Người Giấy

Chương 33



Cánh môi đánh nhẹ lớp son màu cherry ngọt ngào mấp máy, Nghi chần chừ, lâu lắm mới mở lời:



- Em muốn thắng?



- Vâng, tất nhiên rồi! - Kỳ gật đầu, con ngươi linh động chú mục vào đàn chị.



Nụ cười giảo hoạt nở trên môi, Nghi đưa mắt dõi quanh rồi kề đến tai Ngô Song Kỳ, thì thầm. Kỳ gật nhẹ đầu, e dè, thấp thoáng trong mắt có tia gian xảo.



Những sợi nắng vàng chảy xuyên qua khe cửa sổ đã được che hững hờ bằng một tấm rèm cuốn. Các phân tử ánh sáng tung tảy bay bay trong không gian như những tinh linh bé nhỏ đang nhảy múa. Mùi giấy cũ hăng hắc, thoảng trong đó là cả mùi thuốc chống mối và nấm mốc lảng vảng. Đi dọc theo những dãy kệ, đế giày cao gót gõ lạch cạch xuống nền gạch men có hoa văn cổ điển, những ngón tay thon dài như ngòi bút lướt qua vài gáy sách dày cộm. Lý Uyển Nghi dừng lại ở một cuốn sổ lớn trong thư viện khu A, dãy lầu cổ kính nhất trong trường An Đằng. Bàn tay cô hội trưởng xinh đẹp lật giở từng trang giấy cũ đã ngã vàng, gáy quyển sổ đã gãy cốp, những nét chữ ố màu, mực được viết bởi loại bút máy cũ. Cô gái nhoẻn môi, một nụ cười điềm nhiên mà buốt giá kì cục. Càng nhìn lại càng thấy quái dị.



Trang giấy đầu tiếp xúc với ánh sáng hắt lên vẻ nhợt nhạt, mỏng manh cần được đối xử bằng cử chỉ chỉnh chu, nhẹ nhàng. Uyển Nghi đi dần đến bên cửa sổ, cuốn rèm lên cao làm cả bầu trời nắng ấm rọi vào căn phòng để sách luôn chìm trong không khí tĩnh mịch, u uẩn. Nơi đây là phòng cất giữ tư liệu của trường An Đằng nằm trong thư viện trường, có thể xem nó là một cái kho luôn được bảo quản kĩ lưỡng và chỉ vài người có đặc quyền ra vào.



Môi hồng khẽ mở, giọng nói trong ngọt như tiếng suối cất lên thì thào:



- Danh sách học sinh lớp 12A, niên khoá 200x-200x.



Cô gái nhâm nhi từng con chữ trong cuốn sổ ấy với gương mặt chăm chú vô cùng. Niên khoá mà cô vừa đọc lên tức là lớp 12A này đã ra trường cách đây 5 năm. Nghi đảo mắt xem từng tấm ảnh 3x4 với những gương mặt học sinh non choẹt, cười tươi rói. Dưới mỗi tấm ảnh đều ghi tên họ học sinh, thông tin cá nhân và chức vụ. Tất cả đều là thành viên của 12A.



Niên khoá đó, lớp 12A đã gặp một tai nạn khủng khiếp, ảnh hưởng đến tinh thần của lớp vô cùng. Tai nạn đó đã trở thành vết tích u ám nhất trong lịch sử An Đằng - tai nạn hoá chất khu C.



Những cái tên được xướng lên khe khẽ, lẫn trong đó là sự nghiền ngẫm như cố lục tung kí ức, cô Hội trưởng cắn ngón tay, e dè:



- Trần Ngọc Mỹ, lớp phó văn-thể-mỹ; Dương Tuấn Kiệt, bí thư chi Đoàn; Thẫm Hương Sa, lớp phó trật tự; Văn Quốc Thiên, thủ quỹ;... AN-TỬ-KHIÊM, lớp phó học tập và... LÝ-UYỂN-ĐÌNH, lớp trưởng kiêm Hội trưởng Hội mỹ thuật.



Có chút chần chừ, nấn ná ở hai cái tên cuối cùng, Lý Uyển Nghi hơi bần thần, ngón tay mân mê tấm ảnh có khuôn mặt xinh đẹp của cựu Hội trưởng Hội mỹ thuật quá cố - Lý Uyển Đình. Cô gái trong bức hình 3x4 có làn da trắng muốt, nét mặt thanh thuần như hoa ly trắng, mái tóc đẹp xoã dài bềnh bồng như những sợi tơ bóng mượt. Uyển Đình từng đăng quang "Hoa khôi học đường" nên phải nói chị ta cực kì xinh đẹp và tài giỏi. Năm năm sau, cái tên của một nữ sinh cùng gương mặt hao hao giống đàn chị Uyển Đình lại làm những ai từng biết đến Đình một mực ngỡ ngàng.



Cô gái tên Lý Uyển Nghi đẹp một cách hoàn hảo, nắm vị trí Hội trưởng Hội học sinh uy nghiêm, lạnh lùng và sau cô là những tin đồn bí ẩn.



Người ta đồn hồn ma của cô gái Uyển Đình tự sát tại khu C đã nhập vào thân xác một cô gái khác, tiếp tục ám ảnh An Đằng. Ác miệng hơn, họ nói cô là kẻ gieo rắc nỗi sợ hãi vô hình, ma mị, là chủ của những lời nguyền độc địa với một ngôi trường từ lâu đã gán với sự đồn thổi về ma quỷ và những phép tắc quái đản.



Không được bén mảng tới khu C là một phép tắc quá nổi tiếng, tin đồn về ma quỷ trong khu C lại là đề tài sốt dẻo càng làm đời sống học đường trở nên nóng hơn.



Đưa tay ra lau sạch những hạt bụi nhỏ bám trên bìa sổ đen, Uyển Nghi ôm nó trong lồng ngực, bồi hồi nhớ lại những kí ức thơ bé, năm cô chỉ mới 13 tuổi. Trong mảng trí nhớ sâu đậm không tài nào phai nhạt đó đã in hằn ngày vụ tai nạn nổ ra, trường An Đằng hỗn loạn và xôn xao vô cùng, cô bé nhỏ chạy đến trường xem những học sinh được chở tới bệnh viện mà lòng dạ rối bời.



Chợt lại nhếch mép cười, cô lắc nhẹ đầu cố xua tan những hồi tưởng vụng vặt, mau chóng lấy lại tinh thần.



Bên ngoài bầu trời, học sinh vẫn nô nức, nhộn nhịp. Cô chợt giật mình nhớ ra hôm nay Khiết không đi học, thâm tâm tràn lên nỗi lo lắng cùng muộn phiền. Lại là Châu Hạ Anh dính líu đến chuyện này, Nghi thấy con bé ngày một rắc rối. Trong lòng cô, Hạ Anh luôn là một cái gai chướng mắt và cần được nhổ bỏ, chỉ cần năm sau thôi, có lẽ vị trí của cô cũng sẽ do con bé ấy kế nhiệm. Nghĩ đến đây mà sự đố kị trong lòng cô đã trỗi dậy.



Do quá độc tôn và ích kỉ sao? Cô là người đứng đầu, nhưng không phải vĩnh viễn. Tre già măng mọc, lẽ tự nhiên mà! Hay vì cô đang lo ngại sắp xa cách Dương Hiểu Khiết? Cô sợ Hạ Anh sẽ cướp đi Khiết mà cô yêu điên dại rồi!



Nâng tay lên và gắn sổ trở lại kệ, Uyển Nghi vẫn giữ trên khuôn mặt những biểu cảm trầm mặc, cô đang suy nghĩ điều gì đó, một cách bí ẩn đầy tính toán.



Buông lơi câu nói vang nhẹ trong không gian thanh vắng, tay cô quyến luyến rời khỏi quyển sổ, nhịp chân rảo bước ra ngoài:



- Tạm biệt, chị hai...



- Tìm tôi có việc gì?



Lý Uyển Nghi khéo léo vuốt chân váy kín đáo, ngồi xuống chiếc bàn dài đọc sách trong thư viện. Đôi mắt đẹp hướng về phía đối diện, cô hỏi.



Trên trần nhà, chiếc quạt đang xoay mòng mòng, phả ra không khí mát dìu dịu. Những kệ chất đầy sách bao bọc quanh chỗ ngồi, quanh chỗ cô luôn được tách ra riêng biệt, dường như đã thành một thói quen, học sinh trong trường luôn dành cho cô một khoảng trống nhất định dù xung quanh có xô bồ thế nào. Nghĩ thân thiện là một cách tôn kính. Nghĩ ác ý thì là sự cô lập.



Đối diện cô Hội trưởng, cô gái chuốt mascara cong vút như đầy thấp thỏm, ngồi không được yên.



- Chị... - Ngô Song Kỳ nũng nịu cau chân mày, ậm ừ.



Nghi nhướn mày, thản hoặc:



- Ủa? Ứng cử viên “Hoa khôi học đường”? Cô đến tìm tôi chi thế? Không phải đây là thời gian “dầu sôi lửa bỏng” dành cho thí sinh vote sao?



Kỳ cau bộ mặt thanh tú lại, ra vẻ giận dỗi:



- Chị đang đùa sao? Em chỉ có chị giúp đỡ, nhất là nhóm con nhỏ Hạ Anh, chị xem cả Tử Đằng lẫn cậu nam sinh “Thiên thần” cũng ra tay giúp đỡ thì làm sao chúng ta thắng nổi?



Nụ cười bình thản đến vô tâm, Nghi hơi chùng lưng xuống, gương mặt mang vài nét giễu cợt:



- Tại sao lại là “chúng ta”? Chuyện này không phải là lợi ích của riêng em sao? Em được dự thi mới chính xác là lợi ích của An Đằng, lúc đó chị sẽ giúp em nhiệt tình.




- Vậy thì giờ phải giúp em thắng vòng vote thì em mới đại diện cho An Đằng đi thi được chứ!



Gương mặt Nghi toát lên vẻ đắn đo, thầm đánh giá cô gái trước mặt. Song Kỳ sốt ruột cứ chồm chồm lên nhấp nhỏm. Hạ Anh vốn cô không ưa, nhưng xét về trách nhiệm thì lợi ích của trường An Đằng phải đứng hàng đầu. Dù ghét con bé ấy, nhưng Uyển Nghi cũng phải biết cân đo ai sẽ là người cần được chăm chút, đầu tư. Ngô Song Kỳ có đáng để cô đưa tay ra giúp?



Cánh môi đánh nhẹ lớp son màu cherry ngọt ngào mấp máy, Nghi chần chừ, lâu lắm mới mở lời:



- Em muốn thắng?



- Vâng, tất nhiên rồi! - Kỳ gật đầu, con ngươi linh động chú mục vào đàn chị.



Nụ cười giảo hoạt nở trên môi, Nghi đưa mắt dõi quanh rồi kề đến tai Ngô Song Kỳ, thì thầm. Kỳ gật nhẹ đầu, e dè, thấp thoáng trong mắt có tia gian xảo.



Những học sinh có vẻ không chú ý đến hai nữ sinh đang ngồi trong góc trống này, họ thanh tĩnh chôn mình trong những trang sách tham khảo dày trang, thỉnh thoảng có tiếng thì thào của cô thủ thư la rầy một học sinh nào đó trả sách về kệ sai vị trí.



Bên ngoài sân, học sinh sôi nổi bàn tán, trên tay nhiều người cầm mẫu giấy vote mà í ới hỏi nhau bình chọn ai. Có vẻ như một cuộc thi nhan sắc giữa các nữ sinh ngấm ngầm những chiêu trò, thủ đoạn, có khi nào những giá trị thật sự của cuộc chơi đang dần bị hủy hoại?



Liệu kết quả lần này có làm cho người trong cuộc nhận lấy vinh quang hay chỉ sắm vai người nhận lấy chữ “thua”?



Ngoại truyện: Đục khoét tâm hồn thiếu nữ - Phá hoạiNgoại truyện: hình tượng ngọc nữ Châu Hạ Anh



Một chiều chủ nhật trời đẹp, gió mát, mây xanh trôi lờ lững, Hạ Anh nhà ta bỗng dưng hứng chí rủ Saitoh Ken đi chơi, mà tất nhiên là anh chàng “mèo trắng” gật đầu cái rụp không suy tính, đã thế còn có vẻ hứng khởi nữa.



“Đi đâu vậy?” - Ken đưa tờ giấy note cho Tiểu Anh, đôi mắt tím trong veo vẫn không ngớt nét cười.



- Hơ… chưa biết nữa, nhưng mà cứ đi thôi, gặp chỗ nào vui thì chơi - Tiểu Anh gãi đầu cười cầu tài.



Ken thở dài một cái rồi lẽo đẽo đi theo sau, tay vẫn ôm Mây như mọi khi đi ra ngoài đường. Hôm nay cậu mặc quần Jean bụi bặm, áo pull cổ tròn dài tay bên trong và một cái áo sơ mi sọc đỏ tay ngắn khoác ngoài - một phong cách không mới nhưng cực “chất”. Còn Anh Anh lại chọn váy bung xòe ngang đầu gối, khoác cái áo len mỏng trăng trắng phía ngoài. Cả hai đi song song với nhau, nhưng mỗi người tập trung vào một thứ, Tiểu Anh ngó lung tung những tòa cao ốc sang trọng, những ngôi nhà xinh xắn còn Ken lại chăm chú vuốt lông cho Mây, con mèo nhỏ thích chí cứ dụi dụi đầu vào bàn tay cậu, thi thoảng đưa bàn chân lú nhú những thớ thịt hồng lên che những cái ngáp dài, lười biếng.



Chiếc xe buýt màu xanh lá chuối mang số 195 chạy tới, nhìn cái màu này tự dưng trong đầu nhỏ lóe lên một suy nghĩ hay ho, thế là Hạ Anh kéo Ken leo lên đó (làm cậu suýt nữa đi tong hai hàng tiền đạo vì bất ngờ), nhỏ lanh lẹ:



- Chú cho con ra ngoại thành nhé!



Rồi đưa tay móc cái ví nằm trong giỏ xách ra trả tiền. Ken nãy giờ vẫn chưa hết choáng, khi không đang yên đang lành lại lôi cậu lên đây, đã vậy còn bảo đi ra ngoại thành, mà “ngoại thành” là cái gì thế nhở?



Mãi tới khi đã an vị vào chỗ, Ken mới có cơ hội thắc mắc về hai chữ “ngoại thành”. Hạ Anh giải thích:



- Đó là chỗ nằm ở vùng xa trung tâm, cách xa thành phố, ở đó ít người mà thiên nhiên cũng trong lành, đẹp lắm, tới đó không sợ bị dòm ngó, tha hồ chơi!



Ken nghe thấy thế cũng thích, nhất là cái khoản không bị ai dòm ngó, ở trên trường cậu bị “tia” là đủ lắm rồi, tới hồi đi chơi mà cũng như thế chắc chết quá.



Chiếc xe lăn bánh nhanh dần, bỏ nhà cửa cao tầng lại phía sau, những tòa nhà sang trọng, những chiếc xe con, xe máy nườm nượp dần thưa thớt, thay vào đó là những ngôi nhà cấp bốn cũ kĩ, những cánh đồng bát ngát… cảnh vật vô cùng trong lành và mát mẻ.



Con xe đỗ xịch lại ở trạm, hai người líu ríu dắt nhau xuống, bên trên không còn mấy người vì chủ yếu đã xuống hết ở các trạm trước, Ken có thể thấy rõ mấy ánh mắt tiếc nuối của những cô nàng “mai trê” nhìn theo mình mãi đến lúc chiếc xe rời đi. Cậu thoáng rùng mình. Ở Kôchi chẳng ai mà dám nhìn chằm chằm vào hoàng tử táo tợn kiểu này đâu, ấy vậy mà ở đây, cậu chỉ như bao người bình thường khác, thậm chí còn tệ hơn là đang mang danh “ôsin bé nhỏ” của đứa con gái đang đi trước mặt cậu đây, ấy thế mà cứ bị dòm ngó như muốn thấu hết da thịt.



Ken thầm nghĩ, chỗ này hoang vắng quá chừng, không lẽ…?



- Này, ngẫm cái gì mà đứng thần người ra đấy vậy? Đi nhanh lên coi! - Anh Anh ở đằng trước réo gọi, cậu “miễn cưỡng” tăng tốc, trong lòng có chút dè chừng.



- Đi nhanh nhanh lên dùm tôi cái, ở đằng trước có cánh đồng lau kìa, ra đấy ngồi, mỏi chân quá!



Tiểu Anh lại hối thúc, cậu ngó vội ra đằng trước, nhìn thấy một vùng toàn cây với cỏ, xa xa cũng có lác đác vài căn nhà nên cũng có chút an tâm. Mây nhảy phốc xuống, thoát khỏi bàn tay vuốt ve của cậu, chạy nhanh về phía trước khiến Ken vội vã đuổi theo, chạy rồi chạy, cứ thế mà tới nơi lúc nào cậu cũng chẳng hay. Chỉ thấy ở giữa Anh Anh đang vẫy tay bảo Ken lại gần, cười tít cả mắt.



Saitoh Ken bước tới gần, có phần dè dặt trong đôi mắt, rồi cậu giật nảy mình khi Hạ Anh đánh một cái thật đau vào vai mình:



- Cậu biết chơi “Oẳn tù xì” không?



(Lắc lắc)



- Vậy để tôi chỉ cho ha, cái này là búa, cái này là kéo, cái này là bao - Vừa nói, Anh Anh vừa minh họa bằng tay - Cậu thích ra thứ gì cũng được, nếu thua tôi đét cậu năm cái vào cổ tay, còn cậu thắng cậu đét tôi…một cái. Hiểu chưa?



“Ăn gian” - Ken đưa mảnh giấy cho cô nàng, nét mặt hậm hực, mà nếu không lầm thì cậu vừa lườm Tiểu Anh một cái thì phải.



- Đâu có ăn gian, cái này gọi là luật công bằng đấy chứ. Tôi đét cậu năm cái, nhưng mà sức tôi yếu lắm, đét nhẹ hều à, còn cậu là con trai, khỏe thế nhất định là đét mạnh hơn tôi rồi!



Ken lắc lắc cái đầu, má phồng lên, môi chu chu ra không chịu, rồi tay cậu giơ lên ba ngón, ý bảo cậu phải đét 3 cái mới chơi.



Hạ Anh thấy thế xụ mặt, kế hoạch “lừa đảo” ma mới coi như đi tong, nhưng chẳng sao, nhỏ sẽ kiếm cách khác bù lại, mà vừa mới nghĩ tới thôi là nó khoái chí lắm rồi.



Gật cái rụp, trò chơi bắt đầu:



- Oắn tù xì ra cái gì ra cái này !- Tiểu Anh lẩm nhẩm đọc câu “thần chú” quen thuộc.



Kết quả: Cô kéo - cậu búa!



Từ từ ngước lên, Hạ Anh thấy rõ nét cười đêu đểu kiểu “Tôi thắng rồi” của Ken đang hướng thẳng phía mình, nhưng nhỏ hếch mặt lên tận trời cao, giảng giải:



- Ai bảo cậu thắng nào? Người thắng là tôi đấy, đừng vội mừng!



Ken di di tờ giấy có nguyên một dấu chấm hỏi to đùng trên đó, thắc mắc, Anh Anh láu cá:



- Búa của cậu là búa nhỏ, cây kéo của tôi là kéo cắt sắt đấy, nó có cứng cỡ nào thì cũng bị tôi cắt ra thôi.



Ken có vẻ ấm ức nhưng “cãi thầy núi đè”, làm sao cậu dám phản kháng trong khi cậu chẳng biết gì? Thế là đành ngậm ngùi xắn tay áo lên chịu đòn vậy. Cơ mà Hạ Anh cũng ác lắm, năm cái đánh lẹ đi rồi chơi ván khác cho người ta “phục thù”, vậy mà cứ nhởn nhơ, đánh cái đầu đau ơi là đau, Ken cũng nhăn mũi lại tội nghiệp, rồi cô nàng xuýt xoa làm như là tiếc thương lắm, sau đó bồi thêm một phát nữa. Mà cứ nhằm vào lúc người ta không chuẩn bị tinh thần để đánh cơ, làm hai hàng chân mày của Ken cứ xô vào nhau dữ dội, kiểu này mấy bé hâm mộ mà thấy chắc nhỏ đã banh xác từ lâu rồi.



Lần hai: Cô búa - cậu kéo!



Ken cười đắc thắng, những tưởng lần này sẽ được báo thù, ai dè nhỏ (lại) vênh mặt:



- Người thắng là tôi, không phải cậu đâu!



Ken tức tối, định viết vài dòng biện hộ thì Tiểu Anh đã chặn họng:



- Lần này búa của tôi là búa tạ, cây kéo cắt sắt của cậu không cắt nổi, hiểu chưa?



Ken bực mình nhìn nụ cười ma mãnh trên gương mặt thân quen, môi mím chặt không cam tâm, nhưng vẫn phải đau lòng chìa cái cổ tay trắng trẻo hằn những vệt đỏ lừ ra. Anh Anh cười nham nhở, thổi thổi lên đó xuýt xoa (mà thực chất thì văng ra cũng không ít nước bọt), chép miệng:



- Chậc, da đẹp thế này thành ra vết tích cũng nổi trội hẳn lên ta. Ghi thêm vài chiến công nữa cho nó vui nhà vui cửa!



Rồi tiếp tục là những tiếng “Bốp…bốp” vang lên, Ken có đôi lần giựt tay lại nhưng vẫn trúng, chẳng những thế còn bị đét thêm mấy phát nữa vì tội ăn gian. Nhìn cái cổ tay đo đỏ mà ức muốn phát khóc, kiểu này thua, kiểu kia cũng thua, Ken xụ mặt ra, quay mặt về phía khác, trong khi Anh Anh vẫn còn giữ cái nụ cười nham nhở trên môi.



- Này, giận rồi đấy hả? - Nhỏ lay lay vai cậu, gương mặt vẫn ngây thơ như con cơ, hai bàn tay ra sức kéo vai cậu xoay về phía mình.



Ken hất vai, bàn tay Tiểu Anh chơi vơi trong không trung. Cô nàng vội vàng đứng dậy, bước nhanh qua chỗ gương mặt cậu đang cúi gằm, nhưng cậu nhanh chóng xoay mặt đi, đôi má bầu bĩnh phụng phịu, cánh mũi phập phồng theo hơi thở nhanh vì giận dữ trông phát ghét. Bất chợt, Hạ Anh xuất hiện một ý nghĩ quái quỷ.



“Hay cứ thử đi, chả chết đâu mà lo!”



Rồi nhỏ nở nụ cười tươi rói, cố gắng cho nó trông thật là dễ thương (chứ không phải đê tiện như cái lí do mình làm vậy), giở giọng ngọt như mía lùi:



- Ken dễ thương, đẹp trai ơi, quay qua đây tớ bảo cái này này!



- Quay qua đây đi, tớ là người chứ có phải ác quỷ, vampire hay là mụ simla đâu mà cậu cứ tránh mặt vậy! - Vừa nói, nhỏ vừa cố gắng xoay Ken lại.



Thấy năn nỉ mãi không xong, bất giác Tiểu Anh hét lớn:



- Ế, con Mây chạy ra đường kìa Ken, đuổi theo nó mau, không xe tông nó bây giờ!



Ngay lập tức, Ken ngẩng đầu lên, rồi cậu cảm thấy hai bên má của mình đau đau, tới khi định hình lại thì…



Hạ Anh đang nhéo má cậu, mà còn vừa nhéo vừa day day nữa chứ, đau ứa nước mắt! Rồi nhỏ lấy trán mình đập vào trán cậu một cái đau thấy cả mấy ông mặt trời.



Chưa kịp phản kháng, cậu lại thấy cái mũi của mình ươn ướt, nhột nhột mà cũng đau đau. Bạn sẽ nghĩ là gì?



Câu trả lời chính xác là…



Hạ Anh đang cắn cái mũi của cậu!



ÔI TRỜI ƠI!



Vậy là giữa chiều chủ nhật thanh mát đó, người ta nghe được những tiếng thút thít to kinh khủng hòa lẫn vào tiếng cười lảnh lót của một cô gái bé nhỏ. Và họ kết luận: Có hai bệnh nhân vừa trốn trại, cần gọi 115 gấp!



Chương 33.2 :



Đau? Có phải cô đang đau? Khi tình yêu bị khước từ lại đau đớn thế này sao? Do cô quá yêu nên mới đau như vậy, cô muốn giữ lấy trái tim đó, nhưng cớ sao nó cứ mãi hờ hững, xa xăm thế này?



Vì yêu mới đau!




... Mới hụt hẫng!



... Mới vỡ vụn!



... Mới-bất-chấp-tất-cả!



Tiếng bước chân ngập ngừng, nam sinh tựa lưng trước cửa phòng Hội trưởng, hít hơi sâu, nét mặt tràn đầy vẻ lo âu, cậu bặm môi, đưa tay khe khẽ gõ vào cửa.



"Cốc! Cốc!"



- Vào đi!



Bên trong phòng, tiếng con gái ngọt dịu mà uy quyền cất lên, nam sinh tự dưng lại tuôn mồ hôi hột ướt đẫm.



Cánh cửa được đẩy vào, chiếc áo chemise lỏng lẻo cố gắng chỉnh chu lại cho tươm tất, cậu học sinh len lén mắt nhìn cô gái xinh đẹp đang chăm chú ghi chép, gương mặt cô xinh tựa tiên tử trên thiên đàng, ấy thế mà lại mang sắc thái lãnh băng, uy nghiêm, làm người ta nể sợ.



- Ngồi xuống đi! - Ly Uyển Nghi ngọt ngào mỉm cười, đưa tay chỉ vào chiếc ghế đối diện bàn của mình, niềm nở.



Cậu học sinh trân trân nhìn cô, dấy lên bất an trong lòng, chợt thấy ánh mắt mình khiếm nhã khi cứ chòng chọc vào khuôn mặt của nàng Hội trưởng Hội học sinh, ánh mắt đó thu lại. Cậu rúc đầu.



- Sao không ngồi? - Chất giọng ấy lại vang vang như tiếng đàn du dương, nhưng lại mang cho người ta cảm giác đe dọa.



Cậu lặp bặp:



- Cảm ơn bạn, Hội trưởng... Nhưng mà... Cậu mời tớ lên đây... Có gì không?



Uyển Nghi thả bút xuống mặt bàn, đan hai bàn tay, cô gái nhoẻn môi tư lự rồi nhìn cậu học sinh.



- Nguyễn Thế Danh, cậu đã khoẻ chưa?



Tự nhiên câu hỏi tưởng chừng hết sức bình thường này lại làm Thế Danh đỏ mặt, cậu đáp:



- Cảm ơn cậu quan tâm, tớ khoẻ rồi!



- Ô, thế à? - Cô se những sợi tóc mềm mềm quanh đầu ngón tay, nheo mắt tinh nghịch. - Tớ hi vọng sau này cậu có thể dắt baby tới chào bạn cũ một tiếng nhá!



Rõ ràng là Nghi đang cợt nhã, nhưng Danh chỉ biết ngậm miệng, mặt đỏ gấc, có vẻ như đang kiềm chế tức giận. Ai lại không nhớ chuyện tuần trước cô hot girl khối 11 Thái Ngọc Ban Mai đã gây ra chuyện động trời gì với cậu, cũng vì vậy mà Mai mới mất quyền tham gia "Hoa khôi học đường".



Nguyễn Thế Danh mím môi, ngồi xuống ghế, giọng có chút gằn:



- Hội trưởng Uyển Nghi, xin mời bạn vào đề chính.



- Hi hi, thẳng thắn lắm! - Cô cười thanh nhã, kề mặt gần cậu bạn. - Chẳng hay bạn nhớ chuyện bạn đi học trễ, vi phạm nội quy bao nhiêu lần không? Số điểm bạn đáng nhẽ đã bị trừ đến tận xuống mức trung bình rồi mà ta? Sao hôm nay kiểm lại sổ mà mình vẫn thấy điểm của bạn ở mức khá thế?



Hai vai có vẻ cứng đơ, rồi rụt cổ, Danh mỉm cười ngọt ngào, hạ giọng:



- Tớ lúc nào cũng nhớ ơn giúp đỡ của Hội trưởng, cảm ơn cậu đã giảm nhẹ vi phạm của tớ.



- Tốt! Xem như cậu không phải là người vong ơn... Vậy... tôi cần cậu giúp một việc, được chứ?



Thế Danh ngẩng đầu, chân mày hơi giật giật, ậm ừ:



- Bạn cứ nói.



Nghi nhàn nhã ngả lưng ra sau ghế, đôi mắt to trong veo chớp chớp, nói khẽ khàng:



- Vote cho Ngô Song Kỳ trong cuộc bình chọn đại diện An Đằng tham gia "Hoa khôi học đường".



Ánh mắt đen trầm tư chớp nhẹ, Danh nghiêng đầu:



- Bạn muốn Song Kỳ được thay mặt trường chúng ta dự thi?



- Phải.



Danh nhướn mày:



- Bạn cần tôi giúp?



Nghi cười tươi sáng, khoe ra hàm răng trắng đều:



- Còn gì bằng!



Nguyễn Thế Danh gật gù, môi cong hờ hững, ánh mắt chiếu tia mưu mô, cậu đứng dậy, giọng rù rì:



- Tớ sẽ nhắc những bạn có tên trong sổ vi phạm nội quy phải "nhớ ơn" của bạn.



Đưa tay chỉnh lại cà vạt trên cổ, Danh nheo mắt, lém lỉnh. Tiếng giày nện trên nền gạch lạnh, Danh thư thả bỏ đi khỏi phòng, trên môi chợt có nụ cười vu vơ. Phía sau, chợt vang lên tiếng cười thoã mãn.



- Ngô Song Kỳ, tôi chỉ có thể giúp được cô trong giới hạn. Ít ra đã phải tốn hao công sức nhân đạo với đám học sinh đó rồi, phần còn lại phải do năng lực của cô tạo nên. Good luck!



- Quang Tuấn, dạo này em khoẻ chứ?



- Cảm ơn chị Uyển Nghi, em khoẻ.



- Chị mời em đến để giải quyết vụ em sử dụng điện thoại trong giờ học. Haiz... Có thể đợt này em sẽ bị báo phụ huynh đấy.



- Chị, đừng... đừng, em xin chị mà!



- Ơ, tại sao chứ? Em vi phạm thì phải bị mời phụ huynh để trao đổi tác phong học tập của em. Thầy giám thị đã tin tưởng giao cho chị kiểm tra đột xuất và ghi nhận vi phạm của học sinh, đương nhiên chị phải nghiêm chỉnh tuân theo rồi.



- Nhưng... Mẹ em mà biết thì em sẽ no đòn. Chị ơi, cứu em với! Phạt em sao cũng được, nhưng đừng báo với phụ huynh!



- Em... Muốn chị không báo phụ huynh?



- Vâng.



- Em chắc chứ?



- Làm ơn cứu em, chị Uyển Nghi xinh đẹp, tốt bụng. Em xin chị!



- Haiz... Em làm khó cho chị quá! Nhưng mà... Chị rất quý em. Quang Tuấn lại là học sinh mới vi phạm lần đầu, chị cũng thấy cần cho em cơ hội để sửa sai.



- Đúng ạ. Em sẽ biết ơn chị nhiều lắm!



- Ừm... Vậy thì...



- Chị Uyển Nghi, tha cho em, em xin chị! Đừng đình chỉ học tập em mà!



- Haiz... Ái Như, em rõ quy định đã ghi sẽ đình chỉ học sinh nghỉ học không phép nhiều ngày liên tiếp. Em bị đình chỉ học tập đến khi nhà trường ra quyết định xử lí hạnh kiểm của em.



- Hức hức, chị ơi, mẹ em đang ốm, em đi làm thêm nên phải nghỉ nhiều ngày đi làm kiếm tiền mua thuốc cho mẹ. Chị ơi, đừng đình chỉ em mà!



- Sao chứ? Đó là quy định của nhà trường, làm sao chị giúp em được chứ?



- Nhưng chị là người quản lí việc nghỉ phép, vi phạm của học sinh hỗ trợ thầy giám thị mà!



- Ơ, thì là vậy, nhưng thế là em muốn...



- Em xin chị! Một lần này thôi! Em hứa sẽ không tái phạm nữa đâu! Một lần này thôi mà!



- Hây, em làm khó chị quá!



- Em xin chị mà! Sau này em nguyện báo đáp ơn chị!



- Báo đáp sao? Hi hi, không cần nghe nặng nhọc thế đâu. Một việc nho nhỏ thôi!



- Lên núi đao, xuống chảo lửa em cũng làm.



- Tốt! Thế thì em...



"Cót! Rầm rầm!"



Bất thình lình, cánh cửa bị đẩy mạnh bạo va vào tường làm người trong phòng thót cả tim. Có kẻ đã phá hỏng đoạn đối thoại kín đáo này.



Âm thanh trong phòng ngưng bặt, nghe rõ cả tiếng thở, tiếng tim run rẩy đập và như là âm thanh của mồ hôi rét lạnh đang nhỏ xuống sàn. Lý Uyển Nghi thảng thốt che miệng trong khi Phan Ái Như quay người, trợn mắt người vừa bước vào phòng.




- Thì sao, chị Uyển Nghi?



Tiếng nói rất nhẹ, mang hơi hướm nguy hiểm thật sự. Uyển Nghi hoảng hốt đứng phắt dậy.



Cây bút lăn xuống sàn.



Nghi lặp bặp:



- Hiểu Khiết, sao Khiết lại...



Dương Hiểu Khiết nhoẻn môi tựa như cười, nhưng ánh mắt lại buốt giá, lạnh băng. Ái Như đứng dậy, chiếc ghế bị dịch chuyển vang lên tiếng cọt kẹt. Khiết khoanh tay, bình tĩnh bước vào.



Tiếng chân ráo hoảnh, không đắn đo, là cả một sự đe doạ u ám đến đối phương.



Quạt trần vù vù quay, những tà váy nhè nhẹ tung như những cánh đào lay trước gió. Đôi mắt nâu bình lặng quét qua hai cô gái, môi dần cong lên thành nụ cười rõ rệt, Khiết cất lời:



- Bạn là... Phan Ái Như, lớp 11D? - Đôi mắt ghé nhìn bảng tên trên ngực áo cô gái mang gương mặt đã tái xanh. Ái Như rụt rè gật đầu, nhìn cậu Hội trưởng Hội mỹ thuật được bao nữ sinh mến mộ như hoàng tử trong truyền thuyết mà khẽ bồi hồi.



Uyển Nghi đứng trân ra, chăm chú nhìn cậu.



Trên trán Khiết vòng hết quả đầu bị băng bằng dải gạc trắng, mặt cậu cũng trắng bệch, môi khô bong thành vảy. Tuy vậy nhưng nét nho nhã, dịu dàng của chàng trai không hề suy giảm, Hiểu Khiết thân thiện nhìn Như, nói:



- Ừm, tốt. Vậy... Như và chị Nghi đang bàn xong việc chưa? Khiết muốn trao đổi vài điều với Hội trưởng một chút.



Lý Uyển Nghi cau mày. Ái Như liếc mắt nhìn qua Nghi, như chờ ý kiến, cô nhận được cái đánh mắt khẽ khàng của cô Hội trưởng xinh đẹp nên vội vã gật đầu chào, bỏ ra khỏi phòng.



Lặng như tờ.



Lý Uyển Nghi bấm chặt móng tay cấu sâu vào da thịt trong bàn tay, hít thở nén sự lo lắng, cô gượng cười, tỏ ra tự nhiên:



- Khiết, cậu... tìm Nghi có gì không?



Khiết quay mặt nhìn cửa phòng đã đóng chặt, ánh mắt xét nét ghim mặt vào khuôn mặt xinh xắn kia.



- Chị có biết những điều vừa rồi đã làm là hết sức tồi tệ không?



Cô cắn môi:



- Việc gì chứ?



Hiểu Khiết cau mày, đôi mắt nâu thấp thoáng kìm nén kích động.



- Đừng giả vờ ngây ngô. Em nói chuyện chị lạm dụng chức quyền, cố ý giảm nhẹ vi phạm cho học sinh, cấu kết chơi bẩn giành phiếu vote cho ứng cử viên hoa khôi. Đó, những việc chị đã làm đó, chị có gì để giải thích?



- Sao... sao Khiết biết chứ?



- Hơ, đáng nhẽ hôm nay em không đi học, nhưng lo chuẩn bị cho lễ kỉ niệm 20 năm thành lập trường nên mới ráng đến chỗ chị để lấy tài liệu, nhờ vậy mà mới biết chuyện động trời này chứ. Lý Uyển Nghi, trước giờ em rất tôn trọng chị, nhưng giờ chị làm em thật sự thất vọng!



Uyển Nghi bắt đầu bấn loạn, cô nắm tay Khiết, giọng run lên:



- Khiết à, Nghi xin lỗi! Cậu đừng nói ra mà! Nghi chỉ muốn giúp Kỳ! Đừng nói ra chuyện này mà! Nghi xin cậu đấy!



Dương Hiểu Khiết thở dài, tháo tay Uyển Nghi ra, cậu vùng vằng.



- Xin lỗi chị, em không thể bao che chị được. Rõ ràng là chị sai rồi!



- Nghi chỉ vì giúp Song Kỳ thôi mà! Nghi...



- Đủ rồi! Đừng viện lí do! Chị làm thế không xứng đáng với tư cách Hội trưởng Hội học sinh. Không thể vì tình cảm riêng tư mà đánh mất sự công bằng của một cuộc thi được! Em sẽ báo với thầy Hiệu trưởng. Chào chị!



Uyển Nghi vội vàng đuổi theo Khiết đang bỏ ra khỏi căn phòng, gương mặt hoảng sợ mà tái nhợt. Tiếng nói cô vang lên níu kéo, khổ tâm hướng theo cậu:



- Dương Hiểu Khiết, cậu biết rõ là tôi thích cậu từ lâu rồi mà!



Đôi chân cậu thiếu niên bỗng khựng lại.



Nghi nhẹ nhàng nhón chân bước tới gần, đôi tay thon gầy siết chặt lấy eo cậu từ phía sau. Cái ôm rất chặt, rất quyến luyến.



- Tôi không thích Châu Hạ Anh bởi vì cô ta luôn bám theo cậu. Tôi không muốn cô ta dự thi "Hoa khôi học đường". Tôi ghen tị với cô ấy vì cậu luôn quấn quýt cùng cô. Tôi thích cậu! Thật sự rất thích cậu!



Trước biểu hiện mãnh liệt của Uyển Nghi, Khiết chỉ thở dài, ngón tay khéo léo tách tay cô ra khỏi người mình, cậu xoay người, chăm chú nhìn đôi mắt đã ngân ngấn lệ của Lý Uyển Nghi.



- Em nhắc cho chị nhớ hai điều: Thứ nhất, đối với Hạ Anh, chúng em chỉ là tình cảm bạn bè đơn thuần, trong sáng. Em không thích chị làm khó dễ Hạ Anh; Thứ hai, đối với chị, em chỉ xem chị như một người chị của mình, hoàn toàn không có suy nghĩ nào khác. Chị hiểu những gì em nói chứ?



Nghi lắc đầu, ánh mắt kiên định. Cô gào lên:



- Nghi không cần biết gì cả! Nghi chỉ muốn Khiết! Tôi thích cậu! Thích phát điên lên được! Tôi không cần biết gì cả! Tôi dùng mọi cách, thậm chí là thủ đoạn để có được cậu! Dương Hiểu Khiết, mãi mãi cậu là của tôi!



Cánh môi nứt rạn hằn những vệt máu đỏ, trên gương mặt cậu có vài vết xước nhỏ. Đôi mắt Hiểu Khiết như xoáy tận tâm trí cô. Tiếng nói cậu nhẹ như gió, nhưng đầy cay đắng, phũ phàng.



- Lý Uyển Nghi, thượng đế ban cho chị một gương mặt đẹp tựa thiên thần, một trí tuệ thông minh sắc sảo. Chị đủ điều kiện để làm điêu đứng bao nhiêu người, cớ sao cứ mãi phải đeo đuổi em? Chị là thiên thần, đừng vì ái tình mà mê muội loạn trí. Dù sao, em cũng không-thể-thích-chị!



Đôi mắt Nghi đã ướt nhoà. Khiết quay lưng, lạnh lùng bỏ đi.



Uyển Nghi khuỵ ngã trên nền gạch lạnh ngắc, vai run lên bần bật.



Đau? Có phải cô đang đau? Khi tình yêu bị khước từ lại đau đớn thế này sao? Do cô quá yêu nên mới đau như vậy, cô muốn giữ lấy trái tim đó, nhưng cớ sao nó cứ mãi hờ hững, xa xăm thế này?



Vì yêu mới đau!



... Mới hụt hẫng!



... Mới vỡ vụn!



... Mới-bất-chấp-tất-cả!



Tiếng khóc khẽ, dần sụt sùi lớn hơn, tiếng chân của Khiết dừng ở cửa phòng. Cô gái phía sau đã quỳ hẳn trên sàn.



Tiếng cậu nhỏ nhẹ.



- Em không muốn thấy chị giở thêm bất cứ trò gì! Xem như... em chưa từng đến đây!



Nghi vuốt nước mắt lăn trên má, phủi chân đứng dậy, trong chất giọng còn run run vẫn vang lên biểu cảm khảng khái.



- Tôi không bao giờ bỏ cuộc đâu! Rồi cậu sẽ là của tôi!



- Tuỳ chị. - Câu đáp gọn. Khiết bỏ đi, đôi mắt lạnh như bị bao phủ một lớp sương mù.



Dõi mắt theo cậu, Nghi tựa lưng vào bản lề, đôi mắt đỏ ầng ậc, cô nắm chặt bàn tay thành đấm, mặc kệ những móng dài đang đâm tứa máu cắm vào da. Nụ cười trên môi cô thật yếu ớt.



"Hỡi thế gian, tình yêu là gì?..."


Bình Luận (0)
Comment