Người Giấy

Chương 36



Tôi làm mặt nghiêm. Chưa lần nào thấy bản thân mạnh mẽ thế này, dám đứng ra đanh giọng tay đôi với người khác. Nhưng mà tôi tức! Tại sao cô ấy dám nói tôi bằng những từ ngữ như vậy!



- Tôi cảm thấy bản thân đang bị xúc phạm! - Tôi gằn giọng, trừng mắt với cô ta.



Kỳ thôi lơ đễnh khi dễ, nó quét mắt qua biểu hiện nghiêm túc của tôi. Gương mặt Song Kỳ áp gần tôi, mắt trừng mắt, răng nghiến lại.



- Mày-đừng-có-mà-mơ! - Cô ta kề sát tai tôi, lầm bầm. - Nếu như không có mọi người ở đây thì tao sẽ cho mày một cái tát!



- Vậy sao? - Có tiếng nói trong trong, giọng nói đó như cố ý nâng tông lên để gây chú ý.



Tôi đáp lại ánh mắt soi mói của Song Kỳ bằng nụ cười bình thản.



- Ơ, sao cậu nói cứ như đang rình rập mọi hành động của tớ thế? Nắng nóng thì đổ mồ hôi, sợ trễ học nên chạy nhanh mới thở hồng hộc. Thế thôi! Mọi suy diễn đều là của cậu!



Kỳ cười nửa mép, mắt trừng tôi. Từ đó tới giờ, dù không thân nhau nhưng chưa bao giờ Kỳ nhìn tôi kì cục như vậy.



- Vậy sao? Châu Hạ Anh, con người trân tráo giả danh thánh nữ. Cậu đừng giả vờ! Tôi còn chưa nhắc tới việc "Hoàng tử" bị đụng xe là tại cậu! Cậu còn chút sĩ diện nào không? Suốt ngày cứ ve vởn, bám dính lấy "Hoàng tử", bây giờ còn tới Saitoh Ken. Nếu "Hoàng tử" có bề gì tôi không tha cho cậu!



Gì thế? Cô ta công khai đối đầu với tôi sao? Thật ấu trĩ! Tôi ve vởn ai bao giờ?



Ngô Song Kỳ thần tượng Hiểu Khiết. Chuyện này tôi biết. Nhưng tôi không nghĩ cô ấy mê mẩn đến mức mù quáng như vậy. Xúc phạm tôi lớn tiếng ngay giữa lớp học, bạn cùng lớp đều nghe thấy tiếng sỉ vả tôi của Kỳ. Cô ấy thật quá quắt!



- Ngô Song Kỳ, tôi yêu cầu cậu tôn trọng tôi. Nếu cậu vẫn dùng những từ ngữ bôi bác tôi như thế thì có lẽ tôi sẽ không tôn trọng cậu được nữa. - Tôi gằn giọng, thẳng người, mắt mở to xoáy vào mắt Kỳ. Có thể nói tôi đang làm một bộ mặt rất "like a boss". Mọi người trong lớp xúng xính bu quanh, Bảo Trân ghịt nhẹ tay tôi bảo tôi ráng nhịn.



- Bỏ đi Tiểu Anh, đừng gây mà!



Tôi dạt Trân ra, ưỡn ngực uy phong với Kỳ.



- Xin lỗi tôi đi.



Mọi người trong lớp bu quanh như một ổ kiến. Ngô Song Kỳ nhướn mắt bất ngờ, nói:



- Tại sao chứ? - Kèm theo cái nguýt dài.




Tôi làm mặt nghiêm. Chưa lần nào thấy bản thân mạnh mẽ thế này, dám đứng ra đanh giọng tay đôi với người khác. Nhưng mà tôi tức! Tại sao cô ấy dám nói tôi bằng những từ ngữ như vậy!



- Tôi cảm thấy bản thân đang bị xúc phạm! - Tôi gằn giọng, trừng mắt với cô ta.



Kỳ thôi lơ đễnh khi dễ, cô quét mắt qua biểu hiện nghiêm túc của tôi. Gương mặt Song Kỳ áp gần tôi, mắt trừng mắt, răng nghiến lại.



- Mày-đừng-có-mà-mơ! - Cô ta kề sát tai tôi, lầm bầm. - Nếu như không có mọi người ở đây thì tao sẽ cho mày một cái tát!



- Vậy sao? - Có tiếng nói trong trong, giọng nói đó như cố ý nâng tông lên để gây chú ý.



Tôi quay mặt ra cửa lớp xem mặt chủ nhân của giọng nói theo phản xạ. Học sinh trong lớp nép qua thành một lối nhỏ, Ban Mai thư thả bước vào với cây dũa móng tay.



- Lớp trưởng, cậu nghĩ cậu giỏi bằng ai? Về học tập, lúc nào cậu cũng đứng sau Hạ Anh. Về sự thân thiện, cậu xem, mọi người sẽ trả lời cho cậu biết họ thích Anh Anh hay cậu hơn. Cả về nhan sắc, ha ha, Hạ Anh thua cậu rồi! - Thái Ngọc Ban Mai đi chầm chậm một vòng quanh Song Kỳ, vừa nhàn nhã dũa móng, vừa nói. Bất chợt, con nhỏ khựng chân lại, nhìn thẳng vào Kỳ, nhếch môi. - Làm sao cậu ấy dư tiền để mua cả tấn mỹ phẩm trét lên mặt như cậu! Mặt cậu xinh xắn? Ố ô, toàn là hàng nhân tạo!



Kết thúc câu nói là tràng cười khả ố của mấy đứa con trai, đám nữ sinh cũng khúc khích bụm miệng. Kỳ quay mặt sang đám học sinh đang cười, mắt trừng trừng. Lập tức, tiếng cười im bặt.



Mai đứng che phía trước tôi, nó khoanh tay, bản lĩnh đối đầu với Ngô Song Kỳ.



- Ban Mai à, có ai nói là cậu nhiều chuyện lắm không? - Cô lớp trưởng chanh chua.



- Ngứa mắt thì xen vô. Sao nè? Nhột lắm à?



Song Kỳ đưa tay cuốn lấy đuôi tóc xoăn xoăn của mình, đay nghiến.



- Cậu tưởng mình là cháu của Hiệu trưởng mà tôi sợ à?



- Tôi cũng thi tuyển vào An Đằng. Vẫn phải đóng học phí, học lớp theo sự sắp xếp của giáo viên, bị kỉ luật theo vi phạm, vẫn có cha mẹ họp phụ huynh như bao người. Sao? Vấn đề là tôi có bao nhiêu phần trăm khác người? Như tất cả, tôi không có đặc quyền, vậy sao có thể nói tôi dựa hơi ông để ức hiếp được người.



Gương mặt cô lớp trưởng có vài phần trắng ra, nhưng Kỳ vẫn nhoẻn môi cười nhạt nhẽo.



- Thôi, tôi không dám đá động tới người ta. Tôi đây thân cô, thế cô, làm sao địch nổi!



Ban Mai bĩu môi, nháy mắt với tôi. Nó lại quay đầu nhìn thẳng Song Kỳ, chất giọng gằn lại.



- Phải, bọn này phải đoàn kết mới chống nổi dạng người dùng âm mưu, thủ đoạn chơi bẩn được chứ! Song Kỳ, tôi khuyên cậu nên bớt gây sự với bọn tôi, lo cho thân mình trước đi ha! - Mai đặt tay lên vai Kỳ, như là cảm thông, nhưng gương mặt nó lại cứ gian xảo thế nào ấy.



Cô bạn nghĩa khí quàng tay lên vai tôi, kiêu hãnh kéo tôi về chỗ ngồi. Bỏ mặt lớp trưởng đứng như chôn chân giữa phòng tin học, vẫn cười ngạo mạn đáp trả.



- Hạ Anh, không cần sợ cô ta. Cậu còn có tớ! Cố lên! - Nhỏ Mai thủ thỉ vào tai tôi, giọng nói động viên đó làm tôi thêm vững lòng.



Tôi gật đầu, im lặng suy nghĩ về những chuyện vừa qua. Tay tôi ấn nút Power của CPU, đầu khẽ quay qua phía sau. Kỳ ngồi tại dãy máy song song, quay lưng lại với tôi, tôi không thấy được gương mặt cô ấy.



Những câu nói của hai người ở sau lưng lớp học lại vang lên trong đầu. Tôi mím môi, mắt dán chặt vào biểu tượng Window đang chạy trên màn hình, tay di di chuột một cách nhàm chán.



Ai lại sáng lập ra cái trò thi hoa khôi này thế nhỉ? Đề cao vẻ đẹp và tài năng của nữ sinh? Hình như tôi cảm thấy tiêu chí ban đầu của nó đang dần bị biến chất.



Một cuộc thi chỉ để năm cấp ba thêm kỉ niệm đẹp, ấy thế mà dường như tôi thấy mọi chuyện dần tồi tệ hết sức!



Tiếng chân ghế cọ kẹt ma sát với nền gạch. Những tập tài liệu có những trang giấy vang khẽ âm thanh sột xạo do bị gió từ quạt trần nhiễu sách đã được xếp lại ngay ngắn. Những đôi chân bước đều, thoăn thoắt xếp ghế ngồi lại vị trí cũ. Thành viên của Hội Quản lý học sinh đã họp xong, cùng nhau trở về lớp.



Một quyển sổ đang mở hờ hững trên bàn, gió thổi lấp phất mấy trang giấy. Chần chừ lâu, như là vẫn còn điều trao đổi, chàng trai khoác áo chemise sọc ca rô không phải đồng phục An Đằng đang chỉnh lại mắt kính ngay ngắn trên sống mũi, ánh mắt nâu của cậu chăm chăm vào cô gái đang gục mặt xuống bàn, mái tóc cô dài, uốn xoăn kiểu cách, những sợi tóc nhưng rong biển nằm trên mặt bàn, yên ắng.



Lý Uyển Nghi chậm chạp ngẩng đầu dậy, đôi mắt lộ ra đỏ hoe, ươn ướt quét mắt qua người con trai đang chú mục nhìn mình.



- Sao cậu chưa đi?



Lục lọi trong tép đựng sách chốc lát, bàn tay gân gân e dè dần đưa thẳng trước mặt cô, nhẹ giọng.



- Lau đi!



Nghi đón lấy khăn giấy từ tay chiếc áo ca rô, lặng lẽ thở dài.



- Tại sao chị lại làm vậy?



Dương Hiểu Khiết đứng nhìn cô Hội trưởng, nhướn mắt thốt ra câu hỏi. Nghi đưa mắt rất nhẹ lén xem biểu cảm trên gương mặt Khiết, giọng nói dần khàn đi.



- Tôi giúp họ cậu cũng nói, giờ không giúp nữa cậu cũng thắc mắc. Cậu muốn tôi làm sao đây hả?




- Không, hơi bất ngờ tí thôi! Dù chị không công khai danh tính người vi phạm nhưng ngầm trừ điểm họ và giải quyết việc thay đổi vote và thi đấu bình chọn là khá linh hoạt, nhân đạo và thoả đáng.



Quạt trên trần kêu lạch cạch, Khiết vẫn nấn ná, chưa muốn đi. Uyển Nghi đưa dậy, vuốt lại mái tóc, cười mỉa:



- Giờ cậu muốn gì nữa đây?



Khiết nhẹ chân bước tới gần cô, trên trán vẫn quấn vòng băng trắng. Mấp mái môi, hồi rồi cậu cũng mở lời, tiếng nói nhẹ nhàng.



- Cảm ơn chị! Chị đã không làm trái với lương tâm mình. Lòng tôn trọng chị trong em được phục hồi chút ít.



- Chỉ chút ít thôi sao?



- Chị biết đó, một tấm gương đã vỡ, dù có cố hàn gắn lại thì nó vẫn còn những vết rạn mà!



Cô gái mím môi, lưng tựa vào cạnh bàn, ngón tay bấm vào nhau, gương mặt vẫn cố lấp liếm vẻ thất vọng bằng nét trơ lì, bình thản.



Khiết cứ mở trân mắt nhìn cô, không nói lời nào, gương mặt không lộ tí xúc cảm, như một bức tượng im lìm, mỗi lúc, đầu Khiết di gần lại Nghi hơn. Mắt cứ dõi chòng chọc vào gương mặt cô.



- Đừng nhìn tôi thế nữa! - Lý Uyển Nghi chống tay lên cạnh bàn, khó chịu trước ánh mắt bất di bất dịch kia.



Cậu Hội trưởng Hội mỹ thuật chẳng đoái hoài, ánh mắt vẫn dán trên mặt Nghi. Vẫn không hé môi nửa câu.



- Đừng nhìn nữa! - Uyển Nghi xua tay, cố không nhìn vào đôi mắt nâu thản nhiên như mặt hồ yên ả kia. Thâm tâm cô ngổn ngang.



Đầu Khiết áp dần, áp dần, khoảng cách tới mặt Nghi chỉ cách gang tay.



- Đã bảo không được nhìn tôi thế nữa mà!



Tự dưng, cô Hội trưởng cứng cỏi bật lên tiếng khóc, đôi mắt tuôn lăn lệ chảy dài, cô nhắm nghiền mắt, cứ hét lên, hét lên:



- Tôi thảm hại lắm! Đừng nhìn tôi như thế! Tôi ghét ánh mắt soi mói của cậu! Đừng nhìn tôi mà!



Không gian im phăng phắc bỗng vang tiếng khóc thút thít. Nghi nhắm tịt mắt lại, mặt lem luốc nước mắt, khuôn ngực phập phồng. Dương Hiểu Khiết đứng áp gần Nghi, đột nhiên phì cười thành tiếng. Cậu lấy mảnh khăn giấy nắm chặt trong tay Nghi ra, cẩn thận chậm chậm lên những giọt nước mắt luôn lăn trên mặt Lý Uyển Nghi.



Cô gái khẽ mở mắt, bần thần nhìn cử chỉ ôn nhu của Khiết đối với mình.



Hiểu Khiết lau mặt cho cô xong, buồn cười trêu chọc:



- Thì ra, chị vẫn còn là con gái!



- Gì chứ?



- Em chỉ chơi trò "đọc thấu nội tâm" thử thôi. Không ngờ làm chị khóc thật. Đúng là con gái!



- Tôi...



Dương Hiểu Khiết lấy xấp tài liệu trên bàn, thủng thẳng quay đầu bỏ đi. Giọng nói còn vang lại.



- Đừng lúc nào cũng tỏ ra bản thân mình mạnh mẽ. Chị cũng là một đứa con gái mít ướt thôi!



- Này! Hiểu Khiết!



Bực dọc nện gót giày xuống sàn nhà, Lý Uyển Nghi vo tròn nắm tay, gằn giọng với dáng con trai cao khẳng dừng chân nơi ngưỡng cửa. Nắng tà hắt qua người cậu thành vệt bóng dài.



- Tôi vẫn sẽ đeo đuổi cậu!



Nghi đứng thẳng dậy, ngang tàng tuyên bố lớn giọng. Mặt cô giờ ráo hoảnh, ẩn trên mi mắt còn vài hạt nước lóng lánh như sương sa.



Khiết nhún vai, chỉnh dây tép sách vở, thốt lèm bèm.



- Bó tay!



Cậu bỏ đi. Nắng chiều chiếu vàng ươm. Chiếc bóng cao cao xa dần, khuất sau dãy lớp dài. Miên man.



Tay đặt hộp cá sốt cà vào xe đẩy, tôi lẩm nhẩm tính toán. Điều hoà nhiệt độ trong siêu thị lành lạnh. Saitoh Ken vui thích đẩy xe đẩy phía sau, thấy món hàng nào cũng đòi bỏ vào xe hàng.



- Này, bỏ ra! Thứ đó đắt tiền lắm đó! Một lát không đủ tiền tôi thế chấp cậu ở đây luôn đó!



Ken le lưỡi, xụ mặt, bỏ thanh chocolate ra khỏi xe hàng, lại vơ tiếp một thanh chocolate khác.




- Cái này của nước ngoài, đắt lắm! Làm ơn tha cho túi tiền của tôi đi! Muốn ăn thì đợi ba tôi đi công tác ở Thuỵ Sĩ về, chắc chắn ba sẽ đem về một đống bánh kẹo cho tôi. Lúc đó tôi tới thăm ba rồi mang về cho cậu ăn. Còn bây giờ thì nhịn đi!



Mặt Ken nhăn như khỉ, bực dọc gom cả lốc mì đủ loại tuôn vào trong xe. Mèo Mây chui đầu ra từ túi quần của cậu, kêu ngao ngao.



- Ê, nhét Mây vào nhanh đi! Người ta mà thấy là đuổi hai đứa khỏi siêu thị bây giờ!



Thật mệt mỏi với tên Ken này! Có con mèo thôi mà cứ như vật bất ly thân. Tới nỗi vào siêu thị vẫn bỏ Mây trong túi quần. Haiz, người xinh xắn như tôi lại không chịu chơi mà tối ngày tự kỉ với mèo! Saitoh Ken, đầu óc cậu có vấn đề gì không chứ?



Tôi lôi cậu đến quầy rau quả tươi, chọn ít xà lách, cà chua, xúc xích và mua thêm trứng gà. Dự định bữa tối này bọn tôi sẽ ăn salat trộn với mayonnaise. Ken tần ngần chỗ quầy đông lạnh, chỉ tôi mấy hộp kem đủ màu, đòi mua.



Tôi thở dài. Việc lúc tan học cùng lôi cậu đi siêu thị chung tưởng đâu có phu khuân vác hàng phụ, ai dè là cục nợ xé hầu bao của tôi thì đúng hơn. Mấy thím, mấy dì ở gần đó đứng nhìn Ken, cười khúc khích. Lúc nào cậu ta cũng thu hút được những ánh mắt của phe nữ chú ý là sao?



Tôi xoa cằm ngắm nhìn: Saitoh Ken mặc đồng phục An Đằng, áo chemise trắng có vài vệt nhăn và vết Coca Cola, cà vạt lỏng lẽo trên cổ, tóc hơi rối, không ngay nếp. Nói chung, nhìn tư chất đó khó nhận định là một nam sinh ngoan hiền. Vậy mà cậu ta vẫn làm cho mọi người dõi mắt đắm đuối nhìn theo. Là sao? Xu hướng giờ là thích hình tượng boy bụi bụi, xềnh xoàng thế sao? Không cam tâm!



Tôi lại gần Ken, nhìn ánh mắt háo hức của cậu, quặn ruột quặn gan nâng hộp kem dâu 500g lên tiếc rẻ giá tiền, rồi cũng bỏ vào xe. Ken tít mắt cười. Dưới ánh sáng, chiếc vòng có viên ngọc bích trên tay cậu sáng lấp lánh.



- Chiếc vòng Kôkô đó có ý nghĩa gì vậy Ken?



"À, như là bùa hộ mệnh của Ken."



- Vậy sao? - Tôi cong môi. - Dạo này trông cậu lạ lắm nha!



Chúng tôi cùng đẩy xe tới chỗ bán bánh snack, vừa đi, Ken vừa cầm cuốn sổ, viết câu trả lời.



"Cô lo mà chú tâm tới cuộc thi. Nghe nói... đài truyền hình về làm game show và trao học bổng. Coi chừng vụ bình chọn ứng cử viên nằm trong game show."



Tôi cầm mấy bịch snack tăm tia, nhởn nhơ đáp:



- Thì sao?



Ken thở dài, bỏ mấy bịch bánh trên tay tôi xuống, nhét sổ tay vào tay tôi.



"Lo mà chuẩn bị tinh thần đi!"



Tôi lừ đừ bóp vai mình, rồi đứa tay bá cổ Ken, đáp với vẻ chán chường:



- Tôi chán lắm rồi! Chả muốn thi nữa đâu! Cậu thích thì cậu thi đi!



Ken dẩu môi.



"Tôi là nam mà!"



- Haiz, tôi ngán tới tận cổ. Tôi không biết vụ thi thố này có gì hay ho, nhưng mà Ngô Song Kỳ đã đối đầu tôi thẳng mặt đấy!



"Rồi cô sợ à?"



Tôi cúi đầu, nín thinh.



Saitoh Ken quét mắt nhìn tôi, tay lại lấy mấy bịch bánh, lúc lắc qua lại. Mèo lại chui ra, chớp mắt tròn xoe.



Bần thần, tôi im lặng. Ken hỏi đúng rồi sao? Hình như tôi sợ Song Kỳ thật. Người tôi thừ ra, chả quan tâm gì nữa. Đầu óc tôi chỉ nổi lên mấy dòng chữ, nhấp nháy:



"Mày là đồ thỏ đế!"



"Mày là đồ thỏ đế!"


Bình Luận (0)
Comment