Trấn Bắc Vương dù bị thương cũng không phải người yếu ớt. Nếu chỉ bị chút thương mà đã yếu mềm thì hắn cũng chẳng sống đến hôm nay. Nhưng trong mắt Cố Đình, hắn lại rất yếu ớt, cần phải được chăm sóc cẩn thận.
Cố Đình không chỉ thổi thổi vết thương cho Hoắc Diễm, còn đích thân bôi thuốc, băng bó, rót trà, rót nước, sắp xếp một ngày chu đáo. Biết rõ Hoắc Diễm có chút tâm tư nhỏ, cũng không hề trách giận mà lại lo hắn đè vào vết thương. Khi Hoắc Diễm bày trò lưu manh, cố tình đòi gần gũi, Cố Đình cũng chẳng đẩy ra, ngoan ngoãn để mặc hắn.
Ăn xong một chén đậu hũ mềm, Hoắc Diễm vừa thấy thỏa mãn vừa suy nghĩ: bị thương thế này chịu được, lần sau có thể tiếp tục.
Ngồi cùng nhau ăn sáng, Cố Đình nhìn thấy trên mặt Mạnh Sách hơi có chút vết máu, có lẽ cũng bị thương nhẹ, cũng không sao. Trái lại, Mạnh Trinh hôm nay càng dính lấy ca ca, ngồi sát bên cạnh, thiếu chút nữa dán vào người. Hết gắp cơm, lại múc canh rồi chia thức ăn cho ca ca.
Mạnh Sách thì ngược lại, vừa giúp đệ đệ xắn tay áo, vừa đổi chén cho cậu ta, dọn dẹp chén đĩa để tránh đệ đệ đụng trúng. Cuối cùng còn khen: "Em giỏi quá, làm tốt lắm." Thoạt nhìn, hắn ta còn bận hơn cả đệ đệ.
Hình ảnh có phần "dính" quá mức, nhưng lại khiến người khác nhìn vào không khỏi mỉm cười.
Ta thích ngươi vì ta mà bận rộn, cũng thích vì ngươi mà ta bận rộn. Nghe như chẳng có gì ý nghĩa, nhưng chỉ cần ngươi thích, với ta thì nó chính là ý nghĩa.
Thời gian mỗi ngày cứ thế trôi qua, bản thân nó vốn chẳng có ý nghĩa gì, đối với ai cũng như nhau. Nhưng khi ở cạnh ngươi, nó trở nên dài, trở nên ngắn, có kỷ niệm, có lưu luyến, có vui, có nhớ... chính vì có ngươi mà mới có tất cả.
Đang suy nghĩ, bỗng bàn tay to đưa sang, trong chén đột nhiên có thêm mấy miếng lòng đỏ trứng muối, lại đúng phần mềm béo cậu thích, không có lòng trắng.
Hoắc Diễm vẫn luôn nhớ rõ.
Cố Đình quay đầu nhìn Hoắc Diễm, ánh nắng chiếu trên trán và sống mũi hắn, phác họa ra đường nét tuấn tú, gương mặt khôi ngô. Cố Đình không nhịn được nở nụ cười.
Vương gia của mình quả thật đẹp trai quá.
Hoắc Diễm: "Nhìn ta làm gì? Mau ăn đi."
Cháo lại sắp nguội rồi.
Cố Đình nhìn nhìn, cảm thấy Hoắc Diễm đã khác trước. Ngày trước hắn hay trêu chọc trước mặt người khác, giả bộ ân ái, còn âm thầm lại chẳng dám tới gần. Còn nay, hễ có người ngoài, hắn sẽ giữ lễ, không để lộ chút thân mật nào, vô cùng tôn trọng Cố Đình. Nhưng khi chỉ có hai người, tất cả sự xa cách đều bù lại, hận không thể dính chặt lấy nhau, bày đủ trò lưu manh.
Cố Đình vừa ăn cháo vừa cười, nụ cười càng lúc càng rõ.
Hoắc Diễm: "Cười cái gì?"
Cố Đình lắc đầu: "Không có gì, chỉ thấy hôm nay thời tiết đẹp quá."
Mạnh Trinh ăn no trước, lau miệng: "Ca ca nói hôm nay sẽ không còn bị kẻ nào bám theo nữa, muốn tiếp tục tìm vị quan Hộ Bộ kia, đúng không ca ca?"
Mạnh Sách gật đầu: "Ừ, người này vẫn luôn ở kinh thành chưa rời đi. Trước đó gặp vài lần nhưng chưa bắt được, gã hình như rất giỏi khinh công, ẩn thân cũng sâu."
Cố Đình kinh ngạc: "Không phải quan văn sao?"
Mạnh Trinh thở dài: "Ai, thời buổi này, làm gì cũng phải có một nghề tinh thông mới được."
Cố Đình cười: "Vậy hai người phải cố gắng nhé."
Mạnh Trinh vỗ ngực: "Yên tâm đi! Chuyện này ta giỏi lắm!"
Cố Đình lại quay sang Hoắc Diễm: "Ngài thì sao?"
Hoắc Diễm nghĩ một lát: "Ta còn chờ một tin, trước tối thì đều rảnh."
Mắt Cố Đình sáng lên: "Vậy ngài đi cùng em, vừa hay có chuyện ngài có thể giúp."
Liên quan đến tin tức Lâm Mậu, cậu đã có chút manh mối, cũng có kế hoạch ban đầu.
Mạnh Trinh thấy vẻ mặt của đồng bọn thì biết ngay sắp có náo nhiệt, mắt sáng rực: "Đình Đình muốn đi đâu vậy?"
Cố Đình hơi nhướn đuôi mắt, cười kiềm chế: "Ước chừng... muốn đi một chuyến thanh lâu."
Ai? Gì cơ? Thanh lâu?
Mạnh Trinh lập tức đập bàn: "Ta cũng muốn đi!"
Mạnh Sách thì đưa ly trà nóng đặt trước mặt đệ đệ: "Em không đi đâu cả, phải ở lại với ta."
Mạnh Trinh: ...
Một bên là mở rộng tầm mắt, xem náo nhiệt. Một bên là ca ca sẽ cô đơn nếu không có mình. Mạnh Trinh do dự, nhưng nghĩ lại, thanh lâu có thể đi sau, còn ca ca tối qua bị thương, nếu không có ai bên cạnh sẽ buồn.
Cậu ta nhanh chóng quyết định: "Ừ, em không đi, em muốn ở với ca ca!"
Ca ca quan trọng nhất!
Không đi thì cũng không ngăn được việc hỏi chuyện, Mạnh Trinh hỏi Cố Đình: "Ngươi muốn tới thanh lâu làm gì?" Rồi "vô tình" liếc Hoắc Diễm, nhắc nhở đồng bọn: "Đừng có làm chuyện xấu nha."
Trấn Bắc Vương đang ở bên cạnh đó!
Cố Đình: ...
Dứt khoát giả vờ không nghe thấy lời nhắc khéo, cậu mỉm cười: "Chỉ là có một người rất quan trọng với cục diện hiện giờ, tối nay sẽ ở đó, ta muốn đến xem có thể kết giao hay không."
Thiếu niên phản nghịch kia – Lâm Mậu – đang tranh giành một cô nương mới treo bảng hành nghề với Trương Đoạt. Lâm Mậu là nhân vật cậu muốn lôi kéo, còn Trương Đoạt thì vốn chẳng muốn giao tiếp, lại đáng ghét, nay có cơ hội tốt, sao có thể bỏ lỡ.
Chỉ là lần này, đối mặt kẻ quan trọng, không thể chủ động nịnh nọt kết giao. Ngược lại, phải để đối phương tự thấy hứng thú với mình. Phải để Lâm Mậu nhìn thấy cậu, biết cậu là ai, đã trải qua những gì, có thể làm được những gì... Hoắc Diễm đều có thể phối hợp.
Hoắc Diễm đáp ứng thẳng thắn, đôi mắt đen nhìn chằm chằm Cố Đình, giọng như pha chút u tối: "Lúc nào cũng chờ Đình công tử gọi."
Cố Đình cảm thấy ánh mắt này như có thực chất. Nếu không phải đang ở bàn cơm, mà chỉ có hai người, chắc chắn tên cẩu Vương gia kia đã sớm kéo cậu lại mà hôn lấy hôn để rồi!
"Khụ, ừ." Cố Đình giả vờ như chẳng có gì.
Mọi việc tiếp tục chuẩn bị. Buổi chiều, nghe tin Lâm Mậu đang uống trà ở một trà lâu, Cố Đình lập tức bắt đầu kế hoạch.
Lâm Mậu ngồi lầu hai, tựa cửa sổ nhã gian uống trà, chợt nghe đường phố bên dưới náo động. Trước cửa hàng châu báu đối diện rất nhiều người vây lại.
"Cố Đình công tử lại tới mua ngọc trai Nam Châu rồi!"
"Không biết lần này mua hạt to hay nhỏ? Đính lên giày hay đính lên thắt lưng?"
"Trời ơi, ngọc trai Nam Châu gì đó, ta cũng muốn quá! Tiếc là chẳng có ai mua cho!"
Loại diễn kịch này Cố Đình giỏi nhất. Hồi còn ở thành Cửu Nguyên, lúc chưa thật sự kết thân với Hoắc Diễm, cậu đã có thể một tay dựng cờ hù dọa thiên hạ, huống chi là bây giờ? Cậu cứ ngồi chễm chệ ở sảnh lớn tiệm châu báu, vênh mặt sai bảo, lựa chọn từng món một cách kén chọn ngạo mạn:
"Cái hộp này không được, hạt không đủ to."
"Cái hộp kia hạt thì to đủ đấy, nhưng lại không tròn."
"Hạt vừa tròn vừa to thì có ích gì, nhìn chẳng sáng chút nào, ngọc trai không sáng thì sao gọi là ngọc trai! Ta nói này chưởng quầy, ngươi có thật lòng muốn làm ăn với ta không vậy?"
Chưởng quầy vội cười làm lành, mồ hôi ròng ròng: "Sao có thể chứ! Công tử ngàn vạn lần đừng hiểu lầm! Cửa hàng chúng ta đây chẳng phải là chuyên để phục vụ các vị quý nhân như ngài sao? Nếu không vừa mắt thì không sao, trên giá còn nhiều, để tiểu nhị mang ra hết cho ngài chọn! Nếu ngài vẫn không vừa ý, ta lập tức cho người sang cửa hàng khác điều hàng về, đảm bảo hôm nay ngài nhất định sẽ chọn được hạt châu vừa ý!"
Chưởng quầy sốt ruột, còn bên kia thân vệ theo Trấn Bắc Vương đi cũng lau mồ hôi: "Cửa hàng này không được thì còn nhiều cửa hàng khác! Công tử ngài cứ từ từ chọn, Vương gia đã nói rồi, năm ngàn lượng bạc không tiêu hết thì đừng hòng về nhà. Nếu chưa đủ, thuộc hạ còn sẽ bị phạt thêm, chỉ cần ngài thích, cái khác không quan trọng! Ngài xem... chuyện sáng nay, coi như xong được chưa? Vương gia còn chờ ngoài kia, không dám tự tiện lại gần gặp ngài đâu."
Cố Đình hừ một tiếng, xem như trả lời.
Lũ phản nghịch tuổi thiếu niên thực ra cũng dễ hiểu, bọn họ theo đuổi không giống người thường: hâm mộ ai đó đủ ngầu, đủ sảng khoái, ngươi càng đặc biệt, càng nổi bật thì bọn họ sẽ chú ý. Chẳng mấy chốc, Cố Đình đã cảm nhận được ánh mắt nóng rực từ phía cửa sổ lầu hai đối diện chiếu sang, trong lòng cực kỳ vừa ý.
Đúng lúc đó, thật trùng hợp, Diệp Bồng Trinh đi ngang, thấy Cố Đình muốn mua ngọc trai, lập tức xuống xe ngựa, đi thẳng vào tiệm: "Nếu thích thì chọn hay không chọn chẳng quan trọng, hôm nay toàn bộ ngọc trai trong tiệm này ta bao hết! Ngươi cứ việc làm quần áo, nạm giày, lớn nhỏ không đều nhau thì cũng chẳng sao, cứ lấy mà chơi cho vui!"
Cố Đình: ...
Tỷ tỷ ơi! Tỷ ruột ơi! Đây là ta đang diễn trò thôi mà, châu báu trong tiệm vốn rất đẹp, ta cố tình chê bai để làm màu, ngươi nói thế thì ta biết trả lời sao đây!
Diệp Bồng Trinh nhíu mày: "Sao phản ứng thế? Hạt châu này còn kém à, không thích? Cũng đúng, ta biết còn có cửa hàng châu báu khác cũng không tệ, ta bao luôn cho ngươi chọn."
Cố Đình: ...
Ngài làm ơn dừng tay đi! Tỷ tỷ ruột ơi!
"Đa tạ... Diệp phu nhân, ta rất thích."
Một màn "ngẫu nhiên gặp" này chẳng khác nào hổ mọc thêm cánh. Người vây quanh đều phát điên: đây là trò tiêu tiền gì thế này? Ra tay là cả mấy nghìn lượng bạc, bao cả cửa hàng trân châu! Trấn Bắc Vương cũng không sánh nổi! Nữ Thần Tài đúng là oai phong lẫm liệt!
A a a, là ta không xứng!
Mọi người trên đường đều thấy, trà lâu đối diện dĩ nhiên cũng rõ mồn một. Lâm Mậu đang rót trà cũng ngẩn ngơ, để trà tràn ra ngoài, chảy ướt cả bàn, còn rơi cả xuống chân.
Đây là trường hợp trâu bò gì thế này! Cố công tử rốt cuộc là nhân vật lợi hại ra sao!
Người của Hoắc Diễm cũng bắt đầu thổi phồng thêm trong sảnh, lớn tiếng kể công tích của Cố Đình. Nào là thủ thành Cửu Nguyên, mắng tướng địch trên tường thành, đấu trí với Vưu Đại Xuân, rồi cả việc trong cung yến, cậu làm sao mắng cho tiện nữ và tra nam cứng họng không nói nổi lời nào, hầu phủ Nghi Xương bị phạt ra sao, quý phi độc sủng mười mấy năm tại sao bị giam lỏng...
Nhiều không kể xiết, mỗi chuyện đều như một vở kịch, chi tiết nào cũng đáng để nghiền ngẫm. Tổng kết lại chỉ một câu: người này lợi hại lắm, cực kỳ lợi hại! Vừa đẹp, vừa giỏi, đặc biệt thông minh, cả cuộc đời có thể gói gọn trong một chữ: Sướng! Chưa từng có ai có thể bắt nạt cậu, bất kể đối phương địa vị cao đến đâu, thế lực mạnh đến mấy, cậu chẳng bao giờ biết sợ, dám làm dám chịu và luôn có thể lật ngược thế cờ. Trong lòng cậu, chưa từng có khái niệm quỳ gối!
Lâm Mậu lăn lộn ở kinh thành, không phải chưa nghe qua những chuyện ấy, chỉ là nghe thì thấy xa vời, ấn tượng không sâu. Nhưng hôm nay hắn ta tận mắt thấy Trấn Bắc Vương – một Vương gia đường đường chính chính – đối với Cố Đình hữu cầu tất ứng, còn Cố Đình thì chẳng cầu, chính Vương gia phải dỗ dành. Nữ Thần Tài cao ngạo kia, vốn chẳng coi ai ra gì, thế mà Cố Đình chỉ vừa chọn một món, nàng lập tức chịu bao trọn tiệm.
Đây đâu còn gọi là "sủng", nhà ai mà sủng tới mức này? Ngay cả con trai, đệ đệ ruột cũng không được thương như thế! Đây rõ ràng là bản lĩnh thật sự của Cố Đình!
Lâm Mậu khâm phục, người có bản lĩnh thật sự thì đi chính đạo, thành tựu cao, ấy là điều hiển nhiên. Nhưng ngay cả khi tùy hứng, làm bậy, vẫn có thể đạt được thành tựu cao, đó mới gọi là bản lĩnh!
Trước mắt cảnh tượng lộng lẫy, bên tai lời đồn không ngừng, Lâm Mậu càng lúc càng nóng ruột, hắn ta khao khát được quen biết người này!
Không biết từ lúc nào, hắn ta đã xuống lầu, đi theo nhìn Cố Đình. Nhìn cậu bước đi tiêu sái, đường hoàng, chỉ là một thiếu gia "con vợ lẽ" mà không hề chút nào mặc cảm hay cúi đầu, ngược lại khiến người tranh nhau kết giao, được coi như khách quý ở khắp nơi... Người này vừa thông minh, vừa đẹp, bất kể lúc nào cũng có cách ứng phó, không để mình rơi vào thế nguy hiểm mà còn khiến tất cả đều phải thích cậu. Đây là bản lĩnh thần tiên gì chứ?
Trong lòng Lâm Mậu ngứa ngáy không chịu nổi.
Hắn ta cũng muốn sống được như thế!
Tất cả hành động của Lâm Mậu, Cố Đình đều biết, bởi vốn dĩ ván cờ này là cậu bày ra, mọi việc đều diễn đúng kịch bản cậu viết. Chiều dần buông, thấy cũng đến lúc, Cố Đình xoay người đi về nhà.
Bỗng một bàn tay to kéo cậu vào hẻm, đè lên tường mà hôn mạnh.
Trăng sao sáng rực trên cao, gió xuân dịu dàng trôi qua đầu ngón tay, hương thơm mơ hồ như hoa hạnh thẹn thùng, lại như loài hoa dại vô danh.
Cố Đình bất ngờ đổi vai, nhảy lên người Hoắc Diễm, ôm mặt hắn, từ trên cao hôn xuống: "Em có phải chính là bảo bối trong tim ngài không? Hửm?"
Hơi thở Hoắc Diễm đột nhiên dồn dập, ấn cậu xuống mạnh mẽ: "Em là mệnh của ta..."
Lâm Mậu núp xa xa, từng cảnh một đều lọt hết vào mắt.
Đường đường là Trấn Bắc Vương, thủ lĩnh của quân Trấn Bắc, trụ cột quốc gia, linh hồn ngưng tụ từ ngàn vạn trận chém giết, quanh thân tràn đầy sát khí cứng rắn, vậy mà Cố Đình chẳng hề sợ! Không chỉ không sợ, cậu còn dám cưỡi lên người Trấn Bắc Vương, từ trên cao giương oai... Trấn Bắc Vương lại dung túng cậu như thế!
Lời đồn bên ngoài chẳng phải hắn ta chưa từng nghe, câu nào cũng nói Cố Đình là bảo bối trong tim của Trấn Bắc Vương, được thương được sủng hết mực, gần như biến cậu thành chim hoàng yến trong lồng. Nhưng chưa ai từng nói rằng ở nơi kín đáo, họ lại như thế này! Cố Đình không chỉ kiên cường tiêu sái trước mặt người ngoài, ngay cả trước mặt Trấn Bắc Vương cũng vậy!
Đây đâu phải chim hoàng yến nhu nhược, rõ ràng là một yêu tinh!
Cố Đình chưa bao giờ đóng vai kiểu "ngoan ngoãn nghe lời để người thương xót", cậu muốn chinh phục, muốn mở rộng lãnh thổ, muốn toát ra sức hút trí mạng, để tất cả kẻ đến gần cậu đều phải quỳ xuống!
Lâm Mậu dựa sát lưng vào tường lạnh mới có thể ép xuống phần nào ngọn lửa trong lòng. Tay hắn ta đặt chặt trước ngực, đôi mắt ngày càng sáng, ngày càng gấp, hắn ta nhất định phải quen biết người này!
Hắn ta cũng muốn được sống như thế, bất kể làm gì, thành hay bại, cũng không bao giờ quỳ gối cầu xin, không phải cười gượng nói lời nhún nhường. Hắn ta muốn ngay cả trong cảnh khốn khó vẫn có thể xoay người, bất kể khi nào cũng không mất mặt, khiến tất cả đều phải khâm phục chứ không phải bị chỉ trỏ thương hại. Hắn ta muốn sống thật tiêu sái, tùy hứng!
Đang nghĩ, thấy Trấn Bắc Vương như sắp rời đi, mắt hắn ta càng sáng.
Sau một nụ hôn, Hoắc Diễm tựa trán vào Cố Đình: "Có chút việc phải xử lý, đi cùng ta nhé, hửm?"
Cố Đình cười đẩy hắn ra: "Không cần, mấy việc đó chẳng vui chút nào, em về phủ."
Nói là làm, gọn gàng dứt khoát, chẳng vương vấn. Không hề để lại ánh mắt thâm tình cho Trấn Bắc Vương, khiến bóng hắn trong đêm tối càng cô độc, giống như chó săn bị chủ bỏ rơi.
Hoắc Diễm gọi to: "Xong việc ta sẽ đi tìm em!"
Cố Đình không nói đồng ý cũng chẳng nói không, chỉ lười biếng đưa tay lên vẫy sau đầu, chẳng thèm ngoái lại.
Lâm Mậu nhìn mà tim như muốn ngừng đập: Ngầu quá! Quá có khí chất!
Phố dài thưa bóng, một mình một bóng. Còn chần chờ gì nữa, đây chính là cơ hội!
Lâm Mậu chỉnh lại cổ áo, vội bước lên: "Phía trước có phải Cố công tử?"
Cố Đình có cá tính, nhưng không ngạo mạn, nghe có người gọi thì quay lại. Thấy là người lạ, đuôi mày khẽ nhếch: "Các hạ là ——"
Lâm Mậu chắp tay quyền lễ, giọng đầy nội lực: "Tại hạ Lâm Mậu! Danh công tử như sấm bên tai, tại hạ đã sớm muốn kết giao, chỉ tiếc chưa có cơ hội. Hôm nay hữu duyên gặp được, lòng ta vui mừng khôn xiết, mong được mời công tử dùng tách trà nóng, không biết công tử có nể mặt không?"
Cố Đình xoay người bước đi: "Không khát."
Lâm Mậu: ......
Hắn ta biết ngay, người thật sự lợi hại chắc chắn có tính tình riêng, không dễ gì mời mọc!
Hít sâu một hơi, hắn ta không ngừng cố gắng: "Hôm qua trong tiệm Trăm Vị mới thêm một món ăn mới, gọi là gà tuyết bông. Món này trông như đám mây, lại giống như tuyết chất chồng, thật sự gà mà chẳng thấy gà, cực kỳ mềm mịn tan ngay trong miệng. Không biết công tử có muốn nếm thử ——"
Cố Đình vẫn tiếp tục xoay người, vén tay áo mà đi lên trước: "Không đói."
Lâm Mậu nhắm mắt lại, cắn răng: "Công tử, nghe ta thêm một câu thôi! Ta có một vò nữ nhi hồng năm mươi năm, xin dâng tặng công tử!"
Hiện tại thứ đáng giá nhất của hắn ta chính là vò rượu này, ngoài ra chẳng còn gì nữa. Nó nhất định phải phát huy tác dụng, nhất định phải có ích, nhất định phải có ích thôi!
Cố Đình khựng chân: "Nữ nhi hồng? Năm mươi năm?"
Lâm Mậu mừng rỡ, gật đầu như gà mổ thóc: "Tổ phụ ta có một người bạn cũ, lúc con gái ông lão sinh ra thì chôn một vò nữ nhi hồng này xuống đất. Nào ngờ hồng nhan bạc mệnh, cô nương ấy yểu mệnh, mãi đến khi cháu gái xuất giá mới đào vò rượu này lên. Ta nhân tiện... thuận tay lấy được một vò."
"Khi nhà ông lão kia có hỷ sự, ta từng nếm thử một lần. Thật sự hương vị lưu luyến ba ngày không dứt, hiếm có trên đời!" Thấy đối phương có vẻ hơi lung lay, Lâm Mậu vội chen thêm: "Cố công tử còn do dự, chẳng lẽ là không dám uống rượu của ta?"
Cố Đình rốt cuộc mới liếc nhìn hắn ta, từ trên xuống dưới đánh giá một lần: "Ngươi có chuyện gì muốn nhờ ta?"
Lâm Mậu: ......
Bị nhìn thấu rồi sao?
Cố Đình đưa tay giấu trong tay áo, khóe môi hơi cong, như cười mà không cười: "Đúng là lạ thật, có câu "lễ xuống tay người, tất có điều cầu". Ngươi với ta xưa nay không quen biết, ngươi dựa vào cái gì mà muốn mời ta uống rượu, ta lại dựa vào cái gì mà phải nhận?"
"Kia công tử nhưng ——"
"Được rồi." Cố Đình nâng tay ngăn lại: "Đừng nói cái gì có dám hay không, khích tướng ta không ăn đâu. Rượu ngon là rượu ngon, ngươi dám mời, ta tất nhiên dám uống. Nhưng chuyện này làm hay không, phải xem tâm trạng ta."
Lâm Mậu lập tức mừng rỡ, vội nghiêng người nhường đường: "Mời!"
Người khác mà thuận miệng đồng ý ngay, hắn ta còn phải dè chừng. Đằng này người kia còn cân nhắc, chứng tỏ thật sự thông minh, biết giữ giới hạn, biết chọn lựa. Thế mới đúng khẩu vị hắn ta! Nhớ lại từ sau giờ ngọ đến giờ những chuyện đã nghe và thấy, cả trong trà lâu, lại thêm vừa rồi chuyện của Trấn Bắc Vương.
Lâm Mậu xoa tay, trong lòng một mảnh nóng rực.
Lần này việc thành hay không đã không còn quan trọng, quan trọng là kết giao được người này, qua lại làm bạn, đó mới là cái hắn ta thực sự muốn.
Nữ nhi hồng còn ở nhà cũ, nhất thời chưa thể lấy ra nên Lâm Mậu mời Cố Đình đến một quán rượu không tồi, gọi vài món nhắm tuy không quá đặc sắc nhưng cũng không đến nỗi tệ. Cố Đình đã nể mặt, tất nhiên cũng không từ chối. Hai người cùng nhau nhâm nhi, vừa uống vừa trò chuyện.
Chớ thấy Lâm Mậu hiện tại là hạng ăn chơi trác táng, hồi nhỏ hắn ta cũng từng bị cha ép học hành nghiêm ngặt, căn bản khá vững chắc. Nói chuyện thiên hạ, dẫn thơ dùng tích đều khiến người khác nghe thấy dễ chịu. Ăn chơi cũng không phải loại chơi bời vớ vẩn, mà chơi đến đâu là tìm tòi kỹ lưỡng đến đó: sưu tầm đồ cổ thì tra cứu sách sử, chơi tranh chữ thì cũng học hành nghiên cứu, ngay cả nghe khúc, chọn nhạc cụ, hắn ta cũng đều bỏ công tìm hiểu. Tóm lại một câu: đã hứng thú cái gì thì nhất định phải hiểu cho thấu đáo, chứ không hời hợt.
May mà Cố Đình cả đời trải đủ sóng gió, vốn cũng thích cân nhắc, đi nhiều nơi, biết nhiều chuyện, cái gì cũng có thể bàn luận vài câu. Gặp phải cái gì không rõ, cậu khéo léo gợi mở, lái câu chuyện sang hướng khiến đối phương hứng thú, đồng thời lại là sở trường của chính mình.
Vài chén rượu nhỏ xuống bụng, Lâm Mậu nhìn Cố Đình càng lúc càng sùng bái. Cố Đình cũng thấy đứa nhỏ này kỳ thật không tệ, chỉ là còn quá trẻ, đôi lúc bốc đồng. Nếu dẫn dắt tốt, sau này nhất định thành nhân tài. Nhưng nếu cứ sa lầy trong chốn phồn hoa, thật sự đáng tiếc.
Ngắm kỹ lại, mặt mày còn non nớt, dáng người gầy yếu, cằm mới lún phún vài sợi ria, còn chưa tròn mười lăm. Rõ ràng vẫn chỉ là một thiếu niên thôi.
"Cố huynh thật tài giỏi! Không trách được có thể xoay chuyển được cục diện hiện giờ, quả thật xứng đáng! Ta kính huynh một chén!"
"Chớ nên tự coi thường. Ngươi hiểu rất nhiều điều người khác chẳng biết, vốn đã không tầm thường. Ta kính ngươi một chén."
"Được Cố huynh cổ vũ như vậy, ta e rằng sẽ không kìm nổi, lúc nào cũng quấn lấy huynh mất thôi!"
"Cố mỗ kết giao bằng hữu xưa nay chỉ xem tâm tình. Đêm nay rượu này, không tồi."
Ngươi một câu, ta một lời, không khí càng lúc càng ấm, khoảng cách cũng không còn xa cách nữa.
Cố Đình đặt chén rượu lên bàn, khóe môi khẽ nhếch: "Nói đi, rốt cuộc tìm ta có chuyện gì? Chỉ cần không trái đạo nghĩa pháp luật, ta có thể giúp thì sẽ tham khảo cho."
"Lời này thật sảng khoái!" Lâm Mậu đập tay xuống bàn, nhưng lại hơi ngượng nghịu: "Hôm nay được quen biết huynh, thật sự rất vui. Lâu rồi ta mới có người chịu cùng ta trò chuyện như vậy, chuyện nhờ vả thật ra cũng không quan trọng... Công tử có biết Yến Xuân lâu ở phía tây thành không?"
Cố Đình nhướng mày, cười đầy ẩn ý: "Chốn ôn nhu hương à."
Lâm Mậu: "Bên đó có một cô nương ta để ý, trùng hợp thay, có kẻ khác cũng nhắm vào. Thế là tranh giành nhau..."
Cố Đình tất nhiên biết rõ. Tin tức đưa đến cậu đều nắm trong tay. Người mà Lâm Mậu để ý chính là cô nương mới vừa ra mắt, tên là Tuyết Cầm, múa cực kỳ giỏi, eo nhỏ uyển chuyển, hôm đó lần đầu được tú bà dẫn ra giới thiệu. Theo lệ, phải kính rượu từng bàn, Lâm Mậu vốn là khách quen, nên Tuyết Cầm kính hắn ta trước tiên. Hắn ta thấy nàng xinh đẹp, khen vài câu. Sau đó nàng qua bàn khác, bị một kẻ mượn rượu làm càn, đòi nàng hầu hạ. Tuyết Cầm sợ hãi, suýt té ngã. Lâm Mậu thấy vậy thì đứng ra nói giúp vài câu, người kia mất hứng, qua lại mấy lần cãi vã rồi phóng lời ra giá tranh đoạt Tuyết Cầm.
Kẻ đó, chính là Trương Đoạt.
Lâm Mậu nói đến đây còn thở dài: "Họ Trương quá đáng, Tuyết Cầm dù sao cũng là cô nương, số phận bạc bẽo phải lưu lạc phong trần, con đường phía trước gập ghềnh, nhưng thích hay không là chuyện khác. Ít ra cũng đừng chà đạp nàng như vậy."
Cố Đình nghe xong chỉ lắc đầu.
Đứa nhỏ này vẫn quá ngây thơ, bị người ta dựng kịch bản lừa rồi. Chốn thanh lâu sinh tồn khác hẳn bên ngoài, cô nương treo bảng tiếp khách nào ngốc đến mức để mặc người bắt nạt? Có cơ hội túm được kẻ ra tay cứu giúp thì càng tốt, sau còn có thể khoe khoang, nâng giá trị bản thân lên.
"Cho nên ngươi mới cùng Trương Đoạt tranh giành."
"Đúng thế! Tiểu gia sao có thể chịu thua!" Lâm Mậu vỗ ngực: "Đáng tiếc tú bà thấy số bạc thì không dám nhận, bảo giá cả quá cao, không dám quyết, tất cả để Tuyết Cầm tự chọn. Nàng thích ai, muốn theo ai thì bà ta không can thiệp."
Cố Đình khẽ cười: "Bà ta nào phải sợ bạc, mà là không dám đắc tội ngươi, cũng không dám đắc tội Trương Đoạt."
Lâm Mậu ngẫm lại, mới vỗ bàn cái "đốp": "Phải rồi..."
Cố Đình đứng dậy: "Được rồi, ngươi tìm ta chắc là muốn đêm nay phân thắng bại với Trương Đoạt chứ? Thời gian cũng không sai biệt lắm, chúng ta vừa đi vừa nói tiếp."
"Được!"
Trương Đoạt đi đầu bước ra cửa, đưa Cố Đình tới thanh lâu Yến Xuân.
Tin tức về hành tung của hai người theo làn gió đêm nhanh chóng truyền khắp nơi.
Trong một con ngõ nhỏ tối sâu bên trong, Hoắc Diễm ung dung tháo chiếc khăn đen che mặt xuống: "Xem ra chuyện này phải làm nhanh thôi." Không thể để Đình Đình nhìn thấy quá nhiều thứ bẩn thỉu.
Trong đại trạch bên ngõ nhỏ, A Lụa lo lắng nói: "Tiểu công tử đi thanh lâu... có phải không ổn lắm không?"
Diệp Bồng Trinh vừa lật sổ sách trong tay vừa nói: "Có gì mà không ổn, cậu ấy là nam tử, đi thì cứ đi, xem cho biết, mở mang thêm tầm mắt, lựa chọn sau này cũng rộng hơn." Xem cái tên nghèo rớt mùng tơi Trấn Bắc Vương kia dám không đối xử tốt với cậu không!
"Gọi người canh chừng kỹ một chút, cứ để cậu ấy chơi, vui thế nào thì tùy, nhưng ai mà dám có ý đồ xấu tính toán hại, làm hỏng chuyện của cậu ấy ——"
"Vâng! Nô tỳ đã rõ!"
Thư viện Bạch Mã, Lâm phủ.
Lâm Trọng đang chú giải một quyển sách cổ, mí mắt cũng chẳng buồn nhấc: "Thằng nhóc láo toét kia đi thanh lâu, chẳng phải là chuyện bình thường sao?"
"Nhưng lần này khác, tiểu thiếu gia giữa đường giành mất bảo bối trong lòng Trấn Bắc Vương, cứ nhất quyết kéo đi uống rượu cùng nhau, liệu có... gây họa không?"
Một giọt mực rơi loang trên giấy, lão gia tử thở dài: "Con cái đều là nợ cả thôi."
Trong Yến Xuân lâu, ánh mắt Trương Đoạt nheo lại, lóe sáng đầy mưu tính: "Tới rồi? Còn đứng ngẩn ra làm gì, đi thôi!"
Cũng chỉ là chơi, cũng chỉ là một màn kịch, hôm nay nhất định phải làm cho vị tiểu thiếu gia này thật vui, bắt lấy quan hệ nhân mạch của Lâm phủ!
Lời của lão gia tử Lâm phủ đã nói rồi, cái gì mà Trấn Bắc Vương, cái gì Nữ Thần Tài, cái gì mà người được sủng ái nhất trong tim... tất cả chẳng là gì hết!