Người Giấy

Chương 59


Qua hết một ngày thì Saito Ken và tôi không còn nhắc gì về những giao kèo. Cả hai ngầm hiểu rằng không nên dày vò tâm lý của đối phương như vậy nữa. Hai bên rất hòa thuận chung sống với nhau. Ken vẫn như mọi ngày, chuẩn bị đồ ăn cho tôi, tỉ mẩn dọn dẹp nhà cửa, chăm sóc cây cối, rảnh rỗi thì bắt đầu mượn máy tính dùng. Ở Quỷ tộc người ta cũng có công nghệ như máy tính thì chắc là Baridi cũng có. Tôi cũng không bóc mẻ chuyện cậu nói mình là tay mơ không biết gì về công nghệ mà tay cứ di chuột lướt web với bấm bàn phím mượt mà vậy đâu.

Ngày cuối tuần, tôi ở nhà đọc sách, ôn bài. Buổi xế chiều, tôi đi mua một chút đồ, đó là mấy sợi dây đèn trang trí. Tôi loay hoay một buổi chiều, căng dây đèn, rồi kê bàn gỗ ở ngoài sân thượng, trở thành một chỗ đầy thơ mộng để ngắm sao.

Buổi tối rất an lành, bầu trời có sao đêm vằng vặc, gió nhè nhẹ thổi mát, con phố yên tĩnh, bàn ăn đơn giản có Saito Ken ngồi cùng, chúng tôi ăn tối trên sân thượng có ánh đèn trang trí lấp lánh.

- Khoai tây nghiền thật ngon! - Tôi vừa ăn vừa tít mắt cười. - Tôi không tưởng tượng được một Hoàng tử lại nấu ăn ngon đến thế!

Đôi mi Ken rung rinh, cậu ăn rất từ tốn, nói:

- Trước khi là Hoàng tử, tôi từng sống như là thường dân, không ở phủ Quốc sư mà ở một nơi cách rất xa trung t@m Đế Đô. Lúc nhỏ tôi rất bám mẹ, mẹ tôi là một phụ nữ đảm đang, bà hay cho tôi vào bếp nghịch. Sau đó bà mất, cha tôi ăn uống thường rất kén, tôi luôn cố nấu những món mẹ từng nấu để làm ông ấy vui.

Thường dân? Lại vờ khiêm tốn. Cha cậu ấy là một trong những người có quan tước cao nhất trong Vương quốc. Cuộc sống của cậu ta sinh ra đã là một thiếu gia ngậm chìa khóa vàng rồi. Cộng thêm hồng phúc của đại gia tộc nhà mình, cậu ấy có muốn làm thường dân cũng hơi bị khó.

- Sao cậu phải sống như vậy? Nghe nói nhà cậu thuộc hàng gia thế khủng lắm mà?

Ken nheo mắt, mông lung nói:

- Không biết nữa, chắc tại tôi xui xẻo sinh ra ngay lúc cây Thần Thụ suýt úa tàn. Ông nội sợ rằng người ta đồn đoán lung tung chuyện tôi chào đời là điềm dữ nên mới cho cha mẹ tôi đưa tôi ra ngoại thành sống. Ngày sinh của tôi cũng bị lùi về sau một chút, từ mấy ngày cuối năm trở thành đầu năm. Nói đúng thì tôi phải gần tròn 23 tuổi, chứ không phải 22 tuổi đâu.

Thần Thụ à? Tôi đã từng đọc được lịch sử của Baridi, có biết qua loài cây Thần Thụ có sắc đỏ như máu sừng sững như một ngọn núi lớn vươn tán cây che chở cả Đế Đô. Thần Thụ không chỉ là cây tín ngưỡng của dân Baridi mà là của thế giới phép thuật vì đó là cây cổ thụ có tuổi đời lên tới hàng trăm ngàn năm, không ai rõ được số tuổi thực sự của nó. Thủ đô của Baridi đặt dưới ngay chân cây cổ thụ, đó là một cảnh đẹp cực kỳ mỹ lệ và hùng vĩ. Nhờ vào sức mạnh của cây mà thủ đô của Baridi không bị ảnh hưởng bởi giá rét của tuyết. Thành phố của Đế Đô rất đông đúc và xếp chồng lên nhau vì lượng cư dân rất nhiều. Nhưng để sống được ở nơi đó thì chắc chắn là chi phí và mức sống cũng rất đắt đỏ, tựa như Đô Thành vậy. Từ mấy trăm năm trước, các pháp sư đã tạo được những trận pháp chống tuyết đổ vào một phạm vi khá hiệu quả, áp lực dân số của thủ đô Đế Đô cũng giảm tải hơn. Đúng là có một đoạn thông tin tôi đọc có nói khoảng hơn hai mươi năm trước Thần Thụ từng xảy ra hiện tượng rụng lá. Lúc đó người ta còn bảo rằng thời điểm thế gian tận thế đã đến. Những gia đình có trẻ con sinh ngay lúc đó chắc cũng sẽ làm như nhà Ken, cật lực giấu đứa bé đi để tránh phải điều tiếng không đáng có.

Hóa ra vì vậy mà Ken mới thạo việc nhà tới vậy, là do đã từng có một tuổi thơ bình dị.

- Cậu nấu ăn ngon lắm, hương vị hài hòa, ngày nào tôi cũng trông tới giờ ăn hết ấy. Đồ ăn ở bên Herzlos ngán lắm, kiểu chủ yếu là sữa với trứng, chỉ có trái cây nhập khẩu là ngon thôi. - Tôi bình luận. Đồ ăn của cậu luôn dễ chịu, lại mang một vẻ ấm áp thân quen, giống như là gia đình.

Tôi từng mài mò tìm thông tin cả về phía Quỷ tộc lẫn Baridi. Mạng lưới thông tin của thế giới phép thuật khép kín theo các liên minh, thông tin tôi tìm được về Baridi công khai là rất ít. Cũng giống như Quỷ tộc vậy. Nhất là thông tin từ phía tộc người cá càng ít ỏi đến thảm thương, vì họ sống kín đáo dưới mặt nước, lại rất chịu khó giấu đi thực lực.


Sau khi tôi thấy được các công trình khoa học của cả Herzlos và Elurra thì tôi đoán được Baridi chỉ có bằng đến hơn như vậy, bởi đó là nơi có nền văn hiến và lịch sử lâu đời nhất. Cư dân của nước này có được sống ở một nơi không quá khắt nghiệt như hai nước còn lại, vậy nên họ sẽ phát triển thuận lợi hơn rất nhiều.

Thông tin mà tôi biết được là tin tình báo trong nội bộ quân đội. Jiro thấy cũng chẳng có gì phải giấu nên có cho tôi biết vài tin. Tỉ như là gia tộc Saito, đó là gia tộc có nhiều tiến sĩ nhất, nắm trong tay nhiều kĩ thuật chú thuật quan trọng có tính đột phá, rất nhiều chú thuật mới được phát minh xuất phát từ gia tộc này. Họ được thần dân yêu quý, mà vào đời cha của Saito lại là một dũng tướng lẫy lừng, tiếng thơm lại càng vang xa. Trong khi gia tộc họ ngoại của tôi là Shimizu, đã rơi vào giai đoạn suy tàn, Quốc vương có không có nhiều con trai, bọn họ còn lập kế hại nhau để tranh giành vương vị mà trở nên xâu xé phe phái, rốt cuộc đều chết hết cả. Nữ hoàng quá cố Shimizu Yura, tức mẹ của tôi là công chúa nhỏ nhất, cũng là đứa con duy nhất còn sống sót mang dòng máu chính thống hoàng gia. Bà ấy vốn chưa từng ham thích vương vị, nhưng phải bước lên quản lý đất nước.

Baridi trong tay bà từng là một quốc gia ổn định, lúc đó gia tộc Watanabe đã từng bước một thôn tính quân quyền. Họ cho tất cả con cái theo nghiệp nhà binh, liên tục đổ máu vì quốc gia, trở thành một gia tộc công thần oanh liệt, chỉ tiếc thay người trị vì là Nữ hoàng, gia tộc Watanabe không hề muốn các con trai của mình trở thành Hoàng Quân kết hôn cùng Nữ hoàng, vì như vậy chính là tự mình cắt đứt sự nghiệp binh chủng của bản thân. Số tiểu thư sinh ra trong gia tộc vốn để làm con cờ bước lên vị trí Hoàng hậu nếu có một Quốc vương lên ngôi, cuối cùng lại bị lãng phí. Bởi vậy, mẹ tôi đúng là cái gai trong mắt của gia tộc họ. Chỉ cần một người tự xưng vua bước lên, họ sẽ đem một cô gái ưu tú, diễm lệ nhất dâng lên để trở thành Hoàng hậu, rồi sinh ra Hoàng tử có phân nửa dòng máu Watanabe trong người. Họ không mang tiếng tạo phản, vẫn là đại công thần hết mình vì quốc gia.

Và người được chọn là Saito Atsushi, chỉ tiếc là ông ấy đã từng có một người vợ, cùng một con trai là Saito Ken, nhưng trong lúc vương quốc hỗn loạn vì mẹ của tôi phát điên lạm sát, mẹ của Ken đã ra đi oan uổng. Cha của Ken đã cố gắng chống cự lại cơn điên loạn của Nữ hoàng Yura, sau đó cũng hạ được bà. Gia tộc Watanabe tôn ông lên làm Quốc vương, đem tội danh tàn sát dân tộc đổ lên gia tộc Shimizu để diệt cỏ tận gốc, sau đó cử trưởng nữ xinh đẹp sắc sảo lên làm Hoàng hậu - mẹ kế của Ken, củng cố vương vị cho Atsushi, bà ta sinh ra Yuu. Vị trí Trưởng hoàng tử mất đi, cơ hội để đứa cháu ngoại nhà Watanabe trở thành Thái tử cũng khó khăn hơn. Vậy nên, Ken một lần nữa trở thành một cục u nhức nhối trong mắt họ. Đây chính là nguyên nhân cha của cậu để cậu đến tận tuổi 20 vẫn chưa lập thành Thái tử, vì như vậy, càng dễ dàng đẩy cậu đến nguy hiểm hơn. Nhưng rốt cuộc, cậu vẫn phải bỏ mình.

Tính ra, sự tranh giành quyền lực ở Baridi mưa tanh gió tưởi hơn hẳn Herzlos. Người dân Herzlos chỉ tôn sùng kẻ mạnh nhất. Chênh lệch thực lực cũng rõ ràng giữa Hoàng tộc và thường dân. Vì vậy hoàng tộc luôn cố gắng duy trì hôn nhân cận huyết để có những đứa con xuất sắc nhất, họ dạy dỗ con trẻ yêu thương nhau, đoàn kết với nhau. Điều này có thể thấy rất rõ từ cách dạy con của chú tôi và cả cách quản lý dàn phi tần của ông ấy. Chú tôi đối xử với từng đứa trẻ trong nhà đều là kiểu ấm áp, chân thành như một người cha bình thường trong gia đình, đối với các vị phi thì đều xem như tri kỉ lâu năm hơn là yêu thương. Tôi cảm thấy mối quan hệ của mấy phi tần còn khắn khít hơn cả, họ đều ung dung tự tại, không thèm tranh giành tình cảm đế vương mà tự tìm thú vui cho mình, cả nhóm phi tần tụ họp nhau vui đùa mặc kệ ông chú già của tôi vất vưởng đâu đó. Thật đúng chỉ có hoàng thất Quỷ tộc mới vậy luôn!

Sự tình lúc cha mẹ tôi quen nhau thế nào không ai biết cả. Jiro chỉ kể cha tôi từng mất tích trong một trận chiến, trở về với đội quân vào mấy năm sau trong một đêm bão. Có lẽ họ gặp và yêu nhau trong khoảng thời gian ông mất tích không chừng. Nói chung không ai biết được chuyện của họ.

- Tôi vẫn thường suy nghĩ, một người từng yêu mẹ tôi như vậy, sao có thế tái hôn với người khác? Vương vị quan trọng đến vậy sao? Có thể chung sống với một người mình không yêu?

Lời nói của Ken làm tôi suy nghĩ rất lâu. Có thể chung sống với người mình không yêu? Tôi đưa mắt nhìn qua cổ tay mình, rồi nghĩ về gương mặt của Jiro. Cậu ấy tốt với tôi nhiều như vậy, mà tôi vẫn không thể động lòng.

- "Lời thề thủy chung" có thể hóa giải được sao? - Tôi hỏi cậu.

Saito Ken cười nhẹ, chiếc nĩa cuộn mì sắp đưa lên miệng lại thả xuống.

- Được chứ, với điều kiện, một trong hai người phải chết. Lúc mẹ tôi hấp hối, bà đã hóa giải huyết thệ, bà nói rằng, cuộc đời quá dài để cha tôi chịu đựng nỗi cô đơn.

"Cùng lắm là tôi hóa giải" Lời thề thủy chung "!" - Câu nói của Jiro vang lại trong đầu, khiến khóe môi của tôi giật giật. Jiro ác nghiệt như vậy, lại thong dong bình thản thả tôi về gặp Ken, cũng vì biết rõ kết cục này.

- Saito Ken, tôi hỏi cậu, nếu như cậu là một đế vương, cậu có sẵn sàng từ bỏ tất cả để lấy người mình yêu không? Hay sẽ chọn người có thể giúp ích cho mình?

Có một cơn gió lộng thổi qua sân thượng, tóc cậu ấy phất phơ bay. Thời gian trôi qua, nhưng tóc cậu vẫn nguyên như ngày tôi đưa cậu đi cắt tóc, không dài hơn một phân. Nếu là một người giấy, cậu ấy sẽ mãi giữ được bộ dạng trẻ trung này. Ken bây giờ thực sự đã 22 tuổi, nhưng trông khuôn mặt vẫn như một thiếu niên, có vẻ đơn thuần tinh sạch, đôi mắt có sự bất cam của tuổi trẻ, dáng hình cũng chưa thực sự rắn rỏi hoàn toàn.

Ken lấy một ít salad trong dĩa lớn đem về dĩa của mình, cậu khẽ đưa mắt nhìn tôi, rồi nói:

- Nếu muốn, tôi sẽ có được cả vương vị, lẫn người mình yêu.

Tôi cong môi cười như không cười, chép miệng:

- "Quân muốn giang sơn, muốn mỹ nhân!" - Rồi thở dài, lắc đầu - Nếu đơn giản như vậy, cậu nghĩ một người kiêu ngạo như cha tôi sao lại phải bỏ mình?

Thực lực của cậu có vang dội cỡ nào cũng không lẫy lừng bằng cha tôi năm đó. Ông ấy là Quỷ vương, ông ấy là Chiến thần, rốt cuộc cũng vì tình yêu mà vong thân.

Ken cụp mắt, giọng nói lạnh lẽo, như trong đó mang theo chút run run:

- Tôi sẽ không yêu một người đối địch mình!

Nói tới đây cậu ấy bị một cơn đau co giật đến nỗi đánh rơi chiếc nĩa xuống đất, tay đưa lên ôm ngực.

- Sao thế? - Tôi lo lắng hỏi.

Cậu nhăn nhó, xua tay:

- Độc tình, tôi vừa nói không yêu đối địch của mình. Nhưng quên mất cô là người tôi đang bắt buộc phải yêu.

Tôi cười buồn, cũng không còn muốn ăn nữa. Cậu.. có bao giờ xem tôi là người đồng tộc chưa?

Nếu như cậu xem tôi là một người Baridi từ đầu, tôi có thể đánh liều một cuộc đời mai danh ẩn tích cùng cậu trở về nơi đó. Nhưng quan hệ của hai chúng ta không đời nào có chuyện đó được! Thâm tâm cậu luôn cho rằng tôi ở phía đối địch của cậu, chưa bao giờ nhớ rằng tôi có một nửa dòng máu của người Đế Đô.

Ngẫm lại, tôi giống một con thiêu thân yêu thích ánh đèn, vì nó rất ấm áp. Tôi không có gia đình, chỉ vì cậu cho tôi sự ấm áp nhất thời, tôi liền nhảy xổ vào hưởng thụ, mặc kệ sẽ bị sức nóng đó thiêu đến cháy da xém thịt, thiêu đến thành tro tàn.


Không hiểu sao tôi lại không thể yêu thích Jiro như cái cách tôi đâm đầu yêu thích Ken được. Tôi luôn cảm thấy Jiro áp bức quá, cho dù cậu ấy tốt với tôi lắm, nhưng tôi luôn muốn kính trọng cậu như một người anh lớn hơn.

- Cô lại thơ thẩn rồi!

Ken từ bên kia bàn ăn, đưa bàn tay mình đến xoa đầu tôi. Tôi đã bị trọc tóc, rất xấu xí, lúc nào cũng đội một chiếc mũ len trên đầu không gỡ xuống.

- Bộ con trai nào cũng thích xoa đầu con gái à?

Ken phì cười, rụt tay lại.

- Chỉ là thấy đầu cô buồn cười, ngứa tay nên xoa.

Tôi tự ti, nhăn nhó, kéo cái mũ xuống thấp hơn.

- Lúc trước tôi cảm thấy cô rất vô tâm, vô tư. Nhưng mà bây giờ lại thấy có chút chiều sâu hơn. Chắc do gần đây cô ít nói hơn.

Trước kia tôi đâu có nhiều muộn phiền đến vậy. Tuy tôi sống đơn độc, nhưng ngày ngày đến trường, có bạn bè, có tranh vẽ, có ước mơ phía trước. Dù gì tôi cũng không phải lo nghĩ tại sao mình lại thế này, mình lại thế kia như bây giờ!

Ngẫm lại cậu ấy nói cũng đúng nên tôi không nổi quạu nổi. Tôi liền bẻ lái qua chuyện khác:

- Có thể biến cho tóc dài ra không?

- Được chứ! - Ken nói - Nhưng mà làm như vậy sẽ dọa người khác thì sao?

Ờ nhỉ! Chắc chắn Ban Mai sẽ hét toáng lên vào chất vấn nguyên nhân vì sao tóc tôi trong một đêm bỗng dài như suối cho mà xem. Tốt nhất vẫn nên để vậy.

- Thật ra không cần phép thuật, thể chất của người Quỷ tộc vốn tự phục hồi được mà. Nhưng cơ thể cô đang bị phong ấn, chỉ là một cơ thể máu thịt bình thường, bởi vậy người của thế giới này không tìm ra sự bất ổn của cô. Nếu phong ấn mất đi, sức mạnh thực sự sẽ cuồn cuộn chạy về, cơ thể sẽ trở về đúng y hệt nguyên hồn.

Ủa? Hóa ra không phải toàn bộ người của thế giới phép thuật đều có khả năng phục hồi tự nhiên mà chỉ có Quỷ tộc thôi sao? Nếu đúng vậy, phong ấn mà vỡ ra, tôi sẽ trở về với mái tóc trắng sao?

- Ken này, vậy phong ấn đó khi nào vỡ? - Tôi nheo nheo mắt hỏi.

Ken nhún vai, đáp:

- Làm sao tôi biết được! Vả lại sức mạnh do cấm thuật ép vào người cô là sức mạnh của Chiến thần Katsuo, cô không sợ nó mạnh đến mức bản thân không kiểm soát được à? Cái đó mới là nguy hiểm. Sức mạnh của mỗi người vốn là do cơ thể thích nghi theo năm tháng, còn cô nghĩ xem, máu linh hồn mạnh mẽ bị rót vào người rồi lại bị nén lại đến mức tối thiểu, đột nhiên phong ấn vỡ khiến cho sức mạnh dồn nén bao năm đột ngột phát ra, đó là sức mạnh tái sinh không kiểm soát, chính là thứ tôi cần để hồi sinh đấy! Lúc đó.. nhiều khi cô chịu không nổi mà phát điên hoặc chết đi không chừng!

Tôi rùng cả mình, vậy là đây là thủ đoạn ban đầu cậu ta muốn dùng để tự cứu mình đó ư? Sức mạnh tái sinh không kiểm soát.. Uầy, hôm rồi tôi hỏi Jiro tôi đủ sức gọi hết âm binh trong lục địa không, cậu ta còn bảo tôi vô dụng rõ ràng!

- Vậy phải làm sao đây?

- Phá phong ấn từ từ, đó là một biện pháp. Nhưng nếu cô gặp chuyện gì đả kích quá khiến cho phong ấn tự vỡ thì cũng hết cách, tới đó thì tùy số cô tới đâu thôi, tôi không cứu được. Ban đầu, tôi chỉ định làm vỡ phong ấn của cô rồi về với xác mình thôi. Nhưng bây giờ thì không thể.

Ừm, trúng Độc tình rồi! Cậu dám làm gì tôi à? Con sâu béo đó sẽ làm cậu đau đớn tới chết!

Tôi ăn xong rồi, tự nhiên lại thấy buồn cười, đứng dậy, tay vỗ vào ngực cậu, giọng bông đùa:

- Sâu ngoan, nhờ mày mà tao cảm thấy an tâm với con người này! - Xong rồi vui vẻ bưng dĩa xuống nhà.

Lúc đi tắm tôi cố nhìn vào tấm gương, tìm xem phong ấn ở đâu. Trên người tôi chỉ có vài nốt ruồi, nhưng sau lưng tôi có một cái bớt nhỏ màu đỏ hình nụ hoa chúc đầu, đã có từ bé. Phải cái này không nhỉ? Tôi cố đưa tay ra sau chạm vào nó, chẳng có cảm giác gì cả.

Ngày nghỉ trôi qua rất nhanh, tôi nóng lòng muốn đi học lại lắm rồi. Sáng thứ hai tôi dậy sớm hơn cả Ken. Cậu ta uể oải mò dậy làm đồ ăn sáng cho tôi. Vì tôi đang giàu nên đồ ăn trong nhà đều đắt tiền, bổ dưỡng hơn bình thường nhiều. Tôi còn mua thật nhiều chocolate nước ngoài mà ngày xưa Ken đòi ăn chất trong tủ lạnh. Nói chung tủ lạnh của tôi bây giờ đầy ắp đồ ăn đến độ gần không khép cửa lại được.

Tôi đội tóc giả, rồi đội mũ len, nhìn vào gương thấy cũng không tệ. Đôi mắt to tròn, da mặt hơi tái, môi hơi nhạt nên tôi phải tô chút son dưỡng có màu cho có sinh khí. Sau đó tôi đeo kính to bản vào, nhìn cứ thấy buồn cười. Ken mỗi ngày luôn ở trong nhà ru rú như vậy. Khi ra ngoài mua đồ, cậu ấy sẽ vẽ một lá bùa che mắt người, trở thành hình dạng phụ nữ dịu dàng, nhã nhặn.

- Ăn nhanh đi, có tài xế đến đón đi học kìa! - Cậu ta đang dùng bùa che mắt, đi ra cửa nhà nhìn người vừa bấm chuông rồi vào báo với tôi.


Dương Hiểu Khiết thật là! Tôi ổn mà, vậy mà vẫn cắt cử tài xế tới đón.

Trước khi ra ngoài cửa, đột nhiên Ken ghịt khuỷu tay tôi lại, rồi dùng giọng lạ lùng, căn dặn:

- Để mắt tới Lý Uyển Nghi, xem con bé đó có gì bất thường không!

Ủa cái gì liên quan tới bà Nghi ở đây? Bộ cậu trông thuận mắt với con người đó hả?

- Sao thế? - Tôi khó hiểu, hỏi vặn.

- Thì cứ xem xem cô ta có biểu hiện gì bất thường không, nhớ không được ở một mình với cô ta, nếu thấy có gì đó bất thường thì hãy chạy đi ngay!

Cái giọng nghiêm túc này làm tôi nổi hết da gà. Tôi vốn sợ chị Lý Uyển Nghi rồi, bây giờ cậu ta còn nói như vậy, có lẽ tôi thấy chị ta ở đầu dãy lớp thì phải đi đường tắt né luôn cho lành quá!

Tôi gật đầu, rồi vào chiếc Mercedes đen bóng loáng của nhà Khiết, đi đến trường. Tự đi xe riêng nên xe không dừng ở cổng trường như mọi lần tôi đi nhờ xe Khiết, mà chiếc xe chạy đến tận bãi đỗ xe hơi trong trường.

Trường An Đằng là một trường danh tiếng với mức học phí ngất ngưởng, vốn có rất nhiều xe sang ra vào, có thêm một chiếc Mercedes cũng chẳng có gì lạ. Nhưng lạ là người bước xuống xe là tôi. Từ lúc tôi bước xuống xe đi tới lớp, những người không quen đều nhìn tôi xì xầm, ánh mắt sợ hãi cũng có, kì quặc cũng có, bất ngờ cũng có. Chuyện của tôi tuy có tương đối lùm xùm, nhưng cũng đâu đến mức để họ nhìn ngó như vậy ta? Đám bạn quen mặt thì gặp tôi đều vui vẻ mỉm cười, đứng hỏi thăm vài câu, nhưng không một ai dám đứng gần tôi cả.

Ủa gì kì vậy?

Không khí của 11B mới là đáng sợ, một lớp vắng ngắt, vài đứa ngồi chia nhau mỗi góc cúi đầu làm bài hoặc nghịch điện thoại, họ thấy tôi vẫn mỉm cười, nhưng rất nhanh cúi đầu làm việc riêng.

Bộ mặt tôi dọa người lắm hả?

Tôi nhún vai, không hiểu nổi chuyện gì đã xảy ra, chỉ có thể bỏ ba lô xuống làm nốt mấy bài tập Hóa vẫn chưa xong. Ngồi suốt một buổi, đến lúc tiếng chuông báo tập họp đã điểm rồi, mọi người bắt đầu vào lớp đông hơn. Con nhỏ Ban Mai vẫn chưa đến. Tôi ngẩng đầu, nhìn ghế của Ngô Song Kỳ vẫn trống trơn nên đi lên bàn giáo viên xem thử.

- Sao giờ này Kỳ vẫn chưa lấy sổ đầu bài nhỉ?

Cả lớp lầm rầm tiếng nói bỗng nhiên im lặng. Mọi người trợn tròn mắt nhìn tôi.

Hoàng Quyên hình như mới chuyển chỗ xuống bàn cuối, con nhỏ nhìn tôi một cách xa lạ như rớt từ hành tinh khác xuống:

- Lớp phó à, cậu.. chưa đọc tin trong group lớp hả?

Hả? Tin gì? Tôi phẫu thuật mắt nên có thèm vọc điện thoại đâu!

Trong khi tôi còn ngây ra như nai tơ thì Thái Ngọc Ban Mai vừa tới, nó kịp nghe được mấy câu, hốt hoảng kéo tôi xuống bục lớp, rồi đưa mắt nhìn chỗ ngồi của Ngô Song Kỳ.

- Tiểu Anh, cậu không đọc tin nhắn hả? - Nó rù rì.

Tôi lắc đầu, không biết.

Ban Mai dùng bộ mặt rất miễn cưỡng, ghé tai tôi, nói ra một tin động trời:

- Ngô Song Kỳ.. chết rồi!


Bình Luận (0)
Comment