Người Giấy

Chương 17



Tôi trở về nhà lúc trời sập tối, phố thị đã lên đèn nơi nơi, vẻ náo nhiệt và ồn ào hôm cuối ngày bị cơn mưa lất phất bao bọc. Mưa rất nhẹ, như là bụi li ti. Nếu như đêm hôm qua mưa tầm tã thì chiều nay mưa dịu dàng rải xuống mặt đất, chỉ như là phun sương cho cây lá thêm tươi tốt. Trụ đèn trước ngõ hắt ánh vàng leo lét, phủ sáng mặt đường bóng nhẫy nước mưa. Bộ đồng phục âm ẩm do đội cơn mưa nhẹ về nhà, mái tóc tôi dần cũng ướt sũng. Mưa chạy trên những tán lá, nhỏ tí tách xuống lớp nhựa xám thành những đường ngoằn ngoèo. Gió se sắt bao lấy dáng vóc tôi. Khẽ run. Đúng là tôi cần diện thêm một chiếc áo ấm khi đi học thật rồi.



Ngôi nhà bình thường tối om nếu giờ này tôi vẫn chưa về, giờ đây, mặc dù tôi đứng ngoài cổng nhưng ánh đèn trong ấy vẫn toả ra sáng ấm - cảm giác ấm áp khi biết có thêm một người nào đó đang hiện diện trong nhà, không phải chỉ có riêng mình. Cảm giác thật yên bình và nôn nao.



Cánh cửa trắng được đẩy vào, ánh đèn huỳnh quang bọc lấy tôi, ngôi nhà thơm mùi thức ăn nồng đượm, giống như lúc mẹ vẫn ở nhà. Nếu có mẹ, giờ đây tôi đã chạy ùa vào bếp để xem mẹ nấu ăn. Nhưng mẹ đâu có ở đây.



Không sao! Còn có... Ken. Saitoh Ken đang ở nhà. Thật vui!



Chỉ kịp tháo giày ra, đặt lên kệ, tôi chạy tu vào bếp. Mùi canh cơm nóng hổi quyện đầy khứu giác. Thơm quá! Mùi hương đang khiêu khích cái bụng trống rỗng của tôi.



Trong bếp sạch sẽ, tinh tươm. Trên bàn ăn, chiếc lồng bàn đỏ đang chụp lại số thức ăn vừa nấu. Trên bàn đặt hai cái bát, cũng có hai đôi đũa. Một chiếc ghế đã có người ngồi, người đang đợi tôi.



Vẫn là chiếc áo phông trắng với quần thể thao cùng màu, Ken gục mặt xuống bàn, hình như đã ngủ. Mái tóc nâu loà xoà che bít đôi mắt. Cậu cuộn người ngủ say trên bàn, cùng bữa cơm đã dọn sẵn, thức ăn vẫn nguyên vẹn. Ken chưa ăn tối.



Tôi lay nhẹ cậu, gọi:



- Này Ken, dậy đi nào!



Con người kia rục rịch ngẩng đầu, nheo nheo mắt. Đồng tử mang theo cánh đồng hoa oải hương vẫn vậy, tím biếc, trong veo, thấp thoáng tia vui mừng. Ken vươn vai, ngáp nhẹ rồi vuốt lại mái tóc của mình.



Tôi ngồi xuống ghế bên cạnh, ba lô đặt dưới đất, nhìn Ken:



- Sao chưa ăn cơm? Cậu chờ tôi về ăn chung sao?



Ken cười. Cái đồng tiền lún sâu trên má. Cậu gật đầu.



Cậu chờ tôi cùng ăn? Lâu rồi mới có người cùng ở nhà ăn cơm với tôi. Tim khẽ lâng lâng sung sướng. Tôi mở lồng bàn ra, thức ăn rất ngon. Là rau, thịt mà khi cô út tới thăm đã mua sẵn, trữ trong tủ lạnh. Có canh rau, thịt kho nè, có đậu xào nữa. Nhìn thôi đã phát thèm! Chọp chẹp!



- Vậy giờ mình ăn thôi! Tôi đói quá rồi! - Tôi cười, lấy bát bới cơm, xuýt xoa. - Wow, nhìn hấp dẫn quá à!



Ken nhìn tôi rất lâu, bất giác, cậu nhíu mày, rồi đưa tay chạm vào tóc tôi. Tóc ướt nhem, đồng phục cũng bay mùi nước mưa âm ẩm. Cậu nhăn mặt, nhìn tôi rất nghiêm.



Tôi đặt cái bát xuống, chỉ ra bên ngoài trời:



- Bên ngoài đang có mưa bụi. Tôi không có mang theo dù... nên...



Ken đặt bát cơm của mình xuống bàn, gác đũa xuống, rồi bỏ đi lên phòng.



Sao vậy chứ? Tự nhiên bỏ ăn à! Bình thường cậu háu đói lắm mà? Tôi chẳng biết được con người đó đang nghĩ gì nữa! Chán nản, tôi lắc đầu, lầm lũi ăn.



Ken trở lại bàn với cái khăn bông trên tay, cậu phủ lên tóc tôi, xoa nhẹ. À, thì ra Ken đi lấy khăn lau tóc cho tôi. Sao tôi có osin dễ thương đến vậy?




Niềm vui không che giấu, tôi bật cười, giành lấy cái khăn, tự lau, khe khẽ tiếng nói:



- Cảm ơn!



Saitoh Ken bưng bát cơm của mình, từ tốn ăn. Chiều hôm nay thấy cậu quái quái thế nào ấy. Hôm qua hễ gặp tôi là cười toe toét, lúc nào cũng lúng liếng, vui vẻ. Vậy mà nãy giờ thấy cậu ít cười hơn, trông mỏi mệt nhưng lại thật dịu dàng và nho nhã. Kì lạ vậy ta?



Bỏ qua nét thay đổi nhỏ nhặt đó, tôi chú tâm vào bát cơm của mình. Ken nấu ăn ngon quá! Ngon y như mẹ tôi nấu! Tôi ăn rất nhanh, loáng tí là cái bát sạch trơn. Hôm nay tôi ăn những ba bát cơm, chưa bao giờ ăn no tới vậy! Cái bụng óc ách no căng. Ngon ơi là ngon!



Tôi ngẩng mặt, chú ý tới Ken, cậu ta vẫn tiếp tục ăn bát cơm của mình. Rất chậm. Cái cách ăn nhỏ nhẹ, khẽ khàng như một chú mèo nhỏ. Nãy giờ vẫn chỉ có một bát cơm đó thôi. Ôi trời, con ma chết đói mọi hôm bay đi đâu rồi?



Tôi hỏi:



- Sao tự nhiên ăn lâu vậy?



< Ăn chậm, nhai kĩ. >



Ken vẫn từ tốn nhai, không đáp. Đôi mắt đó cụp thấp, tôi thấy cả cái bóng của những sợi lông mi cong dài đã bị ánh đèn trắng hắt xuống thành một vệt đen trên khuôn mặt thanh tú kia. Nhìn thế này tôi mới tin Ken từng là một hoàng tử, phong thái rất quý tộc.



Ánh mắt tôi chạm dần đến đôi tay cậu, cái ngón trỏ của bàn tay phải đang cầm đũa bị một vết rạch dài, sưng đỏ, máu khô đóng lại xỉn màu. Ken... bị thương! Cậu bị đứt tay.



Tôi vội chụp ngón tay cậu, thốt lên:



- Tay cậu...



Chàng trai trước mặt bỏ bát cơm xuống, rụt tay lại, che giấu.



Đến lượt tôi làm mặt nghiêm, nhón chân bỏ đi. Ken nhìn theo, có vẻ ngỡ ngàng.



Cái hộp y tế này lâu rồi mới xài, cũng may chưa có loại thuốc nào hết hạn. Tôi dùng oxi già sát trùng ngón tay bị thương cho cậu, rồi chấm thuốc cho mau lành vết thương. Ken giương đôi mắt tròn xoe như mắt nai nhìn theo, khẽ cười.



Tôi băng vết thương lại cho cậu, vừa làm, vừa dặn:



- Lần sau nấu ăn phải cẩn thận hơn nha, đừng để đứt tay nữa đó!



< Là cố tình đấy đồ ngốc! Không chảy máu đâu gặp được gã Max. Đau chết đi được! >



Ken gật đầu, rất nghe lời. Buổi cơm tối nay rất êm đềm và tĩnh lặng. Tuy vậy nhưng không buồn chán tí nào, tôi chỉ thấy ấm áp và mãn nguyện, như một cảm xúc nào đó đã đi lạc từ rất lâu bỗng chốc quay trở về. Là tình cảm của một gia đình - thứ tôi đã đánh mất từ lâu. Ken mang cho tôi xúc cảm của một gia đình. Ken là anh trai, tôi là em gái. Ha ha, giống thật!



Tôi ngồi học bài rất khuya, lúc nãy Ken đi rửa chén rồi làm mấy việc lặt vặt, sau đó lên phòng. Với bộ đồ mặc nhà màu trắng tôi đã mua, Ken lang thang trong nhà, nhẹ nhàng như một u hồn, nhưng trông thanh nhã giống một đoá bồ công anh đang bay lượn trên không trung nhiều hơn.



Bài tập hôm nay nhiều quá, ngày mai có khá nhiều môn trả bài, tôi học rất lâu. Cậu bắc cái ghế, ngồi cạnh tôi, im lặng. Chỉ là chống tay ngồi nhìn tôi, nhìn hoài không chán.



- Sao ngồi ngắm tôi hoài vậy? Đẹp lắm à?



Ken chìa tờ giấy:



"Không có việc gì làm. Chán!"



- Pha cho tôi một ly sữa nóng đi, có việc làm rồi đó!



Saitoh nhướn người dậy, đi xuống nhà. Lát sau, cậu mang cho tôi một ly sữa ấm, rồi lấy chồng truyện tranh trên kệ, đọc tới khi tôi học bài xong.



Đêm hôm nay lạnh giá. Tôi cuộn mình, rúc sâu trong chăn bông. Lén nhìn dưới sàn nhà, cậu đã ngủ ngon lành từ lâu. Bóng đêm sánh đặc, ôm ấp lấy bộ đồ trắng tinh ấy. Mái tóc sậm xuống thành mái đen mun trong bóng đêm, nhịp thở cậu ấy đều đều, thỉnh thoảng cậu co người, run lên một chút vì lạnh.



Tôi trèo xuống giường, đắp lại tấm chăn cho cậu ấy. Ken mà bệnh thì tôi tốn tiền mua thuốc cho cậu ấy chứ sướng ít gì!



Cứ thế, tôi nhẹ nhàng trở lại giường ngủ tiếp. Ken bám vào chiếc chăn bông, cuộn tròn.



Một đêm yên bình... Tôi chìm vào giấc ngủ... Nhẹ tựa lông vũ đang bay... Mơ màng... Ngủ say...



*



* *



Trong màn đêm...



Có nụ cười giảo hoạt rất khẽ của "ai đó" nở ra trên môi...



Lặng yên...



"Cậu còn 98 ngày!"



*



* *



Tôi nằm dài trên bàn học, ngáp như chưa bao giờ được ngáp, lấy cuốn tập úp lên đầu. Lim dim.



Giờ chơi gì mà buồn kinh! Cái lớp vắng hoe. Cả đám học sinh lượn đâu hết cả rồi? Sao mà thanh tĩnh đến vậy?




Sáng nay, tôi phải nhờ đến báo thức từ di động để dậy. Tỉnh ngủ, chẳng thấy Saitoh Ken ở nhà. Trên bàn ăn, buổi sáng đã chuẩn bị, và còn một mẩu giấy nho nhỏ:



"Công việc nhà làm xong cả rồi. Ăn sáng đi, chén bát tôi sẽ dọn sau. Giờ thì Ken phải ra ngoài tìm tình yêu đây! Còn có 98 ngày, chết mất! Buổi sáng tốt đẹp nhé Hạ Anh!"



Vậy là Ken mất tiêu. Tôi thích cậu ở nhà để có cớ bắt nạt nhiều hơn, mà quên mất nhiệm vụ của cậu là phải tìm ra tình yêu chân thật nữa. Trong lòng thấy hơi ngứa ngáy, như có một vết xốn đang âm ỉ. Tôi sợ Ken sẽ mau có bạn gái, lúc đó cậu trở về Kôchi được thì nhà tôi lại lạnh lẽo như trước. Tôi sợ cô đơn lắm! Tự thấy tính nết mình độc chiếm rất trẻ con! Bỏ đi, vốn dĩ tôi đã muốn mau mau dứt nợ với con người đó rồi mà, sao lại cứ nghĩ vớ vẩn.



- Châu Hạ Anh! - Có tiếng nói phát ra bên cạnh tôi, rất vui vẻ.



Tôi lèm bèm:



- Tránh cho bà ngủ! Phá phách bà đâm cho lòi phèo!



Con bé Ban Mai gật cuốn tập đang úp trên đầu tôi lại, lay mặt tôi:



- Thôi nào, đêm qua cậu đi ăn trộm nhà ai phải không?



Tôi ngáp:



- Bài tập nhiều quá, thức khuya làm cho xong.



- Eo ôi! Cậu y như siêu nhân! Tớ còn mười mấy bài chưa làm kia kìa. - Con nhỏ kéo tay tôi. - Ra ngoài đi, có chuyện này vui lắm!



- Oáp! Chuyện gì? - Lại ngáp.



Thái Ngọc Ban Mai chồm mặt gần tôi, hí hửng:



- Biết tin gì chưa? 11A mới có học sinh mới đấy!



Tôi hụt hẫng muốn té chổng gọng.



- Xời ơi, chuyện 11A thì thây kệ 11A. Lớp mình không lo mà đi lo lớp khác! - Hỏi tiếp. - Ủa? Mà cái "xóm nhà cháy" lớp mình dọn đi đâu mất rồi?



Mai nhướn mày:



- Thì đi hóng hớt anh chàng hotboy mới chuyển về 11A đó!



- Học sinh đó là nam? Đẹp trai lắm hả?



Mai gật đầu:



- Nghe đồn là vậy đó! Tớ chưa có thấy mặt mày cậu ta ra sao cả. Nhưng mà nghe "giang hồ" đồn đại là người đó so ra với "Hoàng tử" thì kẻ tám lạng, người nửa cân á!



Tôi cũng nổi máu tò mò. Anh chàng nào đang gây náo loạn trường tôi thế nhỉ? Ai đủ tương xứng để so ra với cậu bạn Dương Hiểu Khiết của tôi? Ai mà khiến con gái trường tôi thất điên bát đảo?



Nỗi tò mò lớn dần trong lòng thành một quả bom nguyên tử tổ bố sẵn sàng phát nổ bất cứ lúc nào. Không kiềm lòng, tôi dằn cơn buồn ngủ, cùng nhỏ Ban Mai đi qua 11A hóng hớt.



Cửa lớp 11A đông nghịt học sinh. Ai cũng tập trung tại cái lớp vốn dĩ mọi hôm đã đông đúc vì đám fans LPF của Khiết. Hôm nay, gần như nữ sinh cả trường đã đổ về đấy, không chen chân được. Số con người ở đây còn bon chen hơn cả cảnh sinh viên đổ xô đi xem kết quả thi đại học nữa. Y như là một ổ ong vò vẽ vô trật tự!



Tôi đứng cách lớp 11A cả 10m, không chen vô được, chỉ biết ngó theo cái đám đang cuồng trai kia một cách bất lực:



- Làm gì mà cả đám rần rần như bầy vịt vậy trời?



Mai nhún vai:



- Tớ thấy được gì tớ chết liền tại chỗ!



Một vài nữ sinh bần thần đi ra, mặt bơ phờ, hú hét như điên:



- Ôi trời ơi, ảnh đẹp trai quá!



- Đẹp hơn cả "Hoàng tử" luôn! Ôi, ảnh menly ghê!



- Oa, "Hoàng tử mặt trời" và "Hoàng tử băng tuyết" cùng ngồi chung một bàn. Ôi, hai ảnh ai cũng đẹp trai. Mà anh bạn mới trông ngầu ghê! Thật lạnh lùng!



- Tên ảnh là gì vậy ta? Ôi, "hoàng tử băng tuyết" của lòng em!



- Pla pla...



- Pla pla pla...



Cái đám con gái trường tôi vẫn chen lấn nhau ngó trai đẹp. Tôi phát bực vì không bon chen nổi. Ghét quá! Đi chỗ khác cho yên.



Nhỏ Mai vẫn ở đó hóng, tôi gạt tay nó, đi tới nhà vệ sinh rửa mặt. Oáp! Buồn ngủ quá! Vừa đi vừa lẩm bẩm:



- Trai gì mà trai! Ở nhà tôi còn có một tên đẹp hơn cả thiên thần nữa kìa. Tên này đủ xách dép cho Saitoh Ken nhà tôi thôi!



*



* *



Những tia nước bắn lên mặt gương tung toé, tôi lấy vạt áo lau lại cái kiếng của mình. Dường như giờ đây học sinh đã bu kín hết khu vực 11A, mọi khu khác trong trường đều vắng tanh. Tưởng tượng y như tôi đang đi lại vào khu C "tử thần" vậy.




Lau khô mặt, đeo lại mắt kiếng, tôi vuốt mấy ngọn tóc mai đã ướt nhem, giũ cho tay ráo nước. Rồi ra khỏi nhà vệ sinh.



Đi lang thang trên dãy phòng học khu B, tôi thấy khu này cũng vắng hoe. Hờ hờ, sức ảnh hưởng của anh chàng mới chuyển đến thật dữ dội nha! Nếu Ken mà đi học thì bão táp phong ba còn nguy hiểm cỡ nào nữa nhỉ?



Hành lang bị nắng hắt qua những ô cửa vuông, nắng tái, trên trời còn có những ụ mây đen thui. May mà hôm nay tôi có mang theo dù, nếu không nhỡ có mưa là lại phải đội mưa về rồi. Tiếng bước chân nhỏ nhẹ trong khu lớp phòng vắng vang vọng, những ô gạch men màu vàng đất trải dài dọc hành lang. Các lớp không một bóng người, cặp táp vẫn ở trong hộc bàn. Nếu ăn trộm mà thấy cảnh này thì mừng lắm. Nó vơ hết đồ trong lớp cũng chẳng bị ai phát hiện.



Bỗng nhiên, có tiếng sột soạt nho nhỏ vang lên. Tôi đang đi đến cầu thang lên lầu khu B. Hình như âm thanh vừa phát ra ở ngay kẹt cầu thang, phần không gian thừa thường cất chổi, mo, thùng rác khi trực nhật.



Tôi khựng chân lại, lắng nghe. Như vừa có tiếng vật gì đó ngã xuống. Chắc là bọn học sinh trực cất chổi không cẩn thận khiến mấy thứ đồ trong đó đổ ngã hết rồi đây.



Tin vậy, tôi bước dần đến hốc kẹt nhỏ hẹp, định bụng sẽ dựng lại đồ đạc trong đó. Tiếng bước chân rảo đều, khoan thai. Tôi đến dần... đến dần...



Bàn tay bị một lực kéo rất mạnh xô vào tường. Ai đó đang ép chặt tôi trong mảng không gian đen tối, mờ mịt. Người đó ép rất sát, đưa tay bịt miệng tôi lại, cánh tay rắn chắc bao bọc lấy tôi. Có mùi thảo mộc nhè nhẹ. Tôi kinh hãi, mở to mắt, tay đập quờ quạng, ú ớ.



Ngón tay trỏ của người lạ mặt giơ lên môi, khẽ suỵt. Trong bóng tối, đôi mắt người đó sáng như đá huyền vũ, long lanh, rạng ngời... nhưng băng lãnh! Tôi nhíu mày, tay thôi vẫy vùng, không la hét nữa, bình tĩnh hít sâu.



Đôi mắt ấy lướt qua tôi. Rất nhẹ. Nhưng lạnh lẽo như vô hồn.



Bên ngoài, có tiếng chạy rầm rập. Hình như là có rất nhiều người. Tiếng la ó truy đuổi. Y như nguyên một đoàn quân Nguyên - Mông quét qua Thăng Long. Rất đông.



Con người kia ép tôi vào sát góc tường. Như là đang trốn đám người đó. Hắn kề sát người tôi. Tôi nghe cả tiếng tim trong lồng ngực kia đang đập thình thịch. Mùi thảo mộc bay vào mũi, thơm dịu.



Tôi nghe có tiếng xí xáo bên ngoài:



- Ủa? Anh ấy đâu rồi ta?



- Mới thấy ảnh đi về hướng này mà!



- Đâu mất tiêu rồi? Hay là ở phía trước?



- Chắc vậy đó! Đi đi thôi!



Rầm rập... Rầm rập...



Tiếng bước chân xa dần, lướt qua nơi cầu thang hẹp.



Tôi cảm giác người đó vừa thở hắt ra, cánh tay ấy nới lỏng và bàn tay buông khỏi miệng tôi. Ánh mắt vẫn cô độc, lạnh lùng.



Người lạ bước lùi ra khỏi hốc kẹt, ánh sáng bao lấy cậu ấy như phát ra hào quang.



Tôi ngỡ ngàng.



Là đôi mắt tím buồn vợi đó. Mái tóc nâu xéo một bên mắt. Làn môi hồng nhạt như cánh hoa hồng phấn. Cái mũi cao, thẳng tắp. Chiếc cằm nhọn quý tộc... Saitoh Ken.



Cậu đang mặc đồng phục An Đằng? Tại sao cậu đến được đây? Cậu chính là anh chàng mới chuyển đến 11A sao?



Ken không nhìn tôi lấy một cái. Ánh mắt đó xem tôi như vô hình. Và gương mặt không hề mỉm cười như mọi khi. Cơ mặt phẳng lì, lạnh nhạt. Trên dái tai, khuyên tai đen kiểu cách đang hiện diện. Áo đồng phục kéo ra khỏi quần, cà vạt nới lỏng. Cậu quay người bỏ đi, trong ánh mắt vẫn rỗng tuếch như một người máy. Nhìn khí chất này đâu phải là Ken.



Tôi vội réo:



- Ken!



Bước chân đó khựng lại, nhưng không quay đầu.



Tôi chạy đến bên, bám lấy tay Ken, líu ríu:



- Sao cậu lại ở đây? Tại sao mặc đồng phục trường tôi?



Ánh mắt ấy cúi xuống nhìn tôi, như một mệnh lệnh nghiêm khắc. Cậu trừng mắt, gạt tay tôi ra, bỏ tay vào túi quần. Bỏ đi.



Đôi mắt ấy... vô cảm! Như hai người xa lạ. Cậu lướt qua tôi. Vô tình. Dáng hình ấy đảo bước trên hành lang dài.



Mất hút.



Tôi đứng sững, dường như chưa thể tin được. Thốt thầm:



- Sao lại như vậy?


Bình Luận (0)
Comment