Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim

Chương 77

*quần hùng (群雄): thường được sử dụng trong các ngữ cảnh lịch sử hoặc văn học để mô tả những người có tài năng vượt trội, đang tranh giành quyền lực hoặc tầm ảnh hưởng.

Cung yến được tổ chức vào lúc chạng vạng. Ngoài hoàng gia, tất cả mọi người đều phải đến trước để chuẩn bị vào cung, buổi chiều xếp hàng tiến vào. Bốn người Cố Đình cũng không ngoại lệ.

Trong lúc này lại xảy ra một chuyện nhỏ. Mạnh Trinh đi đường không vững, vô tình ngã nhào về phía trước. Đương nhiên được "hộ vệ" đỡ kịp, người thì không hề hấn gì, cũng không chạm chạm gì quá mức nhưng quần áo thì lại không may.

Cậu ta giẫm phải góc áo, "xoẹt" một tiếng, lễ phục chuẩn bị cho buổi cung yến bị tuột chỉ, phải mang đi vá lại.

Cố Đình và Hoắc Diễm bèn đi trước.

Cũng tốt, bởi vì Cô Tàng Vương không có mặt, trọng tâm của buổi yến gần như đổ dồn hết lên người Trấn Bắc Vương. Bị gây khó dễ là điều chắc chắn. Nếu Mạnh Trinh cùng đi và ngồi chung với họ, ắt cũng bị nhắm vào. Giờ cậu ta lùi lại, mọi người phân tán hỏa lực, gánh phần lớn áp lực, Mạnh Trinh sẽ nhẹ nhõm hơn, không cần phải động não.

Dĩ nhiên, chẳng ai mong chờ cậu ta động não. Chỉ cần cậu ta vui vẻ, thân thể khỏe mạnh thì còn hơn mọi thứ.

Ra ngoài chưa được mấy bước, Cố Đình phát hiện Hoắc Diễm đang nhìn chằm chằm mình. Cậu đưa tay sờ tóc rồi xem lại quần áo, cảm thấy không có gì lộn xộn.

"Sao vậy, nhìn ta như thế?"

Cậu vốn không quan không tước, mặc không phải quan phục cũng chẳng phải triều phục, chỉ là áo dài văn sĩ đơn giản nhất: cổ giao lĩnh, thắt lưng gọn gàng, màu xanh nhạt, hoa văn thêu chìm bằng bạc. Nhưng cũng bộ quần áo đó, mặc trên người khác thì khác, mặc lên người cậu lại toát ra cảm giác khác hẳn.

Cậu môi đỏ răng trắng, da trắng như ngọc, kết hợp với sắc xanh nhạt ấy càng nổi bật, cả người như phủ thêm một lớp ánh sáng ngọc trai, khí chất xuất trần. Tuổi còn vương giữa thiếu niên và thanh niên, đã bớt đi vẻ ngây ngô nhưng chưa có sự trầm ổn của người trưởng thành. Vai thẳng, dáng người gọn, có nét kiêu bạc khác biệt, như cây trúc xanh soi nước, thanh tú tao nhã, như tiên giáng trần, mà nhìn xa thì tuyệt đối không thể khinh nhờn.

Bảo bối nhỏ thế này, là của hắn.

Hoắc Diễm ngồi xổm xuống, chỉnh lại góc áo vướng ở giày cho Cố Đình: "Đình Đình thật đẹp."

Mặt Cố Đình đỏ bừng: "Cái... cái gì chứ..."

Có thể đừng gọi cậu là Đình Đình không! Mạnh Trinh ngày nào cũng đùa cợt đã đành, sao đường đường Trấn Bắc Vương cũng không nghiêm túc vậy chứ!

Hoắc Diễm đứng dậy, chỉnh lại cổ áo cho cậu, ánh mắt dần tối, càng lúc càng sâu, giọng nói cũng khàn đi, mang theo chút dục niệm: "Đừng làm nũng, ta chịu không nổi đâu."

Cố Đình: ...

Ai làm nũng với ngươi chứ? Ngươi bị bệnh sao!

Ngón tay thon dài của đối phương lướt khẽ bên cổ, Cố Đình cảm nhận rõ sự thô ráp quen thuộc, kèm theo hơi ấm. Người luyện võ quả nhiên khác hẳn, nội lực mạnh mẽ, bất kể khi nào cũng như có một luồng ấm áp thấm tận tim, hoàn toàn khác với sự lạnh lẽo của bản thân cậu. Thêm vào đó, đầu ngón tay có vết chai sần, hễ chạm vào lại gợi lên một cảm giác tê tê ngứa ngứa.

"Để... để ta tự làm!"

Cố Đình gạt tay Hoắc Diễm, mặt đỏ bừng, bước nhanh về phía trước.

Từ kiếp trước đến kiếp này, cậu luôn hài lòng với dung mạo của mình, cũng chưa bao giờ ngại ánh mắt người khác. Thế mà, cứ đứng trước Hoắc Diễm, trong lòng cậu lại chột dạ, muốn né tránh. Ánh mắt người này quá nóng bỏng, quá cuồng liệt, như cất giấu vô tận d*c v*ng, tựa như một mãnh thú không biết thỏa mãn. Chỉ cần cho một chút thì sau đó sẽ bị nuốt trọn vô tận.

Hoắc Diễm biết bảo bối nhỏ này dễ thẹn, cũng hiểu chuyện gì nên chừng mực. Chưa thành thân thì chưa cần gấp. Dù sao thì cũng là của hắn, chạy đâu cho thoát.

Hai người nhanh chóng tới hoàng cung.

Đi vào trong, con đường rộng lớn phía trước không còn vắng lặng, mà tràn đầy hơi người. Từng nhóm người mặc quần áo lộng lẫy, chậm rãi tiến về đại điện.

Hôm nay, Trấn Bắc Vương và vài người khác là nhân vật chính, tất nhiên sẽ được tiếp đón. Trong cung đã truyền lời xuống, các quan viên cùng phu nhân đều không dám chậm trễ, từ sớm đã chuẩn bị chỉnh tề, chạng vạng là vào điện.

Cố Đình và Hoắc Diễm sóng vai đi lên, bỗng bị một thái giám gọi lại: "Trấn Bắc Vương —— Vương gia, xin dừng bước một chút!"

Thái giám dường như cố ý đứng chờ ở cửa cung, muốn bàn chút chuyện với Hoắc Diễm. Cố Đình biết ý, tránh ra vài bước, không quấy rầy.

Rảnh quá, cậu nhìn quanh, chợt chú ý đến một phụ nhân. Người phụ nhân đó dường như không có cáo mệnh, y phục giản dị, trang sức cũng không bằng những nữ quyến khác. Cách ăn mặc gần giống các tiểu cô nương chưa lấy chồng, nhưng lại thiếu sự tươi sáng, ngược lại mang dáng vẻ phụ nhân đã có gia đình.

Có lẽ do không tự tin, nàng đi bước ngắn rụt rè, đầu luôn cúi, thoạt nhìn nhu nhược.

Đến chỗ rẽ, Cố Đình nhìn rõ mặt nàng, phát hiện dung mạo cũng nhu nhược: mặt trái xoan, mày cong như lá liễu, môi đỏ nhạt, giữa mày ẩn chút u sầu khiến người ta thương cảm.

Người phụ nhân này còn bị bắt nạt. Có mấy phu nhân khác cố tình chen lên trước, lớn giọng mỉa mai: "Có người đúng là chẳng tự biết thân phận, không xem đây là nơi nào mà dám tùy tiện tới?"

"Tưởng tự dát vàng lên mặt cũng đâu có được! Cùng lắm thì là vợ lẽ, mà lại tưởng mình là hầu phu nhân sao?"

"Hầu phu nhân? Nàng ta xứng chắc! Chuyện nàng ta làm, người khác đều biết cả!"

"Đùa giỡn với người ta, chẳng kiếm được lợi lộc gì. Giờ người ta sa cơ thất thế, nàng ta còn chỗ dựa đâu, sau này biết đi đường nào?"

"Lo gì chứ, người ta còn được tham dự cung yến cơ mà, thủ đoạn không tầm thường đâu, Đông Sơn mất thì còn Tây Sơn đó thôi!"

"Chậc chậc, nhìn cái trâm cài kia kìa, trông rất quý, ai cũng biết là quà năm ngoái. Nàng ta đúng là biết khoe mẽ..."

Các phu nhân kẻ tung người hứng, đủ loại châm chọc. Phụ nhân kia không nói một lời, sắc mặt hơi tái nhợt, đầu ngón tay khẽ run, nhưng dưới chân vẫn cố gắng bước thật vững, coi như không nghe thấy gì.

Cố Đình thầm nghĩ, đúng là đi đâu cũng vậy, chỗ nào có người thì chỗ đó có giang hồ, đấu đá trong phủ còn giết người không thấy máu, đã ở trong cuộc thì chẳng ai thoát được. Nhưng cậu cũng không bước lên giúp. Không rõ đầu đuôi ngọn ngành, nhìn thấy chưa chắc đã là toàn bộ sự thật, như người uống nước, nóng lạnh tự biết, ai cũng phải tự mình bước tiếp. Hơn nữa...

Cậu nhìn hoàng hôn rực rỡ, chim bay về tổ, ánh sáng tối đan xen, đột nhiên nhớ ra một chuyện quan trọng hơn nhiều.

Kiếp trước, dường như cũng từng có buổi cung yến như thế này.

Khi đó cậu ngày ngày quấn lấy Giang Mộ Vân, phiền não chẳng qua là chuyện trong nhà và tiền đồ của Giang Mộ Vân, còn những việc chẳng liên quan thì không để tâm, ví như Trấn Bắc Vương tiến kinh.

Chuyện cung yến, cậu tự nhiên không có tư cách tham dự, cũng chưa từng nghe thiên tử bị ám sát gì cả, cũng không biết Hoắc Diễm ứng phó thế nào, cung yến có phải diễn ra đúng hôm nay hay không, nhưng cậu nhớ rõ, sau cung yến, hoàng cung cực kỳ bất mãn với Trấn Bắc Vương, bởi vì Hoắc Diễm đã giết người trong cung.

Chuyện đó ầm ĩ không nhỏ, nghe nói nhiều thế lực tranh nhau, Trấn Bắc Vương cũng bởi vậy mà chịu thiệt.

Khi ấy cậu cũng ở kinh thành, nhưng vì chuyện chẳng liên quan đến mình nên chẳng biết mấy, bây giờ nhớ lại thì vô cùng hối hận, sao khi đó không tìm hiểu nhiều hơn một chút!

Hoắc Diễm lúc ấy có thật sự giết người? Giết ai? Nếu không có gì xảy ra, sẽ chẳng thể gây sóng gió lớn như vậy, nhưng Hoắc Diễm dù giết người vô số trên chiến trường, cũng không phải loại người tùy tiện ra tay, nhất định là có chuyện gì đó buộc hắn phải giết.

Cố Đình cảm thấy không ổn, hôm nay cung yến, nhất định phải chú ý sát sao!

Cậu lập tức quay đầu tìm Hoắc Diễm.

Hoắc Diễm nói chuyện với thái giám xong quay lại, thấy ánh mắt cậu khác thường: "Sao vậy?"

Cố Đình thần sắc nghiêm túc: "Có chuyện gì? Tại sao gã lại gọi ngươi lại?"

Hoắc Diễm khẽ xoa đầu cậu: "Chỉ là yến tiệc bình thường thôi, đừng lo. Trong cung chỉ nhắc nhở ta, hôm nay có thể tiệc sẽ tàn trễ, thân vệ và phó tướng của ta không được tụ tập trước cửa cung."

Cố Đình bất mãn hừ một tiếng: "Đây là đề phòng ngươi? Có cần phải nhạy cảm như thế không!"

"Được rồi, lệnh cũng đã truyền xuống." Hoắc Diễm nắm tay cậu, đi về phía trước: "Tối nay mọi chuyện có ta, không cần sợ, được không?"

Cố Đình nhìn Hoắc Diễm một lát rồi thở dài, thôi vậy. Người này vốn chẳng hiểu cậu đang lo gì.

"Đi thôi."

Tới đại điện, người vẫn chưa đủ, hoàng gia chắc chắn sẽ đến đúng giờ, trong điện chỗ ngồi chưa đầy.

Tôn Hồng Triết và Bao Kinh Nghĩa đã đến sớm, đều chỉ là nhân vật nhỏ, có thể lấy thân phận "công thần" mà dự tiệc này, hoàn toàn nhờ phúc của Trấn Bắc Vương, trong lòng rất cảm kích, lại khéo léo biết nhìn người, thấy Hoắc Diễm thì tiến đến chào: "Vương gia! Cố công tử! Hạ quan xin bái kiến hai vị, dạo này vẫn khỏe chứ, mọi chuyện thuận lợi cả chứ?"

Cố Đình chắp tay: "Đa tạ hai vị quan tâm, mọi thứ đều tốt."

Hai người họ còn lễ độ, nhưng có kẻ khác thì không, nhất là mấy quan chức không đủ cao, lại còn đứng hàng trước hai người kia, thần sắc khó coi, giọng điệu mỉa mai: "Giỏi thật đấy, đường đường là Trấn Bắc Vương mà ở đây chỉ ngang một tiểu quan, sao không trở lại Cửu Nguyên đi?"

Tôn Hồng Triết: "Ngươi nói gì? Lặp lại lần nữa?"

Bao Kinh Nghĩa: "Có gan thì rửa sạch miệng ngươi đi!"

Trong lòng bọn họ cũng thấy khó chịu, nhưng thân phận hạn chế, ở trường hợp này thật sự không có chỗ để tỏ rõ thái độ.

Hoắc Diễm đường đường là Trấn Bắc Vương, trong lòng không vui thì cũng không nói, dù sao cũng không muốn chấp nhặt với hạng người đó.

Cố Đình bước ra, cười tủm tỉm tiến đến trước mặt kẻ kia: "Thì ra các hạ ngưỡng mộ Cửu Nguyên như vậy, muốn đi sao? Không thành vấn đề, Vương gia lòng rộng như biển, dân Cửu Nguyên thuần phác hiền lành, hoan nghênh tất cả ai muốn đến! Nếu ngươi làm gương cho binh sĩ, vì nước vì dân, tích cực lập công, thăng quan phát tài cũng chẳng phải chuyện khó!"

Người kia nghẹn lại, hất tay áo: "Ai thèm đi! Loại đất rách đó ta không bao giờ đến!"

Người này bỏ đi, phía bên kia lại có mấy phu nhân khẽ châm chọc: "Thích ra mặt, kiêu ngạo ương ngạnh chưa tính, còn dám thay Vương phủ làm chủ, gan to thật."

Cố Đình nhìn sang, chẳng nể nang: "Ta thấy phu nhân cũng gan không nhỏ, ở trong cung mà coi như không có gì, phu nhân nhà khác thì thận trọng từng lời từng chữ, chỉ có ngươi thích xuất đầu — thế nào, nam nhân nhà ngươi đội mũ vàng ngọc, muốn coi thường hoàng gia lúc nào cũng được, chắc chắn có thể bảo vệ ngươi?"

"Ngươi—" Vị phu nhân kia vừa giận vừa thẹn, xoay đầu che mặt.

Phu quân của ả thấy thế thì cau mày, chỉ Cố Đình: "Như thế mà bắt nạt nữ nhân, Cố công tử chẳng phải quá thất cách sao!"

"Ngươi để nữ nhân thay mình ra mặt dò đường thì mới là có cách sao?" Cố Đình thản nhiên đáp: "Vương gia chúng ta thì không vậy, có việc đều tự mình gánh, chưa bao giờ để người bên mình chịu nửa phần khổ cực."

Một lát sau, lại có người trong đám đông cao giọng: "Thế thì Cố công tử đây đang làm gì? Không phải cũng là ra mặt dò đường đó sao?"

Cố Đình cười: "Đúng vậy, là ta tự nguyện. Ta thích như thế, Vương gia yêu ta, chiều ta, để ta muốn chơi thì chơi, hậu quả thế nào cũng sẵn sàng giải quyết cho ta, thế nào, ngươi ghen tị à?" Cậu còn ngang nhiên nhìn kẻ kia từ đầu đến chân, lắc đầu ghét bỏ: "Đáng tiếc ngươi như vậy, Vương gia chúng ta chướng mắt, dân Cửu Nguyên cũng sẽ coi thường."

Đại điện chợt tĩnh lặng.

Mọi người tim đập thình thịch, ánh mắt nhìn Cố Đình càng thêm chăm chú.

Cố Đình quay đầu nhìn Hoắc Diễm, Hoắc Diễm gật đầu với cậu, trong mắt tràn đầy ôn nhu khích lệ, như thể đang nói: Đừng sợ, cứ thoải mái mà làm, ai dám bắt nạt ngươi ta sẽ xé gã!

Nụ cười cậu càng rạng rỡ.

Sớm biết chuyến đi kinh thành này sẽ chẳng thuận lợi, trong cung làm khó là chắc chắn, các triều thần cũng sẽ thử. Bất kể trung thành hay không, có tư tâm hay không, tình thế bắt buộc, chiêu thử đều sẽ không ôn hòa.

Trấn Bắc Vương phải bày ra tư thái, quá thân thiện hay quá hiền hòa đều không hợp, dễ bị nghi kỵ; quá kiêu ngạo, quá lộng hành lại càng không ổn. Hình tượng bản thân phải cân bằng, vừa thể hiện rõ, vừa không quá thấp kém.

Hiện giờ thế này là vừa vặn, đủ tôn kính hoàng quyền, lại không sợ hãi, dám đáp trả khiến mọi người hiểu rõ Trấn Bắc Vương là người thế nào.

Bảo vệ người của mình, đủ cứng rắn, bắt nạt hắn thì được, nhưng bắt nạt người của hắn thì không thể!

Cố Đình kiêu ngạo ngẩng cằm, quét mắt nhìn quanh: "Còn ai có chuyện muốn nói nữa không?"

Có kẻ không nhịn được, lớn tiếng chất vấn: "Ngươi kiêu ngạo như vậy có phải không ổn không? Chẳng phải đang gây họa cho Vương gia sao!"

Cố Đình nhìn gã, vừa thấy bộ dạng mỏ chuột tai khỉ thì chán ghét, lạnh giọng: "Ngươi nhắc nhở ta như vậy, có phải cũng không hay lắm? Không sợ người khác nghi ngươi cùng ta một phe sao?"

Người này hoảng sợ, lập tức co rúm lại, vội vàng lùi ra sau.

Đứng ngay trước mặt cậu có người bước ra, mặt mày u ám: "Như thế đã lộ rõ bản chất, thật là khiến người khác không ưa nổi!"

Cố Đình bật cười đáp: "Ta cần gì phải được ngươi thích? Vương gia thích là đủ rồi."

"Ngươi ——"

Một mình Cố Đình đối chọi, lời lẽ sắc bén, đánh thẳng vào tim gan, quả thực miệng lưỡi đấu với quần hùng, không thể nào mạnh mẽ hơn!

Tôn Hồng Triết và Bao Kinh Nghĩa nhìn nhau, mắt sáng bừng, trong lòng sôi trào, nếu không phải nơi này không hợp, nhất định đã đập bàn vỗ tay khen ngợi!

Quá ngầu! Quá bản lĩnh! Trấn Bắc Vương đúng là không giống người thường!

Cho các ngươi ghen tức! Cho các ngươi dám châm chọc người khác, bây giờ thì bị chặn họng rồi nhé! Xem sau này còn dám không?

Nhờ có trận này mà được đi cùng Trấn Bắc Vương, Tôn Hồng Triết và Bao Kinh Nghĩa cảm thấy bản thân cũng cao sang hẳn lên, chẳng buồn đôi co với hạng người tầm thường kia.

Không phải không có kẻ bực bội, không phải không có người muốn nói, nhưng chẳng ai dám đưa đầu ra làm mồi, để rồi bị chộp lấy mà chà đạp... Chức quan nhỏ, chẳng lẽ ta không cần mặt mũi nữa sao?

Chẳng mấy chốc, đại điện trở nên yên ắng, dường như mang theo chút cảm giác thanh bình.

Một lát sau, Mạnh Trinh trong bộ quần áo được vá lại bước vào. Tay nghề thợ may trong phủ vốn giỏi, chỉ rách một vết, chẳng cần thay mới, thời gian cũng không chậm trễ.

Cậu ta phát hiện trong điện vô cùng yên tĩnh, ánh mắt mọi người nhìn tới có phần lóe sáng, không mấy thiện ý nhưng chẳng ai lên tiếng, thoạt nhìn lại giống như cung kính.

Cậu ta ngồi xuống, kéo tay áo Cố Đình: "Sao thế này? Sao mọi người im lặng vậy?"

Cố Đình rót cho cậu ta ly trà nóng: "Yên tĩnh chẳng phải tốt sao?"

"Tất nhiên là tốt rồi." Mạnh Trinh nâng chén trà uống hai ngụm, thoải mái thở phào: "Ta vốn chẳng thích nói chuyện với bọn họ, giọng điệu thì chua ngoa, uốn éo, nói một câu thật như muốn lấy mạng, chúng nói không mệt, ta nghe cũng mệt."

Cậu ta len lén nhìn quanh, hạ giọng: "Ta còn chưa từng ăn ngự thiện đâu, không biết có ngon không, có nhiều món không?"

Cố Đình: ......

Mạnh Sách nhìn đệ đệ, bất lực thở dài.

Lần này là đại yến, quan viên đông, nữ quyến cũng không ít, theo quy củ mỗi người có thể mang theo một tùy tùng. Mạnh Trinh dĩ nhiên mang theo "hộ vệ" bên người, Mạnh Sách đổi thân phận, không có chỗ ngồi, chỉ có thể đứng hầu.

Hắn ta chẳng để bụng, thậm chí còn rất mãn nguyện, vui vẻ cam chịu.

Không khí "hòa thuận" này cứ thế duy trì cho đến khi hoàng gia tới.

Đầu tiên là nhị hoàng tử và thái tử, hai người lần lượt bước vào, thân thiện chào hỏi đám quan lại, còn vỗ vai Trấn Bắc Vương nói vài câu, dáng vẻ tự tin, cao quý, bộc lộ khí chất con nhà hoàng tộc.

Ngay sau đó, Vưu quý phi và Kiến Bình đế đến.

Thiên tử vừa tới, đám quan lại lập tức cúi mình hành lễ: "Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"

"Đều bình thân đi."

Kiến Bình đế cùng Vưu quý phi ngồi xuống, chính thức mở tiệc hôm nay. Vốn chẳng phải quốc yến trọng thể, chỉ là tiệc tẩy trần đón gió cho Trấn Bắc Vương, thuận tiện khen thưởng vài công lao, không quá trang nghiêm. Kiến Bình đế nâng chén rượu, lời lẽ cũng rất tùy ý: "Bữa tiệc nhỏ này vốn nên làm từ Tết Thượng Nguyên, nay may còn kịp tiết xuân ấm áp, cũng coi như chưa muộn. Trấn Bắc Vương là trụ cột vững chắc của Đại Hạ, trẫm mỗi lần nhìn thấy, trong lòng đều an ổn. Nào, mọi người cùng nâng chén, chúc cho Đại Hạ ta hưng thịnh, quân thần vĩnh bền!"

"Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"

Khi Kiến Bình đế đặt chén xuống, tiếng nhạc vang lên, cung yến chính thức bắt đầu, không khí trong điện lập tức rộn rã.

Mạnh Trinh uống một ngụm rượu, mắt híp lại khoan khoái: "Đình Đình, rượu này ngon thật nha!"

Cố Đình mỉm cười nhìn cậu ta: "Thích thì cũng đừng uống nhiều, đồ ăn thì có thể ăn thêm vài miếng."

Cậu vừa trò chuyện cùng Mạnh Trinh, vừa luôn cảnh giác, không hề lơ là.

Cũng như bao buổi yến khác, nếu không có chuyện gì, bắt đầu vui vẻ thì cũng sẽ kết thúc yên ổn. Nhưng hôm nay vốn là Hồng Môn yến, sao có thể để khách rời đi nhẹ nhàng, vui vẻ?

Rượu được ba vòng, qua hết mấy màn chúc tụng giả lả, Vưu quý phi bắt đầu gây khó dễ.

"Nếu bổn cung nhớ không lầm, hơn mười năm trước, khi hoàng thượng đăng cơ, Trấn Bắc Vương hẳn từng đến kinh thành?"

Hoắc Diễm chắp tay, đáp ung dung: "Phải, khi ấy ta theo phụ vương cùng tới, dâng lời chúc mừng tân chủ."

Vưu quý phi: "Bao năm trôi qua, thấy kinh thành thế nào, có đổi khác gì chăng?"

Hoắc Diễm: "Kinh thành phồn hoa, năm tháng yên bình, Cửu Nguyên khó mà có được."

Mi mắt hắn hơi rũ, như chất chứa cảm khái.

Cố Đình hiểu ngay, lời này tưởng như đơn giản, thực ra ẩn ý sâu xa: khen kinh thành phồn hoa, ai chẳng thích, nhưng lại ngầm nhấn mạnh sự phồn hoa này có được là nhờ máu xương người khác bảo vệ, ai nghe cũng sẽ động lòng, càng thấy biết ơn, càng kính phục Trấn Bắc Vương.

Dĩ nhiên Vưu quý phi không nghĩ theo hướng ấy, lại hỏi: "Người đó thì sao? Cảnh còn mà người mất, năm tháng qua đi, dung nhan hẳn đã khác?"

Câu hỏi có chút mập mờ.

Hoắc Diễm chưa hiểu: "Quý phi nương nương muốn nói là ——"

"Còn thẹn thùng sao." Vưu quý phi giơ chiếc quạt tròn che mặt, cười đầy ẩn ý: "Bổn cung nghe nói, Trấn Bắc Vương khi ấy từng có người mình thích?"

Lời vừa dứt, cả đại điện bỗng lặng ngắt như tờ.

Mọi ánh mắt gần như đều dồn thẳng về phía Cố Đình.

Cố Đình hơi nheo mắt, ép xuống ngọn lửa trong lòng, không lẽ lại nữa sao? Nữ nhân này rốt cuộc dây dưa mãi không xong!

Vưu quý phi nhìn vẻ mặt của Cố Đình, bỗng nhiên "ai nha" một tiếng: "Nhìn ta xem, rốt cuộc qua bao nhiêu năm tháng, cũng thành chuyện đã qua rồi, Cố công tử chắc là không biết chứ?"

Nói thế à, Cố Đình từ trước đến nay chưa từng biết sợ, tuyệt đối sẽ không để người khác chiếm lấy một chút lợi nào!

Cậu thong thả, ung dung hành lễ, khẽ thở dài: "Lời nương nương thật làm người ta giật mình, nhưng đã nói là chuyện đã qua, vậy chứng tỏ có vài người vốn không thích hợp. Vẫn là ta hợp với Vương gia hơn, có phải không?"

Nói rồi cậu còn nhanh chóng chớp mắt với Hoắc Diễm. Hoắc Diễm đáp lại bằng một nụ cười, trong mắt tràn đầy sủng ái không hề giả dối, tình ý lặng lẽ lan ra, ai có mắt cũng đều nhìn ra được.

Vưu quý phi hừ một tiếng, bỗng bật cười: "Còn đứng đó nhàn nhã làm gì, mau qua hành lễ đi?"

Một phụ nhân mặc trang phục đơn giản hơn hẳn các phu nhân trong điện đứng lên, bước ra giữa chính điện.

Cố Đình thoáng sững lại khi thấy người này. Rõ ràng rất quen mắt, vừa mới ở ngoài điện đã gặp qua – chính là thiếu phụ bị nhiều phu nhân chèn ép khi dễ. Khí chất thì nhu nhược, tướng mạo lại còn nhu nhược hơn, nhìn thế nào cũng khiến người khác thấy thương.

Tuổi không lớn, chỉ tầm hơn hai mươi, búi tóc kiểu phụ nhân... tức là đã thành thân rồi?

Nghĩ lại thì cũng đúng. Nếu nói là chuyện mười mấy năm trước, tuổi tác chắc chắn sẽ không chênh lệch Hoắc Diễm quá nhiều. Hai mươi mấy tuổi, sớm phải lấy chồng là chuyện thường.

Nhưng đem một phu nhân nhà khác kéo vào chuyện này, có phải hơi quá mức không?

Vưu quý phi nghĩ gì, mà người này lại chịu đứng ra... Cố Đình lập tức cảnh giác, cảm thấy có gì đó không ổn.

Một phụ nhân có tâm cơ, còn khó đối phó hơn cả một tiểu cô nương ngây thơ nhiều!

Vưu quý phi thấy nét mặt Cố Đình thay đổi thì toàn thân khoan khoái. Hôm nay bà ta chính là muốn xem trò cười, còn lôi kéo cả mọi người trong điện cùng xem – đây là "lễ vật" đặc biệt chuẩn bị cho ngươi đó, bất ngờ không? Vui vẻ không?

Nữ nhân kia nhanh chóng đi tới giữa chính điện, khom người hành lễ với Hoắc Diễm: "Thiếp thân họ Thi, ra mắt Vương gia."

Ánh nến lay động, thoảng qua hương thơm dìu dịu. Dáng người nữ nhân thon thả, tư thế hành lễ vô cùng đẹp, càng làm nổi bật vòng eo mềm mại, dáng vẻ tao nhã khiến người nhìn khó mà quên được.

Họ Thi?

Nhớ lại lúc trước Vưu quý phi gọi nàng ta là "Nhã Nhàn"... tên ghép lại, Cố Đình lập tức giật mình.

Thi Nhã Nhàn!

Đây chẳng phải chính là người mà Hoắc Nguyệt đã viết thư riêng cảnh báo cậu phải cẩn thận sao?

Cố Đình lập tức quay sang nhìn Hoắc Diễm, phát hiện ánh mắt hắn còn mờ mịt hơn cả cậu, dường như hoàn toàn không nhận ra người trước mặt. Đây là thật sự không quen biết, hay là... đã quên?

Thi Nhã Nhàn ngẩng đầu lên, chiếc cổ trắng ngần tuyệt đẹp, làn da trắng nõn, đôi mắt hạnh long lanh nước, tựa hồ vừa mê man vừa sầu thương, nhưng nhiều hơn cả là hoài niệm: "Năm ấy biệt ly bên bờ sông, nay đã hơn mười năm, Vương gia vẫn bình an chứ?"

Nàng ta nói rất kìm nén, cố gắng ép xuống cảm xúc, nhưng một số tình cảm vốn dĩ chẳng thể giấu. Trong thoáng chốc, như một đóa hoa nở rộ, che lấp cả bầu trời – không cách nào che giấu, cũng chẳng thể ngăn cản.

Ánh mắt! Tư thái này! Rõ ràng có vấn đề! Nhất định là từng có một đoạn quá khứ với nhau!

Chỉ trong chốc lát, mọi người đều nhìn chằm chằm Hoắc Diễm, ánh mắt sáng rực, chờ mong câu trả lời của hắn.

Họ muốn chứng kiến cảnh bị vả mặt ngay tại chỗ! Vương gia, ngài có dám thừa nhận từng có chuyện với nữ nhân này không? Khi đó các người gặp nhau ở đâu, đã làm những gì?

Cố công tử là cái gì mà "bảo bối trong tim", "người được sủng ái" – đều là giả dối đúng không! Cậu ấy chỉ là cái biển hiệu mà ngài dựng lên, muốn xé thì xé, muốn bỏ thì bỏ, đúng không?

Nói đi, ngài nói mau đi!

Bình Luận (0)
Comment