Ngươi Là Nữ Vương, Ta Là Đặc Công

Chương 82

Beta: Bing.

Chương 82:

Tâm tình Liên Cẩm Dung vốn đang rất tốt.

Buổi sáng gọi điện thoại cho hai người con về nhà ăn cơm, bên kia điện thoại còn nghe rõ tiếng cười của Tuyền Ki và Tử Hàm, nhưng lúc đi mua thức ăn, lại đụng một tên nam nhân còn trẻ, nói cái gì mà Tử Hàm với Tuyền Ki là đồng tính luyến.

Đúng là bệnh thần kinh, nói tào lao cái gì không biết!

Liên Cẩm Dung mang theo tức giận mang một đống đồ ăn về nhà xong, ngồi trên ghế sa lon lầm bầm phẫn nộ mắng người kia một chút. Nhưng sau đó bất an cũng tràn ngập đầu óc, trong lòng quả nhiên là để bụng.

Nghĩ một chút, Tử Hàm và Tuyền Ki quả thật có chút....

Suy nghĩ mới dâng lên, Liên Cẩm Dung lắc lắc đầu, cố gắng đem những ý nghĩ kia xua đi, nhưng thế nào cũng vô dụng.

Lúc Mạc Lương Tài từ trong phòng đi ra, nhìn thấy lão bà của mình bộ dáng rối rắm.

Mạc Lương Tài nhăn mặt, đi qua, ngồi trên ghế sa lon, "Lão bà, sao vậy?"

"Lão đầu tử, tôi nói với ông." Liên Cẩm Dung nhìn thấy chồng mình đi ra, giống như nhìn thấy cứu tin, kéo cánh tay ông, "Hôm nay có một tên bệnh tâm thần nói Tử Hàm với Tuyền Ki đồng tính luyến ái, người đó nhất định là đầu óc có vấn đề rồi đúng không?"

Mạc Lương Tài nghe bà vừa nói như thế, trong lòng mãnh kinh, nhìn bộ dáng của bà, như có tin tưởng, lại không tin tưởng, thở dài, kéo tay bà, sau đó dùng ngữ khí đùa giỡn, "Không phải trước đây Tử Hàm còn nói muốn lấy Tuyền Ki sao, ha ha..."

"Ai nha!" Liên Cẩm Dung có chút tức giận vỗ vai ông, "Đó là trước đây nói giỡn, bây giờ sao có thể so được."

"Vậy không phải bà cũng nói Tuyền Ki là con dâu thì thật tốt sao?"

"Đúng là như vậy, mà..." Liên Cẩm Dung cảm thấy có đạo lý gật gật đầu, rồi chợt phản ứng, vỗ lên vai ông lần nữa, càng thêm bực mình, "Tôi nói ông hôm nay có vấn đề a? Nói cho ông biết người kia bị thần kinh, chứ ông cứ nói chuyện Tuyền Ki là con dâu nhà chúng ta làm gì?"

Mạc Lương Tài lắc đầu, nhìn bà chậm chạp mà thở dài, mở miệng nói, "Nhưng bà không thấy Tử Hàm với Tuyền Ki ở cùng một chỗ rất tốt sao?"

"..." Liên Cẩm Dung nháy mắt hết chỗ nói, ngẩng đầu muốn mắng ông không đứng đắn, nhưng nhìn thấy vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc của ông, có chút mờ mịt cúi đầu, "Tôi đương nhiên biết hai đứa ở cùng một chỗ rất tốt, nhưng mà hai đứa đều là nữ a."

"Aizz...." Mạc Lương Tài thở thật dài, bộ dáng nghiêm túc khó gặp lại tiếp tục, "Con cháu có phúc của con cháu, chúng ta đừng quản nhiều như vậy."

Liên Cẩm Dung sửng sốt, lại ngẩng đầu nhìn lên chồng, nhăn mặt nhíu mày, "Ông đang nói bậy bạ gì đó, hai đứa nó có ở chung một chỗ hay không còn chưa biết, lão đầu tử ông nói như chuyện đã xảy ra rồi á, cô gái nào mà không lấy chồng sinh con chứ? Ông không nên để nó với Tuyền Ki cùng một chỗ, như thế sao sinh con a? Sau này già rồi ai nuôi tụi nó?"

"Ôi chao, bà không biết sao, gia sản của Đạm Đài lớn như vậy, hai đứa nó cần lo lắng gì sao?"

"À, vậy là ông đồng ý cho hai đứa nó đồng tính luyến? Vậy một người là Tổng Giám Đốc một tập đoàn lớn, một là quân nhân. Được, coi như Tử Hàm giải ngũ, ông không phải muốn nó vẽ tranh lại sao? Hai đứa nó như vậy, làm sao mà được a?" Liên Cẩm Dung càng nói càng tức, đứng dậy chỉ vào Mạc Lương Tài lớn tiếng gào thét.

"Chuyện này hai đứa nó sẽ xử lý tốt, bà quạo cái gì?" Bị thái độ của lão bà k1ch thích đến, Mạc Lương Tài cũng hơi tức giận, đứng lên quăng lại một câu, rồi đi thẳng vào thư phòng vẽ tranh.

Bị rống lại làm Liên Cẩm Dung sửng sốt, ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, qua thật lâu mới ngồi lại ghế sa lon.

Sở Phi Phi trong phòng khách nghe hai người nói chuyện, có chút rối rắm suy nghĩ thật lâu, cuối cùng lấy điện thoại ra nhắn tin cho Mạc Tử Hàm.

"Tử Hàm, hôm nay có người nói cho dì quan hệ của cậu với Đạm Đài Tổng Giám Đốc, dì mới cãi nhau với thúc một trận, hai người nên cẩn thận một chút."

Sở Phi Phi nhắn xong tin, tay có chút run rẩy để điện thoại qua một bên, cắn môi suy nghĩ, nước mắt không tiếng động chảy từ trên mặt xuống.

Nàng biết Tử Hàm và Đạm Đài Tuyền Ki thực sự yêu nhau.

Lúc Đạm Đài Tuyền Ki xuất hiện, nàng chưa từng thấy Mạc Tử Hàm ôn nhu, thâm tình như vậy.

Thở dài, Sở Phi Phi đứng lên, có chút đau lòng nhìn ngoài cửa sổ.

Tử Hàm không thuộc về nàng, nơi này cũng không thuộc về nàng, có lẽ, là nàng cần phải đi.

Lấy hình Sở Phi Vân và mình chụp ở trong bóp ra xem, nước mắt lại rơi xuống, Sở Phi Phi nghẹn ngào nức nở.

Ca, ca nói em còn ca, nhưng mà bây giờ ngay cả ca cũng không cần em.

Em chỉ có thể kiên cường thôi đúng không?

Trong Tập đoàn Đạm Đài, Đạm Đài Tuyền Ki nhìn màn hình máy tính hiển thị cổ phiếu Liễu thị vừa tiếp tục rớt giá, mặt vẫn không thay đổi.

Mạc Tử Hàm nghiêng đầu dựa vào ghế sa lon, vẻ mặt nhàn nhã, nhưng trong lòng lại buồn rầu.

Làm vệ sĩ của Tuyền Ki, thực sự là quá rảnh rỗi a, chẳng lẽ cả đời cô phải ở trong phòng nhìn Tuyền Ki làm việc như vậy a?

Di động rung lên, Mạc Tử Hàm lấy điện thoại ra xe, nhìn thấy tin nhắn của Sở Phi Phi, bộ dáng nhàn nhã lập tức biến mất.

Mẹ đã biết?

Không phải chứ....

Mạc Tử Hàm ủ ê nhìn chằm chằm điện thoại, có chút buồn bực.

Rốt cục là tên bát đản nào nói với mẹ đây?

Đạm Đài Tuyền Ki theo quán tính ngẩng đầu nhìn cô một cái, nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ kia, có chút kỳ quái để bút trong tay xuống, "Sao vậy?"

"Chị xem..." Mạc Tử Hàm từ trên ghế sa lon đi đến bàn làm việc đưa điện thoại cho Đạm Đài Tuyền Ki xem, nàng lập tức bật cười, sau đó che giấu, "Tử Hàm không muốn để cho mẹ biết sao?"

"Hả?" Mạc Tử Hàm ngơ ngác nhìn nàng, "Ý của chị là..."

"Chẳng lẽ em không muốn quang minh chính đại kết hôn với tôi sao?" Đạm Đài Tuyền Ki để điện thoại lên bàn, có chút ai oán cúi đầu nhìn cô, "Thì ra em muốn lén lút cả đời."

"Không phải vậy a, sao lại vậy!" Mạc Tử Hàm vội vàng mở miệng, bối rối giải thích, "Tôi chỉ là..... chỉ là..."

Sau lưng Mạc Tử Hàm đổ một mảnh mồ hôi, cứng họng nửa ngày, cái gì cũng không nói được.

"Được rồi, tôi giỡn với em thôi." Đạm Đài Tuyền Ki xoa xoa gương mặt của cô, khẽ cười một tiếng, ôn nhu nói, "Sớm muộn gì mẹ cũng sẽ biết a, hơn nữa thúc thúc sẽ giúp chúng ta."

"A?" Mạc Tử Hàm có chút trợn mắt há mồm nhìn nàng, bộ dáng giống như gặp quỷ.

Đạm Đài Tuyền Ki bất mãn vỗ đầu cô, sau đó lại cười cười, "Sao vậy, thúc ủng hộ chúng ta, em không vui?"

"Không phải, chỉ là...." Mạc Tử Hàm lau mồ hôi lạnh, có chút cẩn thận mở miệng, "Cha.... Biết chúng ta?"

Khóe miệng câu ra nụ cười như hồ ly, Đạm Đài Tuyền Ki đưa tay vuốt v e mặt cô, sau đó nhéo lỗ tai, "Em cho rằng những lần em giận tôi thúc thúc hỗ trợ đều là vô tình?"

"A?" Mạc Tử Hàm trên mặt cứng đờ, cẩn thận nhớ lại, rốt cục tỉnh ngộ.

"Tôi còn nói sao mỗi lần đều đem tôi giao cho chị, thì ra hai người...."

"Có ý kiến?" Đạm Đài Tuyền Ki hơi dùng lực kéo tai cô, bộ dáng nếu cô dám trả lời có thì sẽ biết cảnh.

"Không có không có, làm sao dám đây?" Vẻ mặt Mạc Tử Hàm nịnh nọt nắm lấy tay nàng, "Tôi muốn cảm ơn cha, đương nhiên, càng phải cảm ơn lão bà nhà chúng ta xâm nhập lòng địch rất tốt..."

"Ha ha..." Đạm Đài Tuyền Ki có vẻ như ôn nhu cười, nhưng trong mắt đầy hàn quang, "Ý của Tử Hàm có phải là.... Không có, nhưng trong lòng thì có đúng không?"

"Không có không có, cũng không muốn không dám."

"Ngoan..." Đạm Đài Tuyền Ki rốt cục cũng dời tay, sau đó vỗ vỗ đầu Mạc Tử Hàm, vẻ mặt vừa lòng.

Aizz....

Mạc Tử Hàm có chút bi thương ai oán trong lòng, xem ra sau này không thể cười cha mình rồi, dù sao mình cũng là thê nô...

Vấn đề quan trọng hơn là, nếu cha mật báo cho Tuyền Ki, cô không phải chết thật là thảm sao?

Nhưng mà, bởi bì biết cha đã biết chuyện nhưng không phản đối mà cũng ủng hộ, Mạc Tử Hàm tâm trạng treo lơ lửng cũng hạ xuống.

Buổi chiều, xử lý chuyện cần thiết xong, Đạm Đài Tuyền Ki kéo Mạc Tử Hàm về Mạc gia, vừa vào cửa, cảm giác được không khí có chút áp lực.

Liên Cẩm Dung ngồi trên ghế sa lon, mặt không chút thay đổi nhìn hai người tay trong tay.

Mạc Tử Hàm bất đắc dĩ một trận, nhưng không có buông tay ra, chỉ quay đầu nhìn Đạm Đài Tuyền Ki một cái, âm thanh nhẹ nhàng kêu lên, "Mẹ, chúng con về rồi."

"Hai đứa xảy ra chuyện gì?" Liên Cẩm Dung không chút do dự lên tiếng, tuyệt đối không che giấu hỏi lên, "Hai đứa là quan hệ gì?"

Thở dài, hai người nhìn nhau, Mạc Tử Hàm nhìn thấy ánh mắt thâm tình của Đạm Đài Tuyền Ki xong, rốt cục không có chút do dự mở miệng, "Mẹ, có thể mẹ không chấp nhận, nhưng là..."

Nghe được câu này xong, Liên Cẩm Dung vốn còn đang muốn lừa gạt bản thân hiểu rõ toàn bộ, lại không muốn nghe con gái thừa nhận, vội vàng lớn tiếng nói, "Quên đi, ta không nghe con nói bậy, hôm nay bị gì ai cũng thần kinh nói lung tung."

Ắc....

Mạc Tử Hàm sửng sốt, vốn muốn nói tiếp lại bị ngăn lại, đang suy nghĩ xem nói như thế nào, lại nghe người bên cạnh nói, "Dì, con với Tử Hàm yêu nhau thật lòng."

Liên Cẩm Dung kinh ngạc, nhưng không quay đầu nhìn nàng, chỉ là trẻ con nói, "Ta không nghe, ta không nghe, ta thật không nghe được gì hết."

"Mẹ..." Mạc Tử Hàm buông tay Đạm Đài Tuyền Ki ra, tiến đến ôm lấy Liên Cẩm Dung, "Con biết mẹ không chấp nhận, nhưng mà..."

"Bốp!"

Một tiếng vang giòn, Mạc Lương Tài và Sở Phi Phi đang đứng ở thư phòng và phòng khách nhìn lén cùng với Đạm Đài Tuyền Ki đều sửng sốt.

Mạc Tử Hàm vuốt hai má có chút nóng lên, dở khóc dở cười nhìn thấy Liên Cẩm Dung cũng đang kinh ngạc.

Lớn như vậy rồi, cư nhiên còn bị mẹ đánh, aizz...

Đạm Đài Tuyền Ki kịp phản ứng, nhìn thấy trên mặt Mạc Tử Hàm nổi lên dấu đỏ, tâm tê rần, quỳ xuống nói, "Dì, dì đánh con đi, không cần đánh Tử Hàm."

"Tuyền Ki, con...."

"Đứa nhỏ này, nói cái gì vậy...." Liên Cẩm Dung kéo đứa nhỏ cạnh con gái mình lên, hít một ngụm khí, "Từ nhỏ con hơn Tử Hàm nhiều thứ, sao giờ lại...Aiz..."

"Dì, chúng con thật tình yêu nhau."

Liên Cẩm Dung nghe nói như vậy lại sửng sốt, vừa mới định mở miệng nói cái gì, thì nghe đến âm thanh của chồng.

"Tôi nói bà đừng quản chuyện của hai đứa nó rồi, bà nhìn bà xem, một đứa bị bà đánh, một đứa thì quỳ xuống, bà muốn làm gì a, bà không hiểu mấy người trẻ tuổi thật mà!"

"Lão đầu tử ông, hôm nay sao lại ồn ào với tôi như vậy, nha, lá gan tăng lên hả?" Liên Cẩm Dung quay đầu phát hỏa với chồng mình, "Tôi thấy ông đã biết hai đứa nó yêu nhau lâu rồi có phải không? Lại dám gạt tôi, Hừ!, đêm nay ông đi ra ngoài sa lon ngủ đi!"

Ắc....

Mạc Tử Hàm trộm nhìn Mạc Lương Tài mặt xanh mét, thực không biết phận cười trộm.

Thì ra cha phạm sai lầm, đãi ngộ cũng giống như mình.

Nhưng mà cô còn tốt hơn cha nha, cha chỉ có thể ngủ sa lon, cô tốt xấu gì còn có thể ngủ ở phòng khách.

Vì thế, Mạc Tử Hàm âm thầm vui vẻ điểm ấy, hoàn toàn không ý thức đến chuyện đãi ngộ của hai người thật ra không khác nhau lắm, huống chi, phòng khách Mạc gia Sở Phi Phi đã ngủ, cha cô đương nhiên chỉ có thể ngủ sa lon....

Bình Luận (0)
Comment