Người Hai Mặt

Chương 46


Khương Dương nhìn chăm chú, Lận Thời Thương bất giác sững sờ.
Tiếng mưa lộp độp ngoài cửa xe kéo về ký ức của anh, trở về 7 năm trước.

Khi đó, Khương Dương cũng nhìn anh chăm chú như thế này.
Ánh mắt đó, chuyên chú và cố chấp.
Khi anh và Khương Dương gặp nhau lần đầu tiên, đó cũng là một ngày mưa.

Khi đó, Khương Dương mới chỉ sinh viên năm nhất Học Viện Cảnh Sát Nghi Ninh.

Từng sợi tóc ngập tràn mùi nắng.
Hầu hết tình yêu tuổi trẻ, đều giống nhau.
Như bao tiểu thuyết ngôn tình khác, họ gặp nhau dưới mái hiên che mưa.

Nghi Ninh là một thành phố ven biển ở phía nam, mới bước sang tháng 9, hoa phượng trên cành còn chưa rụng, dưới sự gột rửa của cơn mưa mùa thu, chúng càng nở rộ rực rỡ.
Mưa thu nhẹ lành lạnh, muôn hoa khoe sắc.

Mọi thứ đều tươi đẹp.
Tuy nhiên, sự việc sau đó bắt đầu đi chệch hướng.
Ngày mưa thu, dưới mái hiên, Lận Thời Thương tạm thời không có ý định yêu đương quay đầu đi, liền thấy Khương Dương tươi cười với anh, vươn tay, sau đó…
Dứt khoát đẩy anh vào tường!
Lận Thời Thương: “…”
Gió tháng 9 thật ầm ĩ, Lận Thời Thương còn chưa kịp bị gió quấy rầy, đã nhìn thấy khóe miệng của cô gái trước mặt dần cong lên, nhưng lại đột nhiên vặn vẹo lại cứng ngắc.

Lận Thời Thương: “? ? ?”
Đây là đang biểu diễn gì đây!
Ban đầu, Khương Dương muốn cố gắng hết sức để thể hiện nụ cười “ba phần lạnh lùng, ba phần giễu cợt và bốn phần thờ ơ” của bá đạo tổng tài, nhưng biểu cảm này không phải là thứ mà một người bình thường như cô có thể làm được.

Cuối cùng, cô không còn cách nào khác là phải từ bỏ, chỉ có thể lắc điện thoại với Lận Thời Thương: “Anh à, em thích anh đó! Thêm tài khoản WeChat được không?”
Một loạt hành động kỳ lạ của Khương Dương làm bạn bên cạnh giật mình, vội chọc ngón tay vào cô: “Sai rồi, sai rồi!”
“Làm sao vậy?”
Khương Dương tủi thân: “Không phải cậu nói, nếu nhìn thấy nam sinh mình thích thì bắt chước theo mấy câu trong tiểu thuyết ngôn tình sao??”
Vẻ mặt người bạn vô tội: “Bắt chước nhầm rồi, nhầm rồi! Khương Dương, mình nói cậu bắt chước theo nữ chính trong sách, không phải nam chính!”
Khương Dương: “…”
Cho đến tận bây giờ, chỉ cần nhớ lại vẻ mặt chán nản lúc đó của Khương Dương, Lận Thời Thương vẫn là không tự chủ được nở nụ cười.
Nhưng thời gian thấm thoát trôi qua.
Bảy năm trôi qua trong nháy mắt, một nhân vật trong sự kiện năm đó đã quên đi việc này từ lâu.
Chỉ còn lại một mình anh là vẫn cất giữ những kỷ niệm đó.
Sự im lặng đóng băng trong màn đêm vô tận, tiếng mưa ngoài xe càng lúc càng lớn.

Vô số hạt mưa đập vào kính trước xe, không ngừng rửa sạch đi những ký ức đó.
Lận Thời Thương ngước mắt lên.
Đôi mắt thuộc về Khương Dương trước mặt anh vẫn sáng ngời và nóng cháy.

Như thể có một tia lửa ẩn giấu đốt cháy cả thảo nguyên, có thể đốt cháy anh trong khoảnh khắc, chỉ để lại một trái tim chân thành trong máu thịt.
“Lận Thời Thương, anh yêu em, hay là sợ em?”
Khương Dương kiên trì lặp lại: “Không phải sợ…”

Đôi môi mỏng của Lận Thời Thương mấp máy, những từ “mà là yêu” gần như thốt ra nhưng cuối cùng lại bị mắc kẹt trong cổ họng anh.
Tựa như nuốt phải vật nhọn.

Da tróc thịt bong, máu tươi đầm đìa.
“Khương Dương, đây là lần thứ hai cô theo đuổi tôi.”
Giọng nói Lận Thời Thương khô khốc, khuôn mặt chìm vào trong góc tối, nhìn không rõ nét mặt: “Cô từng nợ tôi một cuộc hẹn, đã quên rồi đúng không? Mọi việc không thể quay lại được.”
Đôi mắt Khương Dương sáng lên: “Em có thể bù lại cuộc hẹn đó!”
“Không thể quay lại.”
Lận Thời Thương rũ mắt xuống tránh đi ánh mắt của cô, dối lòng: “”Đã từng” mãi mãi chỉ là “đã từng”.”
Anh đẩy Khương Dương ra, bước nhanh vào màn mưa.
Mưa to xối xả, hạt mưa lạnh như dao, cắt vào mặt Lận Thời Thương.

Anh không dám quay đầu nhìn lại, cũng không phải vì dứt khoát, mà là sợ một khi quay đầu lại, sẽ không tự chủ mà dừng lại.
Chỉ có anh biết, đây là chạy trốn.
Xung quanh anh có quá nhiều nguy hiểm, không biết lúc nào sẽ đến, chỉ có tránh xa Khương Dương mới là cách bảo vệ tốt nhất cho cô.
“Này, Lận Thời Thương! Xe của anh!”
Nhìn thấy Lận Thời Thương đi xa, Khương Dương bất lực xuống xe và đuổi theo anh.

Mãi cho đến khi mưa lớn che khuất hoàn toàn bóng dáng của anh, Khương Dương mới mệt mỏi quay về xe.
Cái kết của màn tỏ tình này đúng là oanh liệt không ngờ.
Cô đã từng nghĩ rằng mình sẽ bị Lận Thời Thương từ chối, nhưng cô không bao giờ nghĩ rằng phản ứng của anh lại lớn như vậy.


Thậm chí trước khi anh trả lời xong câu hỏi của cô, anh đã bỏ xe và rời đi.
“…Chậc chậc, không phải sợ à?”
Khương Dương cau mày, liên tục nghiền ngẫm nửa câu trả lời Lận Thời Thương đưa ra.
Nếu như lúc đó đồng tử Lận Thời Thương giãn ra không phải vì sợ hãi, như vậy chỉ có một khả năng khác, đó là yêu.
Nghĩ tới đây, tâm trạng Khương Dương lập tức chuyển từ ảm đạm sang vui vẻ.
Nhưng tại sao Lận Thời Thương lại không nói gì?
Khương Dương cảm nhận được mong muốn che giấu của anh, không thể hiểu tại sao anh lại làm vậy.
“A…”
Khương Dương nhìn hạt mưa rơi trên cửa kính xe, thở dài, “Ai cũng nói “lòng dạ đàn bà như mò kim đáy biển”, lòng dạ đàn ông không phải cũng khó đoán vậy sao?”
Chẳng hạn như…Cô không thể hiểu được lòng dạ của Lận Thời Thương.
Lúc này, một chiếc ô tô khác lao vào khu dân cư bên cạnh.

Đèn pha màu cam ngay lập tức xuyên qua màn mưa, chiếu sáng ghế lái trống.
Trong kẽ hở của đệm ghế lái, để lộ mờ một góc bìa cứng.
Tấm bìa cứng kia có màu nhạt, mơ hồ hiện lên những hoa văn đơn giản, lúc này phản chiếu ánh đèn pha, khiến nó đặc biệt bắt mắt trong xe.
Chẳng lẽ Lận Thời Thương vội vàng rời đi do để quên đồ?
Khương Dương cầm điện thoại di động lên, vừa định gọi cho Lận Thời Thương để nói thì nhận được một cuộc gọi của đội phó Trần Lãng Phong.
Cô bắt máy: “Alô? Đội phó Trần, có chuyện gì vậy?”
“Đội trưởng, khi chúng tôi bắt giữ Thái Đệ, chúng tôi tìm thấy một chiếc kẹp sách trong cuốn sách mà Thái Đệ mang theo.”
Trần Lãng Phong dừng một chút, sau đó nói: “Lúc đầu tôi cho rằng chuyện này không quan trọng nên không báo cáo, nhưng bây giờ nghĩ lại, tôi luôn cảm thấy hơi kỳ lạ.”
“Kỳ lạ? Lạ chỗ nào?”
Trần Lãng Phong ở đầu bên kia điện thoại im lặng một lát: “Mơ hồ có một loại cảm giác, muốn nói rõ nhưng không biết nói sao.”
Khương Dương đành phải hỏi phương diện khác: “Chiếc kẹp sách đó trông thế nào?”
“Chất liệu của chiếc kẹp sách có lẽ là bìa cứng.”
Trần Lãng Phong đã mô tả rất chi tiết cho cô: “Màu nền của bìa cứng rất nhạt, gần giống với màu trắng.


Hơn nữa, ở các góc của chiếc kẹp sách, có hoa văn đơn giản…”
Khương Dương càng nghe càng sợ hãi.
Hình dáng mà Trần Lãng Phong mô tả không phải là giống với mảnh bìa cứng trên ghế lái của Lận Thời Thương sao?
Các chi tiết cũng giống nhau!
Cô hít một hơi thật sâu, nhanh chóng đưa tay ra, từ giữa hai tấm đệm ngồi của ghế lái lôi ra tấm bìa cứng.
Đúng là một chiếc kẹp sách!
Chất liệu bìa cứng, màu sáng, hoa văn ở các góc và có một câu được viết ở mặt trước của kẹp sách.
Trong khoảnh khắc, trái tim Khương Dương đập kịch liệt.
“Đội phó Trần…”
Cô vội vàng nói, ngắt lời miêu tả của Trần Lãng Phong: “Mặt trước của Thái Đệ có viết một câu thoại nổi tiếng của Yukio Mishima, “Hoa hồng và rắn vốn là bạn bè.

Đến buổi tối, chúng chuyển hóa cho nhau” đúng không?”
“Đúng! Trên đó viết như vậy!”
Trần Lãng Phong kinh ngạc hỏi: “Đội trưởng, làm sao cô biết?”
Đối mặt với câu hỏi của anh, Khương Dương không nói được lời nào.

Rất nhiều ánh đèn đã mờ đi, cô mím chặt môi, nhìn màn đêm ngoài cửa sổ xe đen kịt như vực thẳm.
Trái tim cô cũng dần chìm xuống vực sâu.
Chỉ trong chốc lát, sự hoang mang chưa từng có đã bao trùm Khương Dương.
Tại sao Lận Thời Thương lại có chiếc kẹp sách giống với Thái Đệ? Mối liên hệ giữa chiếc kẹp sách này và anh là gì?
Khương Dương không dám nghĩ nữa.

Nhưng cô không thể không nghĩ.
------oOo------

Bình Luận (0)
Comment