Người Hâm Mộ Số 1: Tôi Nguy Hiểm Hơn Em

Chương 45


"Chúng ta luôn kì vọng vào ngày mai, nhưng lại không biết rằng bánh xe số phận sẽ nghiền nát chúng ta một cách tàn nhẫn"
Thời tiết ở Mỹ hôm nay rất lạnh, nhưng vẫn chưa đến mức có tuyết rơi.
Loại thời tiết này đối với Nhậm Bình Sinh người luôn sống ở miền Nam Trung Quốc mà nói, quả là một điều kì lạ.

Cô giống như bao người miền Nam khác, cũng hiếu kì về những bông tuyết lạnh giá kia, vô cùng mong chờ một mùa đông ở nước Mỹ.

Cô vừa bước ra từ siêu thị, ôm bánh mì và hoa quả mới mua về nhà.
"Hở..."
Cô thuê một căn hộ ở thành phố Baltimore, với số tiền tiết kiệm còn lại muốn thuê nhà ở đây cũng không khó.

Suy cho cùng, luôn có những căn nhà đã từng xảy ra án mạng hoặc bị ma ám, cô không lo lắng về điều này, đối với ma quỷ mà nói, lòng người còn đáng sợ hơn nhiều.
Aiya, phải nói rằng, thật sự chưa từng nghĩ đến cảm nhận của việc chết trong tay chính mình nhỉ.

"Good morning"
Cô vui vẻ chào hỏi vợ của chủ nhà, bà chủ chống gậy cười tươi gật đầu nhè nhẹ, bà rất thích cô gái Trung Quốc này, xinh đẹp lại hòa nhã.

Có điều bà không hiểu vì sao con chó nhà bà lại không thích cô ấy đến vậy.
Nhậm Bình Sinh cắm chìa khóa vào ổ, mở cửa 'cạch' một tiếng, căn hộ thoảng mùi gỗ cũ, cô hít một hơi thật sâu, đặt thức ăn vào trong bếp, bật lò sưởi, bước đến bên ghế sofa, thoải mái ngồi phịch xuống.

Cô không mở tivi, dù gì sóng ở đây cũng không tốt, thay vào đó bắt đầu cầm điện thoại lên chơi.

Đã sống ở Mỹ được một khoảng thời gian rồi, đại khái 5-6 tháng đi, cô vẫn nghĩ về tiếng súng êm tai đó trên tầng thượng, không biết Giang Uyển Thư thế nào rồi nhỉ? Cuộc sống không có em ấy thật nhàm chán, trước mắt cô vẫn chưa muốn tìm thú cưng mới.
"Ồ..." cô nhìn thấy lịch trên điện thoại, bất chợt nhận ra "Hôm nay là sinh nhật ha."
Hai chữ sinh nhật, đối với cô mà nói kỳ thực chẳng có ý nghĩa, lớn thêm một tuổi cũng chẳng có ý nghĩa, có đôi khi cô nghĩ bản thân sống tiếp cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Cô đồng tình với câu nói của Schopenhauer: Đời người giống như chiếc đồng hồ quả lắc, lắc qua lắc lại giữa đau khổ và nhàm chán.


Nếu như có thể tìm thấy ý nghĩa của cuộc sống, hoặc cô không sống thế này nữa? Ai mà biết được? Suy cho cùng biến thành dạng như vậy, cũng không phải họa do vấn đề triết học này gây ra.
Cô đối với cuộc tự tranh luận vừa hiện ra trong đầu mình cảm thấy nực cười, tiếp tục xem tin tức mới trên điện thoại, thở dài một tiếng, những ngày như này quả thực có chút nhàm chán, nhưng vừa từ bên ngoài trở về, cô cũng không muốn đi đâu.
"Mạo muội làm phiền bà, phòng ở đây hẳn là vẫn chưa cho thuê hết đúng không?"
Căn hộ cô sống đối diện cầu thang, cách âm không tốt, tiếng nói chuyện bên ngoài, cô có thể nghe một cách rõ ràng.

"Đúng vậy, cho hỏi cậu muốn ở lâu dài hay là...?"
"Tôi muốn tạm trú một khoảng thời gian." Một giọng nam điềm tĩnh vang lên, cô dường như còn có thể nghe thấy tiếng cười nhẹ trong lời nói của đối phương.

"Được, xin hãy kí tên của cậu ở đây"
Sau một lúc chờ đợi, bà chủ nhìn vào cái tên trong danh sách, bối rối nói: "Hannibal Lecter?"

"Đúng, thưa bà."
"Hahaha, cái tên này gần giống với tên của một vị bác sĩ tâm lý" bà chủ nói đùa "Cậu không phiền nếu có hàng xóm bên cạnh chứ? Là một cô gái từ Trung Quốc qua đây nghỉ dưỡng."
"Không phiền, sợ rằng cô ấy mới là người thấy phiền, tôi thích nghe nhạc, hy vọng không làm ảnh hưởng tới cô ấy"
Tiếp đến là tiếng bước chân lên cầu thang, Nhậm Bình Sinh vuốt cằm, đối với "người hàng xóm" mới này có chút tò mò, cô đi đến bên cửa, đẩy cửa ra, vừa đúng lúc nhìn thấy Hannibal mặc một chiếc blazer dài, đội mũ phớt, đi ngang qua cửa phòng cô.
"Hi, chào ngài" Nhậm Bình Sinh chủ động chào hỏi Hannibal, Hannibal liền mỉm cười khi nhìn thấy cô.
"Chắc hẳn cô là hàng xóm mới của tôi phải không?"
Vẻ mặt khiêm tốn của Hannibal rất dễ làm cho người ta buông lỏng cảnh giác, nhưng chỉ cần liếc qua, Nhậm Bình Sinh đã biết người đàn ông trước mặt là loại người giống với mình, đối phương cũng nhìn ra điều đó từ ánh mắt thăm dò.
Họ đều là một loại.
"Chuyện thú vị nhất định sắp xảy ra rồi đây" Hai người họ nói cùng lúc.
"Thật hứng thú khi nghe xong câu chuyện của cô, giáo sư Nhậm Bình Sinh" tiến sĩ Lecter ngồi trong phòng của Nhậm Bình Sinh, trên tay hắn cầm ly rượu vang đỏ, thưởng thức một cách chậm rãi, thật khó tượng tượng rằng họ chỉ mới gặp mặt nhau một tiếng trước "Cô gái họ Giang sau đó ra sao rồi?"
"Chẳng ra sao cả, tôi không tiếp tục tìm hiểu sâu nữa." Nhậm Bình Sinh nhún vai, trên bàn đặt một chai rượu vang đỏ, so với rượu vang đỏ mà nói, cô thích uống rượu vang hơn, nhưng vì đang cùng đồng loại tán gẫu, uống một chút cũng chẳng sao.
"Trường hợp tâm lý rất thú vị" tiến sĩ Lecter nói "Có thể thuyết phục một người bình thường giết người, đây không phải điều mà ai cũng làm được."
"Để làm mờ đi nhận định về cái thiện và ác thiết lập sẵn trong nội tâm những người bình thường, chỉ có thể phá hủy đi và tạo dựng lại cái mới, bằng không sẽ chẳng có cách nào thúc đẩy họ thực hiện hành vi này" tiến sĩ Lecter nhấp một ngụm rượu vang đỏ nói.
"Trước đây, tôi cũng từng thử qua thuyết phục người khác, ví dụ nói..." ngón tay Nhậm Bình Sinh quơ trên không trung "Cho người đó một ví dụ, nếu như bạn có thể giết một con kiến, thì có thể giết một con chó, tự nhiên cũng có thể giết một con người."
"Ồ, kiểu ngụy biện trượt dốc điển hình, bản thân điều này là không đúng." Tiến sĩ Lecter cười nói "Kiến và người không ngang bằng, ngay cả khi ngang bằng, người bình thường cũng có thể phân biệt được sự bất đồng trong đó, loại bỏ những thứ này, ràng buộc của đạo đức và đấu tranh của nhân loại, đều ảnh hưởng tới việc một người có thể bóp cò hay không."

"Đấy chỉ là một vấn đề nhỏ từ rất lâu trước đây mà thôi" tay của Nhậm Bình Sinh khẽ động, dáng vẻ suy tư "Chưa đủ chặt chẽ không phải sao?"
"Tôi có thể hiểu." tiến sĩ Lecter nói "Không phải ai cũng hứng thú với những vấn đề như vậy, hơn nữa, bản chất con người vốn dĩ phức tạp, tại sao lại giết người, đây cũng là một trong những chủ đề mà tâm lý học tội phạm đã nghiên cứu."
Nhậm Bình Sinh nhìn ly rượu vang, chất lỏng màu đỏ trong ly phản chiếu lại gương mặt cô.
"Hôm nay là sinh nhật tôi" Nhậm Bình Sinh cười "Kì lạ là, tôi chẳng có chút hứng thú gì."
"Đấy chỉ là con số, không có hứng thú, điều đó có nghĩa là đối với cuộc sống của bản thân không quá kì vọng." Tiến sĩ Lecter nói "Thật ra là điều tốt, không phải sao? Không có hi vọng, thì sẽ không có thất vọng."
"Tiến sĩ Lecter, anh nghĩ ý nghĩa của cuộc sống là gì? Loại người như chúng ta, cuộc sống cũng có ý nghĩa sao?"
"Nói một cách hoa mỹ, cuộc sống của chúng ta, chính là cung cấp cho người bình thường chiếc gương phản chiếu, để bọn họ có thể thấu qua chúng ta mà nhìn những thứ họ không thể thấy, ví dụ nói thế giới tinh thần và nội tâm phức tạp của chúng ta, thứ mà họ theo đuổi, cho rằng đó là một mức độ của sự tự do" tiến sĩ Lecter khẽ mím môi "Bất quá nói một cách nông cạn, trên thực tế, theo đuổi cái gọi là ý nghĩa của sự sống bản chất là hoàn toàn vô nghĩa."
"Tôi đồng tình với quan điểm của anh." Nhậm Bình Sinh mỉm cười "Nhân sinh thật nhàm chán ha, đời người thăng trầm, không ai có câu trả lời chuẩn xác để làm chỉ dẫn."
Đường phố vốn dĩ không có tuyết rơi, giờ đã bắt đầu điểm tuyết trắng, thời tiết cũng trở lên lạnh hơn, may thay máy sưởi trong phòng vẫn rất ấm, Nhậm Bình Sinh tự nhiên rất biết ơn sinh nhật của bản thân vào ngày này, bất luận là thời tiết hay thời gian, đều giống với tên của cô, cuộc đời của cô.
p/s: đừng vội tiếc nuối khi vẫn còn 2 tác phẩm khác của Ande đang chờ các vị thưởng thức.

Nếu một ngày không còn thấy truyện thì hãy nghĩ đơn giản là tụi mình đang chỉnh sửa lại nó mà thôi.
Dịch: 任平生

Bình Luận (0)
Comment