Người Giấy

Chương 47


Mấy thứ cấm thuật kinh tởm này đúng là làm ta chán ghét. - Saito Ken.

*

**​

Ả y tá đó hốt hoảng đến mức làm rơi cả thứ đang cầm trong tay, vội ém lại chăn cho tôi, bình tĩnh trả lời:

"Xoa bóp đã xong, vui lòng thăm nom đến trước 18 giờ 30 phút, bác sĩ sẽ đến kiểm tra tình trạng của cô ấy!" - Nói rồi ả rất nhanh lướt qua mặt Ban Mai, ra khỏi cửa. Ban Mai chạy sà tới giường của tôi, tìm thứ nữ y tá kì lạ kia vừa đánh rơi, bên mép giường là một ngọn nến nhỏ vừa bị dập tắt. Ban Mai cầm lấy ngọn nến chạy ập ra cửa dáo dác nhìn, hành lang vừa dài vừa thẳng, vậy mà ả y tá kia đi nhanh đến mức không còn thấy cả bóng.

Lúc này bỗng lão Quốc sư hô lên:

- Dùng nến hơ dọc thân thể? Chẳng lẽ là thuật ngũ hành? - Nói rồi giọng ông gấp gáp hơn - Mau đến kiểm tra thật kĩ người Công chúa, kĩ từng lỗ chân lông!

Ahmya gật đầu, rất nhanh hành động. Con bé dùng thân thể Ban Mai lật tấm chăn lên, ngón tay của thân người tôi vẫn đang đính vào thiết bị kết nối máy điện tâm đồ. Con bé lần mò từng chỗ một trên cánh tay, rồi lật tới bàn tay, cổ tay tôi chi chít vết đỏ, giống như là vệt kim đâm. Có lẽ là vết kim truyền lúc phẫu thuật. Ahmya nheo mắt nhìn, lại nói:

- Màu sắc vết kim khác biệt, vết sẹo mờ này giống như từ tháng trước rồi!

Nói rồi con bé dùng tay ấn nhẹ dò trên cổ tay tôi, thốt lên:

- Có dị vật trong da!


Ahmya vốn rất khéo léo chứ không hậu đậu như Ban Mai, bởi vậy rất nhanh nó đã tìm ra cách lấy được thứ ẩn trong da của tôi ra, chỉ bằng một mũi kim tiêm nhỏ đâm vào chỗ có dấu vết, vết kim bị bong ra, có một thứ mỏng hơn cả sợi tóc nhú ra, màu đen.

- Là một cái kim châm! - Ban Mai nói rồi gấp rút tìm khắp các vị trí trọng yếu trên người tôi, từ cổ tay, gang bàn chân, khớp gối sau, ở gáy, ở thái dương, ở lưng.. rất nhiều chỗ, đều có những cây châm mỏng như tơ như vậy c ắm vào. Số lượng đã gần 30 kim châm.

Tôi kinh hoảng nhìn số châm trên người, ai đã c ắm vào tôi? Đây không phải là ít, tại sao tôi không hay biết gì nhỉ?

À phải rồi! Tôi nhớ có lần tôi đã từng thấy trên tay có đốm hồng nhỏ xíu, nhưng luôn nghĩ trời mưa nhiều, hẳn là có muỗi trong phòng, hoàn toàn không bận tâm đ ến những vết đỏ hồng đó nữa. Tôi đếm số châm, cẩn thận nhớ lại, bỗng nhiên thấy sống lưng cứng đờ. Số châm.. trùng khớp với số ngày kể từ hôm đầu tiên tôi gặp Ken.

Đại Quốc sư bắt đầu căng thẳng, vẻ mặt ông trắng ra, liền bảo Ahmya kiểm tra cả căn phòng, nhưng chẳng có gì bất thường. Căn phòng của tôi nằm là phòng VIP do Khiết bố trí, vừa yên tĩnh, vừa tiện nghi, có một cửa sổ lớn thoáng đãng nhìn ra khu vườn. Bên cạnh giường tôi có một chậu trúc Nhật Bản nhỏ nhắn, ở kệ ở hướng chân tôi nằm có đặt một bể cá, hoa tươi luôn có mỗi ngày, còn có một bộ sô pha lớn cho người đến thăm bệnh ngồi.

- Tay trái có cây xanh là Mộc, tay phải sát bên vườn cây là Thổ, dưới chân có bể cá là Thủy, còn dùng nến hơ trên người chính là Hỏa. Vậy còn Kim là gì? - Ông ấy vừa vuốt râu vừa lẩm bẩm, rồi quay sang tôi hỏi - Công chúa, trên người của cô gần đây có đeo trang sức nào không?

Trang sức? Bình thường tôi đều cho là đeo trang sức rất vướng víu, chẳng có một sợi dây chuyền hay vòng tay, thậm chí khuyên tai cũng chẳng thèm đeo. Nghe ông ta hỏi, tôi suy nghĩ rất lâu, rồi nhè nhẹ lắc đầu.

Tuy vậy, tôi vẫn cố gắng nhớ xem tôi có được ai tặng món quà nào mà mình quên mất không. Tôi nhìn Ahmya đang ngồi trên ghế, vẻ mặt chuyên chú nhìn xoáy vào không gian, bỗng nhiên ánh mắt tôi dừng trên mấy cái khuyên tai sặc sỡ sắc màu của nó, lại nhớ ra một điều: Đêm Chung kết lúc trước khi lên sân khấu biểu diễn, Saito Ken vốn có đeo trên chân tôi một cái lắc bạc!

Tôi đem điều này nói với mọi người. Ahmya tìm được manh mối, lại bật lấy điện thoại lướt xem lại những tấm ảnh cũ hôm Chung kết đó, con bé phóng to bức ảnh lúc tôi ở trên sân khấu trao giải, cổ chân tôi đúng là có một chiếc lắc bạc!

Nếu như đúng là có, vậy đó chính là yếu tố Kim mà lão Quốc sư nói. Ban Mai lập tức đi tìm người trực ban, gặng hỏi tư trang của tôi từ lúc phẫu thuật đã cất ở đâu. Người y tá nhã nhặn cùng đi về phòng của tôi, tìm trong tủ đầu giường, quả nhiên có một số tư trang của tôi ở đó, bao gồm cả chiếc lắc bạc.

- Quả nhiên là thuật trục hồn của tà phái pháp sư! - Vẻ mặt của Đại pháp sư bỗng trở nên nghiêm trọng, ông nói bằng giọng khẩn trương - Nếu như phát hiện muộn một chút, e rằng.. Trưởng công chúa sẽ chết bất đắc kì tử!

Lúc này, trong Sảnh nghị sự bỗng trở nên lặng như tờ, hồ ly Reo nhìn sợi lắc trong tay Ban Mai, giọng run lên căm phẫn:

- Là lục lạc thôi hồn, còn có kim châm mỏng như tơ, rõ ràng là Miyuki đã bị luyện hóa, bắt ép linh hồn từ từ rời khỏi xác, không thể quay lại cơ thể! Dùng ngũ hành trấn yểm, là khiến cô ấy có tìm được xác cũng không thể vào!

Quỷ vương sắc mặt rất tệ, tức giận đập tay lên ghế ngồi, quát:

- Không ngờ thứ thuật ghê tởm này vẫn còn người sử dụng!

Tôi đứng không còn vững nữa, ngồi bệt xuống mặt đất. Hóa ra.. Ken đã luyện hóa trên người tôi!

Đến mức này, không còn giấu giếm ai, tôi nhỏ nhẹ thừa nhận:

- Hơn một tháng vừa rồi, con đã chung sống cùng một ngôi nhà với một vong hồn. Người đó rất kì quặc, một buổi sáng bỗng nhiên ngồi ngay chân giường của con, hắn không thể nói chuyện, nhưng hắn nói rằng, hắn tên.. Saito Ken!

Quỷ vương hốt hoảng, cả Reo cũng xanh mặt, Ahmya giật mình đến độ quay phắt nhìn tôi, khiến cho Đại quốc sư phải ghì chặt con bé ổn định trên ghế, tránh để Đồng cốt thuật bị xáo động.

- Tôi đã chứng kiến hắn chết! - Reo nói - Người đó thực sự bước ra không gian đó và sống cùng cô sao?

- Jiro nói hắn là Quỷ hồn! Đó là Quỷ hồn của Saito Ken, rất có thể đã bị tà phái pháp sư bắt giữ! - Tôi cẩn thận đáp.

Quỷ vương cười lạnh, day trán của mình, ánh mắt đen sắc lẹm dấy lên tia đau lòng:


- Hóa ra vì thế mà Jiro mới suy yếu đến vậy, Quỷ hồn của Saito Ken nhất định đã đả thương thằng bé! Jiro không phải đối thủ của Ken, nó lôi con từ ảo cảnh về, nhất định đã tốn rất nhiều sức lực! - Nói rồi ông chú của tôi lại rưng rưng nước mắt nhìn tôi, căn dặn - Con à, thằng bé vì con mà mạo hiểm như thế, con hãy hứa với chú không được bạc đãi nó đâu nhé!

Reo hắng giọng, nhắc nhở Quỷ vương:

- Cha à, giữ gìn hình tượng, Đại quốc sư vẫn còn ở đây!

Đại quốc sư bật cười, xoa dịu không khí căng thẳng này, lại đáp lời Thái tử Reo:

- Chả phiền đâu thưa Thái tử, ta biết Quỷ vương từ khi ngài chỉ là một đứa trẻ, bao năm rồi có thay đổi gì đâu!

Quỷ vương bây giờ cóc cần hình tượng nữa, chạy đến tấm gương có tôi ngồi, mếu máo như đứa trẻ, tức giận nói với tôi:. truyện ngôn tình

- Tội cho đứa cháu đáng thương của ta quá! Ta đã không chăm sóc được cho con, lại còn sơ suất suýt hại chết cả đứa con duy nhất của anh trai ta! Hu hu! Miyuki à, ta cam đoan bằng mọi giá sẽ đưa con bình an trở về! Còn thằng oắt Saito Ken đó! Reo, mau đem quân càn lên núi Nua Nua xé xác nó cho cha!

Reo ôm đầu cười nửa miệng, ánh mắt vừa tức cười lại vừa tức giận mà nói:

- Núi Nua Nua nằm trong vùng quản lí gắt gao nhất của Baridi, dù giờ Vương quốc đó như rắn mất đầu, nhưng binh lính tinh nhuệ của chúng không dễ đối phó, việc như xé xác thằng ranh đó rất là tốn công sức, chi bằng lập huyết thệ nguyền rủa cả gia tộc của nó chết bất đắc kì tử còn hiệu quả hơn!

- Việc bây giờ là cứu Miyuki kìa, thưa hai cha con nhà kia! - Ahmya thở dài, rất ấm ức trước thái độ làm việc theo cảm tính của cả Quỷ vương lẫn Reo. Con bé di chuyển bằng thân thể của Ban Mai, đầu tiên đóng cửa sổ lại, di dời chậu trúc ra ngoài, lại yêu cầu bỏ đi chậu cá, kiểm tra một vòng kĩ lưỡng căn phòng, phá tan bố trí ngũ hành vốn có.

- Ả y tá vừa rồi rất khả nghi, e rằng đã bị oán linh nhập rồi! - Ahmya nói, rồi lại đắn đo - Chi bằng con sẽ gọi cho Dương Hiểu Khiết, lấy lí do chuyển bệnh viện khác có chuyên khoa tốt hơn chăm sóc cho Châu Hạ Anh, sau đó cho người để ý động tĩnh từng chút một và kiểm tra mỗi ngày, như vậy sẽ an toàn hơn!

Bố trí rất nhanh gọn và ổn thỏa, Ahmya làm việc cực kì hiệu quả, loáng chốc đã lo cho tôi chuyển sang bệnh viện khác có khoa Ngoại thần kinh tốt nhất nước, rồi gọi báo tin cho Khiết, đương nhiên Hiểu Khiết liền đồng ý. Bây giờ tôi cảm thấy Jiro và Ahmya lựa chọn kí chủ hết sức thông minh, toàn là những người vừa tốt bụng vừa giàu có, để những giây phút này, bọn họ vô cùng phối hợp bảo vệ tôi, làm tôi vô cùng xúc động.

Hồ ly Reo đem cách lấy Tảo Hồi Hồn làm thuốc dẫn cho tôi ra trình bày, lão Quốc sư gật gù khen đây là cách hay. Cách làm thuốc không khó, nhưng Tảo đó là báu vật của Ngư tộc. Ông chú của tôi vỗ ngực đảm bảo phải đổi bằng bao nhiêu thứ trân quý cũng phải lấy được thứ đó về cứu tôi.

Mọi người nhìn dáng vẻ hiện tại của tôi bỗng nhiên đều thở dài. Tôi không có thân xác, lại tàng hình, không thể suốt ngày đều trốn trong tấm gương này, cũng không có đủ Âm nhãn để trông thấy tôi. Lão Quốc sư ôn tồn vuốt râu, bật lên một ý nghĩ, Quỷ vương nghe ông ta nói xong, rất khen ngợi vỗ tay, ngay trong hôm đó, Đại quốc sư đưa tôi đến Đài sinh tử, chỉ có ông và tôi ở đó bày ra cấm thuật.

*

* *

Yêu nghiệt Jiro nói ngủ một loáng là ngủ liền tận năm ngày, tôi chưa từng thấy ai ngủ dài như vậy luôn. Tôi chạy qua chạy lại cung của cậu mấy lần, đều thấy Jiro nhắm mắt an tĩnh ngủ, trên tay có truyền chất dinh dưỡng, nhưng cậu vẫn rất xanh xao. Tới ngày thứ năm, lúc tôi đang ngồi trên giường của cậu nghịch cái tua rua của sợi rèm, hàng mi của cậu mới rung nhẹ. Tôi hét ầm lên, bay lên tầng trên gọi cả Hoàng hậu lẫn Quỷ vương tới bảo là Jiro nhìn như sắp tỉnh rồi. Quả nhiên lúc tôi về cung của cậu, ngồi lên giường một lần nữa, đôi mắt của Jiro đã dần mở ra.

Đôi mắt nâu vàng chớp nhẹ nhẹ rồi mở mắt, Jiro được thay một bộ đồ mới màu xanh lục mềm mại, hoa văn những cây lá tỏa ra màu xanh ngọc bích ôn hòa. Cậu cựa mình, day day trán. Quỷ vương và Hoàng hậu ngồi trên chiếc bàn trắng, tao nhã uống trà, bầu trời lất phất tuyết rơi bên ngoài cửa sổ.

Người đầu tiên Jiro thấy chính là tôi, cậu nhìn tôi một hồi, dụi dụi mặt rồi khẽ gọi:

- Sâu lười!

Tôi mỉm cười, trỏ tay lên trán của cậu, khẽ trách:

- Cậu đã ngủ một mạch tận năm ngày!


Jiro thẹn thùng cười, mái tóc trắng cắt ngắn hơi hỗn loạn, cậu nhìn tôi một hồi, lại sờ lên mắt mình, tất nhiên trong lúc cậu ngủ, Ahmya đã lấy lại Âm nhãn rồi.

Jiro hốt hoảng ngồi bật dậy, như không tin được vào mắt mình, chụp lấy vai tôi nhìn qua nhìn lại, rồi run giọng nói:

- Sâu lười, cậu có thân thể rồi này!

Việc Jiro tỉnh lại quả thật là tin tốt lành nhất trong mấy ngày nay. Đáng tiếc đại ma vương Reo đang lam lũ rèn binh ngoài doanh trại, nếu hắn mà biết em trai yêu dấu của mình đã tỉnh, nhất định sẽ bay về ngay lập tức.

Jiro ngủ một giấc dài, thần sắc tươi tắn rõ rệt. Quỷ tộc có sức phục hồi đáng kinh ngạc, dù bị thương nặng tới đâu, chỉ cần một ít dược thảo và ngủ một giấc dài, vết thương sẽ tự động phục hồi. Jiro ngoài vẻ ngoài hơi gầy ra thì trạng thái tinh thần đều rất tốt. Cậu nhìn tôi chú mục, vui vẻ đến mức quên mất cha mẹ của mình vẫn ngồi bên bàn trà chờ mong. Hôm nay hai vị song thân kia mặc đồ đôi với nhau, toàn thân lam nhạt tinh tế, hoa văn cá nước sóng sánh sinh động.

Tôi đúng là đã có thân thể, nhưng thân thể này hoàn toàn giống y như cách mà Ken đã bước ra thế giới của tôi, đó là cách tái sinh từ một hình nhân máu. Vốn dĩ cấm thuật này rất phức tạp, cần một pháp sư có đẳng cấp rất mạnh để thực hiện, nhưng tôi lại mang trong người sức mạnh tái sinh thiên bẩm, bởi vậy máu linh hồn của tôi tự làm cho mình một "thân thể giả" từ hình nhân bằng giấy. Đại pháp sư có phù chú yểm trợ cho tôi, giúp tôi có thể tránh được nước cũng như sinh hoạt bình thường như một con người thực thụ. Mất một ít máu linh hồn khiến thôi suy nhược nằm bẹp cả một ngày, đầu quay quay, mắt hoa lên, chân bủn rủn, vậy nên ngày đầu tiên tôi có thân thể, chỉ có thể nằm thiu thiu trên giường của Ahmya yếu ớt hớp từng ngụm cháo huyết điểu. Bây giờ tôi hiểu vì sao mà Jiro lại ngủ tới quên trời quên đất, cũng thật phục cậu lúc vừa nhập hồn trở về còn có sức đi một mạch tới Y sư viện để tra cứu trong thư viện như vậy.

Trong mấy ngày tôi chờ Jiro tỉnh, tôi đã quen với hoàng cung, chạy nhảy thân thuộc chẳng khác gì nhà mình. Hôm nay tôi mặc bộ trang phục truyền thống của Herzlos, cả người một thân trắng trong thuần khiết, vạt tay áo rộng dài, điểm xuyết bằng mấy đoạn đai đỏ thắm, tà áo thêu những bông hoa tuyết trắng thuần sáng lấp lánh, trông tôi đã giống một Trưởng công chúa thực thụ, trên tóc trắng xõa dài còn có đính một chiếc cài bạc tinh xảo điêu khắc hình vòng hoa đẹp đẽ.

Tôi đung đưa chân mình chạm sàn, vui vẻ nói với Jiro:

- Xuống giường thử xem, coi chừng cậu đã mọc rễ bám vào cái giường rồi!

Jiro phụng phịu vờ dỗi, nhưng vẫn vén chăn xuống giường, đôi mắt phượng xinh đẹp đảo mắt nhìn quanh, phát hiện hai vị trưởng bối đang ung dung uống trà, ăn bánh Hoa Xương, loại bánh có vị ngọt nhẹ, phủ một lớp Hoa Xương có cánh hoa trong suốt, nhụy vàng.

- Phụ Hoàng, Mẫu Hậu! - Jiro ngoan ngoãn xuống giường cúi chào hai người. Tôi tiện tay nên gấp chăn lại cho cậu.

Quỷ vương đưa mắt nhìn đứa con trai hiền lành trước mặt mình, ánh mắt đầy vẻ cưng chiều. Còn Hoàng Hậu Megumi sốt ruột đã vội kéo Jiro đứng dậy.

- Bỏ qua nghi thức, con vừa mới khỏe lại thôi!

- Nhìn kìa! - Quỷ vương vẫn nhồm nhoàm nhai bánh vừa đưa khuỷu tay đẩy nhẹ Hoàng Hậu - Công chúa còn gấp chăn cho Jiro nữa, ôi thật là một khung cảnh êm đềm ngọt ngào.

Tôi nghe xong liền hoảng hốt thảy cái chăn gấp còn chưa được đẹp lắm qua góc, không thèm làm nữa. Quỷ vương phì cười tặc lưỡi, hối thúc Jiro:

- Con trai, mau thay lễ phục, chuẩn bị, lát nữa tổ chức lễ đính hôn luôn! Rèm lễ treo ở Vọng tuyết đài cũng được năm ngày rồi đấy!

Tôi và Jiro trố mắt, đồng thanh gào lên:

- CÁI GÌ?


Bình Luận (0)
Comment