Ngươi Không Phải Đại Thần, Ngươi Quá Tiểu Nhân

Chương 38

Suy nghĩ đục ngầu của Liễu Thủy bị câu nói kia của Tư Húc nháy máy làm cho thanh tỉnh.

“Em gái?” Liễu Thủy mở to hai mắt nhìn, giật mình lặp lại. Em gái yêu nghiệt?! Yêu nghiệt cư nhiên còn có một cô em gái?! Liễu Thủy chưa từng nghe nói qua, 囧.

“Yêu nghiệt!” Không có mặc quần áo, da thịt bị khí lạnh về đêm đụng vào, rốt cuộc ý thức rõ ràng được tình cảnh hiện tại của mình, Liễu Thủy lại ý đồ giãy dụa. Liễu Thủy hậu tri hậu giác thẹn thùng! __ __

“Buông……..” Ô ô…. Đáy lòng Liễu Thủy vụng trộm khóc. Yêu nghiệt Tư Húc, quần áo của em đều bị cởi, như thế nào anh còn mặc chỉnh tề như vậy, này rất không công bằng, anh không cần lại đè nặng em, thật nặng a! Anh cho em ngồi dậy, em cũng muốn mặc quần áo.

“Không được.” Khí lực chống cự của Liễu Thủy như vậy, như thế nào có thể lay động yêu nghiệt Tư Húc, “Đêm nay, em là của anh.” Nhẹ nhàng mang theo mê hoặc, Tư Húc nói.

Nhiệt khí phun vào lỗ tai Liễu Thủy, khí nóng tê dại, Liễu Thủy giật mình, nhịn không được cố gắng nghiêng đầu muốn né tránh.

“Còn không phải.” Còn không kịp phản ứng xem bản thân đang nói cái gì, những lời này đã muốn thoát ra bên tai Liễu Thủy, nhẹ nhàng phiêu lãng. Liễu Thủy nháy mắt ngây ngân cả người, cô vừa rồi đã nói cái gì?....... Còn không phải?! Lời nói khiêu khích như vậy thật sự từ miệng cô nói ra! Nhưng lại là đối với yêu nghiệt nói?! Ô ô…….. Bây giờ hối hận có kịp không? Yêu nghiệt, anh coi như không nghe không thấy có được không?

“Yêu nghiệt……….” Liễu Thủy sai lầm rồi, Liễu Thủy có lời muốn nói. Nhưng là yêu nghiệt Tư Húc sao có thể cho phép Liễu Thủy nói, vừa rồi một câu kia đã hoàn hoàn toàn toàn rơi vào tai yêu nghiệt, không sót một chữ.

Còn không phải? Còn không phải sao? Ha ha, Liễu Thủy, em nhất định là của anh, em vĩnh viễn là của anh, em chính là của anh, của anh của anh của anh.

Lời nói của Liễu Thủy bị Tư Húc nghe nhập vào tâm can. Không nghĩ lại nghe thấy lời nói đó, Liễu Thủy em đừng nghĩ nói thêm gì nữa.

Liễu Thủy lạp tức rơi lệ, Tư Húc, anh này ác bá, ô ô……… Tại thời điểm mấu chốt này anh sẽ không thể có chút ôn nhu sao, anh nhất định phải bá đạo như vậy, cường quyền như vậy sao? Em sai lầm rồi còn không được sao? Anh chẳng lẽ không cho em cơ hội nói ra a a a a a a…….

Không nên không minh bạch như vậy, thật không minh bạch liền định tội cho người ta, lời lẽ giảo hoạt, hai tay giao động khiến cho người ta tiếp tục trầm luân, đầu óc chậm rãi lại biến thành bã đậu a!

“Thủy Thủy, trở thành người của anh được không?” Kích tình khó nhịn, Tư Húc bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn Liễu Thủy chìm trong mê võng, rất là thận trọng nói, Trở thành người của anh được không? Anh sẽ đối xử với em thật tốt.

Liễu Thủy hoàn toàn không thể tự hỏi, yêu nghiệt nói một câu như vậy giống như một đạo sét đánh giữa trời quang, Liễu Thủy ngốc lăng. Thủy Thủy, trở thành người của anh được không? Thủy Thủy, trở thành người của anh được không?........

Như thế nào không tốt đâu? Mặc kệ anh là yêu nghiệt, hay là ác ma, có thể cùng anh một chố, đều rất tốt.

“Ân.” Rụt rè nữ tính khiến cho Liễu Thủy không thể mở miệng nói ra từ “Được” đại biểu cho việc đáp ứng kia, vì thế, mặc kệ yêu nghiệt thấy hay không thấy, Liễu Thủy nhẹ nhàng gật đầu, lên tiếng trả lời.

Tư Húc, Liễu Thủy chính là thích anh như vậy.

Có người nói, thích là nhợt nhạt yêu, yêu là thật sâu thích.

Như vậy, như vậy như vậy thích của Liễu Thủy, lại là cỡ nào sâu đậm yêu Tư Húc đâu?

“Ô………….” Giữa vui sướng, cảm giác được một trận đau đớn, Liễu Thủy kêu rên. Khóe mắt lấp lóe ngân quang, đau cũng khoái hoạt.

Một khắc kia, ở trong lòng người con trai mình yêu thích, Liễu Thủy từ một cô gái nháy mắt lột xác, hóa kiển thành điệp.

Kích tình qua đi, dư vị dần tan.

Bên trong bồn tắm lớn đầy nước ấm, đem toàn thân Liễu Thủy đã hoàn toàn xụi lơ, không có khả năng phản kháng nhẹ nhàng chà lau. Được nước ấm nhẹ nhàng thấm đẫm, đau nhức giữa hai chân Liễu Thủy bớt đi rất nhiều. Cảm giác thư sướng toàn thần khiến cho Liễu Thủy mệt mỏi đến không chịu được từ từ nhắm mắt lại, trong sự che chở của Tư Húc, nặng nệ ngủ.

Khi mở mắt ra, đã muốn nằm trên giường, nằm trong vòm ngực rộng lớn của Tư Húc, ở vị trí này, có thể rõ ràng nghe thấy tiếng tim đập trầm ổn của Tư Húc. Phanh, phanh……

Nghe tiếng tim Tư Húc đập, cảm giác hạnh phúc ngập tràn, bỗng nhiên không thấy buồn ngủ. Thừa dịp Tư Húc ngủ, tay Liễu Thủy không tự giác tại ngực trần trụi của Tư Húc vuốt ve, mang chút tò mò cùng thăm dò.

Làn da Tư Húc, thật sự tốt lắm, lại nhẵn lại non mịn, Liễu Thủy một bên sờ soạng, một bên ghe tị.

Loại chuyện nhân cơ hội sỗ sàng này, Liễu Thủy cũng trải qua không ít, trước kia khi ở trường học, thường xuyên bị Tư Húc quấn quýt không về trường được, tuy rằng cuối cùng không đến bước cuối cùng, nhưng là những chuyện làm không nên làm trên cơ bản cũng đã không sai biệt mà hoàn thành.

Khi đêm khuya nằm mộng, liền thành thời khắc ăn đậu hũ của Liễu Thủy! Liễu Thủy ở ngoài mặt làm bộ như không thèm để ý, nhưng trên thực tế lại phi thường phi thường thèm nhỏ dãi sắc đẹp của Tư Húc! __ __

Khi đang suy nghĩ ngẩn ngơ, bàn tay ở trước ngực yêu nghiệt tác loạn bỗng nhiên bị bàn tay to lớn nắm giữ, Liễu Thủy cả kinh, Tư Húc tỉnh!.........

Vài lần đều không bị phát hiện, như thế này cố tình là lần này lại vừa vặn như vậy, Liễu Thủy rơi lệ.

“A, còn chưa có đủ sao?” Trên đỉnh đầu, truyền đến thanh âm trêu tức của Tư Húc.

Liễu Thủy囧.

Cái tay tự do kia thần tốc bóp chặt bên hông non mịn bóng loáng không hề có sẹo lồi của Tư Húc, yêu nghiệt, anh quá vô sỉ!

“Thủy Thủy lão bà, đau!” Hoàn toàn không có cái loại ái muội cùng dụ hoặc như vừa rồi, Tư Húc đau hô, ngay cả tiếng nói đều nháy mắt trở nên run run. Giống như bị đối xử như vậy, chính mình là cỡ nào cỡ nào vô tội.

“Hừ.” Hừ hừ, đừng mở mắt ra, không để ý tới. Đối với chuyện Tư Húc đổi sắc mặt trách móc đã sớm trở thành thói quen! Người này, ngay từ đầu làm nũng liền rơi vào trạng thái vô địch, Liễu Thủy ngăn cản không được!

“Thủy Thủy lão bà, thật sự rất đau.” Em không để ý tới anh không quan hệ, anh tự nhiên có biện pháp khiến em không thể không để ý. Bàn tay thon dài đem bàn tay mảnh khảnh kéo đến chỗ thắt lưng vừa rồi bị nhéo, nhẹ nhàng xoa xoa.

“Thủy Thủy lão bà, chính là nơi này, khẳng định đã muốn xanh tím.” Thanh âm mang theo run rẩy, giống như có vô hạn lên án bị nhịn xuống, không có nói chuyện bị người ta đối xử bất công nói ra.

Liễu Thủy càng囧. Nhìn không thấy chỗ đó, Liễu Thủy thật sâu cảm thấy vô lực, mắt trợn trắng. Chính mình rốt cuộc sử dụng bao nhiêu lực, Liễu Thủy chính mình rõ ràng nhất. Tư Húc, anh này yêu nghiệt, anh biến thái!

Tuy rằng nghĩ cứ bỏ mặc yêu nghiệt làm bộ, nhưng là bàn tay đặt tại bên hông Tư Húc vẫn là mang theo đau thương nhẹ nhàng di chuyển.

“Ngoan, không đau.” Thời điểm nói ra những lời này, Liễu Thủy muốn khóc. Yêu nghiệt, em như thế nào lại rơi vào tay ác ma như anh?! Thật sự là ác mộng!

“A………..” Có được an ủi ngọt ngào, hưởng thụ bàn tay Thủy Thủy nhẹ nhàng xoa nắn ôn nhu, vì thế, Tư Húc sung sướng cười.

“Yêu nghiệt!” Trong lúc Tư Húc rất chi là vui vẻ rất chi là khoái hoạt cười, Liễu Thủy oán hận âm thầm nói thầm.

“Thủy Thủy, thời điểm học sơ trung, anh đã biết em nga…..” Dụ hoặc, trong thanh âm hỗn loạn không ngăn được cảm giác kiêu ngạo cùng tự hào. Giống như đây là chuyện khó lường cỡ nào, giống như bão táp, ở thời khắc bình tĩnh như vậy sẽ không nổi lên.

“Nga? Thật không?” Liễu Thủy đáp, thanh âm ngọt ngào trong trẻo nhưng lạnh lùng trong đêm tối mang theo nồng đậm kỳ quái. Nga? Thật không? Thật là thời học sơ trung quen biết sao? Nhưng là vì cái gì hiện tại em mới biết được! Yêu nghiệt!

Còn có ảnh chụp kia!

“Đúng vậy, lần đầu tiên nhìn đến Thủy Thủy lão bà em, anh liền thích em nga.” Vì thế, không quên thừa cơ thông báo. “Khi đó, em tóc ngắn ngủn, làn da đen đen, người cũng không có cao như bây giờ…..” Kỳ quái, như vậy vì sao anh liếc mắt nhìn em một cái liền khó quên, như vậy mê muội thật sâu đâu? Mỗ yêu nghiệt lâm vào trầm tư. Giống như cảm giác được không khí tăng lên mấy đọ, ấm áp lan tràn.

“Đúng vạy, em khi đó thật là tóc ngắn ngủn, làn da đen đen, người còn không cao…..” Một câu ngắn ngủn, Liễu Thủy nói đến nghiến răng nghiến lợi. Bị anh thích sớm như vạy, em đây có phải hay không nên tỏ ra thực vinh hạnh? Yêu nghiệt, anh là vì khắc em mà sinh ra! Nếu Liễu Thủy sống thiếu vài năm, kia khẳng định đều là do anh hại!

Khóc không ra nước mắt.

“Kia ảnh chụp đâu?” Hơn nửa ngày, Liễu Thủy rốt cục tìm được thanh âm nói chuyện bình thường.

“Anh chụp.” Trong bóng đêm, nhìn không thấy biểu tình Tư Húc, chỉ có thể nghe thấy thanh âm Tư Húc nho nhỏ thần thần bí bí, “ Hắc hắc……” Theo sau, mang vào vài tiếng cười “Hắc hắc” âm mưu thực hiện được. Hoàn toàn không nhìn thấy người bị chụp ảnh kia đang ở trong lòng chính mình càng ngày càng cách xa.

“…….” Trả lời thành thực như vậy?!........ Trên đầu không ngừng hiện lên hắc tuyến, Liễu Thủy không nói gì.

“Vậy mẹ của em thì sao?” Vì thế, lại hỏi. Lần này, sẽ không có khả năng cũng là bạn học thời sơ trung đi?!

“Thông qua hai lần gọi điện.” Đem thiên hạ trong lòng điều chỉnh tư thế một chút, sau đó, Tư Húc nói. Về phần nội dung về cái gì, vạy không tiện nói.

Trong không khí, như cũ lưu lại thanh âm Tư Húc mị hoặc dễ nghe, Liễu Thủy ở trong lòng Tư Húc cương cứng hóa thạch.

………. Mẹ của con ơi, gặp cũng chưa gặp, nhận thức cũng không nhận thức, mẹ liền như vậy đem con gái bảo bối của mình đem bán?!.......
Bình Luận (0)
Comment