Ngày xuân, ánh mặt trời ấm áp rọi xuống mặt đất vàng rực rỡ, thời gian như cũng trở nên dịu dàng, lâu dài hơn. Thế nhưng trong phòng lại yên ắng đến mức căng thẳng.
Giọng nói Cố Đình tuy bình thản, chẳng có ý chất vấn gì, nhưng chỉ riêng câu hỏi kia thôi đã ngầm chứa sự nghi ngờ.
Mọi người im lặng khá lâu. Mạnh Trinh sốt ruột, không nhịn được nói: "Hộ Bộ rốt cuộc mất bao nhiêu bạc? Sao chúng ta tìm thế nào cũng chẳng thấy gì cả?"
Đình Diệp cụp mắt, xoay xoay chén trà trong tay: "Các ngươi tự đi tìm?"
Hoắc Diễm dường như rất khó chịu với dáng vẻ đó của hắn ta, hừ lạnh một tiếng.
Cố Đình thở dài, gật đầu: "Tìm rồi, đủ mọi cách, đủ mọi hướng, nhưng hoàn toàn mù mờ, chẳng có chút manh mối nào."
Đình Diệp hỏi: "Hoàng thượng khi giao việc cho các ngươi, có nói mất tiền không?"
Cố Đình sững người. Hoàng thượng chỉ nói bảo họ điều tra chuyện này, làm rõ đồ bị mất rốt cuộc ở đâu, chứ chưa từng nhắc rõ là bạc. Vậy thì... là bọn họ tự cho rằng như thế sao?
Mạnh Trinh chen vào: "Nhưng mà kho Hộ Bộ bị mất trộm, nếu không phải tiền thì còn có thể là gì?"
"Tiền?" Đình Diệp cười lạnh: "Hộ Bộ còn bạc để mà mất sao?"
Câu này khiến cả Hoắc Diễm, Cố Đình, Mạnh Sách đều im bặt. Mạnh Trinh cũng giật mình, vội đưa tay che miệng.
Hộ Bộ quản lý thuế khóa cả nước, sao lại không có tiền? Nếu Hộ Bộ trống rỗng... thì quốc gia to lớn này lấy gì để xoay xở?
Ai ngờ Đình Diệp còn nói tiếp, càng khiến người ta sợ hãi: "Không chỉ kho Hộ Bộ trống rỗng, ngay cả tư khố của thiên tử cũng chẳng còn bao nhiêu bạc."
Bốn người: ......
Hoàng thượng cũng không có tiền? Thế thì lão sống ra sao? Mấy hôm trước cung yến họ đến dự, quy mô cũng chẳng hề nhỏ, nhìn qua đâu giống cảnh túng thiếu chút nào!
Cố Đình hỏi: "Thế triều đình hằng ngày chi tiêu lấy từ đâu?"
Dù chỉ là một huyện nhỏ cũng đã tốn kém: biên thành, đánh trận cần tiền, quân lương cần tiền, huấn luyện cũng cần tiền, bổng lộc quan binh, trợ cấp gia quyến binh lính tử trận, cứu tế nạn hạn hán lũ lụt... Cuối năm còn phải cử hành tế lễ, biết bao nhiêu thứ cần nuôi, bạc như nước chảy. Huống hồ cả một quốc gia lớn thế này, càng phức tạp, càng đáng sợ. Không có tiền thì duy trì thế nào?
Đình Diệp khẽ cười nhạt: "Các ngươi chẳng phải đều biết Diệp Bồng Trinh sao? Chưa từng nghĩ tại sao nàng lại tự tin đến thế?"
Ánh mắt Cố Đình chợt mở to —— chẳng lẽ...
Ban đầu cậu cũng lấy làm lạ, thấy Diệp Bồng Trinh quá lớn gan, luôn lo lắng thay nàng. Nhưng sau thấy nàng làm việc trôi chảy, chẳng hề gặp trở ngại gì, cậu mới yên tâm, còn bội phục một nữ tử có thể dựng nên nhân mạch mạnh mẽ như vậy ở kinh thành. Chưa từng nghĩ, thì ra hoàng thượng cũng đang hưởng lợi từ nàng!
Thảo nào hoàng đế dám buông lỏng cửa biển cho nàng, nói thẳng cứ mặc nàng làm, có nàng chống đỡ, đến hoàng phi cũng chẳng cần sợ!
Đình Diệp hắng giọng: "Dù sao thì chuyện đã thế, ngươi vẫn nên khuyên nàng một câu. Thuận thì được, nhưng đừng quá trớn. Hoàng gia đâu dễ để mặc ai thao túng."
Một khi đã động đến lợi ích hoàng gia, thì dù bản lĩnh lớn đến đâu, cũng khó tránh bị nuốt sống. Một ngày nào đó, khi nàng để lộ sơ hở, người ta muốn không chỉ là tiền, mà còn là mạng.
Cố Đình vốn dĩ không nghĩ theo hướng đó, giờ mới ngộ ra.
Cậu khó khăn cất lời: "Ta sẽ nói chuyện tử tế với nàng."
Diệp phu nhân vốn thông minh, tất nhiên hiểu rõ mình đang đi trên dây, nhưng nàng vẫn quyết bước tiếp, chẳng hề do dự.
Từ lần đầu tiên gặp nàng ở mộ phần, Cố Đình đã cảm thấy nàng thần bí, lạnh nhạt, trên người mang khí chất mạnh mẽ mà nhiều nam tử còn thiếu, đầy mị lực nhưng cũng có phần điên dại. Ở cạnh nhau lâu ngày, vì nàng quá dịu dàng, quá thân thiết nên cậu đã quên mất điểm đó. Giờ nghĩ lại, nàng không chỉ điên, mà là quá điên rồi!
Và cậu dần hiểu vì sao.
Trượng phu đã chết, thế gian này còn gì khiến nàng lưu luyến nữa chứ!
Trong khi Cố Đình im lặng, Mạnh Trinh lại buồn bã: "Cho nên... Chúng ta vất vả bao lâu nay, chẳng tra ra gì, là bởi vì ngay từ đầu người ta đã không nói thật... Nếu đã không muốn nói thì đừng nhờ chúng ta giúp, đã nhờ rồi lại còn giấu giếm, quá đáng thật đấy."
Rõ ràng chẳng có bạc nào bị mất, vậy mà còn khiến họ tưởng là có, rồi phải chạy đông chạy tây, phí công vô ích.
Bốn người cùng vào sinh ra tử với nhau, vốn tin tưởng tuyệt đối, nhưng Đình Diệp là người ngoài, lời hắn ta chưa chắc đã được tin ngay. Tuy nhiên, sau bao ngày điều tra không kết quả, lời hắn ta lại trùng khớp với thực tế.
Dù đúng là đúng, nhưng bọn họ vẫn còn điều muốn hỏi.
Hoắc Diễm nheo mắt, thong thả nói: "Ngươi chỉ là một Thị lang nho nhỏ, lại còn thường xuyên nghỉ phép không đến nhậm chức, sao lại biết nhiều chuyện như thế?"
Đình Diệp dường như trời sinh đã khắc khẩu với Trấn Bắc Vương, bật cười: "Vương gia cũng chỉ là võ tướng, ngay cả chiến sự biên quan cũng chẳng lo nổi, sao lại có thể hiểu tường tận chuyện trong kinh thành thế này?"
Giọng Hoắc Diễm trầm hẳn xuống: "Bởi vì bổn vương không phải hạng võ biền thô lỗ."
"Vậy thì." Đình Diệp búng tay một cái, còn cố tình nháy mắt với Cố Đình: "Ta cũng không chỉ là một thư sinh lười biếng biết trốn việc, ta thông minh lắm đấy."
Cố Đình: ......
Cậu vốn tưởng nam nhân trung niên phong nhã tuấn tú này chỉ có vẻ ngoài, nào ngờ lại vừa hay cãi, vừa thích châm chọc, chẳng khác gì một đứa con nít.
Ngay sau đó, Đình Diệp còn ghé lại, trêu chọc: "Thế nào, Đình Đình, vừa rồi ta biểu hiện có làm ngươi hài lòng không?"
Hoắc Diễm lập tức nổi lửa. Gọi "Đình Đình" đã đủ khó chịu, lại còn buông lời mập mờ kiểu "biểu hiện có làm ngươi vừa lòng không" —— bổn vương bây giờ đánh chết ngươi, xem ngươi có vừa lòng không!
Cố Đình vừa thấy tình thế không ổn, vội giữ chặt Hoắc Diễm, liếc mắt ra hiệu liên tục: Bình tĩnh! Đừng xúc động! Chúng ta còn cần hắn ta giúp đấy!
Hoắc Diễm vốn khó dỗ, nay bị khiêu khích thế này càng khó kiềm. Đình Diệp thì lại ngẩng cằm, ra vẻ đắc ý: "Ta sống đến giờ, biết bao bí mật, là nhờ hai chữ —— thận trọng. Những gì ta vừa nói, đổi lại bất cứ ai khác ta đều không tiết lộ. Nhưng vì là Đình Đình —— các ngươi mới được hưởng ké. Nhớ mà cảm ơn đi nhé."
Hoắc Diễm sắp phát điên thật rồi.
Cố Đình giữ chặt người lại, còn phải quay đầu cười với Đình Diệp: "Vẫn nên cảm ơn ngươi, sau này ta sẽ mời ngươi vài bữa cơm, nấu mấy bát canh, được không?"
Đình Diệp cười đến mức híp cả mắt: "Tất nhiên rồi! Đình Đình làm gì cũng đều tốt cả!"
"Câm, miệng, lại!"
Cố Đình còn chưa kịp nhìn ngăn lại, Hoắc Diễm đã nổi giận, rút chủy thủ trong tay đâm thẳng về phía Đình Diệp.
Đình Diệp phản ứng cực nhanh, đao của Hoắc Diễm vừa nhanh vừa hung, vậy mà hắn ta chỉ khẽ xoay bước đã tránh được, bước chân mơ hồ, loạn ảo đến hoa mắt, chỉ nháy mắt đã vòng qua một vòng, như thể khiến người khác tìm không ra phương hướng.
Người khác có thể tìm không ra, nhưng Hoắc Diễm chưa chắc không tìm ra, lại một lần nữa ra tay hung hiểm.
Đình Diệp cũng dùng bộ pháp hỗn loạn, biết mình đánh không lại nên không liều mạng, chỉ né tránh như bướm lượn hoa, vòng quanh cả căn nhà đến mức choáng váng.
Trong lúc né tránh thoải mái, hắn ta còn dùng khóe mắt liếc nhìn Cố Đình đang lo lắng, nhẹ nhàng an ủi: "Nam nhân này lòng dạ hẹp hòi, ghen tuông, cái gì cũng không bằng ta, ăn giấm chua không thôi. Nhưng mà ngươi thích, ta cũng miễn cưỡng không chán ghét. Yên tâm, ta sẽ không đánh hắn, chỉ giúp ngươi dạy dỗ một chút."
Hoắc Diễm tức giận cực điểm: "Chuyện của bổn vương, đến lượt ngươi xen vào sao!"
Động tác lại càng hung hiểm, càng cuồng bạo.
Cố Đình: ...
Mạnh Sách cẩn thận lùi lại, kéo đệ đệ giấu kỹ, hoàn toàn không có ý định ra tay.
Mạnh Trinh khẽ kéo tay áo ca ca, thì thầm: "Ca ca có phải cũng thấy rồi không? Đình Đình và Đình Diệp có chỗ hơi giống... Ơ, ngay cả tên cũng giống, Đình Đình với Đình Diệp, đều có thể gọi là Đình Đình..."
Mạnh Sách trong lòng cũng hơi nghi, có vài chỗ quá rõ nhưng không có chứng cứ thì không dám khẳng định, phỏng chừng Đình Diệp cũng vậy. Nhiều việc vốn người trong cuộc lại mơ hồ, hắn ta đứng ngoài nhìn thì thấy rõ, chỉ cảm thấy Đình Diệp đối với Cố Đình quá mức để ý, ánh mắt quá có tình, giống hệt Diệp phu nhân trước đó, nhiều hành vi là theo bản năng, hẳn trong lòng chưa có suy tính sâu, nếu có chứng cứ thật thì đã chẳng dừng lại ở mức này.
Nhưng chuyện này hắn ta là người ngoài, không tiện xen vào, chỉ nghĩ sau này ngầm nhắc nhở Hoắc Diễm đôi chút.
Cố Đình hoàn toàn không hiểu sao mọi chuyện lại thành ra thế này, cũng không bình tĩnh nổi, thấy Hoắc Diễm đao sắp đâm trúng người, vội vàng lao tới cản: "Đừng —— Vương gia, dừng tay!"
Hoắc Diễm thấy Cố Đình lao đến, sợ làm cậu bị thương, đao đã xuất chiêu không kịp thu, đành dùng sức đổi hướng, lưỡi dao trượt đi, cắm phập vào khung cửa sổ bên cạnh, cán đao còn run lên.
Nếu đã đánh nhau, tất có công có thủ. Đình Diệp tuy luôn né tránh, nhưng đâu phải hoàn toàn phòng thủ, thấy Hoắc Diễm ra chiêu hở, lập tức phản công, song nháy mắt lại phát hiện Cố Đình đang chắn trước mặt Hoắc Diễm, vội vàng thu chiêu, suýt chút nữa tự làm mình bị thương.
Hai người nhìn nhau, không trách Cố Đình, mà lại oán giận đối phương: Ngươi ghê nhỉ, còn lôi cả bảo bối nhỏ vào chắn đòn sao?
Mặc dù bực bội nhau, nhưng đều hiểu giờ không phải lúc đánh tiếp. Nếu thật sự làm Cố Đình bị thương, thì hối hận cũng muộn.
Cả hai nheo mắt, trao nhau ánh nhìn: Hôm nay bỏ qua cho ngươi, sau này hẹn tiếp!
Đình Diệp so với Hoắc Diễm thì nhiều lời hơn: "Không sao đâu Đình Đình, bọn ta chỉ luận bàn một chút, không định làm ai bị thương. Đúng không, Vương gia?"
Vẻ mặt hắn ta bình tĩnh, giọng điệu thong dong, trông tao nhã như thể chẳng hề có chuyện gì.
Hoắc Diễm nghẹn một bụng uất ức, nhưng không thể phủ nhận, vì để Cố Đình yên lòng, đành gật đầu, nhàn nhạt đáp: "Ừ."
Ván này, hắn thua rồi!
Cố Đình: ...
Cậu không mù, tất nhiên biết rõ chuyện vừa xảy ra. Nhưng Hoắc Diễm luôn kiêu ngạo, hiếm khi chịu thua thiệt, nếu không vì cậu, cũng chẳng khó chịu thế. Nghĩ vậy, dưới bàn, Cố Đình khẽ nắm lấy tay Hoắc Diễm.
Sắc mặt Hoắc Diễm lập tức thay đổi.
Cố Đình nghiêng người thì thầm: "Vương gia, ngài không sao chứ? Đừng tức giận nha..."
Nụ cười ngọt ngào mềm mại, như đường mật, ánh mắt dịu dàng đến mức khiến Trấn Bắc Vương không coi đây chỉ là lời an ủi, mà còn là làm nũng, là hứa hẹn. Rõ ràng đang nói: Em là của ngài, cần gì ghen với người khác? Rõ ràng đang nói: Rộng lượng chút đi, đừng chấp nhặt với ai. Còn ngầm hứa: sau này em nấu canh cho ngài, muốn bao nhiêu cũng có.
Nhất là bàn tay nhỏ mềm mại, dính lấy hắn không buông khiến Hoắc Diễm càng cảm thấy quý trọng.
Trong lòng hắn cực kỳ hưởng thụ, thậm chí còn thấy ngẫu nhiên bị "bắt nạt" thế này cũng không tệ.
Hắn siết chặt tay Cố Đình: "Ừ, ta không sao."
Cố Đình càng thêm xót xa, ngón tay nhỏ còn nhẹ móc vào lòng bàn tay hắn.
Hoắc Diễm hít sâu một hơi, dừng ở đây thôi, không thể để lộ thêm!
Sao bảo bối nhỏ này lại biết cách làm người ta say mê đến thế!
Dưới bàn chiếm được tiện nghi rồi chưa đủ, bề ngoài Hoắc Diễm còn nhìn Đình Diệp đầy thách thức.
Đình Diệp "à" một tiếng, ném lại ánh mắt "ấu trĩ" khinh bỉ, rồi quay sang Cố Đình, lập tức đổi sang vẻ ôn nhu: "Vừa nãy nói đến đâu rồi? Chúng ta tiếp tục."
Cố Đình: "Nói đến kho của Hộ Bộ kỳ thật không có tiền, tư khố của hoàng thượng cũng không có tiền."
Hoắc Diễm: "Đêm đó rốt cuộc có hay không xảy ra chuyện, Hộ Bộ rốt cuộc có ném thứ gì không, ngươi biết hay không?"
"Đương nhiên, chẳng phải ngươi nói ta thông minh sao?" Đình Diệp hừ nhẹ: "Dù hôm đó ta không có mặt, sau này cũng biết, trong kho bị ném ra vài cuốn sách cổ, với một bản dư đồ Đại Hạ. Hoàng thượng nếu quả thật muốn tìm, tất nhiên là tìm mấy thứ này."
Sách cổ? Dư đồ Đại Hạ? Sao nghe không giống thứ liên quan đến an nguy quốc gia...
Cố Đình nghi hoặc: "Nếu chỉ như vậy, sao lại tìm gấp gáp đến thế?"
Đình Diệp hừ một tiếng: "Chính bởi vì tìm quá sốt ruột, mới làm người khác thấy khả nghi. Ai biết được?"
Cố Đình chợt nhớ tới đêm cung yến, khi cùng Hoắc Diễm ở trong cung nghe được tin đồn. Có người cũng đang tìm đồ, hình như là người của Vưu quý phi, nhưng cũng như thể có người mượn tay bà ta để tìm. Thứ họ tìm... hình như cũng là sách gì đó.
Cậu bất giác nhìn sang Hoắc Diễm.
Hoắc Diễm khẽ nhéo tay cậu, ra hiệu chính mình cũng nghĩ đến.
Không biết hai bên có liên quan hay không, nếu có, việc này lại càng thêm bí ẩn.
Mạnh Trinh nghiêng đầu: "Vậy là tổng cộng ném hai loại đồ, một là sách, một là dư đồ. Hoàng thượng rốt cuộc muốn tìm cái nào?"
Rốt cuộc thứ nào mới là then chốt nhất?
Mạnh Sách nheo mắt: "Không chắc loại nào, vậy thì tìm hết chẳng phải xong sao?"
Khác với trước kia chỉ như mò mẫm qua sông bằng đá, bây giờ đã có phương hướng mới, nhiều việc cũng rõ ràng hơn, chỉ cần liều một phen, chắc chắn sẽ thấy được ánh sáng bình minh.
Hoắc Diễm rất đồng ý, gật đầu, lại tiếp lời, không hề hỏi Đình Diệp vì sao biết nhiều như thế, mà lại hỏi hắn ta: "Sao ngươi giả vờ lâu như vậy? Còn cứ gặp người thì lại chạy, rốt cuộc là ngươi đang trốn ai?"
Không ngờ người luôn luôn tao nhã như Đình Diệp, vừa nghe câu này thì xù lông: "Liên quan gì tới ngươi?"
Khóe môi Hoắc Diễm hơi cong lên: "Vốn dĩ ngươi trả lời thế nào ta cũng chẳng quan tâm, nhưng bây giờ thì... ta lại thật sự thấy tò mò."
Không chỉ hắn tò mò, mà ngay cả Cố Đình cũng rất hiếu kỳ, đôi mắt trong sáng đen trắng rõ ràng nhìn chằm chằm qua.
Đình Diệp sờ sờ mũi, né sang hướng khác: "Chuyện riêng, không liên quan tới các ngươi."
Cố Đình cảm thấy người này càng lúc càng kỳ lạ. Một nam nhân trung niên, dáng dấp rất tuấn tú, khi thì nhã nhặn phong độ, khi thì da mặt dày khiến người ta muốn đánh cho một trận, khi thì lại ổn trọng có khí khái. Thế mà ngay cả lúc giận dỗi bướng bỉnh cũng không khiến người khác chán ghét. Ở hắn ta hoàn toàn không thấy cái kiểu tục tằn dầu mỡ của nam nhân trung niên. Có thể trưởng thành đến mức này, quả thật là một điều hiếm có.
Về lý lịch của Đình Diệp, lúc muốn tìm người này thì Hoắc Diễm đã tra qua rất kỹ càng. Người này vốn xuất thân tiến sĩ đàng hoàng, kiến thức vững vàng, đi con đường làm quan cũng chính thống. Từng làm ở Hàn Lâm Viện, sau lại ra ngoài nhậm chức rồi quay lại Lục bộ. Mỗi lần khảo hạch đều bình thường, không quá xuất sắc, nhưng cũng không hề dựa dẫm. Các mối quan hệ cũng khá tốt, ai nhắc tới cũng biết, xem như mối quan hệ rộng rãi, chứ nếu nói có bạn bè thân thiết thì hầu như không có.
Bảo hắn ta không muốn thăng quan thì đường làm quan vẫn đều đặn từng bước ổn định; bảo hắn ta muốn thăng quan thì lại chẳng hề có vẻ cố gắng hết mình, bất chấp tất cả. Hôm nay nhìn thấy, lại càng cảm thấy con người này bí ẩn, như cất giấu rất nhiều điều, có rất nhiều bí mật không thể kể cho người ngoài, ai cũng không thể hiểu được, không thể an ủi được. Chỉ có thể một mình chậm rãi giải tỏa vào lúc đêm khuya.
Cố Đình với người này rất tò mò, tò mò nhất là: Vì sao lại đối xử tốt với cậu như vậy?
Cậu đâu phải ngốc, cảm nhận được sự quan tâm và gần gũi của đối phương. Nó không giống Hoắc Diễm, không giống Mạnh Trinh hay Mạnh Sách. Sự quan tâm trong ánh mắt của Đình Diệp trong sáng, sạch sẽ, không hề mang theo bất kỳ mục đích nào, mơ hồ lại có chút xa cách, khó mà nắm rõ, nhưng lại hơi giống Diệp Bồng Trinh, như thể là đang gửi gắm tình cảm, như nhìn xuyên qua cậu để thấy một người nào khác.
Chẳng lẽ... Đình Diệp từng có một người đệ đệ, dáng vẻ rất giống cậu?
"Được rồi, chuyện cần nói cũng nói xong, cơm cũng ăn hết, ta còn có việc, mọi người về nghỉ đi." Đình Diệp đứng dậy, còn nhanh chóng chớp mắt phải với Cố Đình: "Có chuyện thì nói, ngươi biết tìm ta thế nào."
Động tác ấy nếu đổi là người khác thì chắc chắn sẽ có chút dầu mỡ, nhưng hắn ta làm lại tự nhiên thanh thoát, nhìn thế nào cũng thấy tao nhã. Cố Đình không nhịn được cười: "Được, ngươi rảnh thì lúc nào cũng có thể tới đây ăn canh với ta."
"Ngoan." Đình Diệp xoa đầu Cố Đình, rồi xoay người đi nhanh.
Hoắc Diễm chưa kịp ngăn lại, chỉ có thể đặt tay to lên bàn tay Cố Đình, khẽ xoa vài cái.
Bảo bối nhỏ là của hắn! Của hắn! Người khác không được chạm vào!
Cố Đình ngẩng đầu nhìn hắn: "Sao thế?"
Hoắc Diễm mím môi: "Không có gì."
Đừng nói Cố Đình, ngay cả chính hắn cũng thấy kỳ lạ. Người khác mà dám thân cận với người của hắn, hắn tuyệt đối không chỉ ghen tuông đơn giản như vậy, mà thật sự sẽ giết người. Nhưng hắn đâu phải ngốc, nhìn ra được trong mắt Đình Diệp không hề có ý chiếm đoạt Cố Đình, chỉ là vì một lý do nào đó, muốn gần gũi, yêu thương cậu.
Vì sao? Người này rốt cuộc là ai?
Cố Đình đè lại tay Hoắc Diễm: "Được rồi, còn làm loạn nữa ta sẽ thật sự giận đấy."
Hoắc Diễm oán thầm, nhìn tóc Cố Đình như bị xoa hơi rối, nhưng rồi cũng thôi, buông tay ra, lại nắm lấy bàn tay Cố Đình.
Cố Đình: ...
Diệp phu nhân tặng đồ ngài cũng ghen, giờ Đình Diệp quan tâm ngài cũng ghen, lỡ sau này người khác tặng đồ thì ngài chẳng phải chua chết luôn sao?
Nghĩ tới cảnh đó, Cố Đình lại thấy nhức đầu. Vị Đình đại nhân kia, chắc sẽ không đến mức tặng đồ cho cậu chứ?
Rồi lại nhớ tới chuyện đã trải qua trong cung cùng hai huynh đệ Mạnh gia, cậu kể lại những gì nhìn thấy, nghe được cho bọn họ. Kể xong, chính cậu cũng thấy có chỗ không ổn: "Vưu quý phi đang tìm đồ, hoàng thượng cũng ban thánh chỉ cho chúng ta, lời lẽ cũng mập mờ, bảo hỗ trợ tìm đồ. Thái tử với nhị hoàng tử trở mặt nhanh như vậy, có phải cũng là vì..."
Cũng muốn tìm đồ sao!
Mạnh Sách nghe hiểu: "Nếu chuyện này có liên quan tới bốn người trong hoàng gia, muốn điều tra rõ ràng thì khó khăn lại càng lớn hơn."
Mạnh Trinh thì chẳng hiểu gì: "Cái gì? Sao lại thế này? Các ngươi nói cái gì mà ta chẳng nghe hiểu?"
"Không sao, không quan trọng." Mạnh Sách khẽ xoa đầu đệ đệ.
"À." Mạnh Trinh thấy ca ca không có vẻ mặt nghiêm trọng thì cũng không nghĩ nhiều nữa, ngoan ngoãn bưng trà nóng uống, im lặng không nói.
Hoắc Diễm: "Mục tiêu truy tìm đã khác thì phương pháp cũng phải thay đổi theo. Lần này, chúng ta ——"
Còn chưa bàn bạc ra được đối sách cụ thể, thì đã có người của Hoàng gia tìm đến.
Người đến là lão quản sự của Lâm gia, mang theo thư tay của lão gia, thay mặt cảm tạ Hoắc Diễm và Cố Đình đã giúp đỡ tôn tử làm mối. Lời lẽ trong thư vô cùng chân thành, nói vốn nên tự mình đến bày tỏ nhưng không ngờ tôn tử quỳ suốt một đêm nên ngã bệnh, chỉ đành hoãn việc mở tiệc, mong hai vị đừng để ý.
Ngoài ra, lão gia còn đưa một tin tức vô cùng quan trọng: nói rằng kỳ thi mùa xuân lần này, Bộ Lại sắp xếp nhân sự có chút kỳ lạ, hình như có chuyện gì liên quan đến sách vở bị thất lạc.
Nếu là ngày thường, loại tin này bốn người Cố Đình sẽ không quá nhạy cảm. Nhưng hiện tại vừa mới xác nhận thứ mà Hộ Bộ làm thất lạc không phải tiền bạc mà là sách, giờ lão gia lại nhắc tới kỳ thi mùa xuân, Bộ Lại điều động thì quả thật quá trùng hợp!
Kỳ thi mùa xuân, Bộ Lại sắp xếp, kho của Hộ Bộ, sách bị mất — ghép tất cả lại với nhau, sẽ nghĩ tới điều gì?
Gian lận khoa cử, có người thao túng hướng đi của nhân tài! Những quyển sách bị mất đó, rất có thể chính là chứng cứ!
Mà Hộ Bộ lại là địa bàn của thái tử.
Nghĩ đến đây càng thêm rùng mình. Đáng sợ nhất là, nếu chuyện này thật sự tồn tại thì không thể tùy tiện nói ra. Chỉ cần lộ một chút, người khác sẽ lo sợ không yên. Khống chế hướng đi nhân tài là vì quyền, gian lận khoa cử là vì tiền. Muốn cả tiền lẫn quyền, rốt cuộc là để làm gì? Chuyện cơ mật như thế, một khi bị phát hiện, liệu có thể liều mạng chống trả?
Sắc mặt Cố Đình tái nhợt, theo bản năng uống một ngụm trà.
Sắc mặt Hoắc Diễm càng thêm nặng nề, vì hắn nhớ tới một chuyện khác: "Thời gian gần đây ta có đi lại, ngoài việc thăm dò chợ đen, còn phát hiện một chuyện: doanh trại phía tây dường như cũng có chút động tĩnh."
Cố Đình suýt nữa làm rơi cả chén trà xuống đất.
Tiền quyền không đủ, giờ ngay cả binh cũng động sao?
Hai chữ "tạo phản", cậu không dám nói ra, bởi vì một khi thốt lên, một khi thật sự xảy ra, tuyệt đối không phải chuyện tốt!
"Đừng sợ." Bàn tay to của Hoắc Diễm nhẹ nhàng phủ lên tay Cố Đình.
Hắn không tự nhận mình vĩ đại đến mức chuyện gì cũng phải quản, ai cũng phải cứu, nhưng nếu kinh thành gặp cảnh nguy hiểm như vậy, bá tánh gặp nạn, hắn không thể làm ngơ.
Thứ chảy trong máu Hoắc gia bao đời nay không cho phép hắn quay lưng, chính nghĩa trong lòng cũng không cho phép hắn bỏ mặc.
Mạnh Sách cũng vậy, khi đối mặt với sự thật trắng đen rõ ràng cũng sẽ không né tránh, cẩn thận nhắc nhở mọi người: "Tiếp theo, chúng ta càng phải thận trọng."
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ, chiếu vào trong phòng, một bên sáng rực như vàng, một bên tối đen như mực. Trông như ngày xuân ấm áp, nhưng từ khi nào lại dần dần phủ kín một luồng nguy hiểm như gió bão sắp ập đến.
Đứng ở cửa, Ngô Phong không hay biết gì, chỉ thấy Diệp phu nhân đi ngang qua rồi rời đi, tốc độ nhanh đến mức không kịp chào hỏi, nó kinh ngạc há hốc miệng.
Phải biết gần đây vị Nữ Thần Tài kia cùng thiếu gia quan hệ rất tốt. Dù chỉ vô tình gặp trên đường, thấy thiếu gia ghé cửa hàng chọn ngọc trai Nam Châu, nàng cũng dừng lại trò chuyện đôi câu. Vậy mà hôm nay đi ngang qua cửa tiệm thuốc bổ của thiếu gia lại quên chào một tiếng... Nhanh như vậy, là đang vội đi tìm ai sao?
Trong hoàng cung, điện Nguyệt Hoa. Vưu quý phi tức giận hất tung một phòng đồ đạc, ánh mắt điên cuồng đầy âm độc.
"Phế vật! Toàn là phế vật! Giết người thì giết không xong, tìm đồ thì tìm không thấy, lại còn để người khác nắm được nhược điểm! Còn có Diêu mỹ nhân, cái con tiện nhân kia! Bổn cung muốn các ngươi chết, toàn bộ, đều, phải, chết!"