Người Hầu Của 4 Hoàng Tử

Chương 3

"Hộc...hộc...hộc..."

Tiếng thở gấp gáp cứ vang trong hang động. Một cô nhóc 7 tuổi cứ mải miết chạy, trên tay cầm một túi thuốc, cô vừa chạy vừa nhìn vào túi thuốc, cô tự khuyến khích mình. Đây là lại thuốc hiếm, nếu không mang về, em trai cô sẽ không thể mỉm cười với cô lần nào nữa! 

Từ đầu cô đáng ra cũng không cần phải đi, có người hầu rồi, nếu đi cô có thể mang theo vệ sĩ nhưng cô không muốn. chỉ vì một phút bốc đồng, muốn chứng tỏ mình là đã là "người lớn" mà cô bất chấp tất cả, đi lấy thuốc một mình, để rồi bị tên sát thủ truy đuổi, chạy vào cái hang tối tăm do hắn sắp đặt từ trước vào đây. 

Lẽ ra, trong cái hang này, cô có thể thoát, cô có thể chui vào một ngách nhỏ nào đó mà trốn, nhưng cô không thông đường, vết thương trên cánh tay trái lại không ngừng chảy máu, thành những vệt đỏ dẫn đường cho hắn. Còn hắn, lại có quá nhiều lợi thế, là người đã trưởng thành, đương nhiên sức khoẻ hơn cô, hắn lại có đèn pin, thông thạo đường đi. 

Cô thì chỉ có chiếc điện thoại và con dao, điện thoại chỉ có thể dẫn đường cho cô bằng ánh sáng mờ nhạt, không thể báo cho ai vì đang nằm ngoài vùng phủ sóng. Con dao thì nhỏ, trước khi cô đâm được hắn thì hắn đã tóm gọn cô bằng đôi tay nhuốm máu, không biết đã giết bao nhiêu người kia rồi! 

Chỉ có thể giết hắn khi hắn tóm được cô, và cô bất chợt rút dao ra đâm hắn, nhưng cơ hội thực hiện quá nhỏ, hắn có thể dùng tay kia mà đỡ lấy dao, và dùng chính con dao đó để... cô!

Cô chỉ có thể chạy, chạy miết, tiếng bước chân sau cô cũng vang đều đều... Chợt cô nhìn thấy một cái nắp, còn nghe thấy tiếng nước chảy nữa, kệ, gì cũng được, thoát được là được rồi! 

Cô vội lấy tay cậy nắp lên, không ổn... Cái nắp vẫn nguyên si không nhúc nhích dù chỉ một chút, tiếng bước chân sau cô gần kề... Cô vội lấy con dao, rạch vào phần nằm sát nắp cống...Ánh sáng từ đèn pin chiếu thẳng vào mặt cô, hắn cất lên điệu cười man dại, liếm lưỡi dao.

Dưới ánh đèn pin, lưỡi dao sáng loá, ánh sáng của sự chết chóc... Hắn bước đến gần, cô vội vã đẩy mạnh lực, dùng hết sức để lưỡi dao cậy được cái nắp lên, và cô thành công! Cô khẽ cười, nhảy xuống, đóng vội nắp. Trước khi đóng hết, cô còn kịp nghe một câu **** thề thô tục của gã ta. 

Ánh sáng từ điện thoại giúp cô thấy đây là một ngách nhỏ, có nước chảy ra ngoài, cô vui mừng chạy dọc theo ngách. Lúc cô nhận thấy ánh sáng bên ngoài cũng là lúc mà cô bị đám sát thủ khác tóm cổ! Điệu cười man dại vang lên, cô nhận thấy đó là điệu cười của gã chủ tịch tập đoàn Trịnh Vân ngu ngốc. Hắn dí cái mồm bẩn thỉu hôi thối vào sát tai cô:

_ Tiểu thư nhà họ Đường ơi, vất vả cho cô rồi, chỉ tiếc là cô không thoát nổi khỏi tay tôi đâu!

Đến lúc này Đường Vi Lâm mới nhận ra, gã ta có thể dễ dàng tóm được mình, nhưng hắn cố tình chơi trò "mèo vờn chuột" để mình đau khổ, vui sướng đủ cả gã mới ra tay! Gã khốn kiếp!

Sau đó, Đường Vi Lâm để mặc cho đám sát thủ dẫn cô về nơi ở của gã. Cô giả câm giả điếc, không màng sống chết, cô biết cha bỏ mình, cô không hận ông bỏ cô, cô chỉ hận vì sao ông không sai người lấy lại thuốc cho em trai cô? Để nó phải chết như vậy?

Cô sống bằng nỗi hận thù, sự mệt mỏi, chán ghét mọi thứ. Gã chủ tịch đó cũng không làm gì được cô, chỉ dám giam lỏng cô vì vẫn còn sợ gia tộc họ Đường. Hắn gửi cô vào bệnh viên, sai người canh gác, nhưng cô đã bỏ trốn bằng những đòn taekwondo mà cô lén học được. Hư~ thật nực cười khi bọn sát thủ giả danh bảo vệ bệnh viện kia la om sòm như kiểu người của bệnh viện nhân đức ấy

~Từ giờ, cô đã không còn là Đường Vi Lâm nữa! Cô là Nguyên Nhược! Cái tên Đường Vi Lâm sẽ được sử dụng khi cô lật đổ bà mẹ kế và người-từng-là-người-cha-mà-cô-quý-trọng! Cô sẽ dành lại nhà họ Đường!

*****

Tỉnh khỏi giấc mơ, Nguyên Nhược uể oải thức dậy, cô liếc nhìn xung quanh, thấy mình ở trong căn phòng màu kem rất trang nhã, cô nhớ ra tối qua đến nơi ở của "4 hoàng tử học viện First Star", nhưng chưa gặp 3 hoàng tử kia vì họ đã "đi vào cõi mộng" rồi~ Dù sao cô cũng chẳng hứng thú với họ. Cô bước ra khỏi giường, lấy một bộ váy màu lam rồi vào phòng tắm. Những giọt nước mát lạnh chảy xuống cơ thể trắng nõn của cô, xua đi cái cảm giác ảo não từ giấc mơ của kí ức vừa rồi.

Xong xuôi, cô chải lại tóc, mái tóc đen xuôn mượt ôm trọn lấy khuôn mặt trái xoan trắng hồng. Cô thoa ít son dưỡng, cô khẽ cười thầm:"Nếu mấy gã "hoàng tử" đó mà thích ta thì sao ta? Ta sẽ hành hạ hắn cho xem~ Ha ha"

Rồi cô bước xuống cầu thang, vào phòng ăn nơi có 4 hoàng tử đang yên vị trên chiếc ghế da...
Bình Luận (0)
Comment