ngày chướng mắt như thái tử hay nhị hoàng tử, dùng kế "dẫn họa sang đông", vừa xây dựng được chi tiết để mê hoặc Trấn Bắc Vương, vừa đào hố cho đối thủ cạnh tranh.
Nếu Hoắc Diễm thật sự chui đầu vào điều tra, bất kể tìm được chứng cứ gì cũng sẽ bị người khác phản đối. Muốn chụp mũ cho ai thì người khác sẽ giành quyền lên tiếng trước, hoàng thượng sẽ đứng về phía ai thì đã rõ. Hoàng thượng muốn thấy Trấn Bắc Vương gặp xui xẻo, nhưng lại chẳng muốn để phi tần và hoàng tử xui xẻo, bảo vệ họ là điều tất nhiên. Cuối cùng, ai cũng có thể gỡ tội, chỉ riêng Trấn Bắc Vương là không.
Nhưng nếu đầu mối được chuyển hướng sang mật thám Bắc Địch thì lại khác.
Dù trong nội bộ có mâu thuẫn thế nào đi nữa, thì khi đối ngoại, nhất định phải đồng lòng.
Kiến Bình đế sẽ không cho phép loại chuyện như vậy xảy ra, đây là giang sơn của lão, là kinh đô của lão, sao lão lại chịu để chính con cháu mình nuôi ong tay áo? Nếu có thể bắt được vài kẻ gián điệp đáng ghét kia, thì đó chính là công lớn! Dù trong lòng biết rõ ràng mọi chuyện, lão cũng không thể không giữ thể diện cho Trấn Bắc Vương, lỡ như thực sự có kế hoạch ám sát thì sao? Nếu xử lý qua loa, đừng nói là triều thần, ngay cả bách tính cũng sẽ không chịu để yên.
Bắc Địch hằng năm quấy nhiễu biên cương, quân sĩ và dân Đại Hạ hy sinh không biết bao nhiêu mà kể, nhiều năm như vậy đã kết thành mối thù sâu nặng, làm hoàng đế chẳng lẽ lại có thể xem nhẹ?
Làm vua, không thể để mất lòng dân.
Dù trước mắt có thấy chướng tai gai mắt, lão cũng phải nhẫn nhịn nuốt xuống.
Ngón tay Kiến Bình đế khẽ v**t v* long ỷ, trong đáy mắt ánh sáng sắc bén chợt lóe, biểu cảm bày ra vẻ cảm động: "Thì ra là vậy, mật thám Bắc Địch âm mưu mạo phạm, cuối cùng đều bị bắt cả, ái khanh lập công lớn rồi!"
"Thần không dám!" Hoắc Diễm không hề nhận công, lập tức dõng dạc nói giúp hai người đang quỳ: "Công lao lớn nhất trong việc này là của Tôn Hồng Triết và Bao Kinh Nghĩa!"
Tôn Hồng Triết và Bao Kinh Nghĩa cảm động đến mức suýt khóc, ở đâu mới tìm được vị cấp trên tốt như vậy! Đáng tiếc vì quy củ nên bọn họ không dám ngẩng đầu lên.
Kiến Bình đế nói: "Hai người các ngươi ngẩng đầu lên, với chuyện này, còn có gì muốn bổ sung không?"
Cả hai đồng thanh: "Hạ quan không dám! Chỉ mong hoàng thượng nghiêm trị tên đầu sỏ, tuyệt đối không thể xử nhẹ!"
Tôn Hồng Triết tiếp lời: "Chúng thần đều biết, năm trước trong trận Cửu Nguyên, Tứ hoàng tử Xích Hạo của Bắc Địch bị Trấn Bắc Vương một kiếm chém thành tàn phế, không tiếc phải dùng thuốc độc mới giữ được mạng sống. Nhưng thiên đạo công bằng, báo ứng khó thoát, một chiêu sát thủ của Vương gia sao dễ dàng tránh được? Năm đó Xích Hạo không chết, nhưng trọng thương tàn phế, mấy năm nay bệnh tật triền miên, cuối cùng cũng tắt thở!"
Bao Kinh Nghĩa nói: "Tứ hoàng tử Xích Hạo vốn là con trai có năng lực nhất của địch vương, nay gã chết rồi, lòng quân Bắc Địch tan rã nên mới muốn trả thù, âm mưu ám sát thiên tử của ta. Việc này khiến người căm phẫn, tuyệt đối không thể dung thứ!"
Tôn Hồng Triết nói: "Long thể của thiên tử liên quan đến sự yên ổn của xã tắc, sao có thể để bọn đạo tặc to gan mưu đồ?"
Bao Kinh Nghĩa nói: "Nghe nói lần ám sát thất bại, người Bắc Địch còn định đưa công chúa Xích Toàn, muội muội của Xích Hạo, đến hòa thân. Chuyện này tuyệt đối không phải là họ chịu thua, đủ thấy lòng lang dạ thú, cần phải cho bọn họ biết sợ hãi!"
Hai người kẻ xướng người họa, vẻ mặt trung thành căm phẫn, lời nói rất vừa vặn, không nhiều không ít, tránh làm thiên tử khó chịu. Cuối cùng họ tổng kết.
"Lần này nhờ có hai vị hoàng tử của triều ta dốc sức, mới tránh được âm mưu của giặc, để phòng đối phương sinh nghi, chúng hạ quan không dám mời cấp trên trợ giúp, chỉ dẫn theo huynh đệ thân cận, đây là danh sách."
"Chúng hạ quan tuyệt không dám tranh công, nếu hoàng thượng có bất cứ nghi ngờ gì, xin tùy ý điều tra những người này."
Nói xong, cả hai cùng đồng thời dập đầu: "Chúng hạ quan chỉ cầu mong thái tử thân thể khỏe mạnh, tiền đồ rực rỡ!"
"Mong nhị hoàng tử trí tuệ sáng suốt, tương lai quang minh!"
"Mong xã tắc ta vững bền, quốc thái dân an, mong thiên tử phúc thọ lâu dài, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Những lời này nói ra rất khéo, thoạt nhìn thì không tranh công, nhưng một triều thiên tử như Kiến Bình đế, sao có thể làm như không thấy? Sau này nhất định phải luận công ban thưởng. Không chỉ tự mình nhận được công lao, mà còn tôn vinh chủ tử khiến thái tử và nhị hoàng tử đều được tiếng thơm, Kiến Bình đế cũng không thể giả vờ như không biết, huống chi lời nói của bọn họ lại dễ nghe như vậy.
Kiến Bình đế gật đầu, nhìn sang Hoắc Diễm, tỏ ra rất hài lòng: "Không tồi, vụ án này làm rất tốt, quả nhiên trẫm không nhìn lầm ái khanh."
Đến lượt Hoắc Diễm thể hiện trung thành, lập tức xốc áo quỳ xuống: "Đây là bổn phận của thần, tuyệt không dám kể công!"
"Đứng dậy đi." Kiến Bình đế quay sang Vưu quý phi, mỉm cười nói: "Ái phi cũng nên thực hiện lời hứa, chuẩn bị một buổi cung yến để khao thưởng công thần."
Vưu quý phi mặc kệ trong lòng nghĩ gì, trước mặt Kiến Bình đế lúc nào cũng dịu dàng ngoan ngoãn, lập tức cười rạng rỡ: "Hoàng thượng nói phải, thần thiếp sẽ lập tức chuẩn bị. Ngày kia trời quang, hoàng hôn mở cung yến được không? Đất trời mùa này, đồ ăn tươi ngon, rất đáng để thưởng thức."
Kiến Bình đế gật đầu cười: "Tùy ý nàng."
Vưu quý phi nói xong, chợt như nghĩ đến điều gì, bất ngờ nhìn sang Mạnh Trinh: "Không biết tiểu Vương gia có uống được rượu không?"
Mạnh Trinh bất ngờ bị gọi tên, có chút ngẩn ra: "Hả?"
"Ngươi trông như sức khỏe không được tốt, bổn cung nghe nói ngươi vào kinh mấy ngày nay đều phải uống thuốc, vậy sau này trong cung yến có phải cần kiêng cữ gì không..." Vưu quý phi ra vẻ lo lắng: "Thân thể không khỏe vốn là chuyện lớn, biên cảnh khổ hàn cũng không thích hợp dưỡng bệnh. Hay là sau này khỏi cần về đó nữa, để hoàng thượng phái thái y viện trị liệu cho ngươi, tay nghề thái y viện ai cũng khen, ngay cả Trấn Bắc Vương cũng từng muốn xin thuốc ở đó."
Thế mà trong lúc vô tình trò chuyện, bà ta lại khéo léo kéo đề tài sang Trấn Bắc Vương, lời lẽ mập mờ dễ gây hiểu lầm.
Nhưng mà...
Cố Đình nhìn sang Mạnh Trinh, trong lòng thầm cười, Vưu quý phi thật đúng là hồ đồ, dám chọn sai người để gài bẫy.
Quả nhiên, Mạnh Trinh đáp lại chẳng khiến ai thất vọng: "Sao có thể được? Ca ca sẽ nhớ ta mất!"
Nụ cười của Vưu quý phi bỗng cứng lại, sao bà ta lại quên mất bài học lần trước chứ!
"Vậy ngươi sẽ không nhớ hoàng thượng sao?" Bà ta vẫn cố đào hố tiếp.
"À..."
Mạnh Trinh ngẩng đầu nhìn về phía long ỷ, tự nhắc nhở bản thân đây là trường hợp gì, rồi gắng gượng nói câu dối lòng: "Cũng... cũng nhớ."
Vưu quý phi hài lòng gật đầu: "Trên đời này quân – thân – sư, hoàng thượng lớn hơn hay ca ca ngươi lớn hơn?"
Mạnh Trinh thành thật đáp: "Hoàng thượng lớn hơn."
Vưu quý phi tiếp lời: "Vậy sau này ngươi ở lại kinh thành bầu bạn với hoàng thượng, hay là trở về với ca ca?"
Mạnh Trinh không hề do dự, đáp dứt khoát: "Tất nhiên là ca ca rồi!"
Vưu quý phi: ...
Cái thằng nhóc chết tiệt, vẫn không lừa nổi ngươi sao!
Trong đại điện bỗng chốc im lặng, không khí căng thẳng hẳn lên.
Mạnh Trinh mím môi, quay đầu nhìn sang Cố Đình, mắt mở to lo lắng: "Ta có phải lại lỡ lời rồi không?"
Cậu ta tự cho là mình hạ giọng nói khẽ, nhưng trong đại điện im ắng thế này thì làm gì có chuyện nói khẽ! Cố Đình còn chưa kịp trả lời, gương mặt Vưu quý phi đã cứng ngắc lại.
Nhiều người cùng nhìn như vậy, tình huống không thể không cho qua, Kiến Bình đế tỏ ra rất gần gũi: "Trước mặt trẫm, mọi người đều có thể nói thật."
Mạnh Trinh bứt ngón tay mình, hết sức thành thật: "Chuyện là... Hoàng thượng mỗi ngày đều phải dự triều, không có thời gian rảnh, bên cạnh thì có quý phi nương nương bầu bạn, cũng có thái tử và nhị hoàng tử hiếu thuận. Nhưng ca ca của thần thì chỉ có mình thần thôi, thần không ở bên cạnh thì ca ca phải làm sao bây giờ?"
Vưu quý phi lập tức nảy ra ý: "Vậy ban cho ca ca ngươi một mối hôn sự, tìm cho ngươi một tẩu tử có được không?"
Mạnh Trinh gật đầu liên tục như gà mổ thóc: "Tốt quá! Vậy còn có thể cùng nhau về Cô Tàng, cho mọi người một niềm vui bất ngờ!"
Vưu quý phi: ......
Kiến Bình đế: ......
Thái tử và nhị hoàng tử: ......
Đừng nói Cô Tàng Vương muốn phát điên, ngay cả bọn họ cũng sắp điên mất! Nếu việc hôn nhân dễ ban như vậy thì cần gì phải bàn bạc, thương lượng đủ kiểu, chẳng phải cứ hạ thánh chỉ là xong sao? Chính bởi vì phải dè chừng thế lực đối phương nên mới không thể tuỳ tiện. Nếu thánh chỉ ban ra mà người ta dám chống lại thì chẳng phải là hoàng thượng mất mặt sao!
Vưu quý phi tức muốn nghiến răng, Mạnh Trinh ngốc nghếch này lại vô tình nói trúng chỗ hiểm. Hoắc Diễm trước đó đã thuận miệng đồng ý lời hoàng thượng rằng muốn ở lại kinh thành với người nhà, nhưng ai cũng biết hoàng thượng tuyệt đối không cho phép hắn ở lại. Vậy mà Mạnh Trinh cứ nói thẳng, chẳng vòng vo, đúng là khiến người ta khó xử, chẳng biết phải đáp ra sao!
Lại còn ném mất mặt thêm một lần, đề tài này đương nhiên không thể tiếp tục. Kiến Bình đế quay sang Tôn Hồng Triết và Bao Kinh Nghĩa: "Hai ngươi có công, muốn được ban thưởng gì?"
Hai người đồng loạt dập đầu: "Hạ quan không dám. Tuy lần này làm được việc, nhưng rốt cuộc cũng để mất tích mấy ngày, là có sơ sót, xin hoàng thượng ban thưởng cho thái tử!"
"Xin hoàng thượng ban thưởng cho nhị hoàng tử!"
Không giành được quyền nói trước, Bao Kinh Nghĩa hơi khó chịu, liếc mắt trừng Tôn Hồng Triết, không ngờ Tôn Hồng Triết cũng quay lại trừng.
Vốn dĩ hai người đã chẳng hợp nhau, lần này vừa chạm mắt liền tóe lửa, lý trí vứt sạch, lập tức tranh cãi: "Lần này đều là công lao của thái tử!"
"Lần này đều là công lao của nhị hoàng tử!"
"Công lao thái tử nhiều hơn!"
"Nhị hoàng tử mới nhiều hơn!"
Sắp sửa lao vào cãi vã ——
Nhưng lần này chưa cần Cố Đình ra mặt, thái tử và nhị hoàng tử đã ngăn lại.
"Trước mặt thánh giá, không được làm càn!"
"Trên đại điện, sao có thể thất lễ!"
Thái tử vén áo quỳ xuống: "Bao Kinh Nghĩa chỉ là tiểu lại của Hộ Bộ, chỉ biết cắm đầu làm việc, chưa quen diện thánh, không hiểu quy củ, mong phụ hoàng tha tội!"
Nhị hoàng tử cũng quỳ xuống ngay: "Tôn Hồng Triết vốn là võ tướng, ở Ngũ thành Binh Mã Ty nhiều năm, nhi thần chỉ nhớ gã một thân sức mạnh, tính tình thẳng thắn, ít nói năng, mong phụ hoàng tha thứ!"
Ngày thường hai người cứ như gà chọi, nay lại không hề tranh nhau, ăn ý bảo vệ thuộc hạ, thái độ giống hệt nhau.
Kiến Bình đế liếc nhìn, xem như ghi nhớ: "Ừm, các ngươi không tệ. Sau này thánh chỉ sẽ ban xuống công sở, luận công ban thưởng."
Nói rồi đứng dậy: "Hoắc Diễm, Cố Đình, Mạnh Trinh, sau này có cung yến, ba người nhớ đúng giờ đến. Trẫm mệt rồi, tất cả lui ra đi."