Người Được Trấn Bắc Vương Nâng Niu Trong Tim

Chương 83

 
Nơi này cách đại điện một đoạn, đi chậm thì cũng không mất bao lâu, vị trí lại chọn khéo léo. Đình kia bố trí tinh xảo mà ám muội, có giường trải đệm gấm, có bàn nhỏ, màn lụa hồng nhạt được buộc gọn gàng, có thể dựa vào nhấm nháp trà rượu, thả màn xuống thì lập tức có thể nằm nghỉ thoải mái.

Bên cạnh đình có ba cái lư hương nhỏ, khói trắng mỏng manh theo gió lay động, trông hết sức uyển chuyển. Cố Đình ngửi thử, đúng là loại trầm hương hảo hạng.

Ý đồ của Diêu mỹ nhân này... thật sự nguy hiểm. Hoặc có thể nói, là ý đồ của Vưu quý phi mới nguy hiểm.

Diêu mỹ nhân đang ở trong đình, nơi đó cũng không rộng, muốn nói mấy câu bí mật thì chắc chắn cần có người canh gác.

Mạnh Trinh rất biết điều, kéo ca ca đi luôn: "Để ta trông cho!" Vừa trông vừa hóng chuyện náo nhiệt!

Cố Đình nhướng mày, liếc mắt nhìn Hoắc Diễm. Khóe môi Hoắc Diễm khẽ nhếch, làm một động tác mời.

Hắn không rời đi, cũng không ngăn cản, giống như mọi lần trước, mặc cho Cố Đình chơi, không cần sợ gì cả, bởi vì hắn luôn ở bên!

Cố Đình chẳng có chút áp lực nào, điều chỉnh lại nét mặt, chậm rãi bước đến gần: "Diêu mỹ nhân có vẻ rất am hiểu chuyện bày biện phòng ốc nhỉ... Chẳng phải vốn không được sủng ái sao?"

Diêu mỹ nhân thấy cậu thì tức giận: "Ta không được sủng ái thì cũng không tới lượt ngươi lắm mồm!"

Hoắc Diễm từ tốn bước tới, đứng sừng sững bên cạnh Cố Đình.

Diêu mỹ nhân: ...

"Các ngươi muốn làm gì?" Nàng ta lập tức cảnh giác.

Cố Đình nhìn nàng ta một lát, bỗng cười: "Ngươi sắp chết rồi, biết không?"

Ở phía xa, Mạnh Trinh: ...

Cậu ta kéo tay áo ca ca: "Sao lần nào Đình Đình cũng nói câu này đầu tiên vậy?"

Mạnh Sách nắm lấy bàn tay nhỏ kia: "Bởi vì xu hướng tránh hại tìm lợi là bản năng của con người. Nếu đối phương vốn đã chột dạ, hoảng sợ, nghe câu này sẽ càng thêm căng thẳng."

Mạnh Trinh lơ mơ hiểu: "Cho nên câu tiếp theo nhất định là "ta có thể giúp ngươi"?"

Nếu ngươi đã lo sợ, nghe có người chìa tay giúp, chẳng lẽ lại không muốn nắm lấy?

Quả nhiên, khi thấy sắc mặt Diêu mỹ nhân biến hóa dữ dội, Cố Đình buông câu tiếp: "Ta có thể giúp ngươi."

Trong ánh sáng lờ mờ, màn đêm se lạnh, cậu đứng dưới trăng, đáy mắt như chứa ánh sáng, khóe môi cong thành nụ cười rực rỡ: "Ta đây có cách, chẳng những giữ cho mỹ nhân không chết, còn có thể đẩy mỹ nhân lên địa vị cao, vinh hoa phú quý."

Diêu mỹ nhân cắn môi, sắc mặt hơi cứng lại: "Cố công tử đang nói gì vậy? Ta nghe không hiểu."

Cố Đình không vội, ánh mắt quét qua cái đình tám góc: "Bày trí đẹp thế này, chẳng lẽ mỹ nhân định ngủ ở đây sao? Trời đêm lạnh lẽo, mỹ nhân không sợ cảm lạnh à?" Cậu hỏi xong, không chờ đối phương trả lời, tự mình đáp luôn: "À, đúng rồi, mỹ nhân là định tìm ai đó ngủ cùng, vậy thì sợ gì lạnh?"

Diêu mỹ nhân nghiến răng: "Khuyên Cố công tử nên nghĩ kỹ nơi này là đâu, nói năng cẩn thận một chút!"

Cố Đình mỉm cười nhìn nàng ta: "Thế thì có muốn hợp tác với chúng ta không?"

Ánh mắt Diêu mỹ nhân dao động, vẫn lặp lại: "Cố công tử nói gì ta thật sự không hiểu."

Nụ cười của Cố Đình càng sâu: "Đêm nay, có kẻ thông minh muốn một mũi tên bắn hai chim. Người đó muốn lợi dụng một nữ nhân không được sủng ái nhưng lại quá xinh đẹp, dễ khiến người khác buông lơi cảnh giác. Người đó sai nàng ta đi hãm hại một vị quý nhân. Khi chuyện xấu nổ ra thì có cớ xen vào, tỏ ra mình vô tội đáng thương, để rồi được thiên tử càng thêm thương tiếc, địa vị nâng cao... Có phải thế không?"

"Cái gọi là hứa cho ngươi bảo toàn tính mạng, hứa cho ngươi ngày sau sống tốt hơn... tất cả đều giả. Ngươi vốn đã là con tốt thí. Dù có thành công thì chẳng qua chỉ là chết chậm hai ngày. Đêm nay ngươi chắc chắn phải chết, trong lòng ngươi chẳng lẽ không rõ?"

Diêu mỹ nhân: ...

Nàng ta không phải không biết, chỉ là còn ôm chút hy vọng mong manh. Ở chốn thâm cung này, nàng ta vốn chẳng có đường ra, chỉ có thể liều mạng giãy giụa.

Ở xa, Mạnh Trinh che miệng: "Vưu quý phi lại tàn nhẫn vậy sao!"

Mạnh Sách xoa đầu đệ đệ, khẽ nói: "Thâm cung vốn là nơi ăn người."

Rõ ràng Diêu mỹ nhân chịu đựng không nổi, tâm trạng sắp sụp đổ. Cố Đình đắc ý liếc Hoắc Diễm, thế nào, Đình công tử ta đây có lợi hại không?

Hoắc Diễm nghiêm túc gật đầu, ánh mắt lại khóa chặt vào môi cậu ——
Đình công tử quả nhiên lợi hại, ở đâu cũng lợi hại, bổn vương rất muốn thử lại một lần.

Cố Đình trong lòng hừ nhẹ, quay mặt sang chỗ khác.

Vưu quý phi còn ác hơn cậu tưởng, cũng chẳng hề ngu xuẩn. Mưu kế tung liên tiếp, đủ làm người ta đau đầu. Nhưng không sao, ngươi muốn dùng con chim trong lồng này để đối phó ta, ta sẽ biến nó thành chim ưng cắn trả ngươi!

"Ta biết ngươi không ưa ta, ta cũng chưa chắc thích ngươi. Nhưng kẻ thù lớn nhất của chúng ta, chẳng lẽ không giống nhau sao?" Cố Đình cảm thấy thời cơ vừa vặn, bèn bước lên một bước: "Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn. Ta giúp ngươi một phen, coi như ngươi cũng giúp ta. Chúng ta cùng nhau khiến kẻ tự cho mình thông minh kia phải chịu thua, chẳng phải hay sao?"

Ánh mắt Diêu mỹ nhân thoáng ngưng, rõ ràng dao động: "Vì sao ngươi muốn giúp ta?"

Cố Đình giấu tay trong tay áo, viết chữ: "Ta nói rồi, không phải giúp ngươi, mà là giúp chính ta."

Diêu mỹ nhân: "Vậy vì sao ta phải tin ngươi?"

Cố Đình: "Tin hay không cũng chẳng sao. Dù gì kết cục hiện giờ không thể tốt hơn, mỹ nhân không muốn thử một lần à?"

Rõ ràng Diêu mỹ nhân đã động tâm, nhưng vẫn chưa chịu gật đầu ngay.

Cố Đình lại mỉm cười: "Nếu ngươi nghe theo lời kẻ kia, chắc chắn không đối phó nổi ta và Vương gia. Nhưng nếu hợp tác với chúng ta, chẳng những thoát hiểm mà còn có thể phản kích ngay, không bao lâu là có lợi ích rồi."

Trong lòng Diêu mỹ nhân run lên, liếc trộm Hoắc Diễm đứng phía sau Cố Đình.

Lời này không sai, chuyện nàng ta muốn làm Cố Đình đã nhìn thấu, sao có thể mắc bẫy? Vị Vương gia này ngay cả hoàng đế còn phải nghẹn lời, nàng ta chỉ là một nữ nhân nhỏ bé, có thể làm được gì?

"Nếu ta là ngươi, ta sẽ thử một phen." Giọng Cố Đình vang lên đúng lúc, mang theo sự mê hoặc nhẹ nhàng: "Thứ ngươi thiếu không phải là nhan sắc hay tính tình, mà là cơ hội."

Diêu mỹ nhân giơ tay: "Dừng! Đừng nói nữa, ta đồng ý! Ngươi định làm thế nào?"

Cố Đình mỉm cười, đáy mắt lấp lánh như sao: "Hãy nói hết kế hoạch của ngươi cho ta, chi tiết càng rõ càng tốt."

Hai người đi lại gần nhau, hạ giọng nói nhỏ.

Mạnh Trinh nhìn một lát, che miệng cười khúc khích: "Đình Đình giỏi lừa người ghê!" Nói xong, cậu ta nghiêng đầu, đầy tò mò: "Nhưng sao Đình Đình lừa người mà em chẳng thấy ghét chút nào, người khác lừa thì em chỉ muốn đánh thôi."

"Chắc là bởi vì Đình Đình đẹp quá!"

Nghĩ mãi cũng không ra, cuối cùng cậu ta đập tay cái bốp, tự kết luận như thế.

Mạnh Sách: ...

Mạnh Trinh ngẩng đầu nhìn ca ca, chợt cảm thấy ca ca cũng có tiềm chất này: "Ca ca lớn lên cũng đẹp như vậy, không đi lừa người thì thật lãng phí!"

Mạnh Sách im lặng, chỉ khẽ xoa đầu đệ đệ: "Sao em biết ta chưa từng lừa ai?"

Mạnh Trinh kinh ngạc: "Hả? Ca ca đã từng lừa ai? Sao em không biết?"

Mạnh Sách không nói nữa. Thấy đệ đệ còn muốn hỏi, bèn ôm cậu ta nhảy khỏi cây, đi ra ngoài. Cố Đình và Hoắc Diễm đã nói xong, rời đi, bọn họ cũng chẳng cần canh nữa.

Huynh đệ họ vốn không đi chung đường với Trấn Bắc Vương, cũng không cần thiết đi cùng nhau về, tránh bị chú ý. Mạnh Sách chọn đường vòng xa hơn, chậm hơn một chút. Vừa rẽ qua một lối đi, hắn ta lập tức ôm chặt đệ đệ: "Suỵt ——"

Mạnh Trinh vừa thấy đã biết có chuyện, vội nép sát bên ca ca, không dám thở mạnh, lén nhìn ra ngoài để biết là ai.

Quả thật có người đi ngang, chính là nhị hoàng tử.

Nhị hoàng tử căn bản không để ý đến đường đi bên này, đi nhanh không dừng, trực tiếp đi về phía Hoắc Diễm và Cố Đình: "Thì ra hai vị ở đây, làm ta tìm mãi!"

Hoắc Diễm và Cố Đình chắp tay hành lễ: "Tham kiến nhị hoàng tử ——"

Nhị hoàng tử nheo mắt cười, vung tay rất tiêu sái: "Miễn lễ."

Hoắc Diễm nói: "Không biết nhị hoàng tử tìm chúng ta, có chuyện quan trọng sao?"

"Chuyện quan trọng thì thật ra không có, chỉ là vẫn không thấy các ngươi, ta có chút lo lắng." Nhị hoàng tử ánh mắt hơi u buồn, giọng nói ôn hòa: "Chẳng lẽ là còn canh cánh chuyện vừa rồi trong điện?"

Hoắc Diễm rũ mắt: "Thần không dám."

Nhị hoàng tử khẽ than: "Nói thật với ta thì có sao đâu? Là con người thì đều có cảm xúc. Nhưng cũng không cần giận phụ hoàng, phụ hoàng là thiên tử một triều, mọi việc phải chú trọng công bằng, luôn phải cân nhắc lợi hại. Dù trong lòng thiên vị ngươi, cũng không thể trực tiếp thể hiện ra ngoài."

Hoắc Diễm nói: "Thần hiểu, thần vẫn luôn cảm kích hoàng thượng đến rơi nước mắt, chưa từng có oán hận."

Nhị hoàng tử cười, thần sắc có chút vi diệu: "Sa trường hiểm ác, phô bày mũi nhọn là chuyện tốt, không gì ngăn cản được, mới có thể trăm trận trăm thắng. Tính cách của Trấn Bắc Vương ta luôn thưởng thức, dù đã vào kinh thành, cũng không muốn ngươi thay đổi. Nếu thật sự thay đổi, với Đại Hạ, với biên cảnh Cửu Nguyên, đó sẽ là một sự đáng tiếc biết bao......"

"Được lắm, giữa ngươi và ta không cần nói nhiều, tâm ý của ta ngươi đã rõ. Lời ta từng nói vẫn hữu hiệu, cửa lớn trong phủ ta luôn rộng mở chào đón ngươi. Nếu gặp nạn sự, cứ đến tìm ta, phàm là việc ta có thể làm được, tuyệt đối sẽ không thoái thác!"

Hoắc Diễm chỉ có thể chắp tay tạ: "Thần cảm tạ nhị hoàng tử điện hạ!"

Nhị hoàng tử vỗ vỗ vai hắn: "Biết ngươi không sao, ta yên tâm. Tối nay trong cung mở tiệc vì ngươi, rượu ngon món ngon, Trấn Bắc Vương nên từ từ mà tận hưởng."

Nói xong thì không nán lại, rất nhanh đã rời đi.

Cố Đình nhìn bóng dáng y, thầm nghĩ: Hai huynh đệ này thật giống nhau.

Giống nhau lời nói, giống nhau cách thức, rõ ràng là lôi kéo về phe mình, lời hay đầy đường. Đáng tiếc bọn họ đều là hoàng tử cao cao tại thượng, cho dù có chiêu hiền đãi sĩ thì cũng có giới hạn, có thể một lần, có thể hai lần, chứ không thể mãi mãi bốn lần năm lần. Lần này lại đưa mặt ra thì lần sau sẽ không còn nữa.

Cố Đình nhìn gương mặt Hoắc Diễm, thở dài: "Vương gia phải cẩn trọng hơn, e rằng con đường phía trước sẽ không yên ổn."

"Có Đình công tử thông minh che mưa chắn gió cho bổn vương, bổn vương sợ gì?" Hoắc Diễm vô cùng không biết xấu hổ, định nắm tay Cố Đình: "Sau này còn phải nhờ Đình công tử chiếu cố nhiều hơn."

Sợ hiệu quả chưa đủ, hắn còn ám chỉ, gãi gãi vào lòng bàn tay Cố Đình: "Các loại chiếu cố."

Cố Đình: ......

"Cút đi!" Cậu hất tay Hoắc Diễm ra, cả người nổi da gà.

Hoắc Diễm cười ha ha, ngực rung động, cười vô cùng thoải mái.

Cố Đình vừa giận vừa thẹn: "Ngài có thể đứng đắn một chút không! Em đang nói nghiêm túc đấy!"

"Biết rồi." Hoắc Diễm ấn nhẹ đầu Cố Đình, trong mắt như biển sâu đen thẳm, không thấy đáy: "Bổn vương khi nào làm Đình công tử thất vọng, hửm?"

Hơi thở đối phương gần ngay trong gang tấc, ấm áp mà mờ ám, Cố Đình chỉ thấy tai đỏ bừng: "Ngài, ngài tránh xa em một chút."

Hoắc Diễm cũng không định lùi, có một số việc một khi đã nếm qua thì rất khó dừng lại. Nhưng hắn biết đây là nơi nào, nếu lại gần, e rằng sẽ không nhịn được.

Cần phải khắc chế.

"Đi thôi." Hắn buông Cố Đình ra, xoay người bước đến hành lang bên cạnh.

Cố Đình trừng mắt lườm hắn một cái, nhanh chóng quay đầu, trở về đại điện.

Mạnh Trinh và Mạnh Sách chờ nhị hoàng tử cùng đoàn người đi xa mới từ góc tối đi ra, tiếp tục đi về phía trước, cũng là hướng đến đại điện. Nhưng người đã đi, mùi hương vẫn chưa tản hết, Mạnh Trinh vừa bước ra không xa, lập tức hắt xì thật lớn: "Hắt xì!!"

Trong hoàng cung lúc nào cũng có mùi hương loạn xạ khó chịu, thật đáng ghét!

Trong đại điện, không khí vẫn nghiêm trang.

Cố Đình cùng hai huynh đệ Mạnh Trinh lần lượt trở về, uống một chén trà nhỏ, cũng không ai tới gây khó dễ nữa, có lẽ vì cảnh tượng trước đó quá dọa người, không có chút bản lĩnh thật sự thì chẳng ai dám ra mặt nữa.

Chỉ có Vưu quý phi nhìn thêm vài lần, hỏi Cố Đình: "Sao không thấy Trấn Bắc Vương?"

Cố Đình thầm nghĩ, chẳng phải cố ý tách riêng ra, cho ngươi cơ hội để hãm hại sao: "Vừa rồi uống hơi nhiều rượu, đang hóng gió bên ngoài, chẳng mấy chốc sẽ trở lại. Nương nương có chuyện gì sao?"

Vưu quý phi đương nhiên mỉm cười lắc đầu, nói không có rồi dặn thái giám bên cạnh: "Truyền xuống, không được quấy rầy Vương gia, cũng không được chậm trễ, tuyệt đối không thể để khi Vương gia cần lại không có người hầu hạ."

"Vâng." Thái giám gật đầu đi xuống.

Cố Đình hiểu rõ trong lòng, cái gọi là không chậm trễ, không thể để Vương gia không ai hầu hạ, chỉ e chính là giám thị, là thúc giục người nào đó, đã đến lúc ra tay, nhanh lên!

Cũng tốt.

Cố Đình nâng chén uống một ngụm rượu, rượu trượt xuống cổ họng, hơi cay lạnh, dư vị lại ngọt ngào, rượu trong cung quả thật ngon.

Cung yến lúc này còn lâu mới kết thúc, mọi người hoặc nghỉ ngơi, hoặc giao lưu tình cảm, tán bớt hơi rượu. Trước khi giải tán, hoàng thượng cũng phải hoạt động một chút, rất nhanh đã rời tiệc.

Chủ nhân không thể vắng hết, Kiến Bình đế đi rồi, Vưu quý phi đương nhiên càng phải chống đỡ, cười nói vui vẻ với các phu nhân, giữ cho không khí trong điện vẫn nhộn nhịp.

Cố Đình cũng không đoán được hoàng thượng khi nào sẽ hành động, nhưng khi nào lão hành động, bọn họ sẽ lập tức bắt đầu. Lúc này vừa khéo. Cậu nheo mắt, lại nhấp một ngụm rượu. Hoắc Diễm, ngươi phải nhanh lên, đừng lãng phí cơ hội!

Hoắc Diễm tất nhiên sẽ không làm hỏng việc, vẫn luôn ẩn mình trong bóng tối theo dõi. Thấy Kiến Bình đế đi ra, hắn lập tức cho Diêu mỹ nhân tín hiệu. Còn bản thân hắn thì chờ khi Diêu mỹ nhân hồi đáp tín hiệu mới cố tình lộ diện, đi về phía đình nhỏ tràn ngập hương phấn, nơi Diêu mỹ nhân đã chuẩn bị, còn để thái giám giám thị của Vưu quý phi nhìn thấy.

Giờ này Diêu mỹ nhân không ở đó, đình nhỏ trống trơn, Hoắc Diễm biết nhưng thái giám kia không biết, cũng không dám đến quá gần. Thấy hắn đi vào thì lập tức quay lại đại điện, ghé tai báo với Vưu quý phi.

Trong lòng Vưu quý phi đã có ý định, lập tức tìm cớ bỏ dở trò chuyện trong điện, rời đi xem xét.

Cố Đình nheo mắt cười vô cùng sảng khoái: ngươi chơi một mình không vui, chi bằng cho mọi người cùng nhau xem! Lập tức bắt đầu hành động thôi.

Diêu mỹ nhân quả nhiên biết cách, vốn dĩ nàng ta đã không ngu ngốc, nay có động cơ càng dùng hết thủ đoạn, rất nhanh "tình cờ" gặp Kiến Bình đế vừa từ quan phòng đi ra. Có lẽ lão uống hơi nhiều, đứng không vững, nàng ta lập tức tiến lên đỡ lấy. Dù là thân thể mềm mại hay hương thơm trên ngực, đều đủ để khơi dậy ý nghĩ trong lòng một nam nhân trưởng thành.

Kiến Bình đế lơ đãng, rất nhanh để nàng ta dìu vào nghỉ ngơi trong đình phủ đầy màn phấn hồng.

Đây là nữ nhân của lão, quả thật xinh đẹp, mặt mày quyến rũ, dáng người uyển chuyển. Chỉ là trên người có chút giản dị, váy nhìn hơi cũ, trên đầu chỉ cài trâm thường, không có nạm ngọc trai, mã não gì cả, nhìn thế nào cũng có vẻ keo kiệt. Nhưng chính sự giản dị ấy lại càng làm nổi bật vẻ đẹp của nàng ta. Giờ khắc này, mỹ nhân mắt long lanh, dáng vẻ yểu điệu dưới ánh trăng, làn da trắng nõn, vòng eo mảnh khảnh, vừa nhìn đã khiến người ta muốn chiếm đoạt.

Kiến Bình đế sớm đã quên trong hậu cung mình còn có một mỹ nhân như vậy. Vưu quý phi luôn nghiêm ngặt, lão cũng không mấy khi để ý. Nhưng rốt cuộc lão vẫn là nam nhân, rượu và sắc đẹp k*ch th*ch, sao có thể không động lòng?

Thế gian không phải không có thiên tử si tình, nhưng sự si tình của lão lại là diễn ra ngoài mặt. Đã là giả vờ si tình thì sẽ không chủ động từ chối mỹ nhân, nhất là khi thời cơ vừa khéo, bằng không trong cung này sao lại có những hoàng tử tuổi còn nhỏ đã chào đời?

"Hoàng thượng dùng trà......" Diêu mỹ nhân bàn tay trắng nâng chén trà, đưa đến trước mặt Kiến Bình đế.

Mỹ nhân trẻ tuổi xinh đẹp, chỉ một ánh nhìn cũng đầy e thẹn sợ sệt, quỳ xuống thì vòng eo càng thêm nhỏ, một bàn tay có thể ôm trọn. Kiến Bình đế sao có thể không động lòng? Trong chớp mắt, giọng lão cũng trở nên khàn khàn: "Mặt đất lạnh, nàng đứng dậy đi."

Diêu mỹ nhân rất biết cách, căn bản không cần quá nhiều biểu hiện, quá nhiều lời lẽ dẫn dụ, chỉ cần tỏ ra yếu ớt một chút, khéo léo khoe dáng người thì tên hoàng đế chó má này lập tức sẽ mắc câu!

Thế nên động tác của nàng ta càng thêm mềm mại, giọng nói càng thêm dịu dàng, chỉ là vẫn làm bộ sợ hãi, không dám quá gần gũi thiên tử.

Kiến Bình đế bị nàng ta khơi gợi đến ngứa ngáy trong lòng, cuối cùng khi Diêu mỹ nhân dâng chén trà lên tay, lão đã nắm lấy bàn tay nhỏ bé đó.

Diêu mỹ nhân sợ đến mức suýt nữa quỳ xuống, Kiến Bình đế kéo lại, không cho nàng ta động đậy. Khuôn mặt nàng ta đỏ bừng: "Thiếp... thiếp... Hoàng thượng có muốn ngồi thêm chốc lát? Ý thiếp là... Thiếp không thể so với quý phi nương nương mà làm được nhiều việc, cũng không dám quấy rầy hoàng thượng, nhưng hoàng thượng đã mệt như vậy, nghỉ ngơi một chút cũng không sao mà, phải không?"

Kiến Bình đế bật cười, kéo nàng ta sát lại bên người, hít sâu hương thơm trên cổ: "Nàng giữ trẫm lại, hử?"

"Thiếp... thiếp..."

Nàng ta ấp úng nửa ngày không nói ra được câu nào, chỉ cúi đầu thật thấp, bờ cổ trắng nõn càng thêm duyên dáng.

Kiến Bình đế càng cười khoái trá.

Diêu mỹ nhân cắn môi, không dám ngẩng mặt nhìn lão: "Thiếp không dám nói nhiều, nhưng thiếp biết, giang sơn là quan trọng, mà long thể của hoàng thượng còn quan trọng hơn..."

"Nàng thật tốt." Kiến Bình đế áp sát hơn.

Diêu mỹ nhân như bị kinh hãi, lập tức nhảy ra khỏi lòng ngực lão. Nhưng vừa tránh ra lại cảm thấy không ổn, vừa thẹn vừa xấu hổ lại có chút sợ hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch: "Hoàng thượng... Ngài nếm thử chén trà này đi, tuy không phải trà ngon quý hiếm nhưng rất mát lành sảng khoái, giải khát tốt lắm. Đây là thiếp tự tay phơi hoa làm khô, hương vị cũng không tệ, ngài... ngài thử một ngụm được không?"

Không giỏi ứng đối trước mặt ngự giá, tiểu cô nương gấp đến mức gần như bật khóc.

Lúc này tâm trạng Kiến Bình đế rất tốt, hoàn toàn không vội vã, thuận tình uống một ngụm: "Quả không tệ, chính nàng làm sao?"

"Trong cung rảnh rỗi, chỉ để giết thời gian mà thôi, thiếp không dám nói là tinh thông, nhưng chắc chắn là sạch sẽ. Chỉ không ngờ có một ngày hoàng thượng lại nếm thử. Nếu sớm biết trước..." Diêu mỹ nhân len lén liếc mắt nhìn hoàng đế, mặt lại đỏ bừng: "Nếu sớm biết, thiếp đã làm càng dụng tâm hơn."

Kiến Bình đế nói: "Nàng có tâm."

Có điều lá trà lại quá cũ, cũng quá nát, chẳng còn hình dạng gì, không ngờ trong hậu cung lại bị cắt xén đến mức này.

Lão đưa mắt nhìn quanh: "Chỗ này đều do nàng bày biện sao?"

Diêu mỹ nhân vân vê khăn, có chút khẩn trương: "Cũng... chẳng tốn công sức gì, thiếp hỏi quản sự, hôm nay cung yến không dùng đến nơi này nên cũng không sao. Gần đây thiếp ngủ nhiều quá, ban đêm lại không ngủ được, nghĩ ra đây hóng mát, ngắm cảnh đêm, treo ít màn lụa, cũng chẳng làm gì khác, định chốc nữa sẽ tháo bỏ..."

"Không cần căng thẳng, trẫm có nói gì đâu." Kiến Bình đế nắm lấy tay nàng ta: "Nàng thật đẹp, nào, nói cho trẫm biết, nàng tên gì?"

Diêu mỹ nhân cứng người, theo bản năng muốn rút tay ra nhưng lại cố ép mình không nhúc nhích, gượng cười đầy lo sợ: "Thiếp họ Diêu, từng được hoàng thượng ân chuẩn phong làm mỹ nhân."

Kiến Bình đế kéo nàng ta vào ngực, để nàng ta ngồi xuống: "Thì ra là Diêu mỹ nhân, không tệ, quả thật rất đẹp."

Diêu mỹ nhân ngồi không yên, khẽ khuyên: "Thời gian cũng đã trôi đi một lát rồi, hoàng thượng có muốn quay lại điện không? Bên kia còn nhiều khách nhân."

Kiến Bình đế v**t v* mái tóc nàng ta: "Nàng không muốn hầu hạ trẫm, nàng sợ cái gì?"

Diêu mỹ nhân bỗng dưng rơi nước mắt: "Thiếp... thiếp không dám."

Kiến Bình đế nheo mắt: "Có phải đang sợ Vưu quý phi?"

Diêu mỹ nhân vội vàng tuột xuống khỏi người lão, quỳ gối trên đất: "Thiếp không dám! Chỉ là quốc sự quan trọng, phía trước... phía trước..."

Kiến Bình đế nói: "Nàng vừa rồi cũng nói, quốc sự quan trọng, nhưng long thể của trẫm còn quan trọng hơn."

Diêu mỹ nhân rối loạn, một câu cũng không nói nên lời.

Kiến Bình đế hào phóng dang tay, vạt áo rộng mở: "Lại đây hầu hạ trẫm, hử?"

Diêu mỹ nhân cuối cùng không dám chống đối nữa, mặt đỏ hồng tiến lại, đôi bàn tay trắng mịn chạm vào khuy áo, chậm rãi cởi xuống ——

"Tiện nhân, ngươi dám làm càn!"

Đúng lúc này, Vưu quý phi đột ngột xông vào, một tay nắm tóc Diêu mỹ nhân, mạnh mẽ giật ngược lại!

"A ——" Diêu mỹ nhân thét lên chói tai.

Vưu quý phi vốn dĩ biết tối nay sẽ xảy ra chuyện, vì tất cả đều là do bà ta sắp đặt. Diêu mỹ nhân sẽ đi quyến rũ Trấn Bắc Vương, hai người sẽ gây ra chuyện xấu hổ. Bà ta muốn mời các đại thần đến chứng kiến, xem bọn họ mất mặt thế nào, còn mặt mũi nào tồn tại! Nhưng bà ta chưa kịp cho người mời các đại thần đến vây xem, muốn tự mình xác nhận trước thì kết quả lại nhìn thấy gì?

Tiện nhân này lại quyến rũ không phải Trấn Bắc Vương, mà là hoàng thượng!

Trong lòng bà ta có cả trăm câu chửi thề, nhưng đáng tiếc hoàng thượng ở ngay đây, tất cả lời muốn nói đều nuốt ngược vào, không thể nói ra. Chỉ còn biết trừng mắt nhìn Diêu mỹ nhân, sát khí bừng bừng: "Có biết bây giờ là lúc nào không? Bên ngoài bao nhiêu việc cần gấp, mà ngươi, đồ tiện nhân, lại ở đây quyến rũ hoàng thượng!"

Diêu mỹ nhân khóc như mưa, trốn sau lưng Kiến Bình đế: "Thiếp không có... Thiếp thật sự không có... Hoàng thượng, ngài cứu thiếp..."

Kiến Bình đế nhìn Vưu quý phi, thở dài: "Là trẫm uống nhiều quá."

Lão vốn không cần che chở, nhưng vừa lên tiếng bảo vệ như vậy, Vưu quý phi càng thêm giận dữ. Ánh mắt như muốn xé nát Diêu mỹ nhân, trong lòng gào thét: tiện nhân, tiện nhân, tiện nhân!

"Hoàng thượng ngài uống nhiều thì thôi, nhưng nàng ta đâu có uống nhiều!" Vưu quý phi chỉ thẳng vào Diêu mỹ nhân: "Một kẻ không biết chừng mực, không có mắt nhìn, thần thiếp thấy nàng ta chính là họa thủy, cố ý đến để hại triều đình!"

Diêu mỹ nhân vừa khóc vừa run rẩy: "Thiếp không có... Thiếp thật sự không có..."

Kiến Bình đế xoa thái dương: "Được rồi, đừng ồn nữa, trẫm cùng ngươi quay về."

Nhưng Vưu quý phi vẫn không nguôi, lão còn che chở cho tiện nhân kia!

"Hoàng thượng đương nhiên phải cùng thần thiếp quay về, cung yến còn chưa kết thúc! Nhưng ả yêu nữ này cũng phải xử trí, nếu ai cũng học theo, loạn hết cả, hậu cung còn quản thế nào? Long thể của hoàng thượng còn giữ được sao?"

"Trẫm..."

Kiến Bình đế còn chưa kịp nói hết câu, Vưu quý phi đã hạ lệnh: "Người đâu! Kéo tiện nhân này ra ngoài đánh chết cho bổn cung!"

Nhưng chẳng có ai đến, bên ngoài hoàn toàn im lặng.

"Đều muốn tạo phản phải không!"

Vưu quý phi tức giận xé phăng màn lụa hồng nhạt ——

Trước mặt là một sân đầy người.

 

Bình Luận (0)
Comment