Người Gây Họa

Chương 4

Gian phòng so với tưởng tượng thì sạch sẽ hơn, nhưng khó tránh khỏi vẫn có mùi mốc xông thẳng vào mũi.

Khóa cửa phòng phía sau, trong dự liệu, đối phương quả nhiên không cho cậu thêm cơ hội chạy trốn, Thiệu Ly nhìn thấy nam nhân nắm dây thừng lấy ở cốp sau từng bước tiến sát.

Giãy dụa một cách vô lực, lại như thỏ rừng nằm dưới móng vuốt sư tử, Thiệu Ly chật vật co ro thân thể ngã lên giường, hai tay bị trói sau lưng, giãy giụa đến mức cánh tay bị trầy.

Hắn tiện tay mở ti vi, sau đó tiến vào phòng vệ sinh. Thiệu Ly ngay cả khóc cũng không muốn, bị diệt khẩu, hoặc bị cảnh sát bắt đi, vô luận kết quả nào điều khiến cậu tuyệt vọng.

Ti vi phát lại bản tin địa phương ban ngày, giọng phát thanh viên nữ quen thuộc đọc tin tức một cách máy móc. Tổng giám đốc của công ty nào đó bị đâm tại nhà riêng, cũng may được cấp cứu kịp thời nên không nguy hiểm đến tính mạng, chuyện như vậy mỗi ngày đều sẽ xảy ra ở nơi nào đó, không có gì lạ. 

Thiệu Ly nhìn không chớp mặt vào tivi, ngay cả âm thanh của tin tức cũng không lọt vào tai. Vào giờ phút này, trong đầu cậu chỉ có một thông tin ầm ầm nổ vang, phía bên phải màn hình xuất hiện chứng minh thư và lý lịch của kẻ tình nghi.

Lâm Chiêm Dương

Người trong bức ảnh và tên khốn nạn uy hiếp mình có cùng một gương mặt, mà khuôn mặt này tên là Lâm Chiêm Dương.

Vốn dĩ gian phòng đã không bật đèn, đột nhiên mất đi ánh sáng duy nhất từ ti vi, nhất thời rơi vào một mảnh tồi tăm, ánh trăng chiếu sáng chỉ có thể nhìn thấy một đôi giày phủ kín bụi.

Tim đập mạnh đến mức đau tai nhức óc, chấn động đến mức đầu đều đi theo âm hưởng đó. Thiệu Ly mím chặc đôi môi không nói gì, lẳng lặng lắng nghe âm thanh hít thở ồ ồ cách đó không xa, đều có thể làm cho mình không phát ra bất kì tiếng động nào, chỉ có thể là bốc hơi rồi biến mất. 

Cậu biết, đôi mắt thâm trầm kia vẫn luôn dõi theo mình. Thân thể căng thẳng đến mức không chống đỡ nổi, nhưng cậu không ám động, chỉ lo một động tác nhỏ bé cũng sẽ khiến đối phương chú ý, bầu không khí ngột ngạt bắt đầu bao trùm.

Giống như cậu, đối phương cũng chưa nói ra một chữ nào, đứng một hồi, bật chiếc đèn nhỏ trong tay sáng lên, bắt đầu đun ấm nước, đi qua ngọn đèn tiến vào vòng vệ sinh.

Tiếng nước chảy cách một bức tường, Thiệu Ly rốt cuộc có thể thả lỏng mà thở ra ra một hơi. Cậu không biết lí do đối phương lựa chọn quên đi là gì, nghĩ mình đang ngủ nên không thấy? Hay nghĩ mình không dám nói?

Nước sôi, âm thanh còi hơi nhao nhao làm người khác buồn bực mất tập trung. Thiệu Ly rất muốn đứng lên nhổ nguồn điện, bị trói thành như vậy, cậu cái gì cũng không làm được.

Cửa gỗ phòng vệ sinh cũ nát bị đẩy đến kêu kẹt kẹt, có thể đoán được người gọi là Lâm Chiêm Dương kia giờ phút này tâm trang vô cùng bất ổn. Tiếng bước chân tới gần, còi hơi đã ngừng kêu, nước trong phòng vệ sinh vẫn như cũ ào ào chưa dừng lại, người kia vẫn chưa quay trở lại, chỉ đứng bên cạnh cậu.

Không có một ai dưới tình huống này mà ngủ được, Thiệu Ly biết đối phương đang đợi mình phản ứng.

Mở hai mắt ra, mất công tốn sức nghiêng đầu qua trừng đối phương, Thiệu Ly không cảm xúc khàn cổ họng hỏi, “Anh nghĩ tôi muốn nói cái gì?”

“Cậu muốn nói cái gì?”

Muốn nói cái gì? Đúng là không có gì muốn nói đấy. Biết rõ thì thế nào, không biết thì sao? Thi thể trong cốp sau sẽ biến mất không còn tăm hơi? 

Ha, có thể sẽ thay đổi, trực tiếp bị đâm mấy nhát dao nhét vào hầm giường, nhiều năm sau trở thành một vụ án điển hình, được các chương trình pháp lí mô phỏng lại.

Đối diện tầm mắt là làn da cân xứng mang theo bọt nước óng ánh, hại Thiệu Ly cảm thấy thân thể của mình tràn đầy mồ hôi lạnh đến mức kết dính, còn có mùi máu hôi thối không cách nào xua đi được.

Lông mày hơi nhíu lên, Thiệu Ly quay đầu, nhịn đau nơi cổ mà nghỉ ngơi. Thời gian dài không uống nước lại đổ mồ hôi nhiều, cậu chỉ cảm thấy cuống họng khô rát như sắp nứt đến nơi, chỉ cần nói một chữ thôi cũng sẽ tác động đến vết nứt rất thống khổ.

Nước vừa mới nấu vẫn còn bóc hơi lượn lờ màu trắng, thế này cũng không kích thích cậu muốn uống nước, ngược lại cậu muốn tới gần phòng tắm nơi có vòi nước băng lãnh kia.

“Tôi muốn tắm.”

Bình thản nói ra nguyện vọng của mình làm cho đối phương ngạc nhiên, Thiêu Ly cũng bị chính mình làm cho kinh sợ, cậu không xác định được liệu có làm đối phương tức giận, bởi vì yêu cầu này nói thế nào cũng giống như đang đùa giỡn một người đang nói chuyện nghiêm túc.

Thân thể bị lôi kéo thô lỗ, cậu cho rằng mình sẽ bị đánh, nhưng mà hai tay cuộn thành nấm đấm gần đến lại giãn ra, lôi kéo làm quần áo bừa bộn.

Vạt áo bị kéo lên cao, da thịt bị lộ ở trong không khí man mát gây nên từng trận run rẩy. Tay bị trói sau lưng được mở ra, rồi lại lập tức bị một đôi tay nóng bỏng nắm chặt.

Làm cái gì vậy? Thật là đáng sợ! Sự sợ hãi quen thuộc này đã in sâu vào trong lòng, không muốn vạch trần, không muốn đề cập, hiện tại lại phát sinh, triệt để xé lại vết thương cũ.

Từng chịu qua thương tổn, gặp phải toàn bộ, như một bộ phim cũ chiếu lại. Thiệu Ly vô thức vặn vẹo né tránh, hai mắt mờ mịt nhìn trần nhà, mãi đến khi lưng quần bị cởi ra, nước mắt rốt cuộc không thể kiềm chế mà tràn ra khóe mắt.

“Thả ra! Đừng đụng tôi!” Tiếng gào trong sợ hãi chấn động đến mức đối phương cũng sửng sờ, lực nắm nơi cổ tay cũng hơi thả lỏng, Thiệu Ly giống như nổi điên mà bộc phát, hướng về cằm đối phương tung một đấm.

BA~! Lanh lãnh đem tiếng tát thanh thúy gián lên khuôn mặt làm cho gian phòng trở lại yên tĩnh.

Thiệu Ly bưng lấy hai má không nói một lời, ánh mắt tan rã không có tiêu cự, miệng cứ yếu ớt lặp lại những câu vô nghĩa.

“Nổi điên cái gì thế?” Lại một cái tát giáng xuống, Lâm Chiêu Dương cũng có chút luống cuống, tình tình trước mắt thật sự rất quỷ dị, nháo đến mức chính mình giống như kẻ cường gian, một bụng tức giận bị đè nén đến lợi hại.

“Lăn, cậu không phải muốn đi tắm rửa sao? Đi đi.”

Ai đang nói chuyện? Trong đầu rất nhiều âm thanh hỗn tạp rối như tơ vò, Thiệu Ly ôm đầu ngăn cản những âm thanh quấy nhiễu chui vào, dưới sàn nhà khắp nơi loang lỗ, mũi giày còn có chút máu khô bám víu.

Đây là nơi nào? Tại sao mình lại ở đây? Đó là máu của ai? Còn có nam nhân nằm ở trên giường là ai? Hắn ta hình như tên Lâm Chiêm Dương, tại sao mình lại ở cùng với hắn?

Mọi thứ xung quanh đều xa lạ đến đáng sợ, Thiệu Ly bất an ngẩng đầu nhìn xung quanh căn phòng nhỏ hẹp, luôn cảm thấy cảnh này rất quen thuộc, cũng có lẽ, bản thân căn bản cũng không từ trong này trốn chạy.

“Xin anh, đừng đánh tôi.” Yếu ớt mà cầu xin đều bị tiêu tán trong không khí, rất khó để nghe rõ, Thiệu Ly vất vả từ trên sàn nhà bò lên, tay chân vụng về cởi thắt lưng quần một chút vết máu, loạng chòa loạng choạng tìm đến bên giường, tiến tới vịn cặp đùi mạnh mẽ kia.

“Đừng đánh, tôi làm.”
Bình Luận (0)
Comment