Ngươi Là Nữ Vương, Ta Là Đặc Công

Chương 65

Beta: Bing.

Chương 65:

Liễu Phong đi ra từ văn phòng của Đạm Đài Tuyền Ki, biểu tình trên mặt cũng không khá lắm, chỉ thấy ánh mắt chớp động tàn nhẫn, lúc nhìn thoáng qua Mạc Tử Hàm, chẳng qua cũng chỉ là tùy tiện liếc mắt một cái, trong lòng còn đang giận dữ, nên không có nhìn kỹ.

Mặt Mạc Tử Hàm không chút thay đổi nhìn thoáng qua Liễu Phong, sau đó gõ cửa văn phòng, đến khi được cho phép mới đi vào, lúc cô mở cửa, bất an cùng bi thương trong nháy mắt được giấu đi, trên mặt lộ ra nụ cười xán lạn.

Mạc Tử Hàm, không được quên, Tuyền Ki là người yêu của mày!

Nhưng là tay phải và trái tim lại truyền đến cảm giác đau đớn mơ hồ, nhắc cho cô nhớ, đoạn ký ức kia, mình không hề quên.

Liễu Phong đứng trong thang máy, có chút tức giận hung hăng đạp cửa thang máy.

Đạm Đài Tuyền Ki chết tiệt, năm đó dám lợi dụng mình như vậy, sau đó thì đá mình, bây giờ thì sao, muốn dòm ngó bất động sản Nguyệt Nha mà dám cao ngạo như vậy.

Nữ tiện nhân, năm đó có thể khiến cho cô và người kia chia tay, bây giờ tôi cũng có thể nghĩ ra biện pháp để có được cô.

Liễu Phong nghĩ như vậy, trong đầu nhớ đến ngày mưa âm u kia, Mạc Tử Hàm bị mình giẫm nát dưới chân, khóe miệng hắn câu ra nụ cười đắc ý.

Không biết cái tên không nam không nữ đó hiện tại thế nào?

Trong văn phòng, Đạm Đài Tuyền Ki đang cau mày như suy nghĩ cái gì, ngẩng đầu lên nhìn thấy Mạc Tử Hàm ôm hoa hồng vẻ mặt xán lạn, vốn đang nhăn mặt lại lập tức giãn ra, "Sao lại trở về rồi?"

Ánh mắt nhìn xung quanh tìm bình hoa, nhưng chỉ thấy được ống đựng bút vô dụng, nhướn mắt đem hoa để vào, Mạc Tử Hàm mới cười cười, "Lần này là nghỉ thật nha."

Đạm Đài Tuyền Ki để bút trong tay xuống, đi đến sau lưng người kia, ôn nhu ôm lấy, "Còn đau không?"

Tay Mạc Tử Hàm đang quơ quơ lập tức cứng đờ, trên mặt lại đỏ lên, vài giây sau mới khôi phục lại động tác tay, nhưng không lên tiếng.

Lại có thể hỏi cô loại vấn đề này, kêu cô trả lời thế nào đây.

Bởi vì khoảng cách, nên Đạm Đài Tuyền Ki có thể thấy được vành tai Mạc Tử Hàm đỏ hồng, nàng nhịn không được nhích đến gần hôn lên, sau đó nhẹ giọng nói vào tai cô, "Sao lại không trả lời? Có phải còn rất đau hay không?"

Lỗ tai mẫn cảm vì tiếp xúc mà trở nên nóng bỏng, Mạc Tử Hàm đưa lưng về phía Đạm Đài Tuyền Ki, hai má cũng đã sớm đỏ bừng, cô buồn bực liếc mắt, không trả lời ngay, mà ngượng ngùng một lát mới nói nhỏ, "Tốt lắm."

"Hì hì..." Đạm Đài Tuyền Ki hoàn toàn hiểu được Mạc Tử Hàm lúc này đang thẹn thùng, nhịn không được cười ra tiếng, "Tử Hàm, lúc em thẹn thùng thật đáng yêu nha."

"..." Sau ót Mạc Tử Hàm nổi lên hắc tuyến, liếc mắt, đem hoa cất xong mạnh mẽ xoay người một cái, để nàng ôm vào lòng ngực mình, "Tuyền Ki, có phải là muốn thấy Tử Hàm không thẹn thùng đúng không?"

Trong mắt Đạm Đài Tuyền Ki lóe lên tinh quang, nâng tay vỗ nhẹ hai má bóng loáng, thực dễ thương lên tiếng, "Tử Hàm muốn không thẹn thùng thế nào?"

"..." Vì thế, có một ngày, tên gia hỏa mặt dày này, lại ăn thêm một trận hắc tuyến, đối diện ánh mắt khiêu khích của Đạm Đài Tuyền Ki, phình miệng, muốn cúi đầu hôn nàng để cho nàng biết thế nào gọi là "không thẹn thùng", chỉ là không biết vì sao, trong đầu lại hiện lên thân ảnh của tên kia.

Cảm xúc vốn đang tăng lại tuột xuống, mặt nhăn lại, muốn loại bỏ cảm xúc này, lại bị Đạm Đài Tuyền Ki mẫn cảm nhận ra, dùng trán nhẹ nhàng đặt lên trán, "Sao vậy?"

Mạc Tử Hàm đối diện nhìn Đạm Đài Tuyền Ki thật gần, thấy ánh mắt nàng lo lắng, miệng nở ra một nụ cười, "Không có sao."

"Thật không?"

"Uh...Uhm..." Mạc Tử Hàm do dự, nhưng vẫn khẳng định trả lời, nhưng phản ứng của cô làm Đạm Đài Tuyền Ki nhíu mày một chút, buông cô ra, yên lặng nhìn cô không nói lời nào.

"..." Mạc Tử Hàm nhìn nàng vài giây, rốt cục bại trận, có chút ủ rũ cúi đầu, một lát sau mới lên tiếng, "Vừa rồi tôi nhìn thấy Liễu Phong."

Trong mắt Đạm Đài Tuyền Ki hiện lên kinh ngạc, nhớ đến khi đó dùng Liễu Phong k1ch thích Mạc Tử Hàm, lại thực áy náy, một lần nữa ôm đứa nhóc như bất lực này vào lòng, ôn nhu nói, "Đứa ngốc, khi đó là tôi sai, sau này sẽ không như vậy, được không?"

"Nhưng mà..."

"Bất kể chuyện gì?"

Mạc Tử Hàm có chút kỳ quái hỏi nàng, Mạc Tử Hàm bất an như vậy làm Đạm Đài Tuyền Ki cảm thấy thật đau lòng.

Khi đó là cô đã tổn thương quá sâu, nên cô mới ra đi bất an như vậy.

"Không có gì..." Miệng Mạc Tử Hàm giật giật như muốn nói cái gì, nhưng nhìn thấy ánh mắt đau lòng của Đạm Đài Tuyền Ki lại không nói nữa, chỉ ôm chặt lấy nàng, nhấc đầu chôn vào bả vai nàng, một lát sau mới buồn bực lên tiếng, "Chị thật sự sẽ không rời khỏi tôi?"

"Sẽ không!." Đạm Đài Tuyền Ki khẳng định trả lời, tránh khỏi cái ôm của Mạc Tử Hàm, ôn nhu nhìn cô, "Sau này, bất kể thế nào, cũng sẽ không."

"Uhm." Mạc Tử Hàm gật gật đầu, không nói thêm gì nữa, nhưng trong mắt vẫn bán tín bán nghi.

Cô không tin tưởng, cho dù hiện tại thành tựu của cô rất tốt, cô vẫn sợ hãi, tranh đoạt Tuyền Ki, với một nam nhân.

Đạm Đài Tuyền Ki hiểu rõ ánh mắt của Mạc Tử Hàm, nàng ngầm thở dài, cũng không có cách nào khác, chỉ có thể nắm tay Mạc Tử Hàm thật chặt.

Tử Hàm, tôi biết khi đó đã tổn thương em quá sâu, nhưng là, nhất định tôi sẽ cho em biết, tôi yêu em nhiều như thế nào, đến nỗi không thể rời khỏi em, chúng ta dùng cả đời ở bên nhau để chứng minh.

"Hắn đến đây làm gì?"

Hai người tách ra một lát, Đạm Đài Tuyền Ki ngồi lại ghế làm việc của mình, mới định cầm văn kiện muốn xem, thì nghe được Mạc Tử Hàm lên tiếng tràn đầy ghen tuông, ánh mắt nàng hiện lên tiếu ý, đứng lên lần nữa đi đến bên cạnh người đang ngồi trên ghế salon, sà vào trong lòng cô.

"Tử Hàm thấy thế nào?"

Mạc Tử Hàm nheo mi, nhìn thấy ánh mắt khiêu khích của nàng, nhớ đến tự nhiên gần đây lại bị trêu chọc, rốt cục tức giận hôn Đạm Đài Tuyền Ki.

Sau một trận hôn kịch liệt, Đạm Đài Tuyền Ki bị Mạc Tử Hàm hôn đến không thở nổi mới buông ra, nhìn nàng thở gấp.

Mà Mạc Tử Hàm vẫn còn là bộ dáng nhàn hạ, khóe miệng dâng lên nụ cười đắc ý nhìn nàng.

Tự nói với chính mình, nhiều năm huấn luyện như vậy cũng không phải để chơi, ứng phó một cái hôn môi, vậy là đủ rồi.

Nhìn thấy bộ dạng mềm nhũn của Đạm Đài Tuyền Ki, Mạc Tử Hàm nhịn không được một trận tâm động, bắt đầu nghĩ đến làm mấy chuyện xấu.

Đầu tựa vào vai Mạc Tử Hàm im lặng nghỉ ngơi, bỗng nhiên cảm giác có bàn tay ấm áp thăm dò vào áo sơ mi của mình, vỗ về lưng mình, nhịn không được run rẩy, Đạm Đài Tuyền Ki ngẩng mắt trừng Mạc Tử Hàm, "Không được lộn xộn, tôi mới là công."

Mạc Tử Hàm lại nhíu mày, đem nàng áp ngã trên ghế sa lon, nở nụ cười ý vị thâm trường, "Chị cảm thấy, có thể sao?"

"Em..." Đạm Đài Tuyền Ki kinh ngạc nhìn Mạc Tử Hàm lộ ra khí phách, nàng sửng sốt, bật cười, nâng tay ôm cổ cô, "Tử Hàm muốn làm gì?"

Ắc....

Tuyền Ki thật sự thay đổi rồi.

Mạc Tử Hàm cũng sửng sốt, trong óc lập tức toát ra ý nghĩ này, ánh mắt nhìn quanh, làm như lơ đãng mở mấy nút áo sơ mi, nhìn phong cảnh như ẩn như hiện.

Con ngươi cô chìm xuống, che giấu tức giận, cúi đầu hôn nàng, tay cũng không an phận dò vào từ phía trước.

Nhìn Mạc Tử Hàm hơi ngưng, ánh mắt Đạm Đài Tuyền Ki hiện lên tiếu ý, đắc ý lại không phát hiện nút áo của mình đã bị cởi ra, đến khi nhận thấy thì thân mình cứng đờ, bối rối chống tay đẩy cô.

"Nơi này là văn phòng, không được hồ nháo!"

Mạc Tử Hàm cảm nhận được bối rối của nàng, ngẩng đầu, dùng ánh mắt xấu xa cười cười, "Vậy là về nhà có thể hồ nháo sao?"

"Em..." Mặt nàng lập tức đỏ lên, nhớ đến Mạc Tử Hàm bị mình gây sức ép đêm hôm đó, Đạm Đài Tuyền Ki một trận ngượng ngùng.

Chẳng lẽ mình cũng muốn như vậy?

"Cứ như vậy nha." Mạc Tử Hàm không nghe thấy câu trả lời, tự ý chủ trương gật đầu, sau đó giúp nàng cài lại nút áo, ngồi dậy đắc ý cười.

Gần đây luôn nhường Đạm Đài Tuyền Ki ăn mình sít sao, không được, nhất định phải lấy lại danh dự.

Đến khi Đạm Đài Tuyền Ki ngồi dậy, ánh mắt nàng đã thay đổi, chỉ hiện lên một tia gian xảo.

Hừ, chờ về nhà xem ai cầu ai.

Đạm Đài Tuyền Ki ôm Mạc Tử Hàm từ phía sau, sau đó nhẹ giọng nói bên tai cô, "Gần đây Tập đoàn Đạm Đài cần phát triển hạng mục ở thành phố H, nhưng mà mảnh đất kia đều bị Liễu gia chiếm, cho nên tôi muốn lấy được mảnh đất này từ Liễu Phong."

Mạc Tử Hàm phình miệng, cảm xúc vừa tăng lại hạ xuống, quay đầu nhìn nàng, "Hắn có ý xấu với chị."

"Ha...ha..." Đạm Đài Tuyền Ki nâng tay vuốt mũi cô, ôn nhu cười ra tiếng, "Tử Hàm sẽ bảo vệ tôi không phải sao?"

"Ừ." Mạc Tử Hàm nặng nề gật đầu, ánh mắt hiện lên hàn quang.

Cô không phải là chính nhân quân tử gì, lấy ơn báo oán cô tất nhiên sẽ không làm.

Nhưng một năm kia, nếu không bị tên hỗn đản Liễu Phong đánh một trận, cô cũng không xúc động đến mức không hỏi Tuyền Ki nguyên nhân mà trực tiếp rời đi.

Hơn nữa, lần đó là vũ nhục....

Tay phải nhịn không được giật giật, nhớ đến ngày đó đi đến bệnh viện băng bó, hận ý trong mắt lại hiện lên, bóng ma lần đó, hại cô đến giờ vẫn chưa thể dùng tay phải vẽ tranh.

"Đúng rồi, cô cô đã trở lại."

"Hả?" Mạc Tử Hàm có chút nghi hoặc nhìn Đạm Đài Tuyền Ki.

Người băng băng lãnh lãnh kia sao lại đi vắng?

"Ha ha..." Đạm Đài Tuyền Ki nhớ đến bộ dạng tức giận của cô cô ngày đó nhịn không được bật cười, "Hướng Tịch chạy, cô cô đuổi theo."

"Hả?" Mạc Tử Hàm trừng to mắt, bộ dáng không thể tưởng tượng nổi, bỗng nhiên nhớ đến....

Tên đầu mì tôm kia, sẽ không giống cô cũng bị áp đi?

Không được, chờ chị ấy trở lại cũng nghĩ biện pháp để nàng áp đại băng sơn kia, không thể để đại núi băng áp được.

"Ha ha, hôm qua cô cô gọi điện, nói ngày mai trở về."

"Vậy đầu mì tôm thì sao?"

"Đương nhiên là cũng trở về."

"Oa..." Mạc Tử Hàm ngạc nhiên kêu ra tiếng, ôm tay Đạm Đài Tuyền Ki, tay cũng bất hảo lại trượt đến chỗ nào đó.

Được rồi, là do cô luôn bị áp nên không phục đi.

Đạm Đài Tuyền Ki đè tay cô muốn làm bậy lại, nhíu mi nhìn cô, "Đồ cơ hội, đang làm gì?'

"Ô... Gài lại cho chắc thôi..."

Đạm Đài Tuyền Ki liếc cô một cái, đẩy cô ra rồi đứng lên, khôi phục lại bộ dáng lạnh như băng, "Ngoan ngồi đợi, chờ tôi tan làm."

Trên trán Mạc Tử Hàm chảy mồ hôi lạnh, nhìn nàng chuyển biến nhanh chóng không thể nói gì.

Tuyền Ki, nếu chị gia nhập đội đặc chiến của chúng tôi, khẳng định sẽ rất lợi hại...

Bình Luận (0)
Comment